Đối mặt với Hạ Bình, Diệp Khôn không hề tỏ ra yếu thế, thấy đối phương có vẻ coi thường mình, trong lòng cũng không có chút gì tức giận. Ngược lại, trên khóe miệng lại cười lên một tia trào phúng.
Thấy biểu hiện của Diệp Khôn như vậy, Hạ Bình khẽ trau mày, sắc mặt y khẽ đổi, nhưng rất nhanh đã trở lại trạng thái bình thường. Sau đó, y đem ánh mắt khinh miệt với giọng điệu mang chút diễu cợt nhìn Diệp Khôn nói: “Diệp đạo hữu, ta cũng nghe nói qua về chiến tích của ngươi ở ba trận trước. Xem ra thân gia và thực lực của ngươi cũng không tệ a, lần này gặp ta, ngươi hãy cẩn thận. Ta sẽ không có lương tay đâu à nha.”
“Cảm ơn Hạ đạo hữu đã nhắc nhở. Ngươi cũng cẩn thận đấy. Lần này, ta cũng sẽ không có đùa giỡn như những lần trước nữa đâu.” Bị đối phương đem lời diễu cợt, Diệp Khôn không thèm để ý, cuồng tiếu một trận, nói.
“Ngươi!...Được lắm, để ta xem ngươi có bổn sự đến đâu.” Nghe Diệp Khôn nói vậy, Hạ Bình tỏ ra tức giận, trên mặt lộ rõ vẻ tàn khốc, cười lạnh nói.
Sau đó, hai tay y bắt quyết, toàn thân y đột nhiên hắc khí nổi lên, sau đó tạo thành một tấm hắc sắc thiết giáp, bao bọc lấy toàn thân, đồng thời tay hắn khẽ vỗ vào túi trữ vật, một thanh đoản kiếm dài cỡ một tấc bay ra lơ lửng ở trước mặt hắn.
Thanh đoản kiếm này vậy mà cũng là một pháp khí nhất giai trung phẩm, trên thân kiếm còn được điêu khắc rất nhiều hình thù quái dị. Nhất thời Diệp Khôn không thể nhận ra được đó là cái gì, nhưng nhìn vào thanh đoản kiếm này, cùng với hắc sắc thiết giáp trên người Hạ Bình, rõ ràng là cùng một nguồn gốc.
Diệp Khôn cũng đã xem qua nhiêu điển tịch, nên rất nhanh đã nhận ra Hạ Bình này hiển hiên là tu luyện Ma Công rồi. Vì thế thanh đoản kiếm và hắc hắc thiết giáp của hắn tràn đầy ma khí.
Ngón tay Hạ Bình khẽ điểm về phía trước, một luồng hắc quang từ đầu ngón tay kích bắn ra, tiến nhập vào thanh đoản kiếm trước mặt.
Thanh đoản kiếm vừa tiếp nhận hắc quang, ngay lập tưc hắc quang đại tố, chỉ trong mấy nhịp thở đã hóa thành một thanh cự kiếm lớn, phiêu phù trên đỉnh đầu của Hạ Bình. Trên thân nó tản mát ra ma khí kinh người, khiến cho Diệp Khôn ở phía đối diện cảm thấy hít thở không thông.
“Hắc hắc. Để xem ngươi làm thế nào, có thể tiếp được một kiếm của ta.” Hạ Bình nhìn cự kiếm trước mặt, tay phải khẽ động, huyễn hóa ra một hư ảnh một cự thủ. Trực tiếp nắm lấy cự kiếm vào trong.
Diệp Khôn thấy một màn này, trong lòng khẽ động. Vẻ mặt hắn trầm xuống, vội lùi lại một bước.
Cự kiếm ở phía trước, khiến cho hắn có một tia dự cảm không lành, không thể chủ quan được, lần này nhất định phải dốc toàn lực mới có thể mong đỡ được một kích của đối phương.
Diệp Khôn hít vào một hơi thật sâu, Thủy Linh Kiếm cũng đã được rút ra khỏi vỏ. Lập tức, hàn khí bức người liền tràn ngập khắc xung quanh lôi đài.
Cách người Hạ Bình một trượng, vậy mà hàn khí với hắc khí tạo thành một thế giằng co, bất phân thắng bại. Hạ Bình nhìn thấy vậy, cũng không khỏi trau mày. Hắn không ngờ, thanh kiếm trên tay Diệp Khôn lại có thể toát hàn khí kinh người đến như vậy.
Hạ Bình hơi bất ngờ một chút, nhưng rất nhanh trên mặt hắn tỏ vẻ tàn khốc. Hắn khẽ quát một tiếng, cự phủ theo tiếng quát cầm lấy cự kiếm nâng lên, chém một chém xuống thẳng đầu Diệp Khôn phía trước.
Diệp Khôn vừa rút kiếm ra, đồng thời hắn cũng lấy ra ba tấm phù lục dán lên người, tạo thành ba lớp quang mang phòng hộ.
Không chậm chễ, Diệp Khôn liền vung tay thi triển Vạn Kiếm Quyết. Một màn kiếm ảnh dày đặc được Diệp Khôn thi triển ra, bao bọc lấy toàn thân hắn vào trong, tạo thành một lớp tường kiếm khí vững chắc hộ thân.
