Diệp Khôn và Điền Lăng vừa bước ra khỏi thông đạo, liền xuất hiện trước một cánh cổng lớn, phía trên cánh cổng được viết ba chữ lớn "Thính Nguyệt Lâu", với một phong cách cổ xưa.
Vừa mới xuất hiện, Diệp Khôn còn chưa đem hoàn cảnh nơi đây xem qua, thì đột nhiên một giọng nói trong trẻo từ phía trong vang tới.
" Điền nhi, ngươi đã tới rồi, thì hãy mau vào đi, ta có chút chuyện cần hỏi ngươi một hai."
Điền Lăng nghe được giọng nói này, trên mặt tràn đầy vui mừng, dường như nàng quên hẳn Diệp Khôn ở bên cạnh mình, mà theo đó đi thẳng vào trong.
Diệp Khôn thấy vậy thì nhíu mày, hắn đang định nói gì đấy, thì giọng nói kia lại vang lên.
"Vị tiểu hữu kia, ngươi cũng vào đi."
Nghe vậy, Diệp Khôn nhướng mày, hơi do dự một chút cũng đi vào.
Bên trong đại sảnh của Thính Nguyệt Lâu, đang ngồi ở vị trí chủ tọa tại nơi tiếp khách là một thiếu nữ chừng mười bảy, mười tám tuổi, dung mạo tuyệt đẹp, làn da trắng hồng, dáng người thon thả, trên người mang một bộ bạnh y, trên người nàng toát ra một khí chất thoát tục, nhìn vào như là một tiên nữ vậy.
Hơn nữa, Diệp Khôn còn cảm nhận được khí tức trên người nàng tản mát ra rất cường đại, hiển nhiên nàng này là một cao thủ Trúc Cơ Kỳ rồi.
Tuy khí tức của nàng không bằng Chu Tề, nhưng cũng không dưới Nam Chiêu Thành, hiển nhiên cảnh giới của nàng không sai biệt lắm, đã đạt đến cảnh giới Trúc Cơ Trung Kỳ.
Lúc này, Điền Lăng nhẹ nhàng tiến tới trước mặt thiếu nữ, khẽ khom người thi lễ.
“Đồ nhi xin vấn an sư phụ.”
Thiếu nữ thấy vậy, gật đầu khẽ mỉm cười, nàng cũng không có nói gì cả, chỉ hơi liếc mặt gia hiệu cho Điền Lăng đứng qua một bên, sau đó ánh mắt nàng rơi trên người Diệp Khôn.
Điền Lăng hiểu ý của sư phụ mình, nàng khom người thi lễ, rồi cung kính đứng bên cạnh thiếu nữ.
Diệp Khôn thấy màn này đồng tử trong mắt hơi co rụt lại, thiếu nữ trước mặt hắn nhìn qua còn trẻ hơn cả Điền Lăng, vậy mà lại là sư phụ của nàng, trong lòng hắn có hơi kinh ngạc một chút, nhưng rất nhanh lấy lại được bình tĩnh.
Dù sao trong thời gian qua, hắn cũng đã đọc qua nhiều điển tịch, nên cũng biết được nhiều điều.
Ở tu tiên giới khác hẳn so với thế tục, mặc dù ít tuổi hơn, trẻ hơn, cũng chưa chắc đã là hậu bối, tất cả đều dựa vào thực lực, mà luận thứ tự cấp bậc trong xã giao.
Thiếu nữ kia nhìn trẻ hơn Điền Lăng, nhưng lại là trưởng bối của nàng, hiển nhiên là vì cảnh giới của nàng cao hơn hẳn.
Còn nữa, nhìn nàng bề ngoài còn trẻ như vậy, chưa chắc đã phải là tuổi thực của nàng, rất có thể công pháp mà nàng tu luyện có tác dụng trú nhan, hoặc là nàng đã ăn vào loại đan dược nào đó, ví dụ như Hồi Xuân Đan hoặc Định Nhan Đan, nên có thể giữ được nhan sắc trẻ mãi như vậy.
