Nói xong, lão đạo sĩ phất tay một cái, một đạo lục quang từ tay lão bắn ra, quyện tròn một cái, tạo thành một dải quang hà phía trên đầu tám mươi người phía trước.
Lão đạo sĩ nhìn quang hà phía trước, ngón tay điểm một chỉ vào không trung, miệng thì lẩm bẩm chú ngữ liên tục.
Theo tiếng chú ngữ từ miệng đạo sĩ vang lên, lấy mắt thường cũng có thể thấy được, dải quang hà chỉ trong chớp mắt đã khuếch tán ra bốn phía, bao trùm lên tám mươi người phía dưới.
Bị quang hà bao chùm bên trong, đám người này cả kinh. Có nhiều người hốt hoảng tế ra phòng ngự, bảo vệ lấy toàn thân, nhưng có nhiều người không hề có biểu hiện gì cả, vẫn đứng im tại chỗ.
Một khắc sau, không phát hiện ra có gì bất lợi, đám người này mới thở phào nhẹ nhõm. Nhìn những người xung quanh, không hề tế ra phòng hộ, những người này cảm thấy có chút xấu hổ.Nhưng cũng chẳng biết nói gì, âm thầm thu lại phòng hộ, đứng tại chỗ lẳng lặng chờ đợi.
Đột nhiên, thẻ bài trên tay mỗi người qua một thời gian ngắn tiếp xúc với thanh quang, bắt đầu có chút biến đổi.
Chỉ thấy, đằng sau thẻ bài của mỗi người, không biết từ lúc nào, đã xuất hiện ra một con số khác.
Trên thẻ bài của Diệp Khôn xuất hiện con số bốn mươi bảy, đồng thời cũng thời gian đó, một thiếu niên dáng người mập mạp đang cầm thẻ bài có số bốn mươi bảy chờ đợi, hắn lật lên thì thấy phía sau thẻ bài xuất hiện con số bảy mươi mốt.
Ước chừng thời gian uống cạn một chum trà trôi qua. Quang hà đột nhiên biến mất, tiếp đó phía trên đằng sau vị trí thượng tọa xuất hiện một bảng danh sách phân chia từng cặp đối thủ, lơ lẩng trên không.
Trên bảng chia ra làm bốn mươi cặp, Diệp Khôn khẽ liếc mắt cũng đã nhìn thấy vị trí và đối thủ của mình. Hàng đầu tiên, vị trí thứ ba “Diệp Khôn và Đặng Thủ Đình”. Hắn đứng ngay trong tốp đầu tiên phải lên đài thi đấu.
Đưa mắt qua bên cạnh, Diệp Khôn khẽ nhíu mày. Thật trùng hợp, hai người Diệp Thanh và Tịnh Tú Mai cũng ở hàng đầu tiên, phân biệt ở vị trí thứ năm và thứ bảy.
Vốn dĩ, từ lúc đầu Diệp Khôn đã nghe ngóng được một chút về hai người này, và hắn cũng muốn được tận mắt nhìn thấy thực lực của hai người ra sao. Nhưng không ngờ, mới vừa mới bắt đầu bọn họ lại cùng hắn ra trận đầu tiên, vì vậy không thể quan chiến đối phương được.
Đồng dạng, Diệp Thanh và Tịnh Tú Mai cũng vậy, biểu hiện của họ không khác gì Diệp Khôn là mấy.
“Đã đến giờ. Tám cặp đầu tiên theo thứ tự lần lượt lên lôi đài.” Trong lúc mọi người còn đang xem xét dánh giá đối thủ của mình, thì đột nhiên lão đạo sĩ lại cất tiếng nói.
Vừa dứt lời, chỉ thấy lão đạo sĩ khẽ búng tay một cái, một luồng thanh quang bắn ra, đánh lên hàng đầu tiên trên bảng danh sách.
Luồng thanh quang vừa tiếp xúc với hàng đầu tiên trên bảng danh sách, thì tám cặp đấu lóe lên một cái. Đồng thời, mười sáu người phía dưới cũng cùng nhau biến mất. Khi xuất hiện, họ đã đứng bên trong lôi đài, theo từng cặp một.
