Nghịch Thiên Tu Tiên

Quyển 2 - Chương 181: Đạt Mục Đích




Uông Cẩn ở bên trong hắc viêm đột nhiên sắc mặt trầm xuống, lão mặc dù không có tâm tư để lo cho đám đệ tử, nhưng cũng không phải vì vậy mà lão bỏ qua, lão đã âm thầm thả ra một tia thần thức nhỏ để quan sát.

Vì vậy những gì vừa mới xảy ra ở bên này đã lọt vào trong mắt của lão, lão không thể tưởng tượng nổi thần thông của Diệp Khôn lại đạt đến trình độ mạnh mẽ như vậy.

Bị vây khốn ở chỗ này, lại bị Phệ Linh liên tục tấn công, Uông Cẩn lại không thể làm gì được đối phương khiến cho lão thực sự phải nhọc tâm đối phó.

Điều lão đáng lo ngại lúc này là Diệp Khôn sẽ quay ra liên thủ với Phệ Linh để tấn công lão.

Thần thông của Phệ Linh lão đã được trải nhiệm qua, còn thần thông của Diệp Khôn thì chưa.

Theo lẽ thường Diệp Khôn không đáng khiến cho lão phải để ở trong mắt, nhưng qua biểu hiện vừa rồi của hắn, đã khiến cho lão phải suy nghĩ lại.

Mặc dù tu vi của Diệp Khôn chỉ là Luyện Khí Kỳ, nhưng lão vẫn không dám coi thường, ngoài Phục Nghê Trận ra, có trời mới biết hắn còn có bảo bối hay thần thông nào khác có thể uy hiếp tới lão.

Ý nghĩ trong đầu Uông Cẩn liên tục loé lên, sắc mặt lão theo đó cũng trở lên ngưng trọng hơn.

Lão tiếp tục đánh ra vài đạo pháp quyết và gia tăng pháp lực rót vào hắc viêm ở bên ngoài, khiến cho lực phòng ngự của nó gia tăng thêm mấy lần.



Ngay khi giết chết bốn người của Du Vân Môn, Diệp Khôn cũng không hề để ý tới Cô Hồng Nhan đang ngây ngốc ở bên cạnh nhìn mình.

Hắn quay ngoắt người lại nhìn chằm chằm về phía hắc viêm ở bên này.

Không hề chậm chễ, cũng không có dư thừa động tác, Thuỷ Linh Kiếm trong tay Diệp Khôn liên tục vung vẩy, ngay lập tức từng đợt kiếm khí lăng lệ rít gió lao vào hắc viêm bên ngoài Uông Cẩn.

Cùng lúc đó, Phệ Linh cũng đã nhận được thần niệm chi giao của Diệp Khôn truyền cho, ngay lập tức, vẻ mặt của nó trở lên lạnh lùng, cánh tay nhỏ nâng lên vạch vào khoảng không vài cái.

Ngay sau đó, ở giữa không trung xuất hiện một đồ án mặt quỷ nhìn rất dữ tợn, mặt quỷ chớp lên vài cái, sau đó nó biến ảo thành gần như thực thể, kế đó nó há rộng cái miệng của mình ra lao về phía trước tấn công.

Phệ Linh mặt không biểu tình, nó khẽ nâng tay, Tiểu Kim Kiếm loé lên hào quang chói mắt, rồi chớp lên vài cái, liền biến ảo thành một thanh cự kiếm lớn hơn mười trượng.

Lập tức, một luồng linh áp đáng sợ từ phía trên cự kiếm toả ra đè xuống, khiến cho toàn bộ không gian xung quang hơn mười trượng phải chịu một áp lực rất lớn, đến mức khiến cho người ta cảm thấy khó thở.

Khoé miệng Phệ Linh nhếch lên, pháp lực trong người nó được lưu động rất nhanh, sau đó qua tay đi thẳng vào Tiểu Kim Kiếm.

Ngay lập tức, hư ảnh cự kiếm loé lên hào quang chói mắt, theo sau đó từng tia lôi điện liền xuất hiện, chúng loẹt xẹt qua lại nhìn thật kinh người, khó mà có thể hình dung nổi.

