Nghịch Thiên Tu Tiên

Quyển 2 - Chương 140: Thiên Chu Cốt Độc




Trên không trung một cánh rừng rộng lớn, một đạo hồng quang lấy tốc độ rất nhanh xẹt qua, chỉ lưu lại một vết tích mờ nhạt thoảng qua trong gió.

Mà bên trong đạo hồng mang đó là một thiếu niên tướng mạo nho nhã, vận một bộ y phục màu trắng nhiều chỗ bị xé rách, trên thân hắn mà một lớp khí màu hồng, lượn lờ xung quanh. Nhìn bộ dạng của thiếu niên rất khó coi, chật vật đến cực điểm.

Lúc này, sắc mặt thiếu niên vô cùng tái nhợt, hắn vừa dốc sức phi hành thi thoảng lại ngoái về đằng sau, sắc mặt thay đổi liên tục.

“Khốn kiếp! Mã Độc Nha nếu như lão tử thoát khỏi kiếp nạn này, ra ngoài nhất định ta phải tìm ngươi tính sổ.” Bên trong đạo thanh hồng thiếu niên nghiến răng nghiến lợi, thì thào nói.

Nói rồi, thiếu niên phun ra một ngụm máu vào lớp khí màu hồng ở quanh người, hai tay liên tục đánh ra vài đạo pháp quyết. Lớp khí màu hồng sau khi tiếp nhập máu của thiếu niên, hồng mang đại tố, tốc độ của thanh niên cũng được gia tăng thêm đáng kể. Tuy nhiên sắc mặt của thiếu niên càng trở lên tái nhợt hơn khi nãy, bộ dạng như là không thể duy trì thêm được lâu nữa.

Mà ở phía sau đạo hồng quang của thiếu niên cách đó khoảng năm dặm, một đám hắc khí rộng hơn một trượng với tốc độ cũng không thua kém gì, đang hướng về đạo hồng mang đuổi theo.

Bên trong đám hắc khí ẩn hiện một thanh niên với dáng người gầy gò, với khuôn mặt gian xảo đầy hiểm độc đang nhìn đạo hồng mang phía trước, khóe miệng nhếch lên với vẻ đắc ý: “Hắc hắc! Dương Lâm ngươi có chạy đằng trời, đã trúng Thiên Tru Cốt Độc của ta rồi để xem ngươi còn có thể duy trì được bao lâu.”

“A! Như vậy mà vẫn còn có thể tăng tốc? Hừ! coi ngươi cầm cự được bao lâu.” Bên trong hắc khí, thanh niên hô lên một tiếng kinh ngạc khi thấy đạo hồng quang đột nhiên tăng tốc. Nhưng sau đó cười lạnh nói một câu đầy lãnh ý.

Không nhiều lời thêm nữa, thanh niên hít vào một hơi, đồng thời hắc khí đại thịnh, gia tăng tốc độ đổi theo đạo hồng mang phía trước.

***

Một canh giờ sau, phía trên đỉnh một ngọn núi mọc lên trơ trọi giữa ranh giới của cánh rừng và thảo nguyên. Một đạo hồng mang từ phía xa xa ở sâu trong khu rừng kích bắn tới, rơi trên đỉnh của ngọn núi.

Hồng mang thu liễm lại, một thiếu niên lảo đảo bước ra, dường như không còn chút sức lực nào nữa, thiếu niên thở hổn hển, sau đó ngồi phệt xuống tảng đá dưới chân, sắc mặt tái nhợt đến cực điểm. Khí tức trên người cũng suy giảm rất nhiều, phảng phất như có như không.

Thiếu niên này không phải ai xa lạ, hắn đúng là Dương Lâm.

Khoanh chân ngồi xuống, Dương Lâm lấy trong người ra một viên đan dược bỏ vào trong mồm nuốt vào, sau đó hai mắt hắn nhắm lại tập chung luyện hóa đan dược.

Nửa khắc sau, Dương Lâm mở hai mắt ra thở dốc một cái. Lúc này sắc mặt của hắn cũng có chút khởi sắc, không còn tiều tụy nữa.

“Thật đáng sợ! Thiên Chu Cốt Độc thật sự là lợi hại, mình chỉ tiếp xúc một chút mà đã thành ra thế này, hiện tại pháp lực cũng gần như đã mất hết.” Hít vào một ngụm khí lạnh, trong lòng Dương Lâm sợ hãi đến cực điểm, oán hận nói.

Thiên Chu Cốt Độc nghe tên đã biết, nó được luyện chế từ cốt tủy của yêu thú cấp một Độc Thiên Chu, một loại nhện độc có thực lực ngang ngửa với tu sĩ Luyện Khí Kỳ tầng mười ba.

Độc của Độc Thiên Chu, mặc dù không có giết chết tu sĩ ngay lập tức. Nhưng nó sẽ khiến cho tu sĩ trúng độc sẽ dần dần mất hết pháp lực, đến lúc đó sẽ bị người ta tùy tiện chém giết.

Nếu trúng phải lượng độc tố lớn, thì chỉ trong vài nhịp thở, sẽ khiến người ta mất toàn bộ pháp lực, trở thành người bình thường. Còn nếu chỉ trúng phải một lượng nhỏ, thì còn xem vào thực lực của ngươi bị trúng, sẽ kéo dài được bao lâu.

Tuy nhiên, loại độc này cũng chỉ có tác dụng đối với những người cảnh giới tu vi thấp, điển hình từ Trúc Cơ trở xuống. Trên Trúc Cơ ảnh hưởng của nó cũng không đáng nhắc tới. Có điều, nếu gặp phải cao thủ dụng độc, chỉ cần phối chế thêm một vài loại độc dược khác thêm vào nữa thì lại khác.

