Nghịch Thiên Tu Tiên

Quyển 2 - Chương 105: Chế Ngự Nam Chiêu Thành




Ba quỷ vật rất dễ dàng bị lôi cầu đánh chết, Nam Chiêu Thành nhíu mày. Không những không vui mừng, mà ngược lại còn tỏ ra rất thận trọng, thần thức liên tục đảo qua xung quanh như tìm kiếm cái gì đó.

Lôi châu vừa rồi đúng là khắc tinh của qủy vật, tuy Nam Chiêu Thành ra tay rất nhanh, khiến cho đối phương không kịp đề phòng, trực tiếp bị lôi châu oanh tạc, triệt để bị tiêu diệt. Nhưng y không tin đối phương lại dễ dàng chết như vậy.

Dù sao, chúng cũng là Qủy Vu Trung Kỳ. Tuy được huyễn hoá ra, nhưng khí tức trên người lại không phải là giả. Hơn nữa, lúc đầu Phệ Linh Thiên Qủy đã phân thân, ẩn nấp ở một bên, rất có thể ba qủy vật tấn công y chỉ là kế dương đông kích tây mà thôi.

Nam Chiêu Thành không hổ là cao thủ Trúc Cơ Kỳ đã sống nhiều năm, là người từng trải, y vậy mà đã đoán được ý định của Phệ Linh Thiên Qủy.

Nhưng hiện tại, đối phương ẩn nấp chỗ nào, thì y không nhìn ra được, cho nên Nam Chiêu Thành rất thận trọng, tìm tòi xung quanh mình.

Đột nhiên, Nam Chiêu Thành nhướng mày, không gian ở trước mặt cách y hơn hai mươi trượng, một hồi vặn vẹo, một tiểu nhân hiển hiện mà ra. Trên tay tiểu nhân cầm một thanh tiểu kiếm màu vàng chỉ thẳng lên trời.

Vừa xuất hiện, Phệ Linh Thiên Qủy khoé miệng nhếch lên cười, nhìn vào Nam Chiêu Thành ở đối diện.

Không thấy nó có động tác gì, đột nhiên tiểu kiếm trên tay kim quang đại tố. Chỉ trong nháy mắt biến ảo thành một thanh cự kiếm lớn hơn mười trượng. Kim quang chói mắt, bên trong kim quang còn ẩn chứa lôi điện thật kinh người.

Không có dấu hiệu đoán trước, cự kiếm đột nhiên nhắm thẳng Nam Chiêu Thành chém xuống, tốc độ của nó rất nhanh, thoáng cái đã tới gần đỉnh đầu của Nam Chiêu Thành.

Nam Chiêu Thành cả kinh, nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ mặt bình tĩnh. Trên mặt nộ vẻ dứt khoát, pháp lực toàn thân rót vào hộ thể linh quang, đồng thời hắn hét lên một tiếng lấy tốc độ không thể tưởng tượng nổi, tránh sang bên cạnh.

Thuận theo đó, Nam Chiêu Thành há miệng, phun ra một vật nhỏ bằng đầu ngón tay.

Chớp mắt một cái, vật được Nam Chiêu Thành nhổ ra, lóe lên biến ảo thành một tấm thuẫn hình mai rùa, chắn trước người y.

Nói ra thì dài dòng, nhưng hết thảy diễn ra cũng chỉ trong vài nhịp thở.

Tấm thuẫn hình mai rùa vừa được tế ra thì cự kiếm cũng đã chém tới.

"Oanh"

Tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, toàn bộ công kích của hư ảnh cự kiếm vậy mà bị tấm thuẫn bằng mai rùa ngăn chặn lại. Tấm thuẫn chỉ hơi rung động một chút rồi ổn định lại, như chưa hề có chuyện gì xảy ra vậy.

Ở bên kia, Diệp Khôn nhìn thấy một màn này sắc mặt thay đổi liên, trở lên khó coi đến cực điểm.

Vừa rồi hắn liên hệ với Phệ Linh Thiên Quỷ, biết được một kiếm này của nó xuất ra, uy lực không phải tầm thường. Ít nhất cũng khiến cho Nam Chiêu Thành phải dốc hết toàn lực ra nghênh đón, rồi lợi dụng lúc pháp lực của y đang tiêu hạo quá lớn để ngăn cản một kích này. Phệ Linh Thiên Quỷ sẽ thừa cơ đánh lén, khiến cho Nam Chiêu Thành không kịp trở tay.

Vậy mà, Nam Chiêu Thành chỉ tế ra một tấm thuẫn nhìn rất bình thường, đã có thể ngăn cản một kích này dễ dàng như vậy.

Diệp Khôn hít vào một ngụm khí lạnh, thần niệm khẽ động, liên hệ với Phệ Linh Thiên Quỷ và liên tục tính kế.

