Nghịch Thiên - Vô Thiên

Chương 30: Võ Hùng và đại cơ duyên




AAAAAA!!!!!

- Võ Hùng, ngươi phải cố lên! Ngươi phải cố gắng chờ đại ca trở về! Ngươi làm được! Ngươi phải làm được! Ngươi sẽ làm được!

Trần Ngọc Kỳ đứng ngoài xa nhìn Võ Hùng cứ liên tục gào thét và tự hành hạ bản thân thì vô cùng lo lắng. Nhưng nàng lại không thể lại gần hắn, nhiệt độ quanh người hắn đã nóng đến mức có thể làm nước sôi trong vài hô hấp, bản thân nàng cũng chỉ có thể lùi xa hơn hai chục trượng mới chịu được.

Võ Hùng đã bộc phát hoàn toàn vài giờ trước, nhưng từ trước đó hắn đã có những dấu hiệu quái dị, mà nàng cũng hiểu được đó chính là tẩu hỏa nhập ma. Kể từ lúc hắn bộc phát hoàn toàn, mọi thứ quanh hắn đều bị thiêu đốt, quanh người Võ Hùng bây giờ, trong phạm vị mười trượng đổ lại không còn vết tích sinh vật nào, hoàn toàn là một mảnh đất đỏ.

Không ai biết, nhưng sự bùng phát dương khí của Võ Hùng đáng ra đã gây ra một chấn động gây biến đổi thời tiết. Tất cả là nhờ thủ đoạn của Lâm Nghị để lại, nó đã che dấu và kiềm chế sự lan tỏa của dương khí, khiến nó không thể gây ảnh hưởng phạm vi rộng.

- Võ Hùng à, ngươi phải cố lên. Nguyễn Kiên sắp trở về rồi. Bình tĩnh, chịu đựng, đời chờ,… hắn sẽ trở về ngay thôi…

Trần Ngọc Kỳ không thể làm gì hơn ngoài việc liên tục nhắc nhở Võ Hùng giữ vững tinh thần, giữ nguyên một niềm hi vọng cho hắn, cũng chính là cho nàng.



- Luyện hóa!

Lâm Nghị hai tay liên tục kết những thủ quyết huyền ảo, những phù ấn đại đạo liên tục huyễn hóa ra, mài mòn dần viên hóa thạch. So với khi mới tìm thấy, viên hóa thạch đã bị tiêu nhỏ chỉ còn đủ để bao bọc phần thân.

“Póc”, một âm thanh vỡ bọt nước vang lên, viên hóa thạch hoàn toàn tan biến, phần thân của hắn hoàn toàn giải phóng.

Một khí thế vô địch tỏa ra khắp không gian, lan tràn ra cả bên ngoài thiên nhiên cấm chế. Toàn bộ mọi thứ trong không gian đều lay động dưới khí thế này. Nhưng không như kẻ địch bị chèn ép trong khí thế, mà ngược lại, những cổ thụ, dược vật, cả Thanh Linh Ngũ Diệp Thảo,… tất cả đều như đắm chìm trong bảo địa, chúng vươn cành, nảy chồi, xanh tươi hơn. Đấy là Nghịch Thiên Đạo của Lâm Nghị, nó vẫn chưa hoàn thiện, nó khuyết thiếu quy tắc, nhưng nó tự tại, nó tiêu dao, mọi thứ xung quanh hay thuộc về Nghịch Thiên Đạo đều như vậy. Tự do!

Lâm Nghị tập trung niệm lực kéo ra một tia khí tức của bảo vật, tia khí tức tiếp xúc với phần thân, hơi rung động rồi thu nó vào trong bảo vật. Thu hồi thành công phần phân!

- Đã xong. Là lúc nên trở về giải quyết chuyện của Trần Ngọc Kỳ.

Lâm Nghị tăng tốc độ, đi ra khỏi thiên nhiên cấm chế. Nhưng vừa rời khỏi cấm trận, một luồng cảm giác bất an liền xuất hiện, Lâm Nghị khựng lại, nhìn về phương nam.

