Nghịch Thiên Thần Thú: Tuyệt Thế Thiên Tài

Chương 13: Lắc lư lắc lư




Bách Biến đi theo phía sau Ân Niệm, không kiên nhẫn dùng móng vuốt cào cào mặt đất - AI Đám thú “Tiểu tam' này muốn quyến rũ chủ nhân của nó!

Nó tiến lên nhẹ nhàng phun ra một hơi.

Trong nháy mắt, đám thiên mã vừa rồi còn múa may quyến rũ lập tức an tĩnh lại.

Ân Niệm nhìn thoáng qua thời gian: “Quyết định là ngươi đi, ta đã muộn rồi, so với xe thú thì trực tiếp cưỡi trên người chúng nhanh hơn.”

Các nữ nô không có ý kiến. Dù gì đại tiểu thư đã bày ra thực lực của mình.

Ân Niệm trực tiếp nhảy lên cưỡi lên người con thiên mã lớn nhất, con thiên mã kia hưng phấn đến mức cả người ửng hồng, mấy con còn lại rất thất vọng, nhưng vẫn nỗ lực dán sát bên cạnh Ân Niệm.

Thiên mã vỗ cánh, mang theo tiếng gió bay lên không trung.

Lúc này trên Đấu Thú Quốc Yến đã có không ít khách khứa đang ngồi, cũng có các gia tộc tới từ Ngô Châu.

“Xem kìa, đó là Phong gia của Ngô Châu, cũng là người đầu tiên đến, thật là khí phái quá, cả quần áo trên người các nữ nô cũng hết sức sang trọng.” Mọi người trong sân khe khẽ nói nhỏ.

“Phong Tuần của Phong gia muốn đính hôn với Đế Cơ nên đương nhiên phải đến đầu tiên để thể hiện”

“Ôi! Đó là hai nhà Chu Ngô đứng ngang hàng với Phong gia trong năm đại gia tộc! Ối trời! Tiểu thiên tài Chu Thiếu Ngọc của Chu gia và Ngô Tuyết - hạt minh châu của Ngô gia!”

“Ghê gớm nhỉ, năm đại gia tộc của Ngô Châu xuất hiện tận ba nhà! Hôm nay tiểu quốc hạng hai Vạn Thú Quốc này nổi tiếng rồi”

“Còn không phải đều nhắm vào nữ mặt nhi có Phượng Nguyên ngàn năm mới xuất hiện sao? Không lẽ Vạn Thú Quốc có thể diện đến thế à?”

“Phượng Nguyên kia thật sự ghê gớm như vậy?” Những người đến xem náo nhiệt rất tò mò.

Lúc này Chu Thiếu Ngọc của Chu gia đang nằm dài trên ghế, áo choàng nền đen hoa văn đỏ càng làm nổi bật khí khái thiếu niên của hản, Chu Thiếu Ngọc ném một quả trái cây tỏa ra linh lực nông đậm vào miệng rồi lười biếng nói: “Rốt cuộc khi nào Đế Cơ mới ra tới? Để tiểu gia đợi như vậy cũng ghê gớm lắm rồi đấy”

Đại trưởng lão của Chu gia đi theo hẳn tới đây lại rất bình tĩnh: “Vạn Thú Quốc có ý nâng đỡ Đế Cơ, vì thế tất nhiên sẽ đến sau cùng rồi.”

“Xì” Chu Thiếu Ngọc đứng dậy, đâm mạnh trường thương trên tay xuống đất: “Mặc kệ nàng ta là ngàn năm hay là vạn năm xuất hiện gì, đánh một trận liền biết có phải mạnh như lời đồn hay không!”

“Ngươi là tên cuồng đánh nhau khó hiểu phong tình (1), chỉ biết đánh đánh đánh” Bên cạnh vang lên một giọng nữ thanh thúy, một nữ nhân đi tới, mỗi một bước chân của nàng đều để lại một vệt băng sương không nhỏ: “Mỗi lần Phượng Nguyên Nữ xuất hiện thì Vạn Thú Quốc sẽ một bước lên trời, trở thành thế lực ngang hàng với năm đại gia tộc chúng ta, ngươi có thể đánh thắng người ta không còn chưa biết đâu.”

(1) Tình trăng gió, việc yêu đương

Nữ nhân này chính là hòn ngọc quý trên tay (con gái cưng) gia chủ Ngô gia, Ngô Tuyết.

