Bên trong đại sảnh Thính Nguyệt Lâu, Tĩnh Nguyệt Tiên Tử cùng với Trương Vĩnh và Mộc Chính Đoàn tựa hồ đang ngồi trò chuyện gì đó, bộ dạng của ba người dường như rất cao hứng.
“Trương huynh vậy mà thật quyết đoán, trực tiếp giao dược viên mà huynh bỏ bao nhiêu tâm huyết của mình vào đấy để cho một mình tiểu tử Diệp Khôn chăm lom, huynh không sợ hắn sẽ hủy hoại nó sao?” Ngồi một bên, Tĩnh Nguyệt Tiên Tử đưa ánh mắt dò xét, liếc nhìn Trương Vĩnh, bộ dạng cười như không cười nói.
“Hừ! Sư muội, ngươi hết lần này đến lần khác khích bác, nghi ngờ ta. Chẳng nhẽ, ngươi còn chưa biết ta là người như thế nào sao?”
Trương Vĩnh nghe vậy, sắc mặt hơi đổi, hừ lạnh một tiếng nhàn nhạt nói.
“Cái này…muội cũng chỉ hiếu kỳ một chút thôi. Can bản huynh cũng chưa rõ ràng về lai lịch của hắn cho lắm, mà đã đưa ra quyết định như vậy rồi, việc này không hợp tình hợp lý đâu đấy, chỗ bình thường thì không sao, nhưng Dược Linh Cốc là nơi trọng yếu, là nguồn dược liệu cung cấp cho bổn môn đấy.” Tĩnh Nguyệt Tiên Tử thấy vậy, cũng không có biểu hiện gì khác, vẫn cười cười, thản nhiên nói.
“Muội nói như vậy cũng không sai. Có điều, ta tự nhiên đã có chủ ý của mình, muội không cần phải lo nghĩ làm gì.”
Ngừng một lúc, Trương Vĩnh lại nói tiếp.
“Hơn nữa, lần này cũng là do Mộc lão đệ đã nhờ vả trước, cũng thật trùng hợp, tiểu tử Diệp Khôn này vậy mà có chủ ý muốn tới chỗ ta. Vì vậy, ta cũng chỉ thuận nước đẩy thuyền, thu nhận hắn mà thôi.” Vừa nói, Trương Vĩnh đưa mắt nhìn qua Mộc Chính Đoàn.
“Ha ha. Đúng vậy, chuyện này là ta đã nhờ vả Trương sư huynh trước. Hơn nữa, đây cũng không phải là chủ ý của ta, mà là của chưởng môn sư huynh đấy.” Mộc Chính Đoàn nghe vậy, cười nói.
“A! Thì ra là vậy! ” Tĩnh Nguyệt Tiên Tử nghe Mộc Chính Đoàn nói xong, trên mặt tỏ ra đầy kinh ngạc.
“Không sai! Chắc hai người cũng đã nhìn ra, tiểu tử Diệp Khôn kia trên người mang Ngũ Hành Ngụy Linh Căn đấy. Hắc hắc.” Mộc Chính Đoàn, cười nói.
Trương Vĩnh và Tĩnh Nguyệt Tiên Tử nghe vậy, trong lòng khẽ động, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái rồi thôi.
Thân thế của Diệp Khôn, thực ra hai người cũng không phải là không rõ ràng, thông qua Mộc Chính Đoàn cho biết, và những già đã xảy gần đây, bọn họ cũng tin tưởng, lai lịch của hắn là trong sạch, cũng không có vấn đề gì đấy.
Nhưng dù sao biết người không biết lòng, hắn là người như thế nào, thì cũng chỉ có thể xem thái độ của hắn ở Ngũ Hành Phái mà thôi.
Chẳng qua, đã có Mộc Chính Đoàn và Ngạo Vân Tử đứng ra chống lưng, hai người bọn họ cũng không có gì dị nghị, cứ thế để nó tự nhiên thôi.
Nghĩ vậy, Trương Vĩnh và Tĩnh Nguyệt Tiên Tử bộ dạng tỏ ra tươi cười, coi như là không có chuyện gì phát sinh cả.
Tiếp đó, ba người lại tiếp tục trò chuyện với nhau.
***
Diệp Khôn bước vào trong nhà, đi đến bên cạnh một cái bàn gỗ, sau đó tiện tay kéo lấy cái ghế ngồi xuống, hai tay hắn chống cằm, bộ dạng như là đang suy nghĩ điều gì đó.
