Nghịch Thiên

Chương 14: Thọ tiệc uy vũ ngạo thiên lang




Thất hiệp thành trận.

Tống Viễn Kiều thân hình phấp phới, nhuyễn kiếm nhiễu chỉ;(1) Du Liên Chu sừng sững giữa núi, lạt thủ liên thi;(2) Du Đại Nham vừa tiến vừa lùi, thỏa thích thét dài; Trương Tùng Khê vô cùng linh động, bóng dáng thoắt chuyển; Trương Thúy Sơn bộ pháp phiêu hốt, tranh thủ thời cơ; Ân Lê Đình kiếm lóe hàn quang, ngưng trọng phòng thủ; Mạc Thanh Cốc lúc cương lúc nhu, biến đổi vô thường. Bảy người không có chiêu nào giống nhau, nhưng phối hợp lại vừa khớp. Nhất thời chỉ có thể cảm thán thất long duỗi thân phi lên, chế trụ gắt gao tăng chúng Thiếu Lâm.

Người xung quanh nghẹn họng nhìn trân trối, đều nói bảy người dường như nhất thể, công lực bậc này thiên hạ ai là địch thủ?

Há biết trận pháp này được gợi từ quy sơn xà sơn,(3) sơn thủy ngưng tụ, phiêu dật tinh diệu khác thường, có thể nói là bao quát vạn vật. Lại thêm bảy người đồng tâm, uy lực càng tăng thêm mấy lần.

“A —— “

Sau một tiếng kêu thảm, một tăng nhân Thiếu Lâm có công lực yếu nhất đã bị văng ra khỏi đoàn chiến. Năm đệ tử Thiếu Lâm chưa tham chiến cực kỳ kinh hãi, xông lên phía trước nâng hắn dậy. Chỉ thấy trên thân người nọ trúng mười bảy mười tám kiếm, tuy chỉ là vết thương ngoài da, nhưng không phải nhẹ. Miệng vết thương đau đớn không thể tiếp tục đánh, nhất thời cục diện trở thành Võ Đang thất hiệp đấu với sáu tăng nhân Thiếu Lâm.

Sau khi nhìn một lúc lâu, ngay cả chiêu số của bảy người Tĩnh Huyền cũng không hiểu được, nhưng thấy bảy bóng dáng cùng kiếm quang phiêu hốt vô chừng, nhất thời mặt xám như tro tàn. Thầm nghĩ phái Nga Mi đã bao giờ có được uy lực như vậy?

Từ lúc hai bên đấu võ, Kỷ Hiểu Phù nhìn chằm chằm không rời mắt vào Ân Lê Đình. Thấy hắn như ở chỗ không người, không nghe thấy những gì đang xảy ra bên ngoài, thi triển một bộ võ công thần diệu đức mức này, không khỏi cao hứng thay hắn. Xem ra, tu vi hiện tại của Ân Lê Đình không chỉ cao hơn nàng một chút…

Lại là hai tiếng kêu thảm thiết, đúng là Tống Viễn Kiều, Du Liên Chu đồng thời đá một người ra. Công lực của hai người uy mãnh thế nào, đệ tử Thiếu Lâm bị đá ra dù không chết cũng phải trọng thương.

Kỷ Hiểu Phù nhìn lướt qua mọi người đang xem cuộc chiến, thấy người người lộ vẻ sợ sệt. Nàng biết tuy phái Võ Đang đang chiếm thượng phong, nhưng thực ra tình thế hung hiểm đến cực điểm, tức thì tập trung, ánh mắt một lần nữa dán vào Ân Lê Đình.

Phịch!

Một gã hòa thượng đầu bóng lưỡng bị Du Đại Nham, Mạc Thanh Cốc dùng song chưởng đánh ra ngoài, ngay cả kêu cũng không kịp. Lúc này giữa sân chỉ còn lại ba thần tăng uy danh hiển hách của Thiếu Lâm đang đấu kịch liệt với Võ Đang thất hiệp.

Sau hai tiếng xé gió, người có công lực yếu nhất né tránh không kịp, trúng kiếm dưới nách, máu tươi chảy dài.