"Hú…!"

Phệ Linh ngửa mặt lên trời hú một tiếng thật dài, tay còn lại của nó nâng lên lắm chặt lấy đốc kiếm, sau đó chém ra một kiếm đầy uy lực về phía hắc viêm ở phía trước.

Hầu như cũng một lúc, từng đợt kiếm khí của Diệp Khôn và mặt quỷ cùng với cự kiếm của Phệ Linh đánh tới phía trước hắc viêm đang hừng hực cháy.

Bên trong hắc viêm, Uông Cẩn thoáng hiện lên một tia sợ hãi, lão có thể cảm nhận được đòn tấn công này của hai người không hề đơn giản chút nào, đặc biệt là cự kiếm kia, không hiểu sao trong lòng lão đột nhiên nổi lên dự cảm bất hảo.

Cắn răng một cái, Uông Cẩn liên tục bấm niệm pháp quyết, sau đó đánh lên trên bề mặt hắc viêm ở bên ngoài.

Ngay lập tức, bên ngoài hắc viêm hắc quang đại thịnh, sau khi nhộn nhạo một hồi, hắc quang liền biến ảo ra thành ba cự nhận lớn hơn một trượng với tướng mạo rất giống với Uông Cẩn, điều đặc biệt ở đây là từ trên người của ba cự nhân này lại tỏa ra linh áp rất giống nhau, chúng đều đã đạt tới tu vi Trúc Cơ Trung Kỳ.

Ba cự nhân vừa xuất hiện, chúng đột nhiên ngửa mặt lên trời hú lên một tiếng thật lớn, ngay lập tức đồng tử của chúng liền chuyển sang màu đỏ như máu nhìn rất hung hãn.

Tự đấm vào ngực mình vài cái, cả ba cự nhân gầm lên một tiếng, sau đó chúng phân biệt ba hướng lao vào đòn tấn công của Diệp Khôn và Phệ Linh.

Nói ra thì có vẻ dài dòng, nhưng sự việc diễn ra chỉ trong vài nhịp thở mà thôi.

Rất nhanh, cả ba cự nhân đã lao vào ôm chọn lấy toàn bộ kiếm khí của Diệp Khôn và ngăn cản lại mặt quỷ cùng với cự kiếm của Phệ Linh.

“Xoẹt…xoẹt…”

Những tiếng cắt xén sắc bén vang lên, cả ba cự nhân không kịp kêu lên một tiếng liền bị kiếm khí lăng lệ và từng tia lôi điện oanh tạc đánh cho thất kinh bát lạc, thoáng cái đã hình thần câu diệt.

Không dừng lại ở đó, những kiếm khí còn lại và cự kiếm vẫn tiếp tục hướng hắc viêm phía dưới đánh tới.

Riêng mặt quỷ lại có biến đổi rất quỷ dị, ngay khi gần tiếp xúc với cự nhân nó đột nhiên tiêu biến thành từng đoàn quỷ khí tán loạn ra tứ phía, thoáng cái đã biến mât không thấy đâu nữa.

Nhìn một màn này, sắc mặt Uông Cẩn xám như tro tàn, trên khóe miệng của lão đột nhiên rỉ ra một dòng máu nhỏ, hiển nhiên ba cự nhân vừa rồi là do lão dùng bí thuật biến ảo ra, chúng bị diệt cho nên lão cũng bị ảnh hưởng theo.

“Oanh…” Một tiếng nổ mạnh vang lên.

Cự kiếm đã chém tới hắc viêm ở bên ngoài Uông Cẩn.

Sau một khắc, toàn bộ kiếm khí tiêu tán, cự kiếm cũng không thấy đâu nữa, mà hắc viêm cũng vậy, đã hoàn toàn biến mất.

Để lộ ra ngoài đó chính là Uông Cẩn, lúc này xung quanh người lão vẫn thấy một lớp thanh quang bao bọc lấy toàn thân, cơ thể của lão không hề có chút tổn thương nào cả, duy chỉ có điều là sắc mặt lão bây giờ nhìn trắng bệch như cắt không còn một giọt máu.