Ngô Tuyết trông rất xinh đẹp, trong giọng nói mang theo sự kiêu ngạo do được cưng chiều từ nhỏ: “Phượng Nguyên là thật, nhưng ta nghe nói nàng không ấp ra quả trứng thần thú kia, nói không chừng hôm nay có trò hay để xem.”

Tuy Ngô Tuyết chưa từng gặp mặt Tô Lâm Yến, nhưng trong lòng lại rất căm tức.

Trong thế hệ trẻ tài năng lần này của năm gia tộc Ngô Châu, trừ nàng ra thì bốn nhà còn lại đều là nam nhân.

Có thể nói trong những nữ nhân trẻ tuổi đồng lứa thì nàng. chính là độc nhất.

Không biết Tô Lâm Yến này từ đâu chui ra mà hai ngày qua cả Ngô Châu cũng biết tên tuổi của 'Phượng Nguyên Nữ "hoàng nữ.

Ngoài miệng Ngô Tuyết nói rất dễ nghe, kỳ thật trong đã đố ky muốn chết, nữ nhân xuất thân từ quốc gia hạng hai tâm thường này xứng đứng ngang hàng với nàng ta sao?

Đang nói giữa chừng lại nghe thấy một tràng tiếng ồn ào. vang lên.

¡ ạ! Mọi người mau xem! Người của Thịnh Sơn Tông cũng tới!”

“Trang phục kia không phải người của học viện Lăng Thiên sao?”

“Ôi! Áo đen khoác lên người tơ hồng vòng qua ngón tay, đó không phải là người của Xích Quỷ Cốc sao?”

“Điên rồi điên rồi, một tông một cốc một học viện, đến đông đủ cả rồi à?”

Nếu nói năm gia tộc Ngô Châu là đại diện cho thế lực gia tộc, vậy ba thế lực hiện tại lên sân chính là nơi có thể đào tạo người tài ba nổi bật nhất toàn bộ Ngô Châu.

Chúng cũng là nơi mà tất cả thiếu niên anh tài Ngô Châu hướng tới nhất, ba thế lực này có được lực lượng sư phụ tốt nhất Ngô Châu, còn có vô số tài nguyên.

Ba bên vừa đến, ai cũng trợn mắt trừng nhau.

“Đều tới vì Đế Cơ kia?”

“Thật là... Đế Cơ sẽ lập tức thành danh, Phượng Nguyên kia thật sự lợi hại như vậy sao? Có thể làm những thế lực lớn đó ước ao đến vậy?”

Tất cả mọi người bắt đầu hâm mộ Đế Cơ.

Từ khi sinh ra nàng ta đã đứng ở nơi cao nhất, thành tựu tương lai không đo lường nổi.

Đế Hậu thấy những người này đều lại đây thì trong lòng tràn đầy kích động.

Tô Lâm Yến đứng trên đài cao nhìn ra xa xa, cũng cảm thấy hơi khẩn trương, nhưng đa phần lại là kiêu ngạo.

Xem đi!

Tô Lâm Yến này là một nữ nhân hoàn mỹ, từ khi sinh ra nàng ta đã được người người ngước nhìn, là thiên tài lóa mắt nhất.

“Yến Nhi, con chuẩn bị xong chưa?” Đế Hậu hỏi.

Mọi người phía dưới đã bắt đầu vào bàn, các đại gia tộc. của Vạn Thú Quốc cũng bắt đầu lục tục bước vào sân.

Đồng thời còn có đủ loại linh thú bổn mạng lên sân khấu.

Nhưng người của những thế lực lớn đều không có hứng thú lắm.

Bọn họ không phải chưa từng thấy qua ngự thú sư.

Huyết mạch của Vạn Thú Quốc không phải chỉ sinh sống ở một chỗ, sau ngàn năm vạn năm, người của Vạn Thú Quốc đã di chuyển khắp nơi, kẻ có được loại huyết mạch này ở Ngô Châu được thống nhất gọi là ngự thú sư.

“Đế Cơ kia...” Chu Thiếu Ngọc nhăn chặt mày nói giữa chừng thì đột nhiên nghe thấy từng tiếng thú kêu vang lên.

Vô số Thanh Loan điểu bay ra từ hoàng cung, đó là linh thú do hoàng thất Vạn Thú nuôi dưỡng.

“Là Đế Cơ kia ra tới!"

