Ma Giản vừa rồi còn nhộn nhịp như ăn tết giờ đã lập tức im ắng đi.
Ân Nữ đột nhiên đáp xuống từ giữa không trung, vẫy tay một cái thì Ảnh Ma đã đến trước mặt bà, sắc mặt Ân Nữ lạnh lão như băng: “Ngươi nói cái gì!”
“Là thật, huyết mạch duy nhất còn lại của Hiến tộc dưới chân núi Bạch Đầu, hắn cướp Niệm Niệm đi rồi ” Ảnh Ma sụp đổ mà khóc lớn: “Làm sao bây giờ! Nơi đó đâu đâu cũng là dung nham, lỡ thân thể của Niệm Niệm bị hủy thì sao.”
“Đừng có ăn nói xui xẻo!” Lão Độc Sư quát lên chói tai. “Vậy phải làm sao đây?”
“Chúng ta cũng không ra ngoài được.”
“Nếu không liều mạng với cái phong ấn này đi?”
“Tám trăm năm trước đã liều một lần rồi, có tác dụng gì đâu!"
“Vậy ngươi bảo ta trơ mắt nhìn thân thể Niệm Niệm bị nhốt ở nơi quỷ quái kia sao? Trừ phi đứa bé kia mở phong ấn núi Bạch Đầu ra, không thì ai có thể đi vào?”
“Lão Độc Sư nói Đổi Hồn Hoàn kia có giới hạn thời gian, một khi hết thời gian mà Niệm Niệm không về được thân thể của mình... Niệm Niệm sẽ chết!”
Mọi người cãi vã ầm ï, chỉ có Ân Nữ mặt sầm xuống không nói một lời.
Đôi mắt bà là một màu đen nặng nề, sâu thẳm đến mức làm người ta như đang nhìn vào hai cái giếng cạn trăm năm vẫn không thay đổi.
“Lão Độc Sư” Ân Nữ bình tĩnh hơn tất cả ma vật ở đây, nhưng những lời nói kế tiếp lại làm mọi người cảm thấy bà đã điên rồi.
“Lấy Thiên Lý Âm Kính ra đây”
Cả người Lão Độc Sư cứng đờ: “Ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa? Nếu dùng đến thứ đó thì cả trăm năm tu luyện của ngươi đều là uổng công.”
Thiên Lý Âm Kính là chí bảo của Ma tộc, có thể làm lơ tất cả phong ấn cấm chế trên đời để truyền tiếng nói của người sử dụng đi vạn dặm, nhưng lại cần hiến tế tu vi của đại ma! Không ai muốn động vào thứ này nên đã để nó phủ bụi thật lâu thật lâu rồi.
Dù sao hiện tại Ma tộc chỉ có thù hận đối với bên ngoài, ai lại thiêu đốt tu vi vì truyền một tiếng mắng kia chứ?
“Ta sống lâu như vậy rồi, chỉ có một trăm năm đã là gì với †a?” Ân Nữ lạnh lùng nói: “Lất
Các ma vật im miệng.
Ân Nữ là người hung dữ nhất với Ân Niệm trong toàn bộ Ma Giản, bọn họ đều cho răng bà không quan tâm đến Ân Niệm, nhưng lúc này lại phát hiện bà còn để ý “Tiểu quỷ đáng ghét' mà mình hay mắng hơn cả bọn họ.
Thiên Lý Âm Kính chỉ lớn bằng bàn tay, Ân Nữ không chút do dự đã liên tục rót tu vi của mình vào trong đó.
Dưới chân núi Bạch Đầu, nam nhân còn đang ngủ say sưa thì đột nhiên có một âm thanh đã đâm thủng cấm chế truyền vào.
“Thức dậy!" Là giọng của một nữ nhân đang cố nén tức giận gào thét bên tai hẳn.
Nam nhân nhíu mày lại.