“Không nghĩ tới một kích này chỉ có thể phá vỡ được lớp phòng ngự hắc viêm ở bên ngoài lão, để xem lần này lão xé chống đỡ như thế nào.” Nhìn thấy Uông Cẩn vẫn bình an đứng ở phía trước, sắc mặt Diệp Khôn thoáng thay đổi, sau đó khóe miệng của hắn nhếch lên, lạnh lùng nói ra một câu.

Dứt lời, Diệp Khôn hít vào một hơi thật sâu, sau đó hắn ném Thủy Linh Kiếm về phía trước mặt, đồng thời hai tay vung vẩy đánh ra hơn mười đạo pháp quyết lên trên thân kiếm.

Ngay lập tức, trên thân Thủy Linh Kiếm hào quang chói mắt, sau khi chớp nhoáng vài cái nó liền biến mất không thấy đâu nữa, lúc này nhìn vào đó chỉ thấy đó là một hư ảnh Kiếm Tiên rất mỏng manh lập lòe ở phía trước.

Không dừng lại ở đó, đột nhiên khí tức trên người của Diệp Khôn tăng vọt lên, như lúc trước, khí tức của hắn đã chạm đến mốc của một tu sĩ Trúc Cơ Sơ Kỳ.

“Nhân Kiếm Hợp Nhất, Nhất Niệm Tiêu Vong.”

Diệp Khôn hét lên một tiếng thật lớn, ngay lập tức một màn khó có thể tưởng tượng nổi xảy ra.

Chỉ thấy hư ảnh Kiếm Tiên lóe lên nhập vào trong cơ thể hắn, ngay lập tức toàn thân hắn hào quang chói mắt nổi lên, hư ảnh một thanh Tiên Kiếm lớn hơn một trượng liền xuất hiện đem cơ thể hắn bao vào trong, sau đó toàn thân hắn lóe lên một cái biến mất tại chỗ.

“Không tốt!”

Nhìn một màn này, sắc mặt Uông Cẩn trở lên đại biến, lão quát lên một tiếng đồng thời lui về phía sau hơn một trượng.

Có điều, lão vẫn chậm một bước.

“A…”

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, đưa mắt nhìn lại thì thấy giữa bụng lão bị thủng một cái lỗ lớn bằng miệng bát, máu me đầm đìa đang từ đó chảy ra không ngớt.

Mà ngay lúc đó, một đạo hào quang lóe lên rồi biến mất ngay trên người lão, đến khi xuất hiện thì đạo hào quang đó đã ở cách nào hơn mười trượng ở bên ngoài Phục Nghê Trận.

Hào quang thu liễm lại, Diệp Khôn liền xuất hiện, sắc mặt của hắn có chút tái nhợt, trên tay hắn đang cầm Thủy Linh Kiếm, mà rõ ràng trên đầu kiếm vẫn còn dính một chút máu bám ở đó.

Uông Cẩn trợn mắt nhìn về phía Diệp Khôn, một tay lão bịt lấy miệng vết thương ở trước bụng, còn một tay vội móc từ trong người ra một lá bùa rồi dán lên đó.

Sinh lực mệnh của Uông Cẩn quả nhiên không tầm thường, lão bị một đòn chí mạng như vậy rồi mà vẫn không chết, điều này khiến cho Diệp Khôn có chút kinh ngạc lẫn sợ hãi.

Uông Cẩn vừa mới đem lá bùa dán lên miệng vết thương, đột nhiên lão ngẩng mặt lên nhìn với ánh mắt đầy tuyệt vọng.

Không biết từ lúc nào, một hư ảnh Kim Lôi Kiếm xuất hiện nhằm cổ lão chém tới.

“Phụp”

Không kịp kêu lên một tiếng, đầu lâu của Uông Cẩn đã bị Kim Lôi Kiếm lấy xuống.

“Hô!”

Diệp Khôn thở ra một tiếng, cuối cùng thì cũng đã giải quyết được đối phương.

