Nghịch Thiên Thần Thú: Tuyệt Thế Thiên Tài

Chương 18: Khiêm nhường? Không có chuyện đó




Trang Nhàn đón gió nhìn nàng, trong mắt cũng lộ ra một tia khiếp sợ.

“Biến dị thú... Thánh Kỳ Lân!” Hắn hô to một tiếng.

Thánh Kỳ Lân kêu to rồi đột nhiên vọt về hướng Bách Biến.

Ngay sau đó thánh quang màu trắng và ngọn lửa màu đen đan chéo va chạm với nhau, trên sân thi đấu lập tức nổ tung khói đặc, ánh sáng chói loá nuốt trọn lấy Ân Niệm và Trang Nhàn.

“Linh thú ấu tể còn có thể tạo ra hiệu quả này” Người dẫn đầu của Xích Quỷ Cốc lộ ra ánh mắt kinh ngạc: “Thực lực này. giống như cường giả Nhân Linh Cảnh”

“Không xong.” Có người đột nhiên hô lên: “Hai người bọn họ đứng gần đài thi đấu như vậy, có bị lan đến gần không?”

Ngự thú sư của Vạn Thú Quốc khống chế linh thú rất lợi hại, nhưng bản thân bọn họ không thể tu luyện linh lực, mọi người xem quá mê mẩn nên quên mất.

“Mau cứu người!" Người của Xích Quỷ Cốc và học viện Lăng Thiên là phản ứng sớm nhất, theo bản năng muốn tiến lên.

“Đám lão già này thật ranh mal” Thịnh Sơn Tông chậm một bước, nhìn thấy dáng vẻ không biết xấu hổ muốn đoạt người giành thiện cảm của hai tên này.

“Từ từ”

Hai người vừa vọt tới trước đài lại đột nhiên dừng lại.

Mọi người chỉ cảm thấy trong chớp mắt mà hai người này đã đột nhiên xuất hiện trước đấu trường thú.

Sư phụ của học viện Lăng Thiên cau mày vung tay lên, bụi mù cuồn cuộn trong sân lập tức tản ra.

Mọi người ngừng thở nhìn lại.

“Là Thánh Kỳ Lân thắng sao?”

“Nói thế nào cũng là thánh thú...”

Mọi người còn chưa nói xong liền trợn tròn đôi mắt như bị người ta bóp lấy cổ.

Không biết khi nào con Thánh Kỳ Lân khổng lồ kia đã ngã xuống đất hôn mê.

Mà Trang Nhàn cũng bị dư chấn lan trúng, không kịp tránh đi phun một búng máu, hắn vốn đã suy nhược lúc này càng lung lay sắp đổ.

Mà cả người Bách Biến quấn quanh ngọn lửa màu đen, đây là lần đầu tiên nó phát huy thực lực chân chính của mình, Bách Biến ngẩng đầu nhìn mây đen trên bầu trời mà câm nín không biết nói gì.

Cái gì vậy!

Trong ký ức truyền thừa rõ ràng nói là nhất tộc của nó có thể khiến thiên địa dị biến hủy diệt toàn bộ Vạn Thú Quốc, cái này... Cụm mây đen nhỏ xíu này khinh thường thú đúng không?

Bách Biến vẫn còn là ấu tể bất mãn lắc lắc cái đuôi, mảnh mây đen trên bầu trời lập tức tiêu tán.

Nhưng sự chú ý của mọi người lại không nắm trên người Bách Biến.

Họ nhìn Ân Niệm bị dư chấn lan đến mà vẫn lành lặn không tổn hao gì, lúc này trên người nàng bao trùm một vầng sáng màu trắng ngà nhàn nhạt, vầng sáng kia hình thành một bộ áo giáp hơi trong suốt, ngăn chặn tất cả chấn động kia lại.

“Linh? Linh thể!" Có người ngơ ngẩn lên tiếng: “Đó là linh lực đúng không?”

Chỉ sau khi thức tỉnh linh thể mới có thể tạo ra áo giáp linh thể, nếu là ở Ngô Châu thì căn bản không có gì ghê gớm, ai cũng làm được cả.

Nhưng... Đây là Vạn Thú Quốc!

