Nghịch Thiên Tu Tiên

Quyển 2 - Chương 86: Tỷ Thí (1)




Quảng Linh Đài là nơi dành cho các cuộc tỷ thí mỗi khi Đại Hội Thăng Thiên diễn ra. Diện tích của Quảng Linh Đài tương đối rộng lớn, có thể nói, nó rộng gấp mười lần Tương Phú Thành mà Diệp Khôn đã từng đi qua.

Vị trí của Quảng Linh Đài cũng ở vào vị trí đặc thù, toàn bộ lôi đài được đặt trên đỉnh một tòa tháp lớn trên đỉnh Linh Sơn.

Nếu ở ngoài nhìn vào, thì Quảng Linh Đài bất quá cũng chỉ là một quả cầu pha lê đặt trên đỉnh tháp mà thôi, có điều, quả cầu này chính là một không gian bảo vật, nó được truyền thừa xuống từ thời thượng cổ.

Lôi đài thi đấu ở bên trong Quảng Linh Đài, nó được cấu tạo thiết kế theo kiểu cửu cung bát quái, ở giữ là một lôi đài chính, xung quanh là tám lôi đài khác được đặt theo phương vị bát quái.

Giữ các lôi đài với nhau được thiết lập tầng tầng cấm chế, khiến cho nó tuy ở gần nhau nhưng hoàn toàn tách biệt ra thành từng nơi khác nhau, những người tham chiến bên trong đó sẽ không thể nào thấy được diễn biến của lôi đài bên cạnh.

Ngược lại, những người quan chiến bên ngoài thông qua Thiên Luân Kính có thể thấy rõ diễn biến bên trong tất cả các lôi đài.

Ở phía trên khu vực tổ chức lúc này có mười hai người đang ngồi thượng tọa ở đó. Trong đám người này nam có, nữ có, già có, trẻ có, thế nhưng trên người họ tản mát ra linh áp cho thấy đều là cao thủ Trúc Cơ Kỳ.

Những người này hầu hết đều có tu vi là Trúc Cơ Trung Kỳ, duy nhất một lão giả bề ngoài ăn mặc như một dạo sĩ, trên người tản mát ra khí tức của Trúc Cơ Hậu Kỳ.

Bọn họ chính là đại diện của sáu đại môn phái được đề cử làm giám khảo trong Đại Hội Thăng Thiên lần này.

Nhìn vào thái độ của những người xung quanh, có thể thấy lão đạo sĩ có tu vi cao nhất là người chủ trì ở đây. Chỗ lão đạo sĩ ngồi chính là ở giữa những người còn lại, hiển nhiên đây là chỗ của chủ tọa rồi.

Lúc này, bên trong Quảng Linh Đài tụ tập rất nhiều người, đa phần những người ở đây đều là người tới quan chiến, tất cả bọn họ chia làm tám tốp nhỏ, phân biệt mỗi tốp đứng ở phía dưới mỗi lôi đài.

Phía dưới, trước mặt mười vị cao thủ Trúc Cơ Kỳ là đám người đã thông qua trắc thí ngày hôm qua, tất cả bọn họ đều đã có mặt ở đây, thế nhưng liếc mắt nhìn qua thì vẫn còn thấy thiếu một người nữa, người này đó là Diệp Khôn, hắn vẫn chưa có mặt ở đây.

Trên mặt những người này tỏ ra rất hồi hộp, số phận của bọn họ tốt xấu như thế nào chính là thông qua trận tỷ thí lần này để định đoạt, thế nên ai lấy đều có dáng vẻ khá là khẩn trương.

Chỉ có mười sáu người đạt tới cảnh giới Luyện Khý Kỳ tầng mười ba là không có biểu hiện gì, hết thảy vẫn tỏ ra bình tĩnh lạ thường, họ không có hồi hộp như những người khác, trong mắt bọn họ tràn đầy tự tin, dường như đối với trận tỷ thí này họ đã nắm chắc phần thắng trong tay vậy.

“Ồ! Những người cuối cùng, cũng đã đến rồi.”

Đột nhiên, lão đạo sĩ ngồi ở vị trí thủ tọa nhíu mày, mắt nhìn về một hướng, khẽ nói.

Tuy thanh âm của lão đạo sĩ nói không lớn lắm, nhưng những người có mặt ở đây đều là người tu tiên, vì vậy giọng nói của lão có nhỏ, bọn họ đều nghe thấy được.

Nghe lão đạo sĩ nói thế, tất cả đều đưa mắt nhìn theo hướng ánh mắt của lão.

Chỉ thấy, Truyền tống trận ở phía cuối lôi đài đột nhiên kêu lên một hồi ông ông, sau đó hào quang chói mắt lóe lên, đúng là có người đang truyền tống đến chỗ này.

Một lúc sau, hào quang thu liễm lại, xuất hiện trong trận là hơn hai mươi người, Diệp Khôn cũng có mặt tại đó.

Những người này vừa tới thì đảo mắt nhìn ngó xung quanh một lượt, sau đó không ai bảo ai, từng người rời khỏi Truyền tống trận rục rịch kéo nhau rời đi, Diệp Khôn thấy vậy cũng bước theo sau Mộc Nhã Hương đi ra.

Những người khác thì tìm cho mình một chỗ đứng ở phía dưới tám lôi đài, còn Diệp Khôn thì được Mộc Nhã Hương dẫn đến đến trước mặt đám cao thủ Trúc Cơ đang ngồi ở phía trước.