Xem ra không thành vấn đề. Kỷ Hiểu Phù nhẹ nhàng thở phào, dựa vào Bối Cẩm Nghi khép mắt. Thật là mệt… Một bàn tay già cả khoát lên vai nàng, chỉ một thoáng, trong cơ thể liền xuất hiện lực đạo nhu hòa rất mạnh, dường như giảm đi vài phần đau khổ dồn dập của Tu La tàn sát.

Kỷ Hiểu Phù giật mình trợn mắt, bàn tay kia đã buông ra, đúng là Trương Tam Phong.

“Đa tạ Trương chân nhân.” Kỷ Hiểu Phù cúi đầu, thấp giọng nói.

Trương Tam Phong cười ha ha, không nói gì.

Mắt thấy thế thua của Thiếu Lâm đã thành, ba thần tăng vẫn liều mạng xông lên. Tất nhiên bọn họ biết sau trận chiến này, Thiếu Lâm rất có thể sẽ không ngẩng đầu nổi trước mặt Võ Đang. Đệ tử đích truyền còn như thế, bản lĩnh của sư phụ tất nhiên càng sâu không lường được. Ba người không khỏi thầm hối hận đã nghênh chiến phái Võ Đang.

Bảy người kia càng đánh càng thuận buồm xuôi gió, bảy người đồng chí liên chi(4) lại thêm cùng chung thù địch, tâm khí tương thông nên phát huy công lực cả đời vô cùng nhuần nhuyễn. Ba thần tăng càng đánh càng kinh hãi: Sao lại là bảy người, rõ ràng là một vị cao thủ tuyệt đỉnh mượn công lực của bảy người cùng mười bốn tay, mười bốn chân.

Phái Võ Đang không ngoài dự liệu dành được phần thắng.

Bảy người hú lên một tiếng trong trẻo, cùng lúc thu kiếm, lộ ra tư thế oai hùng phi phàm hơn hẳn so với đám đệ tử ủ rũ của Thiếu lâm.

Không Văn thở dài một tiếng, dẫn đệ tử Thiếu Lâm xuống núi.

Những người còn lại thấy phái Thiếu Lâm bị thua thảm như vậy, sao còn dám dây dưa nhiều. Những bậc trưởng lão lâu năm của các đại phái dồn dập cáo từ, không cam lòng xuống núi. Tống Viễn Kiều nhìn lướt qua những kẻ tôm tép còn lại, cất cao giọng nói: “Chẳng lẽ các vị muốn ỷ nhiều mà thắng sao?”

“Thế thì sao nào?” Một gã hung tợn kêu lên, “Chúng ta không chú ý quy củ nhiều như phái Thiếu Lâm. Mặc dù Võ Đang ngươi thắng Thiếu Lâm, nhưng chưa chắc đã địch nổi mấy trăm người hợp lực vây đánh.”

“Đại sư tỷ?” Kỷ Hiểu Phù thấp giọng kêu.

Tĩnh Huyền do dự một lúc, đáp: “Nhìn một chút đã.”

Kỷ Hiểu Phù thấy sắc mặt của bảy người không tốt lắm, biết trận đấu vừa rồi đã hao tốn không ít khí lực. Nếu thật sự đánh thêm một lần, e rằng bảy đệ tử của Võ Đang phải nhuốm máu đỉnh núi. Nhưng Tĩnh Huyền chưa hạ lệnh, thể lực của nàng lại không thể cầm cự được, nên làm thế nào bây giờ?’

“Vô Kỵ —— “

Không biết từ khi nào, Ân Tố Tố đã đi ra khỏi phòng chính, run giọng kinh hô.

Mọi người đều bị nàng thu hút nhìn qua, thấy một bóng người lóe qua nóc Tử Tiêu cung. Trương Thúy Sơn nhún người nhảy lên nhưng cũng chậm một bước, Trương Tam Phong đã tự mình đè người kia xuống. Ân Tố Tố khóc kêu, nhảy lên ôm lấy Trương Vô Kỵ, nào ngờ đúng lúc này Trương Tam Phong buông tay, người nọ phát ra một chưởng đánh cho Ân Tố Tố miệng phun máu tươi.

“Mẹ —— “

“Tố Tố!”

