“Không lẽ viên ngọc này là một Không Gian Tu Du như ở Tu Tiên Bí Sự miêu tả?” Diệp Khôn càng nghĩ càng cả kinh, chỉ có thể như vậy mới giải thích được điều mà Tiểu Bạch muốn nói với hắn.
Hít vào một hơi thật sâu, Diệp Khôn đang định đưa tay lấy lại Lam Ngọc để kiểm chứng, thế nhưng hắn chưa kịp có hành động thì thấy Tiểu Bạch có điều khác lạ, cho nên hắn vội thò tay lại, đồng thời mở to mắt ra nhìn nó.
Chỉ thấy, Tiểu Bạch cầm Lam Ngọc lên, tiếp đó nó đưa qua đưa lại trước mặt, nâng lên, hạ xuống, rồi lại lắc lắc vài cái, được một lúc thì nó dừng lại.
Ngay sau đó, đột nhiên nó khựng người lại, đứng im tại chỗ, cơ thể nó bắt đầu có hiện tượng lạ.
Đột nhiên, bên ngoài thân thể nó xuất hiện một lớp khí màu xanh, lớp khí này càng ngày càng đậm, dần dần bao chùm lên cả người nó, hai mắt của nó chuyển sang màu xanh, ở giữa trán nứt ra một khe hở nhỏ bằng đốt ngón tay, đồng thời một con mắt màu xanh thứ ba xuất hiện.
Tiểu Bạch đã biến thân.
Diệp Khôn giật mình kinh hãi, lần này là lần thứ ba hắn nhìn thấy hình thái này, trước kia là Bạch Hầu, một lần ở thể trạng nguyên thần, và hiện tại, hắn vẫn luôn hiếu kỳ về thân phận của Tiểu Bạch, không biết nó là loài yêu thú gì, hễ cứ mỗi lần biến thân lại trở thành một hình thể khác, nếu đem ra so sánh thực sự, thì nó chẳng khác gì là một hung thần cả.
Mặc dù Tiểu Bạch còn nhỏ, nhưng hình thái sau khi biến thân cũng khiến cho Diệp Khôn phải nhăn mày, nếu sau này nó tấn cấp, càng ngày càng phát triển, không biết đến lúc đó khi nó biến thân sẽ trở thành hình thái như thế nào nữa.
Đây đều là suy đoán của Diệp Khôn, yêu thú hắn không biết nhiều, nhưng đại khái cũng hiểu về nó đôi chút, lần này Tiểu Bạch biến thân, xem ra có thể giúp hắn tìm hiểu được Lam Ngọc rồi, cho nên mặc dù kinh ngạc, nhưng hắn vẫn luôn mong chờ.
Diệp Khôn nghĩ vậy, cho nên hắn chỉ đứng ở một bên, đồng thời đem ánh mắt chăm chú rơi trên người hắn và Lam Ngọc, chờ đợi điều mình muốn.
Tiểu Bạch biến thân xong, trong đầu nó chợt xuất hiện hình ảnh của Bạch Hầu năm xưa khi sử dụng Lam Ngọc, thuận theo đó, con mắt thứ ba của của nó chớp lên một cái, một tia lục mang nhỏ bằng đầu đũa từ trong mắt bắn ra, tia lục mang này chui thẳng vào trong Lam Ngọc biến mất.
Một sau, Lam Ngọc trên tay tay Tiểu Bạch đột nhiên phát sáng, ánh sáng màu lóe lên một cái rồi biến mất, ngay sau đó, một màn khó tin xuất hiện, chỉ trong chớp mắt, nó cùng với Lam Ngọc biến mất không thấy đâu nữa, cứ như là nó đã biêu tan vào trong không khí vậy.
Diệp Khôn trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn khó tin vừa xảy ra, mới vừa rồi Tiểu Bạch còn ở đây, chớp mắt một cái đã không thấy nó đâu nữa, nó đã biến mất đã đành, ngay cả Lam Ngọc cũng biến mất tăm hơi, không biết là đã bốc hơi đi đâu rồi, không lẽ đây chính là bí mật của Lam Ngọc?