“Vãn bối Mộc Nhã Hương đệ tử Ngũ Hành Phái xin bái kiến các vị tiền bối và sư thúc.” Đến trước mặt đám cao thủ Trúc Cơ Kỳ, Mộc Nhã Hương khẽ khom người hành lễ cung kính nói.

“Vãn bối Diệp Khôn, xin bái kiến các vị tiền bối.” Diệp Khôn đứng bên cạnh thấy vậy cũng khom người thi lễ nói.

“Ha ha, Hương Nhi ngươi tới rồi thì đứng qua một bên đi. Còn vị đạo hữu kia, ngươi hãy cầm lấy thẻ bài này. Đây chính là số thứ tự rút thăm duy nhất còn xót lại dành cho ngươi.” Hai người vừa thi lễ xong, một thanh niên ngồi bên cạnh lão đạo sĩ cười ha hả nói. Sau đó lão phất tay một cái, một cái thẻ bài liền xuất hiện trên tay Diệp Khôn.

Mười một người còn lại thấy vậy cũng không có nói gì, ánh mắt chỉ đảo qua hai người Diệp Khôn và Mộc Nhã Hương một cái rồi thôi. Duy nhất chỉ có lão đạo sĩ ngồi ở giữa là hơi nhíu mày khi lão nhìn thấy bộ dạng của Diệp Khôn.

Liếc nhìn thẻ bài trong tay, Diệp Khôn thấy trên thẻ bài có ghi số bảy mươi mốt, hắn âm thầm đánh giá một chút, rồi lui về phía sau gia nhập vào đám người tham gia thi đấu đứng.

Mộc Nhã Hương thì đi lại chỗ đám người của Ngũ Hành Phái đứng ở đó, thế nhưng ánh mắt của nàng vẫn luôn dõi theo thân ảnh của Diệp Khôn.

Diệp Khôn vừa lui về phía dưới, lão đạo sĩ đột nhiên đứng dậy, mặt mày nghiêm nghị, nhìn đám người trước mặt nói:
“Cũng đã đến giờ thi đấu rồi. Nhưng trước hết ta muốn nhắc lại cho các ngươi biết một chút về thể lệ cuộc tỷ thí năm nay. Trước hết, ta nói lại một lần nữa. Số thứ tự trên thẻ bài chính là số chỉ định của các ngươi, một lát nữa, khi bước vào giai đoạn chọn đối thủ tỷ thí thì trên thẻ bài sẽ xuất hiện một số ở mặt sau. Số đó sẽ xuất hiện ngẫu nhiên theo từng cặp, theo đó các ngươi sẽ biết được đối thủ của mình là ai.”

Lão ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
“Các ngươi đã thông qua trắc thí. Như vậy, tư chất Linh Căn cũng đã hơn hẳn những người khác rồi. Nhưng như thế vẫn chưa đủ, bởi vậy mới có Đại Hội Thăng Thiên mở ra. Mục đích là tìm kiếm những nhân tài trẻ tuổi như các ngươi, sau đó sẽ tùy theo tư chất cũng như ước nguyện của từng người, sẽ được các đại phái chúng ta thu nhận vào làm môn nhân đệ tử.”

“Vì thế, trong lần tỷ thí này, các ngươi hãy dốc hết toàn lực thi triển hết tài năng của mình ra. Nhưng như vậy cũng không phải là liều mạng đến cùng, phải biết điểm dừng. Đã có đám người bạn ta ở đây tùy thời sẽ ra tay can thiệp những lúc cần thiết, tránh cho những điều không mong muốn xảy ra, cho nên các ngươi cứ an tâm thi đấu. Có điều, chủ động vẫn là ở các ngươi, vì trong khi tranh đấu không ai có thể đoán trước được điều gì. Nếu ai không nắm chắc thì nên chủ động nhận thua, không nên miễn cưỡng làm gì, như vậy sẽ mang đến bất lợi cho mình.”

“Cuối cùng, sau khi kết thúc tỷ thí sẽ chọn ra mười người đứng đầu, và theo như nguyện vọng của mỗi người, các ngươi sẽ được lựa chọn một trong sáu đại phái chúng ta để gia nhập. Ngoài ra, cũng sẽ có phần thưởng tương ứng cho mỗi người. Còn lại những người khác, cũng sẽ được thu nhận làm đệ tử của các phái. Nhưng vẫn phải xem vào thể hiện của các ngươi nữa, từ đó sẽ quyết định thu nhận làm đệ tử nội môn, hay là đệ tử ngoại môn.”

Lão đạo sĩ nói một mạch cho tới hết mới thôi. Rồi lão ngừng lại một lúc nhìn đám người phía trước.

Nghe đạo sĩ nói xong, trên mặt những người tham gia tỷ thí biểu lộ sắc thái hoàn toàn khác nhau. Riêng Diệp Khôn không hề có biểu hiện gì cả, hắn vẫn thản hiên như thường, dường như đối với việc này hắn không hề quan tâm mấy.

Những người quan chiến ở phía dưới mỗi lôi đài khi nghe lão đạo sĩ nói xong cũng thì thầm bàn tán xôn xao. Theo đó là đủ kiểu nghị luận, dự đoán kết quả của cuộc tỷ thí khi kết thúc. Bên cạnh đó, cũng có một số người, lợi dụng việc này, đem ra cá độ kiếm trác một chút.

“Được rồi! Bây giờ bắt đầu lựa chọn đối thủ.”
Lão đạo sĩ nhìn một màn này khẽ ho một tiếng,nói.