Kỷ Hiểu Phù nhìn kỹ, phát hiện ngoại trừ bị trúng chưởng, bụng Ân Tố Tố còn găm một thanh chủy thủ. Người nọ sau khi đắc thủ liền bỏ trốn không thấy bóng dáng, chỉ vẳng lại tiếng cười quái dị.

Đúng rồi! Ân Tố Tố cuối cùng cũng chết…

Theo bản năng, Kỷ Hiểu Phù phi thân xông lên phía trước rút trâm phóng châm. Mặc dù biết rõ sẽ thêm một tội nặng cho chính mình, nhưng giờ phút này mạng người quan trọng, sao còn nghĩ được nhiều chuyện như vậy? Nàng vừa xuống tay, phụ tử Trương Thúy Sơn, Trương Vô Kỵ đều bị đẩy ra, Ân Lê Đình ngồi xuống bên cạnh nàng, cực kỳ căng thẳng: “Hiểu Phù, còn cứu được chăng?”

Mồ hôi lạnh chảy xuống ròng ròng, Kỷ Hiểu Phù mím môi không nói, sắc mặt từng chút từng chút một trở nên trắng bệch. Ân Lê Đình thấy lúc này nàng muốn tập trung tinh lực, không thể quấy rầy, cũng chỉ biết lo lắng, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán nàng.

Giữa sân sớm có người động thủ. Đao quang kiếm ảnh hòa vào nhau, thanh âm binh khí va chạm không dứt bên tai. Võ Đang chư hiệp nhìn nhau, chỉ nghe Trương Tùng Khê ‘Ai da’ một tiếng to, mọi người đều dùng một chiêu ‘Hổ trảo tuyệt hậu thủ’ khống chế đầu lĩnh ở đây. Những người còn lại thấy bang chủ trưởng môn của mình bị kiềm chế chỉ bằng một chiêu, sao còn dám nhúc nhích? Chỉ đành ngoan ngoãn quăng vũ khí, bỏ cuộc xuống núi.

Tĩnh Huyền rốt cuộc thở phào, Diệt Tuyệt sư thái luôn miệng dặn dò không thể trở mặt với các bang phái võ lâm, cuối cùng nàng cũng không làm trái sư mệnh. Nhưng xem tình cảnh lúc này, chắc chắn không thể hỏi ra tung tích của Tạ Tốn; Kỷ Hiểu Phù hẳn sẽ quyết định không đi, nàng cũng đành để Bối Cẩm Nghi ở lại, chính mình về Nga Mi phục mệnh.

Sau một hồi, Kỷ Hiểu Phù lảo đảo đứng lên, cảm thấy đau đớn như sóng to gió lớn mãnh liệt ập đến, nghiêm trọng hơn những lần trước rất nhiều, đủ loại địa ngục khổ hình trong truyền thuyết dường như đồng thời đổ hết lên thân nàng. “Nàng… không có việc gì… chỉ cần xử lý miệng vết thương thêm một chút…” Nhưng ta có việc. Câu sau miễn cưỡng bị nuốt trở lại.

Mọi người mừng rỡ. Ân Lê Đình đỡ lấy Kỷ Hiểu Phù giúp nàng đứng vững, thần sắc cực kỳ quan tâm: “Nàng…”

Kỷ Hiểu Phù lắc đầu, căn bản không dám mở miệng, chỉ sợ vừa hé ra sẽ không kìm được rên rỉ. Toàn bộ cảm xúc trái ngược chưa từng có bỗng nảy lên, chỉ còn sót lại một tia lý trí liều chết dây dưa, quả nhiên khổ sở.

“Ân lục hiệp.” Bối Cẩm Nghi thấy mọi người đã không còn nguy hiểm, nhất thời vẻ mặt cười đến tà ác, “Khi nào ngươi và sư tỷ ta thành hôn? Ta vẫn ở đây chờ uống rượu mừng nha.” Nói xong ngón tay chỉ bốn đệ tử Nga Mi đang rời đi.

Lời vừa nói ra lập tức kinh động đương trường. Ân Lê Đình quay đầu tránh ánh mắt của Bối Cẩm Nghi, lại đụng tới Ân Tố Tố dựa vào trượng phu cùng nhi tử đứng lên, dùng thanh âm suy yếu trầm trồ ủng hộ. Trương Tùng Khê bước vào trong phòng lấy ra một quyển hoàng lịch lật xem: “Ba ngày sau là ngày lành ngàn vàng khó cầu, bỏ qua thật đáng tiếc.”