- Võ Hùng!!? Chết tiệt. Đừng xảy ra chuyện gì đấy.

Lâm Nghị nhận thấy được chuyện xấu đang xảy ra, hắn ngay lập tức ngự lên “Xa Luân”, lấy tốc độ nhanh nhất để trở về.

Trần Ngọc Kỳ và Võ Hùng vẫn luôn ở yên trong khu vực hắn bố trí thủ đoạn, trên đó có ấn ký của hắn, thế nên nếu có chuyện xảy ra hắn sẽ biết ngay lập tức để trở về. Nhưng không ngờ hắn lại phải chôn chân trong thiên nhiên cấm chế để luyện hóa, thu hồi phần thân. Chính vì sự ẩn giấu của cấm trận, nó cũng đã cắt đứt liên hệ giữa hắn và ấn ký, đến tận khi hắn thoát ra thì mới cảm nhận được thủ đoạn mình bố trí bị công kích và hai người Võ Hùng và Trần Ngọc Kỳ xảy ra chuyện. Thông qua ấn ký hắn cũng mơ hồ cảm giác được Võ Hùng gặp nạn nên mới gấy chấn động cho ấn ký. Chứ theo Lâm Nghị, trên thế giới này không có hơn năm người có thể công kích thủ đoạn của hắn từ bên ngoài, mà một trong số đó là chủ nhà của hắn, Nguyễn Kiên.

Bây giờ Lâm Nghị vô cùng nôn nóng. Nguyễn Kiên đã nhờ hắn chăm sóc cho hai người họ, nếu hắn không thể làm nên cơm cháo gì thì rất là tệ hại. Hơn nữa, hắn cũng rất thưởng thức Võ Hùng và Trần Ngọc Kỳ.

Nếu không phải không thể tiết lộ thân phận thì hắn cũng đã nhận Võ Hùng làm tiểu đệ rồi. Một kẻ chất phác, trượng nghĩa như Võ Hùng rất là hiếm, nhất là đối với một kẻ đến từ tu chân giới cường giả vi tôn, một thế giới mà tiêu chí sống “nhân bất vị kỷ, thiên tru địa diệt” được tôn thờ. ( Người không vì mình thì trời tru đất diệt). Chính vì thế đối với Lâm Nghị, Võ Hùng chính là sinh vật cần được đưa vào sách đỏ.

Đối với Trần Ngọc Kỳ, một mỹ nhân tuyệt sắc, lại vô cùng thông minh hiểu chuyện, tất nhiên sẽ khiến cho một kẻ như Lâm Nghị yêu thích và bảo vệ.

Lâm Nghị dồn hết niệm lực kích phát Xa Luân phi hành cực tốc, trên bầu trời chỉ như xẹt qua một vệt sáng. Tốc độ cực nhanh! Chưa được một khắc, Lâm Nghị đã trở về đến nơi. Xa Luân lướt xuống và Lâm Nghị ngay lập tức tiến vào trong.

- Nguyễn Kiên! Anh về rồi! Mau…

- Không sao, ta biết rồi, cô mau tránh khỏi đây, nguy hiểm lắm. Ta cần phải thi triển thủ đoạn cứu lại Võ Hùng.

Hai người rất dứt khoát, họ đều hiểu bản thân có thể làm gì và nên làm gì.

Ý chí của Lâm Nghị xuất hiện trong linh giới, hắn cần Nguyễn Kiên trợ giúp! Nhìn Nguyễn Kiên đang chìm trong lĩnh ngộ mà Lâm Nghị vô cùng áy náy và hổ thẹn. Một kẻ vô địch như hắn mà lại không thể bảo vệ chu toàn hai phàm nhân, còn phải nhờ sự giúp đỡ của kẻ khác để cứu người.

- Nguyễn Kiên, ta thật sự không muốn phá ngươi à, chỉ là tình thế bắt buộc phải vậy.