“A…”

Vẫn còn chưa kịp ổn định lại tinh thần, đột nhiên từ phía sau lưng Diệp Khôn truyền đến một tiếng kêu thảm thiết vang lên, hắn vừa quay đầu lại thì đã thấy Cô Hồng Nhan nằm dưới một vũng máu.

“Phệ Linh, ngươi làm tốt lắm.” Đem ánh mắt thu lại, Diệp Khôn nhìn qua Phệ Linh cười cười nói với nó một câu.

Sau đó, Diệp Khôn không hề chần chừ, hắn liền thu lại Phục Nghê Trận cùng với túi trữ vật của Uông Cẩn và Cô Hồng Nhan, đồng thời hắn búng ra hai đạo liệt hỏa đem xác của hai người đốt thành tro bụi.

Làm xong đâu đấy, Diệp Khôn để cho Phệ Linh trở lại Kỳ Linh Phệ Hồn Phiên, sau đó hóa thành một đạo độn quang nhằm một hướng bay đi.

Diệp Khôn vừa rời khỏi không được bao lâu, đột nhiên có hơn mười đạo độn quang từ phía xa xa kích bắn tới, sau khi quay quanh một vòng trên không liền đáp xuống chỗ hắn vừa đứng.

Hào quang thu liễm lại, hơn mười người liền xuất hiện, trong đó nam nữ đều có.

Hầu hết những người này đều đã có tu vi Luyện Khí Kỳ tầng mười ba, duy chỉ có một người thanh niên trẻ tuổi với bộ dạng như một công tử nhà giàu là có tu vi cao nhất, hắn đã đạt tới Trúc Cơ Trung Kỳ đỉnh phong.

Đám người xuất hiện ở chỗ này nhưng không thấy ai lên tiếng nói gì, chỉ thấy thanh niên có tu vi cao nhất ở đây khẽ nhắm mắt lại, một lúc sau thì hắn mới mở mắt ra đồng thời thở dài một tiếng.

“Chúng ta đã đến chậm một bước, đám người Uông sư huynh toàn bộ đã vẫn lạc, không biết đối phương là người thế nào mà có được bổn sự như này a.” Hơi trầm ngâm một chút, thanh niên lên tiếng nói.

“Sư thúc, trong bí thuật truyền tin Uông sư bá không nói rõ đối phương là kẻ nào sao?” Lời của thanh niên vừa dứt, đám người ở phía sau ai lấy đều tỏ ra kinh ngạc lẫn sợ hãi, một thiếu nữ đứng gần đó lên tiếng hỏi.

“Không có, có lẽ do tình thế cấp bách cho nên huynh ấy không thể nói rõ được, xem ra đối phương hẳn là một cao thủ Trúc Cơ Kỳ rồi, hơn nữa thực lực phải trên cả ta nữa.” Thanh niên đảo mắt nhìn quanh một lượt, sau đó lạnh nhạt nói ra.

“Việc này…không lẽ là do người của Thiết Tuyết Môn gây ra?” Từ trong đám người phía sau lại vang lên một giọng nói đầy kinh ngạc của một nam tử.

“Việc này còn chưa rõ, có lẽ ta phải trở vê bổn môn thông báo cho chưởng môn sư huynh một tiếng mới được, đến lúc đó sẽ có cách để điều tra ra hung thủ.” Thu mắt lại, thanh niên lạnh lùng nói ra một câu.

Dứt lời, thanh niên liền hóa thành một đạo độn quang nhằm hướng ngược với hướng mà Diệp Khôn bay đi, đám người còn lại thấy vậy cũng không dám có dị nghị gì nữa, hầu như là cũng một lúc đều hóa thành độn quang đuổi theo sau.



Lam Ngọc, bên trong động phủ, ở phòng luyện công.

Diệp Khôn đem toàn bộ túi trữ vật của đám người Uông Cẩn và Cô Hồng Nhan lấy ra để ở trước mặt, sau đó hắn lấy ra một viên đan dược bỏ vào trong mồm nuốt xuống, đồng thời nhắm hai mắt lại chìm vào trong trạng thái nhập định, điều tức trị thương.