Thật lâu sau đó, Diệp Khôn thở dài một tiếng, một tay cầm lấy cái ngọc giản mà Trương Vĩnh đưa cho đặt lên trán, đồng thời đem thần thức chầm chậm đi vào bên trong ngọc giản.
Một canh giờ sau, Diệp Khôn thu lại thần thức, đặt ngọc giản xuống bàn, toàn thân bất động, lâm vào trạng thái trầm tư.
“Ài! Không nghĩ tới, ở dược viên này mình phải làm nhiều việc như vậy. Còn nữa, cái kia Tụ Linh Thiên Tinh Trận vậy mà tác dụng lớn như thế, không những tụ linh khí lại một chỗ, hơn nữa, lại còn có tác dụng phòng hộ và tấn công nữa.” Trầm tư một lúc thật lâu, tinh quang trong mắt Diệp Khôn lóe lên, thở dài một tiếng, miệng thì thào nói. Chẳng qua, trong lời nói của hắn, rõ ràng có ẩn chứa ý tứ vui mừng.
Những gì Trương Vĩnh ghi lại trong ngọc giản, cũng chỉ là chỉ bảo công việc hàng ngày của Diệp Khôn mà thôi. Trong đó, cũng là những lời nhắc nhở, và những điểm cần chú ý trong công việc của hắn.
Đặc biệt hơn nữa, Trương Vĩnh còn đề cập đến trận pháp hộ sơn ở chỗ này, theo đó cũng là cách vận hành, sử dụng nó, để cho Diệp Khôn thuận tiện hơn trong quá trình thay hắn chăm lom chỗ này.
“Tụ Linh Thiên Tinh Trận? Trận này hình như mình đã nghe qua ở đâu rồi. Trong này, lão gia hỏa kia cũng nói sơ qua về nó một chút. Nếu đúng như lời lão nói, và mình có được trận pháp này, thì sẽ trợ giúp mình rất nhiều trong lúc đột phá bình cảnh tiến giai. Dù sao, tu luyện bên trong Lam Ngọc, mình không có cách nào đột phá bình cảnh được.” Diệp Khôn cầm ngọc giản lên tay, mân mê cười cười nói.
“Chẳng qua, muốn có được trận pháp này cũng không phải muốn có là có ngay được. Ở chỗ này, lão gia hỏa Trương Vĩnh cũng chỉ để cho mình cách điều khiển trận pháp, chứ không có cách bày trận. Xem ra, mình phải tới Tàng Kinh Các một chuyến vậy.”
Nói rồi, bàn tay Diệp Khôn khẽ lật, ngọc giản trên tay biến mất không thấy đâu nữa.
Tiếp đó, hắn đứng lên đi tới một gian phòng nhỏ ở bên trong, thả người lên giường, nằm ngủ một giấc thật say.
Ngày hôm sau, mãi cho đến khi mặt trời đã đứng bóng, Diệp Khôn mới mắt nhắm, mắt mở từ trên giường bò dậy, bộ mặt hắn nhìn rất ngáo ngơ, nhìn khá là buồn cười.
Ngáp dài một tiếng, Diệp Khôn hít vào một hơi thật sâu, dần khôi phục lại tỉnh táo.
Tiếp đó, Diệp Khôn cũng không trần chừ, liền đi tới gian phòng bên trái, nơi đặt rất nhiều điển tịch và y thư.
Nhìn vào đống điển tịch đặt trên giá, Diệp Khôn cảm thấy rất hứng thú. Năm xưa đi theo Hà đại phu, hắn cũng đã học được rất nhiều từ y thuật của ông.
Sau đó, lại đạt được Dược Phương Bí Thư cùng với Tâm Đắc của Hà đại phu, lại còn tâm đắc của cả Trần Dương nữa, kể từ đó kiến thức về y thuật của hắn cũng tăng lên không ít.
Tiếp đó, hắn cũng từng chế luyện ra một vài loại đan dược trợ giúp hắn rất nhiều trong tu luyện, cũng như trị thương.
Lại thêm có Lam Ngọc và Bình nhỏ lưỡng sắc trợ giúp, hắn rất có hứng trong việc luyện đan. Vì vậy, trong những lần ở phường thị, hắn thường tìm kiếm và thu mua rất nhiều hạt giống của nhiều loại dược thảo khác nhau. Cuối cùng, để cho Tiểu Bạch ở bên trong Lam Ngọc, dùng linh dịch thần bí ở Bình nhỏ lưỡng sắc, thúc dục sinh trưởng.