Thẫn thờ một lúc, Diệp Khôn ngồi phịch xuống giường, hai mắt ngơ ngác nhìn vào chỗ mà Tiểu Bạch vừa đứng miệng thì thào nói: “Chuyện này là thế nào? Đã xảy ra chuyện gì? Tiểu Bạch đã biến đi đâu mất? Lại còn viên lam ngọc kia nữa, rốt cuộc nó đang ở đâu?...”
Một loạt ý nghĩ xuất hiện trong đầu Diệp Khôn, hắn nghĩ thế nào cũng không ra, cũng chẳng biết giả thích như thế nào cho phải.
Không cam tâm, trong lúc chưa tìm ra được câu trả lời, đột nhiên Diệp Khôn như nghĩ tới cái gì, hắn lập tức thả thần thức ra tìm tòi, thế nhưng cuối cùng cũng không có thu hoạch.
…
Cùng thời đó, Tiểu Bạch bị một luồng năng lượng quỷ dị quấn lấy, mắt nó hoa lên, chớp cái đã bị đưa đến một nơi hoàn toàn xa lạ, ở đây có rất nhiều kỳ hoa dị thảo, trong không khí có chứa một lượng linh khí khá nồng đậm, bên cạnh đó còn có một rừng trúc ngũ sắc rất lạ.
Tiểu Bạch đưa tay ôm đầu, nó ra sức lắc đầu vài cái cho tỉnh táo, thế rồi nó giật thót một cái, nó ngó nghiêng tìm kiếm viên Lam Ngọc, thế nhưng tìm mãi vẫn không thấy.
Tìm hoài không thấy Lam Ngọc đâu, vẻ mặt Tiểu Bạch chợt xuất hiện tia lo lắng, con mắt thứ ba của nó chớp lên liên hồi, dường như nó đang thi triển thần thông nào đó để tìm kiếm.
Thế nhưng nó đành phải thất vọng, thi triển thần thông một lúc lâu nhưng không phát hiện được gì cả, cuối cùng nó đành bỏ cuộc, sau đó nó ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn ngó xung quanh một lượt.
Đột nhiên, nó nhảy cẫng lên, miệng há rộng ra la hét ầm ĩ, cảnh vật trước mắt nó rất quen thuộc, nó hoàn toàn giống với những hình ảnh xuất hiện ở trong đầu nó lúc trước, đây đúng là nơi nó thường xuyên được mẹ nó đưa đến.
Đem tâm tình kích động hạ xuống, Tiểu Bạch đứng thẳng người dậy, sau đó nó đánh giá cảnh vật xung quanh mình.
Trước mặt Tiểu Bạch là một rừng trúc nhỏ, nhưng không bình thường, điểm đặc biệt của rừng trúc này là, những cây trúc ở đây lại có nhiều màu sắc khác nhau, đếm sơ qua thì nó có đúng năm màu, theo đó có những cây màu vàng kim, có những cây màu đỏ như máu, có những cây màu đen như mực, có những cây màu lam, có những cây màu bạc.
Còn một điểm kỳ lạ nữa là, tuy thân trúc có màu sắc khác nhau như vậy, nhưng lá của nó lại giống hệt nhau, chỉ có duy nhất một màu, đó là màu tử kim, chính những đặc điểm này đã khiến cho Tiểu Bạch vừa nhìn thấy là nhận ran ngay, vì nó đã nhiều lần đi qua chỗ này rồi.
Xác định vị trí của mình xong, Tiểu Bạch ngó nghiêng bốn phía quanh mình, nó nhớ phương hướng của tiểu hồ trước kia rồi đi tới.
Nửa khắc sau, Tiểu Bạch đã đến được địa điểm mà nó muốn tới.
Phía trước mặt nó là một tiểu hồ, quả nhiên tiểu hồ này với tiểu hồ trong đầu nó nghĩ lúc trước chính là một, hồ này diện tích không lớn lắm, đường kính của nó chỉ có khoảng bốn mươi trượng mà thôi.