Ban đêm, trăng sáng.

Bối Cẩm Nghi sống chết đòi ngủ cùng Kỷ Hiểu Phù, nói là sau này rốt cuộc không còn cơ hội nữa. Kỷ Hiểu Phù không có sức phản bác, cũng đành nghe theo lời nàng. Vừa mới rửa sạch miệng vết thương cho Ân Tố Tố, nàng thoải mái ngâm nước ấm từ đầu đến chân.

“Sư tỷ.” Bối Cẩm Nghi ngồi ở mép giường, chân đong đưa qua lại, “Thật là có phúc nha.”

“Ta biết.” Ân Lê Đình là người chỉ có thể gặp mặt mà không thể cầu, làm sao Kỷ Hiểu Phù không biết? Hai kiếp làm người nàng đã thấy đủ. Dù sao… nàng vốn cũng chỉ là một nửa chính chủ của thân thể này.

Mặc cho tóc đen buông xõa rủ nước, cùng với hơi nước mờ mịt, bất chợt nảy ra vài phần lưu luyến. Thì ra mình vẫn có thể chờ đến bây giờ, mạng sống thật kiên cường.

Không biết sinh mệnh kiên cường này, có thể ngăn cản nổi thứ được gọi là tử kiếp kia không?

Nghĩ đến quỹ đạo sinh mệnh vốn có bốn năm sau, Kỷ Hiểu Phù ngâm trong nước ấm cũng phải rùng mình. Nay… chắc nàng sẽ không bị sư phụ của mình đánh một chưởng chết tươi chứ? Nàng không có liên quan gì tới Dương Tiêu, đại sư bá Cô Hồng Tử chết cũng chỉ là nghe nói thôi, tuy bất mãn với hành vi của Dương Tiêu, nhưng cũng không muốn tới giết hắn.

Chẳng qua, như vậy hình như hơi bất hiếu, dù sao vị đại sư bá kia cũng là trưởng bối của chính mình. Ít nhiều gì ở thế giới này, vãn bối phải phục vụ trưởng bối vô điều kiện.

Đau đầu…

Nhưng mà so với đau đầu, nàng càng lo lắng liệu có thể giấu diếm Ân Lê Đình về tình trạng này được bao lâu. Dù sao ba ngày nữa chàng là trượng phu của nàng rồi, không phải sao?

Nếu để chàng biết được nàng đã làm ra việc nghịch thiên bậc này, không biết chàng sẽ đối đãi thế nào với chính mình. Kỷ Hiểu Phù buồn bã. Sự khác biệt giữa mấy trăm năm không phải nhỏ, nàng không ngại xâm phạm ý trời, chỉ cần không mất đi ý muốn lúc đầu là tốt rồi. Nhưng sư phụ chàng là đạo sĩ, chàng sẽ nghĩ thế nào? Tuy … Tuy là những chuyện nàng làm không coi là xấu…

“Sư tỷ?”

“Sư tỷ sư tỷ sư tỷ —— “

Kỷ Hiểu Phù rốt cục hoàn hồn: “Cái gì?”

Bối Cẩm Nghi có vẻ không vui: “Có trượng phu sẽ không thèm để ý đến ta? Hừ!”

“Ta nào có?” Kỷ Hiểu Phù vội vàng biện bạch.

“Vậy tỷ nói, vừa rồi tỷ nghĩ đến ai?”

A… Hình như là nghĩ về chàng…

“Xem đi xem đi, ta biết ngay là Ân lục hiệp.” Bối Cẩm Nghi tỏ vẻ hiểu rõ. Kỷ Hiểu Phù hơi xấu hổ: “Ta…” Không cố ý phớt lờ ngươi, sư muội tốt của ta.

“Được rồi được rồi.” Bối Cẩm Nghi rộng lượng khoát tay, “Ta không có ý trách tỷ, dù sao không phải ai cũng được làm tân nương tử. Nhưng mà chỉ ba ngày, người nhà sư tỷ có thể từ Hán Dương đến đây sao?”

