Tạ Thường Minh hét lên một tiếng, trên mặt y lộ vẻ tàn khốc, hai tay y đẩy mạnh quả cầu khí về phía Bạch Tuyết Nhạ, lạnh lẽo nói: “Nha đầu, ngươi đi chết đi.”
Khác với lần trước, lần này quả cầu khí lao đi với tốc độ rất nhanh, thanh thế của nó gấp mấy lần khi nãy, kình lực phát ra từ cầu khí khiến cho người ta cẩm thấy nghẹt thở.
Bạch Tuyết Nhạ cảm thấy da mặt nóng ran, nàng không thể ngờ được Tạ Thường Minh có thể xuất ra một chưởng uy lực lớn đến như vậy, quả thực, nàng đã có chút chủ quan, đánh giá đối phương quá thấp rồi.
Tốc độ của cầu khí quá nhanh, Bạch Tuyết Nhạ chỉ kịp vung kiếm chém ra hai kiếm, đã không còn đường lui, muốn tránh cũng không được nữa rồi, hiện tại chỉ có thể trực tiếp đón đỡ mà thôi, nhưng quả cầu khí mang một nguồn kình lực khủng bố như vậy, làm sao có thể đón đỡ đây.
Hai kiếm của nàng chém ra tuy uy lực không nhỏ, nhưng dường như không có tác dụng gì cả, rất nhanh, quả cầu khí đã đến trước mặt.
Không còn thời gian để nghĩ nhiều, trên mặt Bạch Tuyết Nhạ hiện lên vẻ lãnh khốc, nàng hét lên một tiếng thật lớn, nội lực toàn thân lưu chuyển rất nhanh được đẩy lên tới mức cực hạn, ngay sau đó, đột nhiên xung quanh nàng xuất hiện một màn sáng màu tím hình trứng gà, màn sáng này từ trong cơ thể nàng bộc phát ra, nó đem cơ thể nàng chọn vẹn bao vào trong.
Lúc này, hai mắt Bạch Tuyết Nhạ biến đổi thành màu đỏ như máu, từ ngoài nhìn vào nàng như là một hung ma vậy, chớp mắt một cái, nàng ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào cầu khí đang lao tới mình, đồng thời kiếm trong tay vung lên, chém ra một chiêu mạnh nhất trong Thanh Long Kiếm Quyết.
Vừa đúng lúc, đầu mũi kiếm chạm ngay vào quả cầu khí đang tới.
“Ầm...Ầm...”
Hai tiếng nổ lớn vang lên, Bạch Tuyết Nhạ bị quả cầu khí đánh trúng, nàng bị nuốt trọn trong vụ nổ, không thấy hình bóng đâu cả.
“Trời ơi!”
“A!”
“Biểu muội!”
“Bạch tiểu thư!”
...
Rất nhiều tiếng kinh hô vang lên, vụ nổ thật khủng khiếp, nó khiến cho những người có mặt ở đây phải khiếp sợ, một mảnh tường thành phía sau Bạch Tuyết Nhạ đã bị phá hủy, bụi đá bay mù mịt.
Ngọc Đình Văn và thiếu niên họ Đường, sắc mặt thoáng cái trở nên trắng bệch, chẳng nhẽ nhanh như vậy đã kết thúc rồi sao, kế hoạch của bọn họ vẫn còn chưa thực hiện đấy, tại sao lại thành ra như vậy.
Hai người vừa sợ vừa giận, với uy lực như thế này không biết Bạch Tuyết Nhạ có thể qua nổi không, thật sự hai người không dám nghĩ tới, chỉ có thể đứng thừ người ra đó không biết nói gì.
Huynh đệ họ Lã thì ngược lại, trong lòng họ rất vui mừng, không ngờ nhanh như vậy Tạ Thường Minh đã giải quyết xong đối phương rồi.
Diệp Khôn nhìn một màn này thì khẽ nhíu mày, ngay sau đó thì hắn tỏ vẻ kinh ngạc dường như không tin vào mắt mình nữa.