Dương Lâm trúng phải loại độc dược này, mức độ cũng không nhiều nên hắn mới có thể kéo dài được thời gian đến lúc này.

“Thế nào? Ngươi không chạy nữa đi!”

Dương Lâm đang nhớ lại lai lịch của Thiên Chu Cốt Độc, thì đột nhiên một giọng nói lạnh lùng truyền vào trong tai hắn, khiến cho hắn giật nảy mình. Nhưng rất nhanh, hắn đã lấy lại bình tĩnh hai mắt nhìn chằm chằm vào mảng hư không trước mặt.

Lời nói vừa dứt, cách chỗ Dương Lâm ngồi hơn hai mươi trượng, không gian hơi nhộn nhạo, một bóng người gầy gò thình lình xuất hiện đứng trên một mỏm đá cao, đôi mắt của hắn chăm chú nhìn vào Dương Lâm.

“Dương Lâm, ta thật không ngờ ngươi đã trúng Thiên Chu Cốt Độc của ta vậy mà có thể cầm cự đến lúc này,thực lực của ngươi cũng không tầm thường a. Đáng tiếc! Đáng tiếc!...” Vừa mới xuất hiện, bóng người kia nhìn Dương Lâm, cười cười nói.

Nhìn kỹ lại thì bóng người này đúng là thanh niên ở trong hắc khí hồi nãy, người đã đuổi theo Dương Lâm từ lúc trước cho tới bây giờ.

“Hừ! Mã Độc Nha, tại sao ngươi không chịu buông tha cho ta chứ? Chẳng nhẽ nhất định phải đuổi cùng giết tận sao? Thứ ngươi cần, ta cũng đã nhượng lại cho ngươi rồi đấy. Ngươi thực sự không giữ lời hứa? Đừng quên là ngươi đã dùng tâm ma chi thề rồi đấy. Ngươi làm như vậy không sợ bị tâm ma cắn trả sao?” Dương Lâm nhìn Mã Độc Nha oán độc hỏi. Nếu như không phải bị hắn ám toán, trúng phải Thiên Chu Cốt Độc, thì hắn cũng không phải đến lỗi như thế này.

“Hắc hắc! Theo lẽ thường thì như vậy. Nhưng đối với ta lại là ngoại lệ. Đã gặp phải ta, coi như số ngươi xui xẻo rồi. Ngươi cứ yên tâm mà đi chết a!” Khóe miệng của Mã Độc Nha dương lên, nhìn Dương Lâm cười âm hiểm, nhàn nhạt nói.

“Cái này...”
Nghe Mã Độc Nha nói vậy, Dương Lâm cứng họng không biết nói thêm gì. Nếu đúng như hắn nói, hắn không sợ phản lại lời thề của tâm ma, thì lần này tự là phải vẫn lạc chỗ này rồi.

Nghĩ vậy, trong lòng Dương Lâm không cam tâm chút nào. Từ khi bước vào con đường tu tiên hắn đã chịu nhiều khổ cực, mới có được như ngày hôm nay. Con đường đại đạo còn dài ở phía trước, vẫn còn nhiều điều hắn muốn làm, hắn thực không muốn bỏ lại những hoài bão mà mình đã đặt ra trong tương lai, mà chịu vẫn lạc như vậy.

Nhưng hiện tại thì hắn biết làm thế nào để thoát khỏi tai kiếp này? Trong người bị trúng Thiên Chu Cốt Độc, pháp lực bây giời hầu như không còn. Thực sự hắn không thể làm gì được, ngoài viêc ngồi đấy chờ đối phương xuống tay.

Nhìn bộ dạng của Dương Lâm, Mã Độc Nha nhe răng ra cười, nhẹ giọng nói: “Ngươi không cần khẩn trương như vậy! Yên tâm, ta sẽ để cho ngươi chết một cách thoải mái, không có đau đâu.”

Nói xong, trong mắt Mã Độc Nha lóe lên một tia ác độc. Ngón tay hắn giơ lên, hướng về đỉnh đầu của Dương Lâm điểm ra một chỉ.

“Xuy...xuy...”

Một đạo hắc mang từ đâu ngón tay của Mã Độc Nha kích bắn ra, hướng về phía Dương Lâm lao đi rất nhanh, chỉ nghe thấy tiếng xé gió vang lên bên tai, chỉ trong thoáng chốc đã tới trên đỉnh đầu Dương Lâm cách thiên linh cái của hắn hơn một tấc, tùy thời có thể đẩm đầu hắn.

Dương Lâm mất hết pháp lực, trải qua thời gian dài chạy trốn khiến cho sức lực cũng không còn. Gặp tình cảnh này, hắn muốn tránh cũng không tránh được, đem ánh mắt tràn đầy oán độc nhìn vào Mã Độc Nha, với bộ dạng không cam tâm chút nào. Cứ thế ngồi trơ mắt ra nhìn đạo hắc mang nhằm thiên linh cái mình lao tới.

Dường như số phận của Dương Lâm đã định, hắn sẽ chết dưới một chỉ này của Mã Độc Nha ngay sau khi đạo hắc mang kia xuyên qua thiên linh cái của hắn.

Nhưng đúng lúc này, dị biến đột nhiên xuất hiện.

Đạo hắc mang kia còn cách thiên linh cái của Dương Lâm chưa đầy một tấc. Thì một tia kiếm khí lăng lệ không biết xuất hiện từ lúc nào, lấy tốc độ còn nhanh hơn, kích trúng đạo hắc mang kia khiến cho nó chỉ trong nháy mắt bị tiêu tán.

Theo sau đó là một giọng nói lạnh như băng các đó không xa vang lại: “Muốn lấy mạng của Dương Lâm thì nên hỏi qua ta trước đã.”