“Mở mắt của ngươi ra!” Ân Nữ hít sâu một hơi, hô lên tên của nam nhân này: “Mở mắt cho ta! Nguyên Tân Toái!”
Nam nhân đột nhiên mở mắt ra, dung nham lập tức sôi trào, núi Bạch Đầu hơi chấn động.
“Ai?” Hắn mở miệng, âm cuối hơi kéo dài để lại một chuỗi âm điệu làm người ta phải mơ màng suy nghĩ lung tung.
“Người ngươi cướp đi không phải tử thi, mà là hài tử của Ma Giản chúng ta, trả hài tử kia lại cho ta” Ân Nữ tức giận nói.
Ma Giản?
Nguyên Tân Toái ngồi dậy, hơn nửa ngày mới nhớ tới đó là hàng xóm của mình.
Nhưng... Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua người bị mình giơ tay tóm lấy lúc đang mơ màng.
Lúc ấy hắn không để ý, chỉ cảm thấy là một cục thịt mềm mụp rơi xuống, hẳn lại quá buồn ngủ nên trực tiếp bỏ vào quan tài rồi nằm xuống ngủ.
Mái tóc của Ân Niệm đen như mực, hắn vươn tay sờ sờ lên làn tóc mượt mà giống như gấm vóc, gương mặt kia cũng rất dễ nhìn, quan trọng là... Dựa vào rất thoải mái, trên núi Bạch Đầu của hắn hiếm khi có vật còn sống.
Cho dù ngẫu nhiên xuất hiện thì hắn cũng đang ngủ.
“Nguyên Tân Toái, đưa Niệm Niệm ra đây, tuy ngươi không ra được, nhưng ngươi có thể giúp nàng thoát ra” Ân Nữ rất sốt
ruột, bởi vì thời gian sử dụng Thiên Lý Âm Kính cũng hữu hạn.
“Vì sao?” Nguyên Tân Toái dựa vào Ân Niệm, không chút nào để ý mà nhếch môi nói: “Không đưa.”
“Ta cướp được chính là của ta.” “Nàng là của ta”
Ân Nữ ở Ma Giản tức đến tung một chưởng chụp nát một dãy núi. Bà hít sâu hai lần.
Niệm Niệm không thể ở lại chỗ Nguyên Tân Toái, băng không không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
“Nguyên Tân Toái, không bằng như vầy đi, chúng ta giao dịch” Ân Nữ nói thật nhanh: “Từ nhỏ ngươi đã bị nhốt ở dưới chân núi Bạch Đầu, ngươi không muốn đi ra ngoài sao?”
“Tuy ta không làm gì được phong ấn của Ma Giản, nhưng có thể giải quyết phong ấn của Hiến tộc các ngươi.”
Tiếng nói vừa dứt, mọi người trong Ma tộc lập tức kinh ngạc.
Từ trước đến nay Ân Nữ chưa bao giờ nói chuyện này cho. bọn họ biết.
Nhưng nếu hậu duệ duy nhất của Hiến tộc đi ra ngoài... Mọi người chỉ ngẫm lại đã cảm thấy cả người run lên.
Ân Nữ nhắm chặt hai mắt như đã hạ quyết tâm rất lớn: “Ngươi trả Niệm Niệm lại cho chúng ta, ta dạy cho ngươi cách đi ra ngoài.”
Nguyên Tân Toái sửng sốt trong chớp mắt, ánh mắt vốn mang theo vài phần thờ ơ dần trở nên nghiêm túc lên.
Trong hoàng cung rối loạn cả lên, bọn lính cả đêm không ngủ, hận không thể lật tung hoàng thành lên để bät được nhãi con Ma tộc làm lòng người trong hoàng thành hoảng sợ.
Sáng sớm hôm sau quốc dân của Vạn Thú Quốc đã nghe thấy truyền thuyết về 'Ma vật đại náo hoàng cung đêm qua.
