Nghịch Thiên Vận Mệnh

Chương 57: Sủng nhi của Đế vương. (2)




Hoa Yên Vũ hô hấp càng ngày càng nặng nhọc, mùi máu tanh nồng xộc lên mũi khiến cảm giác buồn nôn ập tới. Y tay chân mềm nhũn, gần như mất đi cảm giác mà lảo đảo. Tiểu Lan vội vàng đỡ lấy y, không ngừng hét to muốn mấy tiểu tử vây quanh kia giúp đỡ mời thái y. Nhưng ai cũng bỏ ngoài tai, họ chỉ đứng một bên xem trò vui thôi.

Thiếu niên mập ú mặt tái mét lồm cồm bò dậy trốn đi. Dù sao Phó Cửu Ca cũng là hoàng tử thân phận cao quý, cho dù không được sủng nhưng y xảy ra chuyện cậu ta nhất định không thoát khỏi tội. Càng nghĩ càng sợ, thiếu niên chỉ muốn ngay lập tức rời khỏi đây thôi.

"Điện hạ, người bình tĩnh. Hít thật sâu rồi từ từ thở ra. Đúng rồi, người làm tốt lắm."

"Tiểu Lan, ta khó chịu quá."

Hoa Yên Vũ đuôi mắt ươn ướt đỏ hoe, đè chặt ngực trái. Y chưa từng cảm thấy bất lực như hiện tại. Đau đớn chỉ muốn chết đi. Lúc này mới thấy Phó Cửu Ca kia thật kiên cường làm sao. Y có thể nhẫn nhịn suốt 15 năm qua. Quả là phi thường.

"Có chuyện gì ở đây?"

Không gian bỗng vang lên giọng nói từ tính âm trầm. Hoa Yên Vũ lờ mờ trông thấy bóng dáng một nam nhân cao lớn, long bào mũ ngọc uy nghiêm. Hắn nhíu mày nhìn đám người khiến bọn chúng tay chân bủn rủn, ngay lập tức quỳ sụp xuống hành lễ.

"Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế."

Thì ra là đế vương trong truyền thuyết sao? Hoa Yên Vũ thật muốn chiêm ngưỡng thánh nhan của hắn. Nhưng thật sự tình trạng sức khỏe không cho phép. Hoa Yên Vũ mơ hồ, trước khi ngất đi cảm nhận được hơi ấm quen thuộc. Nam nhân ôm cả người y vào lòng, dùng khinh công nhanh chóng rời khỏi từ đường.

...----------------...

Hoa Yên Vũ cảm giác mình ngủ rất lâu, lúc tỉnh lại trời đã tối. Y nhìn xung quanh một lượt lại phát hiện ra không phải tẩm điện của mình. Nơi đây rõ ràng phong cách bày trí xa hoa hơn nhiều so với chỗ Phó Cửu Ca ở.

"Tỉnh rồi?"

Nghe thấy tiếng nói, Hoa Yên Vũ giật mình cảnh giác lùi về sau. Nam nhân thấy y phản ứng như vậy liền nhíu mày, chậm rãi bước đến ngồi xuống cạnh giường

"Con sợ ta?"

Hoa Yên Vũ ngay lập tức lắc đầu, nghiêm chỉnh đối mặt với hắn: "Phụ...phụ hoàng, nhi thần không có."

Người trước mặt này là Phó Huyền, hoàng đế của Huyền Minh đại lục. Cũng chính là công quân quyền lực nhất trong dàn hậu cung của Thẩm Hàn. Hắn cùng cậu ta gặp nhau khi Thẩm Hàn dạo ở hậu hoa viên, mới gặp đã nảy sinh tình cảm. Khi biết cậu là con thứ Thẩm gia liền hạ thánh chỉ đưa Thẩm Hàn vào cung, sắc phong tước vị. Thẩm Hàn bản tính mê trai, tất nhiên rất đồng ý. Từ đó toàn quyền cai quản lục cung được giao vào tay cậu ta.

Nhưng đó không phải vấn đề. Theo Hoa Yên Vũ nhớ, Phó Huyền là một người lãnh đạm. Hắn chẳng quan tâm đến thứ gì ngoài chuyện đất nước. Vì giang sơn có thể tự xuống tay với huyết thống của mình. Huống chi là con ma bệch như Phó Cửu Ca. Vậy mà lần này lại cứu y.

Rốt cuộc là hắn muốn làm gì?

【Chủ nhân, hắn là người kia.】

Ra là vậy!

Phó Huyền mặt hơi khó coi, môi mấp máy gì đó. Cuối cùng cũng chỉ hỏi y: "Con có khó chịu không?"

Hắn chẳng hiểu bản thân đang làm cái gì! Chỉ vì một đứa vô dụng mà bỏ qua tấu chương để ở bên cạnh chăm sóc. Phó Huyền nghĩ hắn bị điên rồi. Còn là điên nặng ấy. Tại sao hắn lại cảm thấy đau lòng vì y chứ.

"Phụ hoàng, con đau."

Phó Huyền ngẩn người nhìn thiếu niên như không có gì mà chui vào lòng mình. Hắn vốn muốn đẩy y ra, lại bị ánh mắt long lanh của Phó Cửu Ca khiến cho tâm mềm nhũn. Phó Huyền cứng ngắc đưa tay vỗ nhẹ lưng y, khó khăn phun ra một tiếng "Ngoan"

"Ca nhi sẽ phải theo mẫu hậu sao phụ hoàng? Ca nhi chưa muốn chết, con muốn ở bên người."

Hoa Yên Vũ vừa nói vừa dụi đầu vào ngực hắn. Nước mắt nước mũi đều bôi lên long bào, thỉnh thoảng còn xì mũi vài cái. Nhưng Phó Huyền cũng không phản ứng lại, cái hắn quan tâm là câu nói của y.

Chết? Muốn ở bên phụ hoàng?

Thâm tâm vui mừng lại đan xen đau lòng. Trái tim vốn từ trước vẫn luôn vô tình, tàn nhẫn hôm nay bỗng đập nhanh dị thường. Phó Huyền bất giác cúi đầu, hôn lên mái tóc của Phó Cửu Ca.

Có lẽ y là ngoại lệ ông trời ban cho hắn, người giúp hắn thoát khỏi cuộc sống cô độc.

"Ta sẽ không để Ca nhi xảy ra chuyện gì."

Thật dễ lay động!

Hoa Yên Vũ hài lòng với thái độ của người yêu, cứ thế ngủ luôn trong lòng hắn.

...----------------...

Canh ba, Tiểu Lan bị chặn ở bên ngoài từ sáng đã sốt ruột hết cả lên. Thập hoàng tử đang ở trong điện của hoàng thượng bảo nàng làm sao không lo cho được. Ngài ấy thô lỗ như vậy liệu có làm y bị thương? Rồi Điện hạ nhà nàng cũng rất nhút nhát lỡ bị hoàng thượng dọa sợ thì sao?

Đang không biết phải làm sao thì một bóng người xuất hiện. Nam nhân chỉ đưa cho nàng một tờ giấy rồi phi thân biến mất. Tiểu Lan ngay lập tức mở ra xem, bên trong vỏn vẹn vài từ nhắc nàng không cần lo, trở về trước. Là bút tích của Phó Cửu Ca. Dù không đành lòng nhưng Tiểu Lan vẫn phải quay về.

Phó Huyền chỉnh lại góc chăn cho Hoa Yên Vũ, nhìn thấy hắc y nhân liền lên tiếng: "Người đi chưa?"

"Thưa bệ hạ, người đã trở về."

"Lui đi."