Mọi người phấn chấn tinh thần, sau đó liền thấy một thiếu nữ mặc váy hoa màu vàng nhạt, chân đạp lên Thanh Loan điểu, mang theo khí chất xuất trần mờ mịt, trên mặt là nụ cười điềm tĩnh đột nhiên xuất hiện..

Trên người nàng ta là trang sức giá trị khổng lồ, trông rất có phong thái hoàng gia.

Thanh Loan điểu vững vàng đáp xuống đất, Tô Lâm Yến trực tiếp đứng ở trung tâm đấu trường thú, nàng ta yểu điệu cúi chào mọi người rồi cất tiếng nói thanh thúy dễ nghe.

“Hoan nghênh chư vị đi đến Vạn Thú Quốc.”

Mái tóc dài đến eo của nàng ta bị gió nhẹ nhàng thổi bay, làm không ít nam nhân ở đây đều lộ ra ánh mắt yêu thích.

'Tô Lâm Yến cảm nhận được cảm xúc của mọi người nên trong lòng dâng lên một tia tự đắc, đồng thời cũng thả ra uy áp Phượng Nguyên phía sau.

Con người sẽ không cảm giác được, nhưng tất cả linh thú ở đây đều hơi xao động, con nào cũng cúi đầu.

“Hả...”

“Quả nhiên là Phượng Nguyên.” Người của những thế lực lớn liếc nhìn nhau một cái, trong mắt dâng lên hứng thú mãnh liệt.

Chuyến này quả nhiên đến không uổng công.

Khi tất cả mọi người đang nhìn Tô Lâm Yến, chỉ có một gia tộc không xem.

Đó chính là người của Bạch gia.

Kỳ thật trước kia Bạch gia là lệ thuộc vào Vạn Thú Quốc, nhưng sau này thế lực gia tộc phát triển mạnh nên Bạch gia liền chuyển dời đến Ngô Châu, không tính là đại gia tộc nhưng vẫn có chút thanh danh.

“Bạch Lộ đâu!” Các tộc lão đầy mặt nôn nóng: “Nghi thức qua rồi mà tại sao nàng còn chưa tới!”

Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến!

Ngay khi các tộc lão sốt ruột đến mồ hôi chảy đầy đầu, chỉ thấy ở chân trời vang lên tiếng hí vang dễ nghe, âm thanh càng ngày càng cao lên.

“Hả, là tiếng của thiên mãI” Tộc lão Bạch gia sửng sốt: “Sao nghe âm thanh này...”

Có vẻ hưng phấn quá độ vậy chứ?

Tô Lâm Yến bị âm thanh này cắt ngang nên bất mãn ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy trên bầu trời xuất hiện bóng dáng. thiên mã.

'Tô Lâm Yến ngẩn ra, đó là thiên mã của Bạch gia.

Trước đó mẫu hậu còn muốn mượn của tộc lão Bạch gia để nàng ta cưỡi khi bước vào sân.

Nhưng Bạch gia không đồng ý! “Các ngươi xem, trên lưng thiên mã là ai?”

“Không ai được ngồi lên lưng thiên mã, đây không phải thường thức sao? Tiểu tử ngươi nhìn lầm rồi à?”

Mọi người xoa xoa đôi mắt, lực chú ý lập tức bị phân tán.

Nhưng!

Không nhìn lầm, trên lưng thiên mã thật sự có một người!

Mà cũng ngay lúc này, Ân Niệm cảm hiện được dao động của Phượng Nguyên, dao động kia làm tim nàng đập càng lúc càng nhanh.

Bởi vì đó vốn dĩ là thứ thuộc về nàng.

Nàng không khống chế được nữa, Phượng Nguyên Niết Bàn bị khiêu khích nên một luồng uy áp trực tiếp khuếch tán ra từ trên người nàng.

Ân Niệm lập tức giật mình, bại lộ rồi sao?

Nhưng một pháp khí che giấu dao động bên hông nàng hơi sáng lên, che giấu luồng uy áp này đi.

Nhưng lực ảnh hưởng của nó đối với linh thú vẫn còn đó. Mọi người đột nhiên phát hiện linh thú nhóm vừa rồi còn hơi sợ hãi cúi đầu về phía Tô Lâm Yến đột nhiên trở nên xao động.

Chúng như hẹn trước với nhau mà ngẩng đầu nhìn về phía Ân Niệm.

Đó không phải sợ hãi. Chúng nâng cao cái đuôi phía sau lên.

Không khống chế được bắt đầu lắc lư trái phải giống như chó con!