“Nhiều Ma Nguyên Tố lan tràn như vậy! Có phải là phong ấn phía Ma Giản buông lỏng hay không?”
“Nếu ma vật đi ra thì sẽ giết sạch chúng tal”
“Đáng lẽ nên giết hết người trong Ma tộc, vậy sao chúng sao chạy ra ngoài được!”
“Mau xem mau xem, hoàng thành dán bố cáo kìa.” Có người tỉnh mắt nhìn thấy bọn lính cầm bố cáo đi tới.
Một bức họa được dán trên vách tường. “ỒI” Mọi người nhìn rõ bức họa kia xong thì lập tức hít hà một hơi, nữ nhân trên bức họa mang đầy yêu khí, môi đỏ như vừa ăn thịt hài tử. Đó rõ ràng là cái mặt nạ đêm qua Ân Niệm đeo, xem ra phía hoàng thành không biết phải dán gì nên chỉ có thể vẽ cái mặt nạ này ra.
“Ma tộc đúng là Ma tộc, trông y như yêu nữ.”
“Phi! Ai cũng có nghĩa vụ giết chết hậu duệ của Ma tộc!”
Mọi người nhổ nước miếng vào bố cáo kia, nhưng trong lòng không ai không sợ hãi.
Sự kiện Ma Nguyên Tố bùng nổ ngày hôm qua giống như chút an bình trước khi bão táp kéo đến, như khúc dạo đầu của một trận kiếp nạn, làm trong lòng bọn họ mang đầy ưu phiền lo Sợ.
Bên ngoài ồn ào nhốn náo vì chuyện này, còn Ân Niệm thì đang yên bình ngồi trong phòng.
Nàng nghe những tiếng nói nhỏ khe khế bên ngoài, lập tức lộ ra một nụ cười thật tươi.
Bách Biến dựa vào bên cạnh nàng: “Chủ nhân, lần sau ngài nhất định phải dẫn ta đi cùng!”
Quá đáng tiếc, chơi vui như vậy mà lại không dẫn nó theo!
Ân Niệm đang muốn nói chuyện thì bên ngoài lại truyền đến tiếng gõ cửa.
“Bạch Lộ tiểu thư, Bạch gia tặng nữ nô mới đến cho ngài” Giọng của người bên ngoài mang theo ý nịnh nọt mà bình
thường hoàn toàn không có.
Ai cũng biết địa vị của Bạch Lộ ở Bạch gia sau khi thức. tỉnh linh lực đã hoàn toàn thay đổi.
Ân Niệm mở cửa ra thì nhìn thấy cả hàng nữ nô ngồi xổm bên ngoài.
Đó không phải nữ nô trong hoàng cung, mà là những người đêm qua được đưa từ Bạch gia tới.
Ân Niệm đếm sơ qua, đại khái có hai trắm nữ nô. A. Phải biết rằng bên cạnh Tô Lâm Yến cũng chỉ có hai trăm người, Đế Cơ cũng chỉ có đãi ngộ tương đương như vậy mà thôi.
“Còn nữa” Đại quản sự dẫn đầu dâng một tấm lệnh bài trắng như tuyết lên: “Đấu Thú Quốc Yến đã sắp bắt đầu, các vị tộc lão nói xin mời Bạch Lộ tiểu thư đại diện cho Bạch gia để xuất chiến!”
Trên mặt Ân Niệm hiện ra một nụ cười, lập tức tiếp nhận lệnh bài kia.
“Yên tâm đi” Dưới đáy mắt Ân Niệm hiện lên một tia giễu cợt: “Ta nhất định sẽ không làm Bạch gia mất mặt.”
Mà lúc này, Tô Lâm Yến đen mặt ngồi trong cung chờ người của Bạch gia tới.
Nàng ta tát một cái vào nữ nô bên cạnh: “Ngươi nói cái gì? Bạch gia để Bạch Lộ xuất chiến? Vậy ta thì sao?”