Công kích bị ngăn cản lại một cách dễ dàng, Phệ Linh Thiên Quỷ hơi ngẩn ngơ, nó như là không tin vào mắt mình vậy.

Nhưng thoáng cái, nó đã lấy lại vẻ mặt bình tĩnh. Trên miệng nở nụ cười quỷ dị. Đúng lúc nhận được thần niệm của Diệp Khôn, nó cũng không có biểu hiện gì. Chỉ hơi cau mày một chút rồi thôi.

Sau đó, toàn thân nó hắc mang đại tố, biến thành một quỷ vật lớn hơn mười trượng. Khuôn mặt cũng hoàn toàn thay đổi, so với đồ án hình mặt quỷ trên Kỳ Linh Phệ Hồn Phiên không sai biệt lắm. Nhìn như là một hung thần đòi mạng, khiến cho người ta nhìn vào mà khiếp sợ.

Nam Chiêu Thành ở phía sau tấm thuẫn hình mai rùa, sắc mặt tái nhợt, thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi, y đã tổn hao rất nhiều pháp lực, để vận dụng thuẫn bài, tiếp một kiếm của đối phương.

Cũng may, tấm thuẫn này là một pháp khí phòng ngự thượng phẩm, do cơ duyên xảo hợp mà y có được. Nếu không nhờ nó ngăn cản một kích này, thì mặc dù Nam Chiêu Thành tự tin, với thực lực của mình cũng có thể ngăn nổi. Nhưng tuyệt đối, cũng không dễ dàng gì.

Hít vào một ngụm khí lạnh, Nam Chiêu Thành nhìn về phía Diệp Khôn và Phệ Linh Thiên Quỷ với ánh mắt cay độc.

Nhưng khi cặp mắt của y nhìn vào cặp mắt của quỷ vật, được Phệ Linh Thiên Quỷ biến thân mà thành, thì đồng tử co rụt lại.

Ánh mắt của y vừa tiếp xúc với ánh mắt của quỷ vật trước mặt, đột nhiên sâu trong nội tâm y dẫy lên một hồi cảnh cáo nguy hiểm.

Nam Chiêu Thành chau mày, cũng không có mở miệng. Pháp lực trong thể nội của y như nước vỡ bờ tràn ra. Khiến cho tinh thần của y cảm thấy thoải mái, hơn nữa uy áp trên người cũng tăng thêm không ít. Tuy chưa bước vào cảnh giới Trúc Cơ Hậu Kỳ, nhưng khí tức của y lúc này, cũng phảng phất không kém là bao.

Nam Chiêu Thành vậy mà đã hoàn toàn mở ra phong ấn. Đẩy tình trạng của hắn, lên đỉnh cao nhất.

Hai mắt Nam Chiêu Thành hung quang nổi lên. Hai tay đan thủ kết ấn, đánh ra vài đạo pháp quyết về phía trước. Đồng thời, Cự Nhận trong tay cũng được y ném về phía trước. Trong miệng liên tục lẩm bẩm những câu chú ngữ tối nghĩa.

“Tiểu tử. Ngươi đã bức bách ta đến mức phải gỡ bỏ hoàn toàn phong ấn trên người ra. Vậy thì hãy nếm thử Huyết Cổn Ma Công của ta đi.”

Nam Chiêu Thành nói xong, hàm răng kẽ cắm lên đầu lưỡi, liên tục phun ra ba ngụm tinh huyết về phía trước.

Một màn quỷ dị xuất hiện.

Chỉ thấy, ba ngụm tinh huyết lơ lửng ở trong không trung. Thuận theo từng đạo pháp quyết, và những câu chú ngữ, biến đổi liên tục.

Sau đó, ba ngụm tinh huyết hòa tan vào với nhau, tạo thành một mảng huyết hà nhỏ. Huyết hà như là có linh tính, nó hơi vặn vẹo bao phủ Cự Nhận vào bên trong.

Cự Nhận vậy mà bị huyết hà ăn mòn, linh quang dần dần ảm đạm, cuối cùng thì không còn biểu hiện gì nữa. Đã triệt để bị huyết hà ăn mòn hết.

Một hồi biến hóa về sau, Cự Nhận bị huyết hà bao phủ, đột nhiên biến dạng. Nhộn nhạo vài cái, liền xuất hiện trước mặt Nam Chiêu Thành một thanh Huyết Sắc Cự Đao.

Trên thân thanh Huyết Sắc Cự Đao, tản mát ra khí tức cũng không hề bình thường. Khiến cho người ta cảm giác được, nếu bị huyết sắc của cự đao chạm vào người. Thì ngay lập tức sẽ bị ăn mòn, giống như Cự Nhận vừa rồi.

“Đi!”

Nam Chiêu Thành trên mặt không biểu cảm, ngón tay khẽ điểm về phía Huyết Sắc Cự Đao nói một tiếng.