“Không thành vấn đề.” Tay không tất nhiên có thể đến kịp. Còn đồ cần chuẩn bị ư? Sớm đã đưa lên núi Võ Đang, chỉ chờ chính mình quá môn(5) thôi.

Tiếng đập cửa dồn dập cắt đứt suy nghĩ của Kỷ Hiểu Phù, một tia bất an mơ hồ dâng lên. Bối Cẩm Nghi lên tiếng: “Là ai?”

Một thanh âm non nớt ngoài cửa đáp: “Ta là Thanh Phong. Thái sư tổ cùng sư tổ, chư vị sư thúc tổ mời Kỷ cô nương đi qua xem, hình như tiểu sư thúc Vô Kỵ không ổn.”

Chưởng ấn xanh biếc, thân thể rét lạnh. Kỷ Hiểu Phù thoáng cười khổ, quả nhiên, chuyện nên đến sẽ đến. Y thuật của nàng không bằng Hồ Thanh Ngưu, không biết làm thế nào với Huyền Minh Thần Chưởng vô cùng âm độc này. Mắt thấy mọi người đều hút đi hàn độc cho hắn, Ân Tố Tố đang bệnh vẫn tự tay đến chăm sóc, sao nàng có thể nhẫn tâm nói không cứu.

Nay biện pháp duy nhất là tạm thời ngăn chặn hàn độc trong cơ thể, mau chóng đưa hắn đến Hồ Điệp cốc. Nếu đợi đến lúc độc tố xâm nhập đỉnh môn, ép tới đan điền, ngay cả thần tiên cũng không cứu được.

Quyết định xong rồi, nàng lập tức động thủ, gắng gượng thân thể không khỏe mà ngăn cản hàn độc của Trương Vô Kỵ chạy theo gân mạch khắp nơi. Sau khi cố gắng đến tê liệt thiêu đốt, nàng trở về phòng gục xuống không dậy nổi. Khả năng của nàng chỉ có thể đến đây, còn lại đành bất lực.

Sắc mặt Trương Vô Kỵ đã trở nên bình thường, tất cả mọi người đều nói hắn có thể cứu chữa, ai cũng mừng rỡ.

“Trương chân nhân.”

Bối Cẩm Nghi chậm rãi đi vào phòng: “Kỷ sư tỷ nói, độc này chỉ có nội công tu luyện chí cương chí dương giải trừ được, nàng mới tạm thời áp chế hàn khí. Cửu dương công của phái Nga Mi ta không thể dễ dàng lộ ra ngoài, vì thế xin Trương chân nhân dạy hắn Cửu dương công của Võ Đang.”

Trương Tam Phong gật đầu, ý nghĩ của nàng rất giống mình.

Bối Cẩm Nghi về phòng thấy Kỷ Hiểu Phù quấn chăn thật chặt bao bọc cơ thể, thần sắc đau khổ tột cùng liền cực kỳ hoảng sợ. Nhưng Kỷ Hiểu Phù yêu cầu nàng không được để lộ ra ngoài, còn cam đoan ngày mai nhất định sẽ ổn nên nàng cũng tin. Vì thế hai người ngủ cùng một giường nhưng lòng mang tâm sự khác nhau. Mặc dù Kỷ Hiểu Phù tận lực bình ổn chân khí loạn chuyển trong cơ thể, nhưng quả thực lực bất tòng tâm, thân thể khó chịu tựa như đặt trong một hỏa lò khổng lồ. Nàng không dám kinh động Bối Cẩm Nghi, chỉ có thể cố gắng chịu đựng.

Thôi thôi, vẫn nên nói tất cả cho chàng đi.

*

Chú thích:

(1) Nhuyễn kiếm nhiễu chỉ: Kiếm mềm mại uốn lượn.

(2) Lạt thủ liên thi: Ra tay nhanh, đánh vào chỗ yếu hại.

(3) Quy sơn xà sơn: Rùa núi, rắn núi.

(4) Đồng chí liên chi: Cùng chung chí hướng, mục đích.

(5) Quá môn: Nghi lễ cuối cùng của thành thân, đưa dâu + bái thiên địa.