Vừa mới hình thành lớp tường kiếm khí, chưa kịp xuất thêm một chiêu nào nữa, cự kiếm của Hạ Bình đã chém tới đỉnh đầu của Diệp Khôn.
“Ầm…Ầm…”
Cự kiếm chém lên lớp tường kiếm khí tạo thành hai tiếng nổ long trời nở đất, theo tiếng nổ, hắc quang đại thịnh, bao chùm lấy toàn bộ Diệp Khôn vào bên trong, nhìn không thấy bóng dáng đâu nữa.
Lúc này chỉ có thể nghe thấy những tiếng bạo liệt ở phía trong hắc quang vang lên, xen lẫn những tiếng ngân vang của binh khí chạm vào nhau liên tục không thôi.
Ở bên ngoài quan chiến, toàn trường thấy cảnh này, trong lòng tràn đầy kinh sợ. Chẳng nhẽ, Diệp Khôn này lại rất nhanh bị đánh bại sao? Điều này cũng có thể, dù sao đối thủ của hắn cảnh giới cũng cao hơn hắn hai bậc đấy.
Tuy Diệp Khôn biểu hiện hơn người, nhưng cũng không thể nói, hắn hoàn toàn có thể vượt cấp khiêu chiến một đối thủ như vậy.
Bại trận! Hiển hiên là bại rồi!
“Sư thúc. Diệp Khôn hắn! Sao người còn không ra tay can thiệp, chẳng nhẽ để hắn như vậy sao?” Mộc Nhã Hương không biết đừ lúc nào đã đến bên cạnh thanh niên mà nàng gọi là sư thúc, có chút khẩn trương nói.
“Nha đầu! Không phải khẩn trương như vậy! Tiểu tử này không có gì đâu. Hắc hắc.” Thanh niên nghe thấy Mộc Nhã Hương gọi, lông mày y khẽ nhíu, quay sang nhìn nàng cười nói.
“Chuyện này là thật? Nhưng mà hắn…” Mộc Nhã Hương nghe sư thúc nói vậy, trong lòng có chút buông lỏng. Nàng còn đang định nói cái gì, thì đột nhiên trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía lôi đài nơi Diệp Khôn đang thi đấu, lời nói không thể thốt ra được nữa.
Cùng thời gian đó, toàn trường cũng bị một màn kinh người từ phía lôi đài của Diệp Khôn thu hút tới. Ngay cả đám cao thủ Trúc Cơ Kỳ đang ngồi yên một chỗ, cũng có chút bất ngờ. Tất cả, không trừ một ai, đều trợn mắt há hốc mồn nhìn một màn xuất hiện.
Chỉ thấy, phía trên lôi đài. Diệp Khôn đang bị hắc quang bao bọc vào trong. Đột nhiên, một luồng kiếm khí ngút trời, từ bên trong hắc quang phóng thẳng lên trên, kiếm khí đi đến đâu, hắc quang lập tức tiêu tan tới đó.
“Xoẹt…xoẹt…”
Không dừng lại ở đó, chỉ trong khoảng mười nhịp thở. Toàn bộ hắc quang bao vây xung quanh Diệp Khôn, đã bị hàng vạn luồng kiếm khí sắc bén từ phía trong kích bắn ra triệt tiêu diệt trừ.
Hắc quang rất nhanh bị diệt trừ, tiêu tán hết không còn lấy một chút nào cả, đồng thời Diệp Khôn cũng đã xuất hiện. Nhưng hắn xuất hiện, lại không hề tầm thường chút nào.
Cả người Diệp Khôn lơ lửng trên không trung, toàn thân tản mát ra một khí chất rất đặc biệt.
Kiếm Vi Độc Tôn
Khí thế của hắn đúng là Kiếm Vi Độc Tôn, khiến cho người ta cảm thấy hắn chính là kiếm. Một thanh kiếm sắc bén, một thanh kiếm vương. Bá chủ của các loại kiếm, dường như trên đời này chỉ có hắn là kiếm vậy.
Lương theo Diệp Khôn huyền phù trên không, kiếm khí vậy mà tản ra ngập trời, bên trong lôi đài kiếm khí dày đặc, nhiều đến nỗi khiến cho người ta thấy khiếp sợ, nếu bị từng ấy kiếm khí cắt lên thân thể thì chỉ có thịt nát xương tan, không hề có một cơ hội sống sót.
Hạ Bình bị một màn này khiến cho hắn sợ ngây người, nhất thời y không biết làm gì, y chỉ biết đứng đó trố mắt lên nhìn.
Cả người y bất tri bất giác cũng bị kiếm khí tấn công, ngay cả cự kiếm, cùng với hắc sắc thiết giáp, vậy mà cũng bị hàng nghìn luồng kiếm khí lăng lệ cắt cho nát bét.
Tiêu tán lúc nào không hay.
Dường như thân thể của Hạ Bình cũng sẽ chung một số phận. Nhưng đúng vào lúc đấy, đột nhiên trên thân Hạ Bình bị một luồng thanh quang quấn quanh, lập tức cả người hắn biến mất. Hàng ngàn luồng kiếm khí cứ vậy cắt vào khoảng không.