Những người còn lại thấy vậy, trong lòng hơi cả kinh một chút. Sau đó, cùng hướng về Thiên Luân Kính được đặt trước mỗi lôi đài,cùng nhau quan chiến.
Diệp Khôn xuất hiện ở lôi đài thứ ba, tương ứng với “Quẻ Khảm” trong bát quái đồ. Linh khí bên trong lôi đài do ảnh hưởng của bát quái nên ở đây thuần một loại Thủy linh khí.
Cảm nhận được điều này, trong lòng Diệp Khôn khẽ động. Dù sao Vạn Kiếm Quyết hắn tuy luyện, cùng với thủy thuộc tính có chút cộng hưởng.
Đối mặt với Diệp Khôn là một thiếu niên mập mạp, hai mắt hắn híp lại, nhìn như kiểu là không mở mắt vậy. Bộ dạng của hắn nhìn rất buồn cười, Diệp Khôn xém chút nữa đã phì cười ra rồi. Có điều, trông hắn như vậy, nhưng cảnh giới rõ ràng cao hơn Diệp Khôn một chút đấy, Luyện Khí Kỳ tầng mười một đỉnh phong.
“Tại hạ Diệp Khôn, mong đạo hữu nhẹ tay một chút.” Đánh giá đối phương một chặp, Diệp Khôn nắm quyền nói.
“Tại hạ Đặng Thủ Đình, kính mong Diệp đạo hữu lương tay một chút a.” Thiếu niên mập mạp thu lại ánh mắt trên người Diệp Khôn, khóe miệng hắn nhếch lên, nói.
“Không dám! Mời!”
Dứ lời, Diệp Khôn cười lạnh một tiếng, hai chân lùi lại phía sau. Đồng thời tay hắn khẽ vỗ một cái vào bên hông, ngay lập tức hơn mười tấm phù lục xuất hiện trên tay hắn.
Không hề chần chừ, Diệp Khôn vẩy tay ném ra, ngay lập tức, phù lục đón gió bay lên, sau đó huyễn hóa ra hơn mười loại công kích khác nhau.
Hỏa đạn thuật, Băng đạn thuật, Lôi đạn thuật…Tuy đây đều là phù lục cấp thấp, nhưng liền một lúc sử ra hơn mười lá cũng khiến cho người ta phải trố mắt ra rồi.
Vẫn chưa hết, Diệp Khôn liên lục vỗ vào bên hông mình vài cái, trên tay hắn lại xuất hiện mấy chục tấm phù lục khác nữa, vẫn động tác cũ, hắn đem toàn bộ phù lục ném ra, phù lục đón gió huyễn hóa ra đủ loại công kích.
Diệp Khôn không muốn phí sức trong trận tỷ thí vòng loại cho nên hắn đã nghĩ ra cách này để hạ đối phương, bình thường công kích của một vài phù lục có thể đón đỡ được đấy, thế nhưng mấy chục công kích cùng lúc tấn công để xem đối thủ sẽ đối phó như thế nào.
Mục đích của hắn là muốn nhanh chóng kết thúc trận chiến này.
Nhất thời công kích ngập trời, chúng lấy tốc độ rất nhanh lao về phía Đặng Thủ Bình.
Đặng Thủ Bình nhìn một màn này, trên mặt hoảng sợ. Hai tay bấm niệm pháp quyết, một tấm thuẫn lớn xuất hiện trước người hắn.
Vừa tế ra tấm thuẫn phòng hộ, còn chưa kịp tế ra bảo vật khác. Lại một màn khiến hắn đầy sợ hãi.
Chỉ thấy, Diệp Khôn không biết từ lúc nào lại lấy ra hơn hai mươi tấm phù công kích nữa, đồng dạng với lúc nãy, hắn đem phù lục ném ra tạo thành ba đợt tấn công liên hoàn theo sát nhau. Khiến cho Đặng Thủ Bình không kịp trở tay.