Tuy những hạt giống thảo dược được hắn mua ở phường thị về, cũng chỉ là những dược thảo bình thường ở tu tiên giới mà thôi. Nhưng những dược thảo này, sinh trưởng và phát triển đến một mức độ hỏa hầu nhất định. Nó cũng sẽ là một dược liệu quý, có giá trị ở tu tiên giới.
Nhìn vào đống điển tịch trước mặt, nhất thời, Diệp Khôn không biết bắt đầu xem từ đâu.
Đưa mắt liếc nhìn qua một lượt. Đột nhiên, hai mắt của Diệp Khôn nhíu lại, nhìn chằm chằm vào một cuốn sách cũ kỹ, nằm trong góc giá sách.
Đưa tay với lấy cuốn sách cầm lên tay, Diệp Khôn dùng vạt áo, lau đi lớp bụi phủ trên mặt sách.
Lớp bụi được lau đi, đập vào mắt Diệp Khôn là một cuốn sách mang phong cách cổ xưa.
“Đây là…”
Nhìn cuốn sách trên tay, Diệp Khôn tỏ ra kinh ngạc. Không ngờ, cuốn sách này, bề ngoài và chất liệu giống hệt cuốn Dược Phương Bí Thư và Tu Tiên Bí Sự mà hắn đã xem qua.
Trên bề mặt cuốn sách, ẩn dưới lớp hoa văn là năm chữ “Tụ Linh Thiên Tinh Trận”.
“Cái này…Tụ Linh Thiên Tinh Trận? Ha ha. Thật không ngờ, còn tưởng phải tới Tàng Thư Viện tìm kiếm, ai dè lại thấy ở chỗ này. Tốt quá rồi, để xem bên trong viết những gì nào.”
Nhìn thấy năm chữ “Tụ Linh Thiên Tinh Trận”, hai mắt Diệp Khôn sáng lên. Trong lòng hắn mừng như điên, trên mặt không khỏi lộ rõ nét vui mừng.
Không chần chừ, Diệp Khôn vội mở nó ra xem. Bắt đầu, từ từ nghiên cứu.
Nửa canh giờ sau, đặt cuốn sách xuống bàn, nét mặt Diệp Khôn tở ra rất u ám, khó coi đến cực điểm. Đặt cuốn sách xuống bàn, hắn thì thào nói.
“Ài! Thật không ngờ, Tụ Linh Thiên Tinh Trận lại khó bố chí như vậy. Những nguyên liệu cần cho bộ trận pháp này, không có những thứ nào là không trân quý, thậm trí có một vài thứ mình chưa từng nghe thấy. Chẳng qua, nếu như bố chí thành công. Thì uy lực của Tụ Linh Thiên Tinh Trận không phải chuyện đùa.”
Ngừng lại một lúc, Diệp Khôn thì thào nói tiếp.
“Tụ Linh Thiên Tinh Trận ở đây, chẳng qua cũng chỉ là một ngụy trận pháp mà thôi. Hơn nữa, những nguyên liệu dùng để bày ra bộ trận này, cũng đã được thay thế bằng rất nhiều tài liệu khác nhau. Vì vậy, uy lực của nó cũng chỉ phát huy ra được một phần mười công dụng và uy lực của nó mà thôi.”
“Có điều, theo như trong điển tịch ghi lại. Thì đối với ngụy Tụ Linh Thiên Tinh Trận này, cũng có thể đủ để đối phó với một cao thủ Kết Đan Kỳ rồi.” Trầm ngâm một lúc, tinh quang trong mắt Diệp Khôn lóe lên, cười cười nói.
“Nhất định mình phải có được trận pháp này. Trước tiên cứ để đó đã, thời gian còn nhiều mình sẽ từ từ nghiên cứu sau. Hắc hắc.”
Nói rồi, Diệp Khôn lấy trong người ra một cái ngọc giản, dựa theo bí thuật phục chế, đem tất cả nội dung của Tụ Linh Thiên Tinh Trận ghi lại vào trong ngọc giản, sau đó thì cất nó đi.
“Khoan đã!”
Đột nhiên, Diệp Khôn nhíu mày, như nhớ tới điều gì, hắn vội mở lại cuốn sách dưới bàn ra. Theo đó, lật đến trang cuối cùng, liếc mắt qua một lượt, hắn liền nhìn thấy dòng chữ “Tiểu Tụ Linh Thiên Tinh Trận”
“Quả nhiên là thế! Hắc hắc! Tiểu Tụ Linh Thiên Tinh Trận? Nhất định mình phải có.”