Nghịch Thiên Vận Mệnh

Chương 59: Sủng nhi của Đế vương. (4)




Phó Minh trơ mắt nhìn Phó Cửu Ca cùng Phó Huyền vui vẻ rời đi. Phụ hoàng hắn cao lãnh tàn độc ai không biết. Chỉ cần thấy nhị hoàng ca do có ý định lấy lòng người liền bị bẻ gãy hết tay chân, trở thành kẻ tàn phế đã khiến lòng người sợ hãi.

Còn ai dám tái phạm sao?

Tất nhiên không! Trong cuộc đời Phó Minh chưa bao giờ có khái niệm gần gũi với phụ hoàng chứ đừng nói đến được người ôm. Từ khi sinh ra đã phải đâm đầu vào vòng xoáy tranh đấu để chiếm lấy sự tán thưởng của đế vương. Cảm giác có tình thương của người cha vốn đã xa xỉ.

Vậy mà hôm nay lại thấy được cảnh cha con thân thiết như vậy, Phó Minh trong lòng khó chịu vô cùng. Gã dù có nỗ lực như thế nào đi chăng nữa cũng không nhận nổi một ánh nhìn thỏa mãn của người. Nhưng Phó Cửu Ca cho dù làm sai vẫn được phụ hoàng yêu thương.

Thật bất công!

"Tam hoàng tử, người ghen tị sao?"

Thẩm Hàn nheo mắt nhìn gã, trong tâm bắt đầu tính kế làm sao để bản thân có thể vui vẻ. Chia rẽ huyết thống là một chuyện rất thú vị. Mà nếu họ chém giết lẫn nhau lại càng vui hơn. Thẩm Hàn càng nghĩ lại càng phấn khích. Ý định xấu xa lóe lên nơi đáy mắt.

Phó Minh bị nói trúng tim đen, khuôn mặt đỏ bừng. Gã không ngừng lắp bắp

"Ta...ta việc gì phải ghen tị với tên sắp chết như hắn. Thái y nói rồi, Phó Cửu Ca chỉ có thể sống nhiều nhất tới năm 20 tuổi. Đến lúc đó nó còn cản trở được ta sao?"

Đúng vậy, chỉ năm năm nữa thôi. Phụ hoàng có sủng ái y đến đâu cũng sẽ không thể làm gì được.

"20 tuổi? Chết sớm vậy sao?"

...----------------...

Minh Phi là mỹ nhân khuynh thành, nữ nhi phủ tướng quân. Nàng ta vừa gặp đế vương đã đem lòng ngưỡng mộ. Quả thật nàng ta rất may mắn. Đương lúc không biết làm sao để có thể tiếp cận hắn, cha nàng lại vì muốn chứng minh lòng trung thành với triều đình mà quyết định đưa một trong những nhi tử của mình vào cung. Nàng ta sao có thể bỏ qua cơ hội này, ngay lập tức nhận về mình. Cứ như thế thuận lợi nhập cung.

Chỉ là nàng ta không thể ngờ được Phó Huyền lại cứng rắn như vậy. Cho dù đã dùng đủ thủ đoạn quyến rũ, hắn cũng không mảy may quan tâm. Nhiều lần còn suýt giết chết nàng ta. Minh Phi cũng không dám làm càn nữa.

Vậy mà một ngày thái giám lại bế một đứa trẻ trên tay giao cho nàng, nói bản thân phải chăm sóc nó. Lòng uất hận lại ngập trời. Dựa vào đâu không phải nàng được sinh con cho hắn? Dựa vào đâu một người anh tuấn uy vũ như Phó Huyền lại có thể cho một tiện tì thấp kém động chạm?

Càng nhìn Minh Phi càng chướng mắt. Nàng thề phải hành hạ đứa trẻ này đến chết. Đứa con mang dòng máu của tiện tì không nên tồn tại.

"Nương nương, nương nương......Hoàng....hoàng thượng........"

Minh Phi nhíu mày, thấy hầu cận của mình thở hổn hển đã không hài lòng. Nàng ta ghét bỏ lớn tiếng

"Có chuyện gì mà ngươi hớt hải như vậy? Tiểu Xuân, ngươi không còn nhớ phép tắc sao? Thật mất mặt Mai Hoa cung ta."

"Bẩm nương nương, Hoàng thượng đang ở bên trong Mai Hoa cung."

Nô tì tiểu Xuân lo sợ bẩm báo. Minh Phi vừa nghe xong đã không kiềm được mà đứng thẳng dậy. Nét mặt đong đầy ý cười. Phó Huyền đến chỗ nàng ta. Phải chăng người đã mở lòng?

"Hoàng thượng đang ở đâu? Mà ngươi xem ta như vậy đã được chưa? Có cần sửa soạn gì không?"

Nàng ta nhất định phải gây được ấn tượng thật tốt với hắn.

"Nương nương, Hoàng thượng hiện tại đang ở Hoa Viện."

_________________._.

Hoa Yên Vũ mặt mày nhăn nhó, hai mắt nhắm chặt ngồi gọn trong lòng Phó Huyền. Đậu má! Thuốc uống của Phó Cửu Ca sao mà đắng thế! Đắng hơn cả cá khét y nấu.

"Ca nhi, khó uống lắm sao?"

"Ưm, hảo đắng. Ca nhi không uống có được không?"

Y nhìn hắn bằng ánh mắt long lanh. Phó Huyền tự dặn mình không thể để y lừa. Hắn dứt khoát lắc đầu, nghiêm khắc lên tiếng.

"Ca nhi không uống thuốc thì làm sao có thể khỏe mạnh. Không phải con muốn ở bên trẫm sao?"

"Nhưng mà......."

"Tham kiến Hoàng thượng."

Hoa Yên Vũ đang định nói gì đó, ngoài viện lại vang lên tiếng nói lanh lảnh của nữ nhi. Minh Phi mặc hồng y, khuôn mặt hồng hào yểu điệu bước vào. Nàng ta vô cùng quy củ mà thỉnh an.

Phó Huyền nhìn nàng, không có ấn tượng gì.

"Ca nhi, con vẫn dùng thuốc đúng giờ chứ?"

Minh Phi được bình thân, ngay lập tức như quan tâm mà hỏi thăm y. Nàng ta vốn rất thông minh, từ xa nhìn thấy hai người liền ngộ ra được sự sủng ái của Phó Huyền dành cho vị thập hoàng tử này. Nếu lợi dụng y để tiếp cận hắn thì quả là hữu dụng.

"Hoàng thượng, Ca nhi sức khỏe từ nhỏ đã yếu. Thần thiếp thực tình rất lo lắng. Không biết sau này khi gả đi thằng bé phải làm sao?"

"Gả đi?"_Phó Huyền âm trầm hỏi lại.

"Đúng vậy thưa hoàng thượng. Người cũng biết rồi, luật lệ nước ta bắt buộc ca nhi khi 18 tuổi phải thành thân, ngay cả hoàng tử cũng không thể tránh khỏi. Đây là việc thiếp lo nhất. Cửu Ca đáng thương của thiếp sẽ phải chịu khổ mất."

Minh Phi điệu bộ phiền muộn mà thở dài.

Phó Huyền nghe nàng nói, im lặng không lên tiếng. Lại cảm nhận được người trong lòng không ngừng sợ hãi, run rẩy núp sâu vào lòng hắn, còn liên tục ho khan. Tiếng thở y vô cùng nặng. Hắn thấy vậy liền bị dọa sợ, cuống lên một trận. Cho người mau chóng đi mời thái y, bản thân thì đưa y vào trong điện.

"Ca nhi, con đừng dọa ta."