Ở bên ngoài, những người quan chiến thấy cảnh này trong lòng tràn đầy sợ hãi, liền một lúc tế ra hơn năm mươi lá phù thuộc tính công kích, thật sự là quá mức kinh người rồi.
Mặc dù toàn bộ đều là phù cấp thấp, nhưng đối với cảnh giới Luyện Khí Kỳ như bọn họ, với từng đó phù lục như cũng là một tài sản quá lớn rồi. Đây lại là phù công kích, tối thiểu cũng là một khối hạ phẩm linh thạch mới đổi được một tấm đấy.
Đằng này, Diệp Khôn liền lúc tế ra mấy chục tấm, trong khi mắt hắn không hề chớp lấy một cái. Như vậy, thật quá lãng phí rồi. Với số phù này, nếu dùng vào việc khác còn hữu dụng hơn nhiều đấy.
Không chỉ những người này có thái độ như vậy, hơn mười cao thủ Trúc Cơ Kỳ nhìn thấy cũng nhíu mày, người thì khẽ cười, người thì trầm tư…
“Phốc…Phốc…”
Trong chớp mắt, ba đợt tấn công liên tiếp ập đến. Tấm thuẫn chắn trước người Đặng Thủ Đình như tờ giấy mỏng, lập tức bị xé rách. Từng đợt công kích của đủ loại pháp thuật, liền rơi trên người hắn.
“A…”
Đặng Thủ Đình không kịp trở tay, hắn chỉ kịp “a” lên một tiếng, toàn thân liền bị tầng tầng công kích đánh lên. Nếu như bị liên tiếp ba đợt công kích đánh lên người, chắc chắn Đặng Thủ Đình không chết cũng bị trọng thương mà tàn phế.
Trong tình thế này, đám người Trúc Cơ Kỳ bên ngoài cũng có hai người đứng lên ra tay can thiệp. Nhưng hai người này còn chưa kịp ra tay, liền bị lão đạo sĩ ngăn cản.
“Hai vị, không cần nhúng tay vào, tiểu tử này không sao đâu.”
Hai người bị lão đạo sĩ ngăn cản, trong lòng có chút bất mãn. Nhưng khi nghe lão nói vậy, ánh mắt liền liếc nhìn về phía lôi đài.
Chỉ thấy, bên này Diệp Khôn khẽ cười, tay hắn vẫy một cái, một luồng kình phong rất mạnh từ ống tay áo bắn ra, theo sau mà đến trước, hóa giải ba phần tư uy lực của công kích vừa rồi.
Còn lại, một phần tư uy lực của công kích đánh thẳng lên người Đặng Thủ Đình, khiến cho người hắn đầy rẫy những vết thương, té nhào xuống đất bất tỉnh nhân sự.
Nhìn bộ dạng của hắn, thì vết thương khá nặng, xem ra, nếu không tĩnh dưỡng điều trị vài tháng, thì đừng có mơ mà bình phục.
Trận chiến diễn ra rất nhanh, từ lúc Diệp Khôn ra tay đến lúc kết thúc bất quá cũng chỉ tầm hai mươi nhịp thở mà thôi.
Trận chiến vừa kết thúc, Diệp Khôn và Đặng Thủ Đình liền bị truyền tống ra bên ngoài ngay. Đảo mắt nhìn xung quanh, thì chỉ có mình nhóm hắn là ra sớm nhất đấy.
Vừa ra ngoài, ngay lập tức, Diệp Khôn bị rất nhiều cặp mắt chăm chú nhìn vào, mỗi người biểu lộ một vẻ khác nhau.
Đặc biệt, Mộc Nhã Hương và vị kia sư thúc của nàng rất hài lòng với biểu hiện của Diệp Khôn trong trận vừa rồi.
Diệp Khôn bị nhiều ánh mắt nhìn ngó như vậy, hắn cũng chẳng có biểu hiện gì, mà hướng mắt nhìn lên xên trận đấu của Diệp Thanh và Tịnh Tú Mai.