Nước trong hồ đúng là đặc biệt, toàn bộ đều là một màu ngà sữa, từ dưới đó liên tục bốc lên từng đợt linh khí rất nồng đậm, những linh khí này khi lên tới lưng trừng thì tích tụ lại một chỗ, tạo thành những hạt sương li ti dày đặc, những hạt sương này lại kết thành những đám sương có kích thước vừ phải, chúng nhè nhẹ lượn lờ phía trên mặt hồ.
Từ trên nhìn xuống, tiểu hồ này không khác gì là Tiên Hồ, một nơi mà các Tiên Nữ thường xuyện tới tắm trong truyền thuyết.
Nếu như có người tu tiên ở đây, chắc chắn sẽ giật mình kinh hãi không thôi, bên trong những đám sương kia, ẩn chứa một lượng linh khí thuần khiết đến kinh người.
Nếu nhìn từ một khía cạnh đúng hơn, thì những hạt sương này rõ ràng là do linh khí cô đọng lại mà thành, chứ không phải do hơi nước bình thường, rõ ràng nước trong hồ rất ít, nó chỉ chiếm một lượng nhỏ mà thôi, còn lại phần lớn nó là linh khí ở dạng lỏng.
Có thể nói, cái hồ này là một Linh Nhãn Chi Hồ, dù là ở tu tiên giới cũng hiếm có thể thấy được, tỷ lệ xuất hiện của nó rất thấp, thường thì chỉ xuất hiện trong truyền thuyết là nhiều.
Đặc biệt hơn nữa, đây lại không phải là Linh Nhãn Chi Hồ bình thường, nồng độ linh khí của nó quá mức kinh người, đã có thể cô đọng lại thành dạng lỏng, đừng nói là ở Nhân giới, mà ngay cả Linh giới cũng không thể nào có, nó chỉ có thể xuất hiện ở Tiên giới mà thôi.
Nói qua thì như vậy, nhưng hết thảy những vấn đề này Tiểu Bạch không hề hay biết, nó chỉ biết một điều rằng, nếu ngâm mình xuống cái hồ này thì nó sẽ nhận được rất nhiều chỗ tốt.
Có điều, mỗi lần xuống hồ, chỉ có thể ở dưới đó khoảng một canh giờ mà thôi, muốn ở dưới đó lâu hơn cũng không được, đến lúc đó sẽ bị một lực vô hình bài xích ép phải đi ra.
Nhưng bù lại, mỗi ngày có thể xuống đó một lần, điều này thì Tiểu Bạch rất minh bạch, vì nó đã ngâm mình ở hồ này nhiều lần rồi, và chỗ tốt nó đạt được cũng tương đối nhiều.
Đứng trên bờ nhìn xuống một lúc, Tiểu Bạch ngoác miệng ra kêu lên vui sướng, đây đúng là cái hồ mà trước đây nó thường ngâm mình xuống rồi.
Tiểu Bạch không hề do dự, nó liền nhảy luôn xuống hồ, đầm mình vào trong làn nước, chỉ để thò mỗi cái đầu nhô lên, trên mặt nó tỏ vẻ rất thích thú, trong lòng cảm thấy rất khoan khoái.
Từ ngày mẹ nó không còn, nó đã lâu chư được tới đây, cho nên lần này nó rất cao hứng, bình thường nó chỉ ngồi im, nhưng lần này chân tay nó không yên một chỗ, mặc dù toàn bộ cơ thể ở dưới nước, nhưng nó vẫn nghĩ ra nhiều trò để nghịch.
Cứ như vậy, thời gian chậm rãi trôi qua, đột nhiên, xung quanh người Tiểu Bạch bắt đầu xuất hiện hiện tượng lạ, nước xung quanh giao động một hồi, ngay lập tức, cả người nó bị một lực lượng vô hình bài xích, khiến nó không thể ở lại thêm một khắc nào nữa.
“Bành” một tiếng.
Cơ thể bé nhỏ của Tiểu Bạch bị bắn tung lên, khi còn lơ lửng trên không, nó nhoài người lộn một vòng rồi hạ xuống một tảng đá lớn ở cạnh đó.