Huyết Sắc Cự Đao chớp lên một cái, theo thần niệm của Nam Chiêu Thành hung hăng chém về phía Diệp Khôn và Phệ Linh Thiên Quỷ, với khí thế thật kinh người.

Trước hoàn cảnh này, Diệp Khôn chỉ hơi bất ngờ vì khí tức của Nam Chiêu Thành lại tăng lên một chút, gần tiếp cận với cảnh giới Trúc Cơ Hậu Kỳ không sai biệt lắm. Còn lại, đối với Huyết Sắc Cự Đao, Diệp Khôn lại không thèm để ý tới. Chỉ lẳng lặng đứng một chỗ bình tĩnh nhìn.

Phệ Linh Thiên Quỷ mặt mày dữ tợn, nó rít lên một tiếng rợn người.

Sau đó, quỷ khí đại thịnh, toàn thân nó lao về phía trước, đón lấy Huyết Sắc Cự Đao.

“Phốc”

Huyết Sắc Cự Đao chém thẳng lên người Phệ Linh Thiên Quỷ.

Nhưng ngay lúc đó, một màn quỷ dị xuất hiện. Phệ Linh Thiên Quỷ ngay khi bị Huyết Sắc Cự Đao chém lên thân. Đột nhiên, từ bên trong cơ thể nó điên cuồng xoay chuyển. Một đám quỷ khí nhỏ bằng nắm tay, tách ra từ cơ thể nó. Lấy tốc độ nhanh không thể tưởng tượng nổi, hướng Nam Chiêu Thành lao tới.
Còn lại, cơ thể của Phệ Linh Thiên Quỷ bị Huyết Sắc Cự Đao chém làm hai phần. Cũng quỷ dị không có tiêu tán, mà nó quay lại quấn lấy Huyết Sắc Cự Đao vào bên trong. Khiến cho tâm thần liên hệ của Nam Chiêu Thành lập tức bị dán đoạn.

Khoảng cách tới chỗ Nam Chiêu Thành, bất quá cũng chưa đầy hai mươi trượng. Dị biến đột nhiên xảy ra, Nam Chiêu Thành cả kinh, y còn chư kịp đề phòng, thì đám quỷ khí không biết dùng thủ đoạn gì, đã lách qua tấm thuẫn, lao tới trước mặt hắn.

Không kịp suy nghĩ, Nam Chiêu Thành hét lên một tiếng, từ trong miệng phun ra một ngụm tinh huyết. Tinh huyết lập tức biến ảo thành một Huyết Sắc Cự Thuẫn che chắn trước mặt hắn. Cùng lúc, Nam Chiêu Thành toàn lực lách qua một bên.

“Phốc…Phốc…”

Vài tiếng vang nhỏ vang lên, Hắc Sắc Cự Thuẫn chắn trước người Nam Chiêu Thành, vậy mà không ngăn nổi một đám quỷ khí. Liền bị quỷ khí trực tiếp xuyên thủng, đánh lên người Nam Chiêu Thành.

Toàn bộ diễn biến xảy ra quá nhanh, tuy Nam Chiêu Thành cũng nhanh, nhưng đã chậm một chút. Với lại, hắn không thể tưởng tượng nổi. Đám quỷ khí vậy mà có thể dễ dàng lách qua thuẫn bài, và có thể xuyên thủng Hắc Sắc Hộ Thuẫn đánh thẳng lên người mình như vậy.

Nghĩ thế nào, thì bây giờ cũng không còn kịp nữa rồi. Nam Chiêu Thành chỉ còn biết trơ mắt nhìn quỷ khí xâm nhập vào trong cơ thể của mình.

Y gầm lên một tiếng giận giữ. Điều động toàn bộ pháp lực còn lại trong thể nội, để chống lại quỷ khí trong ở thể. Nhưng mới vừa điều động được một chút, nét mặt y tỏ ra khó coi đến cực điểm.

Chẳng hiểu tại sao, pháp lực trong thể nội không thể điều động được nữa, dường như nó đã bị một lực lượng vô hình nào đó giam cầm lại.

Hai mắt của Nam Chiêu Thành đỏ lên, trong lòng cảm thấy sợ hãi và tuyệt vọng, y tưởng rằng phá bỏ phong ấn đề cao cảnh giới, là có thể thoát khỏi chỗ này. Nhưng thật không ngờ cuối cùng cũng không thể thoát được. Mà toàn bộ sự việc này, đều do một tay tiểu quỷ kia gây ra.

Y không hiểu, đến tột cùng tiểu quỷ kia là dạng quỷ vật gì? Mà mọi công kích cũng như phòng ngự của y, đối với nó đều trở lên vô dụng.

Nam Chiêu Thành chỉ nghĩ được vài điều, liền bị quỷ khí từ trong cơ thể khuếch tán ra, bao chùm lấy toàn bộ cơ thể hắn vào bên trong.

Nam Chiêu Thành hét thảm một tiếng, liền bất tỉnh nhân sự, không còn biết gì nữa.