Trong đầu nghĩ vậy, Diệp Khôn hít vào một hơi khí lạnh, sắc mặt có chút biến hóa rất nhỏ, nếu như hắn đoán không có sai, dựa vào mối quan hệ của Điền Lăng với nàng ta, thì thiếu nữa kia hẳn là Tĩnh Nguyệt Tiên Tử rồi.
“Tiểu hữu, ngươi hẳn là Diệp Khôn?”
Thấy bộ dạng của Diệp Khôn như vậy, Tĩnh Nguyệt Tiên Tử khẽ mỉm cười nói.
“A! Tiền bối, vãn bối đúng là Diệp Khôn. Tiền bối đúng là Tĩnh Nguyệt Tiên Tử?” Diệp Khôn nghe thấy Tĩnh Nguyệt Tiên Tử hỏi mình, sắc mặt biến hóa rất nhanh, trở lại dáng vẻ bình thường, thản nhiên nói.
“Không sai, chính là bổn tọa. Ngược lại, Diệp tiểu hữu đúng là bổn sự rất lớn, có thể khiến cho ngay cả chưởng môn sư huynh cũng phải chú ý tới a.” Tĩnh Nguyệt Tiên Tử nhìn Diệp Khôn với ánh mắt đầy thâm ý nhàn nhạt nói.
Nghe thấy vậy, trên mặt Diệp Khôn tỏ ra khiếp sợ, nhưng trong lòng lại cười lạnh một tiếng, không cần Tĩnh Nguyệt Tiên Tử nói vậy, hắn cũng đã biết trước được kết quả rồi.
Đừng nói là chưởng môn, mà ngay cả những lão quái khác trong Ngũ Hành Phái, khi biết được trên người hắn có Ngũ Hành Linh Căn thì cũng có tâm tư đối với mình rồi.
Nghĩ vậy, Diệp Khôn giả vờ sợ hãi nói.
“Tiền bối, người nói sao? Vãn bối đâu có tài đức gì mà đến cả chưởng môn của bản phải cũng để ý tới.”
“Không phải sao? Ngay cả Nam sư đệ cũng vì bảo vệ ngươi mà phải tự bạo thể mà chết sao?” Tĩnh Nguyệt Tiên Tử thấy bộ dạng sợ hãi của Diệp Khôn như vậy nở một nụ cười quỷ dị, nói.
“Chuyện này…”
Diệp Khôn nghe thấy vậy, cả người run lên, không nói lên lời, mặt hơi cúi xuống, trong đầu thầm nghĩ.
“Tin tức nhanh thật, mình vừa mới tới chỗ này mà nàng ta đã biết được chuyện này rồi, chắc chắn là do lão Chu Tề kia, xem ra bây giờ chuyện ở Ngõa Di Cương người của Ngũ Hành Phái biết hết rồi. Chắc chắc sắp tới sẽ có một cuộc tra vấn đây.”
“Ngươi không cần khẩn trương như vậy, việc của hai ngươi đã trải qua ở Ngõa Di Cương trên dưới bổn môn đã biết. Tuy nhiên, đó cũng chỉ là lời nói của các ngươi với Chu Tề sư huynh mà thôi. Lần này, đích thân chưởng môn sư huynh sẽ đứng ra trất vấn hai ngươi một lần nữa đấy.”
Đúng như Diệp Khôn đã suy nghĩ, Tĩnh Nguyệt Tiên Tử nhìn hắn rồi liếc qua Điền Lăng nói.
“Vâng! Tiền bối, vãn bối đã hiểu.”
Diệp Khôn nghe vậy, vội vàng cung kính nói.
“Tốt! Cứ như vậy đi. Ngươi vừa tới đây, trước mắt cũng là khách của ta. Bây giờ hãy lui ra ngoài nghỉ ngơi, ngày mai ta sẽ đưa ngươi tới gặp chưởng môn sư huynh.”
Tĩnh Nguyệt Tiên Tử gật đầu, nói.
Sau đó, nàng cho gọi một người hầu nữ tới, dẫn Diệp Khôn ra ngoài, thu xếp cho hắn một gian phòng để nghỉ ngơi.