Mặc dù không cam lòng, nhưng Tiểu Bạch đành ngậm ngùi chấp nhận, nó đứng bên bờ hồ một lúc lâu, sau đó đột nhiên vẻ mặt của nó biến đổi, ngay lập bên ngoài cơ thể của nó lóe lên một tia lục quang, sau đó hình dạng của nó đã trở lại trạng thái ban đầu.
Sau đó, Tiểu Bạch đưa tay gãi gãi đầu, không biết là nó đang nghĩ gì, thế nhưng, ngay lập tức, cả người nó liền biến mất tại chỗ, không biết là biến đi đâu nữa.
…
Diệp Khôn cứ thế thẫn thờ ngồi nhìn chỗ Tiểu Bạch biến mất cũng được một khắc, hắn đã vận dụng cả thần thức dò xét tìm kiếm khắp phòng nhưng không có manh mối gì, trong lòng hắn không cam lòng chút nào cả, chẳng nhẽ Tiểu Bạch và viên Lam Ngọc kia cứ thế mà biến mất, như vậy thì làm sao hắn có thể chấp nhận được.
Còn đang suy nghĩ, đột nhiên trước mặt Diệp Khôn ánh sáng lóe lên một cái, Tiểu Bạch lại xuất hiện, mà trên tay nó vẫn đang cầm viên Lam Ngọc.
Thêm một lần nữa khiến cho Diệp Khôn phải giật mình kinh hãi, hắn trố mắt lên nhìn, trong đầu nghĩ không biết đây là chuyện gì, Tiểu Bạch cuối cùng cũng đã xuất hiện, mà lại xuất hiện đúng chỗ nó vừa biến mất, nếu như vậy, thì nó vẫn ở trong căn phòng này mới đúng chứ, tại sao hắn đã dụng thần thức nhưng vẫn không thể cảm ứng được, thật sự là kỳ quái.
Nghĩ không thông, Diệp Khôn chỉ còn biết đem sự khó hiểu chôn vào trong lòng, nếu muốn biết điều này, tới hỏi Tiểu Bạch là rõ ràng nhất, hơn nữa, tu tiên giới có nhiều kỳ môn dị bảo, rất có thể Lam Ngọc này là một trong số những dị bảo đó.
“Tiểu ..Tiểu Bạch...ngươi vừa rồi đã biến đi đâu?” Thấy Tiểu Bạch xuất hiện, Diệp Khôn giật mình kinh hãi, hắn vừ mừng vừa sợ lắp bắp hỏi.
Tiểu Bạch nghe Diệp Khôn hỏi, nó đưa tay lên gãi gãi đầu, vừa rồi nó tới chỗ nào thực sự rất khó nói, hơn nữa nó chỉ có thể dùng hành động để nói cho hắn biết mà thôi.
Nghĩ ngợi một lúc, Tiểu Bạch liền dùng hành động miêu tả cho Diệp Khôn xem.
Diệp Khôn mặc dù vẫn chưa hết kinh ngạc, nhưng thấy Tiểu Bạch có hành động lạ, hắn dường như gạt bỏ đi tất cả mọi thứ ở xung quanh, trố mắt ra tập chung vào cử chỉ của nó, cho tới khi nó dừng lại mới thôi.
“Tiểu Bạch, ý ngươi nói là, ngươi đã tới một nơi xa lạ, ở đó có rất nhiều cây cối, hơn nữa không khí rất trong lành, và có một cái hồ nhỏ, ngươi đã xuống hồ đó tắm, sau đó mới trở về chỗ này.” Đợi cho Tiểu Bạch ngừng lại, Diệp Khôn cố nén lại tâm tình của mình, sau đó hắn dựa vào đó thôi diễn ra khung cảnh mà hắn đã nhìn được từ hành động của nó, nghĩ đến đâu hắn liền nói ra đến đó.
Nghe Diệp Khôn nói xong, Tiểu Bạch ngoác miệng ra cười, nó gật đầu lịa lịa đồng ý, sau đó nó đi lại trước mặt hắn, rồi cầm Lam Ngọc giơ lên, ý muốn đưa cho hắn.