Chu Thiếu Ngọc và Ngô Tuyết cùng đứng lên.

Ngự thú sư được hưởng một phần thiên phú ngự thú nhiều hơn người khác, nếu còn có thể tu luyện linh lực thì mặc kệ đi đến đâu cũng là dạng người làm người ta hâm mộ.

Lạt Lạt nép vào cửa sổ trừng to đôi mắt, chủ nhân của cô bé... Thật mạnh!

Nhưng mài! Lạt Lạt không vui nhìn chăm chăm Bách Biến, tên kia là ai!

Thật đáng ghét, linh thú bổn mạng của chủ nhân không phải chỉ có mình cô bé sao?

Lạt Lạt đen mặt, trên khuôn mặt nhỏ trằng nõn tràn đầy tức giận.

“Khốn kiếp, chết tiệt!” Tô Lâm Yến bị chọc giận điên: “Đám người của Bạch gia kia còn để Đế Cơ này trong mắt không?”





Sao lại để con tiện nhân kia giành hết nổi bật như vậy?

Tộc lão Bạch gia dùng tiếng cười sang sảng đáp lại Tô Lâm Yến sắp tức điên lên.

“Ha ha ha ha Lộ Nhi mau xuống đây!” Tâm trạng của tộc. lão chuyển từ buồn sang vui, cứ lặp đi lặp lại như vậy, cuối cùng do quá mức hưng phấn nên trở thành trạng thái hơi điên như hiện giờ: “Tốt! Tốt!”

Ông ta la lên mấy tiếng tốt, những gia chủ bên cạnh đều hung hăng nhìn chăm chẳm ông ta: “Nhìn dáng vẻ không có định lực của lão ta kìa, thật là mất mặt, không có chút phong thái trầm ổn của đại gia tộc gì cả”

Nhưng trong lòng họ lại chua lòm như làm ngã chai dấm.

Vì sao gia tộc bọn họ không xuất hiện thiên tài bảo bối như vậy chứ? Nếu có thì bảo họ cởi hết quần áo chạy vòng quanh đấu trường thú cũng được!

Những thế lực lớn tới từ Ngô Châu đều quên mất Tô Lâm Yến, họ dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Ân Niệm, thiên tài như vậy... Nếu có thể kéo đến phe mình thì sẽ có tiền đồ như thế nào?

Lần này Đế Hậu cũng trầm mặc, bà ta không đi an ủi Tô Lâm Yến nữa mà đứng nhìn chăm chăm Ân Niệm từ cánh cửa SỔ xa Xa.

Hai tay bà ta có đeo hộ giáp (Giáp bảo vệ) để che lại đâu ngón tay, ai cũng cho rằng hộ giáp kia là pháp khí.

Nhưng Đế Hậu chậm rãi gỡ một ngón tay trên hộ giáp xuống, ngón tay kia rõ ràng thiếu đi một khúc.

Khúc ngón tay này đã bị Ân Niệm cần đứt vào lúc lấy cốt, miệng vết thương xấu xí khó coi, bị che giấu dưới hộ giáp hoa mỹ.

“Sao càng nhìn Bạch Lộ kia càng cảm thấy vướn víu đáng ghét giống con tiện nhân kia vậy?” Đế Hậu nhẹ giọng lẩm bẩm, trong mắt lộ ra sát ý dày đặc: “Nhưng không sao.”

Bà ta nhẹ nhàng phun ra một hơi: Hễ ai cản đường Yến Nhi thì ta sẽ dùng hết mọi cách diệt trừ:

Ân Niệm đi xuống từ đấu trường thú, cũng nhìn thoáng qua hướng đài cao.

Phải làm sao nàng mới có thể cứu bảo bảo ra?

Trong hoàng cung có vô số cao thủ, cho dù hiện giờ không giết được Tô Lâm Yến, nhưng nhất định phải nghĩ cách cät đứt liên hệ của nàng ta và Lạt Lạt, bằng không nếu Tô Lâm Yến chết thì Lạt Lạt cũng sẽ chết.

Nàng đang nghĩ ngợi thì trọng tài trên đấu thú lại đi ra.

