Thời gian rất nhanh đã đến Đại hội Tụ Võ, trong Lạc Tây thành càng trở nên náo nhiệt hơn.
Đại hội Tụ Võ được tổ chức mỗi năm một lần, trên thực tế, chính là các thế hệ trẻ của mấy đại gia tộc trong thành tiến hành tỷ thí, để phân định ưu thế.
Người chiến thắng sẽ có cơ hội được nhận Nguyên lực "Thiên Nguyên Triều" tưới lên.
"Thiên Nguyên Triều?"
Mộ Thanh Lan nghe thấy hai thiếu niên đi qua đang sôi nổi bàn luận về cuộc Đại hội Tụ Võ sắp tới, nghe thấy lời này, trong lòng có chút nghi hoặc liền lẩm bẩm ra tiếng.
Hai thiếu niên lúc này mới chú ý tới nàng, sắc mặt lập tức thay đổi, có chút kinh hãi vội vàng cúi đầu hành lễ.
Mộ Thanh Lan sửng sốt, mấy ngày nay nàng đều ở trong phòng, tự nhiên không biết những lời đồn đại bên ngoài, nàng đã tiếp cận vị cường giả thần bí, dưới tình huống ngay cả Mộ Nghiêm cũng đối với người đó rất cung kính, thì địa vị của nàng tự nhiên cũng là nước lên thì thuyền lên.
"Thiên Nguyên Triều là gì?"
Hai thiếu niên nghe vậy, liếc nhau, sau đó run rẩy nói: "Thiên Nguyên Triều là.."
"Vào thời điểm này trong năm, trong Mộ Trạch Sơn sẽ có Nguyên Lực dâng lên, giống như thủy triều.
Nếu như ngươi có thể tiếp nhận Nguyên lực quán đỉnh trong đó, cảnh giới của ngươi sẽ tăng lên vùn vụt, điều này cũng rất có lợi cho con đường tu hành."
Một giọng nữ có chút kiêu ngạo truyền đến.
Mộ Thanh Lan quay lại nhìn, quả nhiên là Mộ Liễu Nhi.
Nàng khẽ nâng cằm, vẫn kiêu ngạo, khi nhìn về phía Mộ Thanh Lan, trong đôi mắt đẹp hiện lên một tia tức giận, nhưng nhanh chóng bị nàng dập tắt.
Thấy vậy, hai thiếu niên cũng gật đầu lia lịa.
"Ồ?" Mộ Thanh Lan gật đầu đã hiểu: "Còn có chỗ tốt như vậy sao?"
Mộ Liễu Nhi giễu cợt: "Cho dù là nơi tốt như thế nào, ngươi hiện tại cũng chỉ là vọng tưởng mà thôi!"
Khi Thiên Nguyên Triều quán đỉnh, vị trí tốt nhất chỉ có một, tương đương với việc chỉ có được vị trí đệ nhất mới có được lợi ích này.
Đây cũng là vì sao mà năm nào các đại gia tộc cũng tranh nhau đến vỡ đầu chảy máu.
Mộ Thanh Lan cũng không quan tâm đến lời chế giễu của Mộ Liễu Nhi, nàng mỉm cười:
"Có phải là vọng tưởng hay không, phải thử xem mới biết được.
Nhưng cũng cảm ơn ngươi đã nói cho ta biết điều này."
Ánh mắt nàng hơi thay đổi, đảo qua Mộ Liễu Nhi, với một vẽ mặt lười biếng:
"Không ngờ, Tiểu Ớt Cay có đôi khi không làm người ta bị sặc.."
"Ngươi! Vô sỉ!"
Mộ Liễu Nhi vốn muốn chế nhạo hắn một phen, nhưng không ngờ rằng người bên kia không quan tâm chút nào, thậm chí còn nói chuyện một cách đáng đánh đòn như vậy!
Nàng định nói thêm gì đó, nhưng khi nhìn thấy hai thiếu niên đang nháy mắt với mình, nàng chợt nhớ ra hình như Mộ Lăng Hàn bây giờ tựa hồ có chỗ dựa.
Nàng trong lòng khinh thường trừng mắt nhìn Mộ Thanh Lan: "Hừ, dựa vào người khác, sao có thể xem là đàn ông!"
Nói xong liền xoay người bước nhanh đi.
Mộ Thanh Lan chớp mắt, mới hiểu ý của Mộ Liễu Nhi và không thể nhịn được cười ra tiếng.
Có điều, nàng vốn là không có hứng thú với những cuộc Đại hội Tụ Võ đó, nhưng hiện tại, xem ra đi xem một cái cũng không tồi..
* * *
Đại hội Tụ Võ được tổ chức tại quảng trường ở trung tâm Thành, vào ngày này, người dân trong thành chen chúc nhau, háo hức muốn xem náo nhiệt.
Cần phải nói rằng Thiên Nguyên Triều, với những người bình thường như họ căn bản là không có cơ hội, dù sao thì nơi này cũng được canh giữ bởi những người thuộc mấy gia tộc lớn, và chỉ có họ mới đủ tư cách để tranh đoạt một hoặc hai.
Tuy nhiên, kết quả của Đại hội Tụ Võ vẫn ảnh hưởng đến việc phân phối thế lực ở Lạc Tây thành.
Khương gia hai năm nay đều là đệ nhất.