Nửa canh giờ sau, hai mắt Diệp Khôn mở bừng ra, hắt hít vào một hơi thật sâu rồi thở ra một ngụm trọc khí.

Lúc này khí tức trên người hắn đã ổn định lại như lúc đầu, tinh thần cũng đã ở vào trạng thái tốt nhất.

“Nghĩ lại cũng thấy sự việc lần này mình làm như thế là quá mạo hiểm, xem ra lần sau phải cẩn thận một chút mới được.” Cúi xuống nhìn đống túi trữ vật ở dưới chân, Diệp Khôn thì thào tự nói một câu.

Sau đó, Diệp Khôn liền đem toàn bộ ấn ký còn sót lại trên từng túi trữ vật xóa đi, rồi đem tất cả những đồ vật ở bên trong đó dốc ra hết.

Sau khi kiểm kê và phân loại ra từng loại một, hắn liền đem tất cả cho vào bên trong túi trữ vật của mình, duy chỉ có một cái đỉnh nhỏ màu huyết hồng là hắn để ở ngoài, cầm nó lên tay ngắm nghía một chặm rồi mới bỏ xuống.

“Huyết Cương Đỉnh quả nhiên là đồ tốt, bây giờ có thể trở về dùng nó để luyện Trúc Cơ Đan rồi a. Có điều không cần gấp như vậy, nhân cơ hội này trở lại phường thị ở Tinh Nguyên Thành tìm vài tài liệu cần thiết đã, lần trước đi với Cô Hồng Nhan chỉ là phô trương thanh thế, cho nên vẫn chưa đi vào việc chính…” Nhìn Huyết Cương Đỉnh ở dưới đất, Diệp Khôn tỏ ra vẻ trầm tư thì thào tự nói một câu.

Dứt lời, hắn đem Huyết Cương Đỉnh cất vào trong túi trữ vật, sau đó thì đứng dậy rời khỏi phòng luyện công rồi hướng về phía Dược Viên đi tới.

“Tiểu Bạch, ngươi ở đây đúng là nhận được nhiều chỗ tốt a. Ngày nào cũng xuống tiểu hồ ngâm mình, xem ra da thịt của ngươi lúc này cứng rắn lắm rồi đây.” Vừa bước vào Dược Viên, Diệp Khôn nhìn thấy Tiểu Bạch đang từ bên dưới tiểu hồ đi lên, hắn vừa đi vừa cười nói với nó một câu đầy ghen tỵ.

“Khặc khặc…”

Thấy Diệp Khôn xuất hiện ở đây, Tiểu Bạch ngoác miệng ra cười một tiếng đầy vẻ đắc ý, sau đó nó vọt tới leo lên trên vai hắn ngồi trỗm trệ ở trên đó.

“Tiểu quỷ, ngươi thật là…Ồ…khí tức trên người ngươi…lại còn tu vi của ngươi nữa…” Diệp Khôn đưa tay vỗ vỗ đầu Tiểu Bạch vài cái, đột nhiên như cảm nhận được điều gì đó, hắn khựng người lại quay đầu nhìn chằm chằm vào nó.

Như thể không tin vào mắt mình, Diệp Khôn liền đem thần thức thả ra quét lên người Tiểu Bạch cẩn thận dò xét lại một lần nữa.

“Híc! Ta thật sự rất ghen tỵ với ngươi rồi đấy, chẳng hiểu vì sao ngươi ở trong này có thể thăng tiến tu vi mà không gặp cản trở, còn ta thì ngược lại, không thể đột phá bình cảnh ở đây được, chuyện này đúng là khó hiểu a.” Thu lại thần thức, lúc này đã xác định tu vi của Tiểu Bạch đã tiến thêm một bậc nữa trở thành Yêu Thú cấp ba, hắn cảm thấy rất khó hiểu ủ rũ nói ra một câu.

Tiểu Bạch nghe Diệp Khôn nói vậy, nó gật đầu lia lịa tỏ vẻ đồng ý với câu nói của hắn, nó cũng nhận ra được điều này cho nên tỏ vẻ ra điều an ủi hắn.