Người khác không thể nhìn rõ trong màn sáng bạo liệt của vụ nổ đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn lại rõ ràng nhất, nhờ vào thần thức, hắn thấy được một màn khó tin xảy ra.
Bên trong vụ nổ, Bạch Tuyết Nhạ được màn sáng màu tím có hình trứng gà bao bọc lấy, chính nó đã trực tiếp ngăn cản hầu như toàn bộ lực sát thương của vụ nổ vừa rồi, chỉ có một chút dư kinh xuyên qua màn sáng màu tím đánh lên người nàng, khiến cho nàng chỉ bị thương nhẹ, y phục có vài chỗ bị rách, để hở ra những vết thương, cùng với làn da trắng nõn.
Sắc mặt nàng trắng bệch, trong mắt tràn đầy sợ hãi, nếu như vừa rồi nàng không sử dụng thần công hộ thể, và sử dụng chiêu mạnh nhất trong Thanh Long Kiếm Quyết để làm giảm đi lực sát thương, e rằng nàng đã bị quả cầu khí đánh cho tan xương nát thịt rồi.
Diệp Khôn kinh ngạc, như thể không tin vào mắt mình, hẳng lặng đứng im tại chỗ, chờ cho dư âm của vụ nổ cùng bụi đá tan biến.
Vụ nổ làm cho một bên của cổng thành gần như hoàn toàn bị phá hủy, chỉ duy nhất chỗ của Bạch Tuyết Nhạ đứng là còn nguyên vẹn, ảnh hưởng của vụ nổ, cũng khiến cho toàn trường một phen bị hoảng sợ.
Một chưởng vừa rồi của Tạ Thường Minh đúng là thái sơn áp đỉnh, khiến cho đối phương không thể tránh kịp.
Tạ Thường Minh thở dốc, trên mặt nộ vẻ đắc ý, vừa rồi y muốn một chưởng kết thúc đối phương, cho nên đã vận dụng toàn lực vào chưởng này, còn tường đối phương có thủ đoạn gì để đối kháng lại, không ngờ cuối cùng vẫn bị đánh trúng.
Cứ như vậy mà kết thúc, Tạ Thường Minh thấy trong người rất nhẹ nhõm.
Toàn trường im lặng thật lâu, cho đến khi dư âm của vụ nổ tan biến hết, quang cảnh xung quanh tường thành liền hiện ra trước mắt mọi người.
Một màn khó có thể tưởng tượng nổi đã xảy ra.
Diệp Khôn thì không nói làm gì, một màn này hắn đã biết trước, còn lại tất cả những người có mặt ở đây, ai lấy đều tỏ ra hết sức kinh ngạc, khó tin đến cực điểm, nhất là Tạ Thường Minh, y không thể tin vào mắt mình nữa, đối phương như thế mà không chết, chuyện này sao có thể chứ.
Nhìn qua thì thấy, Bạch Tuyết Nhạ được một màn sáng màu tím hình trứng gà bao bọc vào bên trong, có điều màn sáng này rất ảm đạm, chỉ một lúc sau thì biến mất hoàn toàn.
Lúc này, Bạch Tuyết Nhạ mặt trắng bệch, y phục bị rách vài chỗ, lộ rõ vết thương ra ngoài, trong mắt nàng vẫn còn chút sợ hãi, nàng cố gắng lấy lại vẻ bình tĩnh, sau đó khẽ đưa mắt nhìn Tạ Thường Minh và những người xung quanh một lượt.
Một lúc sau, Bạch Tuyết Nhạ thở dốc một hơi, nàng đứng im tại chỗ, tâm tình bất định.
“A!... Ma Hồn Thể, nhất định là Ma Hồn Hộ Thể rồi, thật không ngờ ngay cả thần công hộ thể bảo mệnh đã thất truyền mấy trăm năm nay cũng rơi vào tay ngươi.” Tạ Thường Minh hít vào một hơi, lấy lại bình tĩnh, nhìn vào màn sáng màu tím quanh người Bạch Tuyết Nhạ vừa tiêu biến mất, kinh hô lên một tiếng.