Diệp Khôn được an bài như vậy, hắn cũng không có gì dị nghị, theo đó đi theo người hầu nữ, rời khỏi đại sảnh, đi vòng về phía sau Thính Nguyệt Lâu.
Đợi cho Diệp Khôn rời khỏi, Tĩnh Nguyệt Tiên Tử thu lại vẻ mặt tươi cười, nhìn sang Điền Lăng bên cạnh, nghiêm nghị nói.
“Điền nhi. Bây giờ không có tiểu tử kia ở đây, ngươi hãy thành thật nói rõ mọi chuyện xảy ra ở Ngõa Di Cương cho ta nghe, tuyệt đối không được nói dối nửa lời.”
Điền Lăng thấy thái độ của sư phụ mình đột nhiên thay đổi, trong lòng hoảng sợ, nét mặt thay đổi liên tục. Một lúc sau, nàng lấy lại bình tĩnh, cung kính nói.
“Dạ! Sư phụ!”
“Tốt! vậy ngươi hãy nói đi.”
Tĩnh Nguyệt Tiên Tử, gật đầu thản nhiên nói.
“Sư phụ! Chuyện là thế này…”
Điền Lăng nghe vậy, cũng không có biểu hiện gì thêm. Tiếp đó, nàng đem toàn bộ mọi chuyện đã xảy ra ở Ngõa Di Cương nói là một lượt.
Bắt đầu là từ việc cùng đám người Thiết Tường, tham gia chém giết yêu thú. Cho tới lúc gặp được Nam Chiêu Thành và Diệp Khôn, rồi cứ thế đến lúc Nam Chiêu Thành vẫn lạc. Cho đến khi nàng và Diệp Khôn làm thế nào để thoát khỏi đám quỷ vật, an toàn chạy ra khỏi Ngõa Di Cương.
Tuy nhiên, trong lời nói của nàng chỉ có bảy phần là thật, còn lại ba phần là giả. Tất cả đều là kịch bản của Diệp Khôn đã dựng lên.
Nửa canh giờ sau, Tĩnh Nguyệt Tiên Tử đem ánh mắt nghi ngờ, nhìn Điền Lăng lạnh lùng nói.
“Điền nhi! Tất cả những gì ngươi nói là sự thật?”
Điền Lăng nghe thấy vậy, hoảng sợ, vội quỳ xuống nói.
“Sư phụ! Tất cả những gì đệ tử nói đều là sự thật, xin sư phụ minh giám.”
Nhìn vào Điền Lăng đang sợ hãi quỳ trước mặt, Tĩnh Nguyệt Tiên Tử hơi cau mày, suy nghĩ một chặp nói.
“Được rồi, ngươi hãy đứng dậy trước đã.”
Điền Lăng nghe vậy, sắc mặt hơi thả lỏng một chút, vội đứng dậy, cung kính đứng một bên.
“Nếu như lời con nói là thật! Vậy thì Tùng Bách, cái lão gia hỏa kia hẳn là đã thêm mắm thêm muối vào rồi, không biết dụng ý của hắn là gì?” Suy nghĩ thật lâu, cuối cùng Tĩnh Nguyệt Tiên Tử nhìn Điền Lăng chậm rãi nói.
“Ý người là…Tùng Bách sư bá truyền đạt tin này về bổn môn không đúng như những gì đệ tử đã nói với Chu Tề sư bá.” Vừa nghe Tĩnh Nguyệt Tiên Tử nhắc đến Tùng Bách, Điền Lăng liền nghĩ tới Chu Tề vội nói.
“Đúng vậy! Cái lão Chu Tề này, hắn không trực tiếp truyền tin về cho bổn môn, mà lại để cho Tùng Bách lão gia hỏa này truyền về. Hơn nữa, hắn đã thêm bớt vào đó, khiến cho mấy vị sư thúc, sư bá của con đã rời bổn môn, tiến vào Ngõa Di Cương để điều tra rồi. Đến tột cùng là hắn có dụng ý gì, thật là khó hiểu a.” Tĩnh Nguyệt Tiên Tử nói.
“Vây mà có chuyện này?”
Điền Lăng nghe vậy, thì kinh ngạc nói.