Diệp Khôn ngẩn ra, không lẽ nó muốn mình tới chỗ đó, nghĩ vậy, hắn đưa tay cầm lấy Lam Ngọc, rồi đem ánh mắt đầy tò mò nhìn vào nó.
“Bây giờ thì ta phải làm thế nào?” Nhìn thì nhìn vậy, nhưng Diệp Khôn không biết làm thể nào để dùng nó, Tiểu Bạch phải biến thân mới có thể tác động lên nó được, hắn không biết nên hỏi.
Tiểu Bạch gãi gãi đầu, một lúc sau, vẻ mặt nó đột nhiên trở lên nghiêm nghị, sau đó nó đưa hai ngón tay đặt lên thái dương, rồi làm vài động tác nhỏ, đẩy hai ngón tay ra, còn mắt thì tâp chung lên trên Lam Ngọc.
“A! Ý ngươi là…” Nhìn hành động của Tiểu Bạch, Diệp Khôn chợt hô lên, hóa ra nó muốn bảo hắn dùng thần thức, như vậy mới có thể tác động được lên Lam Ngọc.
Nghĩ vậy, sắc mặt Diệp Khôn chợt trở lên nghiêm nghị, sau đó hắn giơ Lam Ngọc lên để ở trước mặt, đồng thời đem thần thức thả ra, tiến vào bên trong Lam Ngọc.
Tiểu Bạch thấy Diệp Khôn có hành động, sắc mặt đó đột nhiên đại biến, nó hốt hoảng nhảy tót một cái lên trên vai của hắn.
Vừa đúng lúc Tiểu Bạch đứng vững trên vai của Diệp Khôn, nó và hắn chớp cái đã biến mất không thấy đâu cả, căn phòng trở lên yên tĩnh, dường như hai người chưa hề tồn tại ở đây.
Vừa rồi trong lúc Diệp Khôn đem thần thức tiến vào bên trong Lam Ngọc để tìm hiểu, hắn thấy Tiểu Bạch hốt hoảng nhảy lên vai mình, trong lòng hắn chợt cảm thấy khó hiểu, hắn đang định lên tiếng hỏi nó, thế nhưng hắn còn chưa kịp lên tiếng thì sắc mặt liền đại biến.
Hắn thấy cơ thể mình bị một nguồn lực lực vô hình nào đó quấn lấy, ngay lập tức hai mắt hoa lên, không còn biết gì nữa, đến khi nhận thức được, hắn phát hiện mình đang đứng ở một địa phương rất xa lạ.
Cảm thấy đầu choáng váng, Diệp Khôn cố gắng chấn tĩnh lại, sau đó hắn đưa mắt nhìn cảnh vật xung quanh mình.
“Chỗ này là…” Diệp Khôn kinh ngạc hô lên, hắn mở to mắt, há hốc mồm nhìn cảnh vật phía trước với biểu hiện khó tin, những gì trước mắt hắn lúc này hoàn toàn tương đồng với nơi mà Tiểu Bạch nói.
Nơi đây là một vùng đất khá rộng, xung quanh có rất nhiều kỳ hoa dị thảo, toàn bộ những thực vật này hắn chưa tường nhìn thấy, đối với chúng rất lạ mắt, ngẩng mặt lên là một vùng trời xanh thẳm, phía trước mắt hắn chính là trúc lâm ngũ sắc* mà Tiểu Bạch đã gặp lúc trước.
“Tiểu Bạch, rốt cuộc chỗ này là chỗ nào…khoan đã, ta…ta có thể cảm nhận được linh khí trong không khí? Trời, chỗ này sao lại nhiều linh khí đế vậy?” Đứng trước cảnh vật tuyệt đẹp, lại không biết đây là địa phương nào, Diệp Khôn đã kinh ngạc nay lại càng kinh ngạc hơn, hắn đem ánh mắt tò mò quay sang nhìn Tiểu Bạch hỏi, thế nhưng đột nhiên hắn trừng mắt lên, cảm nhận được linh khí lượn lờ xung quanh mình, trên mặt hiện lên vẻ không thể tin nổi.
*Trúc lâm ngũ sắc: rừng trúc năm màu