Lâm Nghị câu thông bảo vật, lại vận dụng Nghịch Thiên Đạo suy diễn phương pháp tốt nhất. “Nghịch Thiên Dự”, đây là thủ đoạn vô song hắn chỉ có thể dùng một lần trong nhiều năm. Hai tay hắn bằng vào tốc độ mắt thường không thể theo kịp, kết nên những thủ quyết, huyễn hóa phù ấn huyền ảo.

Bên ngoài, phù ấn dần tụ hợp, bao lại Võ Hùng và chí dương chí cương khí của hắn. Kiềm chế lại sự bạo phát của hắn.

Trong linh giới, những phù ấn lại tiến nhập vào không gian do đại đạo của Nguyễn Kiên biến hóa ra. Nguyễn Kiên vẫn đang chìm trong lĩnh ngộ thì trong tiềm thức của hắn xuất hiện những phù ấn, từ trên những phù ấn đó hiển hiện những thông tin. Nguyễn Kiên mở mắt, nhìn thẳng Lâm Nghị mà hỏi:

- Ta giúp thế nào đây?

- Ta cần ngươi trích ra một tia sức mạnh của Khai Linh Thụ, lại bằng vào Khinh Thiên Phách Hồn Thuật giữ cho linh hồn Võ Hùng bất diệt, tranh thủ cho ta thi triển bí pháp phong ấn chí dương chí cương khí của hắn.

Lâm Nghị giải thích sơ bộ về phương pháp. Vô cùng đơn giản nhưng lại tồn tại một mấu chốt to lớn. Nguyễn Kiên vừa nghe đã hiểu, hắn cũng nhận ra mấu chốt đó.

- Ta và ngươi có thể cùng xuất hiện?

- Nếu ta làm chủ thì được, ngươi có thể tiếp cận linh hồn tốt hơn ta, ta đã nghịch thiên suy diễn ra một thuật pháp. Linh hồn của ta khuyết thiếu, nếu ngươi phân tách linh hồn ra để kết hợp với ta thì hai ý thức sẽ cùng lúc hiện diện trong một thân thể. Hiện giờ ta truyền cho ngươi thuật pháp này, ngươi theo đó mà làm, mọi chuyện còn lại ta sẽ xử lí.

Vừa nói hắn đã kết thủ quyết thi triển.

- Được. Nhanh lên, thời gian có hạn.

Nguyễn Kiên tĩnh tâm tiếp thu những chi tiết và lời chỉ dẫn của Lâm Nghị, một bản thuật pháp phân tách linh hồn vô cùng nghịch thiên hiển hiện trong đầu Nguyễn Kiên.

- Triển ngay đi!

Nguyễn Kiên tập trung, “giác ngộ”, Khai Linh Thụ ngay lập tức cảm thấy sự kêu gọi của Nguyễn Kiên, nó chắt lọc ra một giọt sương từ trên ngọn lá mầm, giọt sương vô cùng tinh khiết và tràn đầy sự huyền ảo của "Tinh Hồn".

Đồng thời, linh hồn của Nguyễn Kiên cũng dần biến đổi, từ một hình thể xác định là hình dáng của hắn, nó phình to và mờ nhạt hơn, liên tục biến đổi thu nhỏ phình to vài chục lần, cuối cùng nó cũng phân tách ra làm đôi.

Hai Nguyễn Kiên nhìn nhau, rồi cùng gật đầu. Lâm Nghị cũng hiểu tiếp theo phải làm gì, linh hồn của hắn hiển hiện. Một Nguyễn Kiên đi đến, sát nhập cùng Lâm Nghị! Nhưng nó không dễ dàng, thế nên mới cần đến sức mạnh của Khai Linh Thụ. Giọt sương tiến lại gần hai phần linh hồn khác biệt. Nghịch Thiên Đạo và sức mạnh của Khai Thiên Chí Bảo được thể hiện vào lúc này. Hai phần linh hồn chầm chậm dung nhập vào nhau, chính là dung hồn!