Lợi dụng sự nổi bật như vậy, Khương gia đã mở rộng tầm ảnh hưởng, bằng không tên Khương Huyền kia cũng sẽ không kiêu ngạo như vậy, ngay cả Nhà đấu giá Hạ Thương cũng không để vào mắt.
Bọn họ đã mơ hồ có động lực thống trị rồi, nếu năm nay Khương gia lại là đệ nhất, e rằng Lạc Tây Thành thành này, thực sự sẽ bị một nhà họ thống trị.
Chính vì vậy, Đại hội Tụ Võ này hàng năm thu hút rất đông người vây xem.
Phía trên quảng trường hình tròn khổng lồ, ở giữa có một cái sân khấu rộng lớn, bốn phía là chỗ ngồi dạng bậc thang, lúc này đã chật kín người.
Toàn bộ quảng trường tràn ngập sự hối hả và nhộn nhịp, bầu không khí rất nhiệt liệt.
Trong khoảng cách ở giữa sân khấu khán phòng, nam bắc tây, Khương gia, Diệp gia và họ Mộ gia, mỗi người chiếm một phương, tạo thành ba gốc thế chân vạc.
Không giống như không khí ồn ào trong khán phòng, không khí giữa ba đại gia tộc lại rất kỳ lạ.
Khương Phong ở phía xa chấp tay về phía Mộ Nghiêm cười nói: "Mộ gia chủ, gần đây tốt không?"
Gần đây tốt không?
Bao nhiêu gian hàng của Mộ gia đều bị Khương gia âm thầm xốc lên, không ít đồ đạc đều bị bọn họ chiếm đoạt! Làm thế nào có thể tốt được?
Bất cứ ai sáng suốt đều có thể nghe ra đây là một sự khiêu khích.
Khương gia làm đến như thế mà Mộ gia lại vẫn luôn nén giận, thật sự không biết họ chịu không nổi hay là đang nhẫn nhục.
Mộ Nghiêm dùng ánh mắt ngăn lại trưởng lão phía sau, trên mặt lộ ra nụ cười:
"Cám ơn Khương gia chủ có lòng, Mộ phủ thật sự rất tốt.
Có lẽ năm nay, ta có thể chọn thêm một ít tiến vào chủ tộc."
Khương Phong sắc mặt trở nên cứng ngắc.
Ai mà không biết rằng Mộ phủ là chi nhánh của Mộ gia ở đế đô, tuy rằng hai năm qua suy tàn nhưng phía sau vẫn có hậu thuẫn rất lớn.
Nếu Mộ phủ có một vài nhân tài mới, được đưa đến Mộ gia chủ tộc, thì họ sẽ thực sự đúng là không có một chút khả năng chống cự.
Khương Phong tâm tình thay đổi, nhưng trên mặt không chút biểu hiện: "Đã vậy, ta trước chúc Mộ gia năm nay có thể lọt vào top ba.
Nếu không, thể diện này quả thực không hấp dẫn cho lắm.."
Mộ Nghiêm nắm chặt tay, hừ một tiếng, mỉm cười nói: "Đa tạ sự quan tâm của ngài, ta cũng chúc quý công tử của ngài mau chóng bình phục."
Khương Phong sắc mặt lập tức khó coi!
Khương gia bọn họ, mấy năm gần đây chưa bao giờ ăn mệt như vậy!
Bị người ta chơi một cú, mất nhiều tiền không nói, ngay cả nhi tử cũng bị đánh trọng thương, chỉ là cho dù bọn họ lật tung cả Lạc Tây thành lên, cũng đều không có một chút manh mối!
Bây giờ nghĩ lại, bọn họ vẫn còn vô cùng tức giận!
"Ha ha, hai vị cũng không nên hàn huyên nữa.
Không nhìn thấy mấy đứa nhỏ đều chờ đến sốt ruột cả sao?"
Khi hai bên đối đầu ăn miếng trả miếng, Diệp Phi Minh, gia chủ Diệp gia, đột nhiên mỉm cười và mở miệng.
Diệp gia đứng ở giữa và ít khi tham gia các cuộc đấu đá hèn hạ, Diệp Phi Minh xưa nay luôn là người hòa giải, lúc này khi lên tiếng thì đều được cả hai bên cho mặt mũi.
"Thiên Nguyên Triều cũng sắp bắt đầu rồi, chúng ta phải sớm quyết định cao thấp mới được."
Khương Phong lên tiếng, tựa hồ vị trí đệ nhất giống như là vật đã nằm ở trong tay.
Mỗi gia tộc đưa ra mười người để tiến hành thi đấu, ba nhà đối đầu với nhau, và người chiến thắng sẽ vào vòng thứ hai.
Vòng thứ hai vẫn là một chọi một, nhưng nó không còn bị hạn chế nữa, có thể đối thủ cũng là người trong nhà của mình.
Còn dư một người được chọn thẳng vào vòng chung kết.
Cuối cùng, tám người còn lại sẽ tiến hành phần thi cuối cùng.
Trọng tài đứng trên sân, trước mặt là tên các đấu thủ của các nhà, ở hiệp thi đấu thứ nhất, hắn sẽ là người bốc thăm để quyết định đối thủ.
Giọng nói lớn vang lên khắp toàn trường--
"Đại hội Tụ Võ, bây giờ - bắt đầu!"
Toàn trường sôi trào lên!
Đồng thời, trọng tài cũng rút ra danh sách thi đấu so tài đầu tiên, cao giọng nói:
"Trận đầu tiên, Khương Hâm, đấu với Mộ Lăng Hàn!".