“Đúng vậy. Nếu không có Ma Hồn Thể hộ thân, có lẽ ta đã làm ma dưới chưởng vừa rồi của ngươi rồi.” Bạch Tuyết Nhạ sắc mặt khôi phục một chút, nhìn Tạ Thường Minh lạnh lùng nói.
Tình cảnh lúc nãy rất nguy hiểm, nếu nàng không thi triển Ma Hồn Thể thì kết quả thế nào, không nói cũng có thể biết được.
Có điều, Ma Hồn Thể là một thần công hộ thể đỉnh cao của tà phái, muốn tu luyện nó cũng không đơn giản, Bạch Tuyết Nhạ tuy tu luyện thành công, nhưng để vận dụng được nó một cách chân chính thì vẫn chưa đủ sức.
Vì là thần công hộ mệnh đỉnh cao, cho nên yêu cầu người dùng phải có được nội lực thâm hậu đến mức viễn siêu khó có thể tưởng tượng được, đến lúc đó khi sử dụng mới có thể dễ dàng chống lại được ngoại lực, không làm tổn thương đến bản thân.
Bạch Tuyết Nhạ nội lực tuy thâm hậu, nhưng vẫn còn chưa đủ, lúc nãy nàng đã vận hết mười thành côn lực tới cực hạn, nên mới có thể miễn cưỡng thi triển ra, cứu mình một mạng.
Cũng chính vì vậy, nàng đã bị nội thương khá nặng, không đủ sức để phản kháng nữa, có thể nói, tình trạng của nàng bây giờ rất nguy hiểm, nếu như bây giờ mà đánh tiếp, có lẽ nàng khó có thể chịu nổi, rất nhanh sẽ bị đối phương giết chết.
Nghĩ vậy, Bạch Tuyết Nhạ cố gắng kìm nén nội thương lại, sau đó điều hòa hơi thở, biểu hiện ra ngoài vẫn bình thường để đánh lạc hướng kẻ thù.
Tạ Thường Minh thì khá hơn nhiều, vừa rồi y mới chỉ xuất ra có tám thành công lực mà thôi, tuy bị ảnh hưởng của dư kình của vụ nổ, nhưng không có gì đáng ngại cả.
Nhìn biểu hiện bên ngoài của Bạch Tuyết Nhạ, có vẻ không có gì là bị thương nặng, khiến cho trong lòng Tạ Thường Minh có chút giao động.
“Ta từng nghe trên giang hồ đồn đãi, ngươi đã tu luyện được hai tuyệt kỹ võ công đã thất truyền từ lâu, nhưng không nghĩ tới, hai tuyệt kỹ đó lại là Thanh Long Kiếm Quyết và Ma Hồn Thể, không thể để ngươi sống tiếp được, hôm nay ngươi nhất định phải chết ở đây.” Tạ Thường Minh hít vào một hơi thật sâu, gằn giọng nói.
“Thật vậy sao? Ngài có vẻ rất tự tin thì phải?” Bạch Tuyết Nhạ nghe đối phương nói vậy, mặt vẫn không đổi sắc, nàng khẽ cười hỏi lại một câu.
“Có tự tin hay không, ngươi sẽ biết ngay thôi.” Tạ Thường Minh cười gằn nói.
Đối phương nói như vậy khiến cho Bạch Tuyết Nhạ cảm thấy lo lắng, tình trạng của nàng hiện giờ ra sao, nàng là người hiểu rõ nhất, bề ngoài nàng làm ra vẻ không bị thương nặng, chẳng qua là để che mắt đối phương mà thôi, bây giờ mà đánh tiếp thật là không ổn chút nào.
Nghĩ tới đây, Bạch Tuyết Nhạ đưa mắt nhìn về phía Ngọc Đình Văn gia hiệu cho y, lúc này nàng chỉ có thể trông chờ vào y mà thôi.