Vẫn mang hình dáng Lâm Nghị, nhưng ý chí của Nguyễn Kiên vẫn tồn tại rõ ràng.

- Hành động thôi!

Bên ngoài, Lâm Nghị liên tục đánh ra những thủ ấn huyền ảo tạo thành một phong ấn nghịch thiên, chí dương chí cương khí cường đại vốn chỉ có chí âm chí nhu khí mới có thể trung hòa, nay lại bị nghịch thiên phong ấn vào trong cơ thể Võ Hùng. Nhưng nếu nó không thiêu đốt được thể xác, nó vẫn có thể thiêu đốt linh hồn. Linh hồn Võ Hùng đang bị tan rã.

Lâm Nghị, hay chính là ý chí của Nguyễn Kiên, hắn tiến nhập “giác ngộ”, Khinh Thiên Phách Hồn Thuật được vận dụng, những tia "Tự Hồn" trong không gian và cả "Tinh Hồn" trong bản thể của Nguyễn Kiên, tất cả dồn dập liên kết, tụ lại tạo thành một lớp vỏ bọc, che chắn lại linh hồn của Võ Hùng. Duy trì linh hồn Võ Hùng trước sự thiêu đốt vô cùng kinh khủng.

Từng khắc trôi qua,… từng canh giờ trôi qua,…một ngày trôi qua.

- Khụ khụ khụ…

Lâm Nghị ho khan một lúc rồi phun ra một ngụm máu, hắn đã hao tổn vượt qua giới hạn của bản thân.

- Ta cần phải tĩnh dưỡng ít nhất là một tháng, không thể ra ngoài a.

Võ Hùng bây giờ đã ổn định trở lại, thậm chí là tốt hơn trước rất nhiều. Trong cơ thể hắn bây giờ là chí dương chí cương khí cực đại, theo Lâm Nghị đoán thì nó có thể sánh ngang tinh lực của một tu sĩ cảnh giới Tụ Tinh tầng ba. Ngoài ra thân thể hắn đã qua thiêu đốt rèn luyện, nó đã cường đại hơn nhiều lắm.

Nguyễn Kiên nhìn Võ Hùng đã nằm ngày o o mà cười khổ. Tên này chiếm được đại cơ duyên a. Hắn mệt mỏi ngả lưng ra đất, miệng gọi lớn:

- Ngọc Kỳ!

Trần Ngọc Kỳ vẫn luôn lo lắng đợi ở bên ngoài, đã qua một ngày mà vẫn chưa có tin gì tốt, nàng nhiều lúc chỉ muốn xông vào, nhưng lại dừng vì biết bản thân có tiến vào cũng chỉ là thêm phiền cho Nguyễn Kiên. Nàng chỉ còn cách chuẩn bị sẵn mọi thứ thật tốt, để khi nào Nguyễn Kiên cứu được Võ Hùng thì sẽ chăm sóc tốt cho cả hai. Nàng cũng biết nếu muốn cứu Võ Hùng mà không hao tốn đại lực thì đó là người si nói mộng.

Cuối cùng thì nàng cũng nghe được tiếng gọi của Nguyễn Kiên, nàng nhanh chóng tiến vào trong, nhìn thấy mọi thứ đã yên bình thì nhẹ nhàng thở ra, một tảng đá lớn trong lòng đã mất đi.

- Chúng ta bây giờ đều liệt rồi. Mọi chuyện còn lại trông cậy vào cô đó Ngọc Kỳ.

Nguyễn Kiên nói ra câu cuối rồi nhắm mắt. Không chết đâu, hắn chỉ là ngủ đi thôi. Hắn cũng hao tổn quá nhiều và cần tĩnh dưỡng.

Trần Ngọc Kỳ nghe được câu nói của Nguyễn Kiên thì trong lòng dâng lên một cảm giác lạ, nàng không biết nó là gì, những nó khiến nàng rất vui.