“Danh sách thông qua vòng loại như sau.” Hắn giơ tay, vô số linh lực ngưng tụ ra danh sách những người thông qua rồi lơ lửng giữa không trung.

Trọng tài mặt không cảm xúc mà nói: “Buổi thi đấu ngày mai chia thành bên tiến công và bên phòng thủ.”

“Chọn ra bên tiến công bằng cách rút thăm, sau khi chọn xong thì bên tiến công tự quyết định đối thủ ngày mai là ai.” Trong mắt trọng tài hiện ra ý cười vui sướng khi người gặp họa, đám nhãi con, cầu nguyện mình đừng đụng phải người quá mạnh đi.

“Cái gì vậy, sao năm nào cũng làm như vậy, người xui xẻo sẽ xong đời.”

“Nếu Đế Cơ hoặc là Bạch gia chọn trúng ta thì ta...”

“Chúc mừng lão huynh, vậy ngươi đi lên băng hai chân mà bò xuống bằng bốn chân.”

“Năm nay sao đều là nữ nhân giành hết nổi bật vậy, nam nhân chúng ta không ai đánh giỏi chút sao?”

“Có chứ, Thánh Kỳ Lân không phải cũng được sao? Đã bị đánh ngã rồi, chấp nhận số phận đi, lần này không nổi bật nổi đâu”

Mọi người phía dưới đã khẩn trương đến nuốt nước miếng. Trọng tài bắt đầu kêu tên một đám người.

Tâm tình của Bạch tộc lão đang rất tốt, còn bảo người châm một ly trà cho mình rồi bắt chéo chân lên đắc ý nói: “Lộ Nhi con đứng xem là được, tuyệt đối không ai có lá gan chọn con:

“Đương nhiên đã không có!” Người của Bạch gia cùng chung vinh dự: “Làm vậy là không muốn sống nữa”

“Cho dù là Đế Cơ cũng sẽ không chọn đại tiểu thư của chúng ta” Có người nhịn không được cười nói: “Ta cảm thấy đại tiểu thư chưa chắc đã kém hơn Đế Cơ”

Sau khi đánh bại Thánh Kỳ Lân, mọi người đều trở nên rất tự tin.

Mà Ân Niệm thật sự có thực lực làm bọn họ tự tin như vậy.

“Bên tiến công tiếp theo, Bạch Lộ của Bạch gia.”

Mọi người thầm kinh hãi, những người thực lực kém xanh mặt, xong rồi, ai cũng thích chọn quả hồng mềm để bóp, Bạch

Lộ nhất định cũng làm vậy.

Dù sao đây cũng là cuộc thi đấu thú, ai cũng muốn giành được thắng lợi.

Ân Niệm thong dong đi lên đài, những thế lực lớn mơ màng sắp ngủ trong sân lập tức nâng mí mắt lên.

“Ngươi chọn ai trong những người còn lại?” Trọng tài chỉ vào những cái tên còn lơ lửng trên bầu trời, Ân Niệm là người thứ ba nên còn rất nhiều người để chọn.

Ân Niệm liếc một cái liền nhìn trúng cái tên kia, nhưng nàng không nói ra.

Nàng giơ tay, linh lực ngưng tụ trên tay nàng rồi nhanh chóng hóa thành một thanh trường thương.

“Linh lực ngưng khít” Sư phụ của học viện Lăng Thiên đột nhiên ngồi thẳng dậy: “Không phải nàng mới thức tỉnh linh lực không lâu sao?”

Người của Xích Quỷ Cốc còn tháo mũ trên cái áo đen xuống: “Không phải ai cũng có thể linh lực ngưng khí khi vừa thức tỉnh, quả thực thiên phú hiếm hoil”

Nhưng điều làm mọi người kinh ngạc hơn còn ở phía sau.

Đáy mắt Ân Niệm lóe lên một tia sát ý rồi đột nhiên ném bay trường thương trên tay, dưới ánh mắt không dám tin tưởng của mọi người, nó đâm thẳng vào một cái tên.

Đế Cơ, Tô Lâm Yến!

“Phốc!” Bạch tộc tộc lão phun hết ngụm nước trà vừa uống ra ngoài!