Nghịch Thiên Thần Phi Chí Thượng

Chương 17: 17: Bổn Thiếu Thấy Còn Chướng Mắt






Cả sân bỗng chốc chìm vào một mảnh im lặng.
Khi mọi người nghe thấy điều này, họ đều trực tiếp sửng sốt, như thể họ không có phản ứng.
Vẻ mặt của Mộ Nghiêm thay đổi, tim đập mạnh, ngay sau đó cau mày, trầm giọng nói: "Lăng Hàn, tuy rằng ngươi và Mộ Diệp có chút mâu thuẫn, nhưng dù sao đó cũng là chuyện riêng của hai người.

Thí luyện gia tộc, không phải là nơi ngươi có thể nói năng tùy ý."
Trong ngoài lời nói, hiển nhiên là cảm thấy những lời của Mộ Thanh Lan mới vừa nói cũng chỉ là nói dối để đã kích Mộ Diệp mà thôi.
Những trưởng lão khác lúc đầu cũng sửng sốt, sau khi nghe xong cũng đột nhiên bình tĩnh lại.
Đúng vậy, Mộ Lăng Hàn chỉ là một kẻ phế nhân, làm sao có thể có được một Nguyên đan lục phẩm?
Cho dù là bọn họ, cũng tuyệt đối không có khả năng làm được!
Mộ Diệp ở một bên giễu cợt: "Mộ Lăng Hàn, ngươi không phải là bị kích thích quá rồi, trở thành ngu ngốc chứ?"
Nguyên đan lục phẩm? Thật là quá cuồng vọng! Thật sự nghĩ rằng bản thân là một đại nhân vật chắc!
Những người xung quanh lúc đầu sửng sốt, cũng dần dần khôi phục tinh thần lại, chỉ là nhìn vào ánh mắt của Mộ Thanh Lan, họ lại có biểu hiện khác nhau.
Có đồng tình, có kinh ngạc, có châm chọc, có cười nhạo.
Tuy nhiên, biểu hiện của Mộ Thanh Lan vẫn không thay đổi, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua Mộ Diệp.
"Nếu ngươi không làm được, không có nghĩa là người khác không làm được."
Mộ Diệp khóe miệng đang nở nụ cười trào phúng, bỗng nhiên liền đứng hình tại chỗ.
Mộ Thanh Lan quay đầu nhìn về phía Mộ Nghiêm: "Xem ra Gia chủ cùng các vị trưởng lão cũng không tin.

Tuy nhiên, tai nghe là giả, mắt thấy là thật--"
Khi giọng nói rơi xuống, nàng lật bàn tay ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một viên Nguyên đan màu đỏ như máu.

Một cổ uy áp cường đại, ngay lập tức lan truyền ra!
Mộ Nghiêm sắc mặt đột nhiên thay đổi! Sau đó lập tức tiến lên vài bước, nhìn chăm chú vào Nguyên đan trong lòng bàn tay của Mộ Thanh Lan.
Viên Nguyên đan có kích thước như mắt rồng, toàn thân có màu đỏ như máu, màu sắc vô cùng thuần khiết nồng đậm, chỉ cần nhìn thoáng qua, cũng có thể cảm nhận được uy lực uy nghiêm trong đó!
Một cổ khí tức cuồng bạo, kinh người lan tràn!
Nhìn kỹ, trên đó còn có những hoa văn mờ nhạt, tim của Mộ Nghiêm đều nhắc đến cổ họng, gần như nín thở đếm từng đường hoa văn một:
Một đường, hai đường, ba đường..
Bốn đường, năm đường..
Nhìn thấy đường hoa văn cuối cùng nhàn nhạt, môi Mộ Nghiêm không khỏi run lên, cả người sững sờ tại chỗ! Dường như đã chịu tác động rất lớn!
"Thật sự, thật sự chính là Nguyên đan lục phẩm!" Một vị trưởng lão đột nhiên kêu lên một tiếng sắc bén.
Hơn nữa, với khí thế như vậy, e rằng đã là Nguyên Đan lục phẩm đỉnh!
Sao, sao có thể chứ?
Khi nghe những lời này, mọi người lại một lần nữa câm nín, có người nở nụ cười trào phúng còn treo trên miệng, nghe xong thì đơ người ra, trông rất buồn cười.
Mộ Diệp là người đầu tiên phản ứng, hắn ở gần như vậy, cư nhiên có thể nhìn thấy sáu đường hoa văn trên đó!
"Ngươi nói dối!" Mộ Diệp lập tức vươn tay, chỉ vào Mộ Thanh Lan, sắc mặt đỏ bừng, vẻ mặt kích động, "Cái này nhất định là giả! Khẳng định là ngươi đã dùng thủ đoạn hạ tiện nào đó để làm ra!"
Trong toàn bộ trong sân, tiếng la hét mắng mỏ của Mộ Diệp, đặc biệt chói tai.
"Ngươi chỉ là một kẻ phế nhân, làm sao có thể lấy được Nguyên đan lục phẩm! Vật này của ngươi!"
"Có thật hay không, gia chủ và các trưởng lão nhìn vào sẽ biết."
Mộ Thanh Lan ngữ khí bình tĩnh, nhướng mày nhìn Mộ Nghiêm.
Mộ Diệp cũng đột ngột nghẹn lại, cũng chưa từ bỏ ý định nhìn về phía Mộ Nghiêm, đó nhất định là giả! Nhất định!
Tất cả mọi ánh mắt, đều đổ dồn vào Mộ Nghiêm.
Mộ Nghiêm lại nhìn chằm chằm hồi lâu, cuối cùng chậm rãi đứng dậy, thở phào một hơi--

"Đây quả thực là Nguyên đan lục phẩm."
Ồ!
Chỉ một câu nói, đã khiến cho tất cả mọi người đã đều sôi trào lên!
Chỉ những nhân vật như tộc trưởng chủ tộc, mới có thể khế ước với Nguyên thú lục phẩm, còn đối với họ mà nói, đó đã là một sự tồn tại không thể đạt được!
Không ngờ, Mộ Lăng Hàn vậy mà lại lấy về được Nguyên đan lục phẩm!
Điều này không phải có nghĩa là, hắn đã giết chết một con Nguyên thú lục phẩm sao?
Đây..

đây là gặp quỷ à?
Mộ Thanh Lan khóe môi câu lên: "Gia chủ nhãn lực thật tốt.

Đây đúng là Nguyên đan của Nguyên thú lục phẩm, Hỏa Linh Nguyên Sư."
Mộ Nghiêm cùng mấy vị trưởng lão, vẻ mặt kích động, không khỏi mở miệng dò hỏi: "Hỏa Linh Nguyên sư?"
Mộ Thanh Lan gật đầu: "Lúc trước, ta cùng với Mộ Diệp và những người khác cùng tiến vào Cửu Lộc sơn mạch, không ngờ gặp phải sự vây công của Bạch Hổ văn nâu, Mộ Diệp vì để bảo vệ bản thân, đã ném những người khác cho Bạch Hổ văn nâu ăn, để đổi lấy thời gian trốn thoát.

Còn ta vốn rất trân quý mạng sống của mình, liền trước một bước, chạy trốn khỏi đó, nếu không..

ngay cả thi thể còn không thể lưu giữ được."
Vẻ mặt của Mộ Diệp ở một bên đã vô cùng âm trầm, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, gân cốt bạo phát, nếu không phải còn một tia lý trí cuối cùng, hắn đã bước tới xé nát Mộ Lăng Hàn này rồi!

"Không ngờ, sau đó ta đã lạc đường.

Ta không biết mình đã đi bao lâu, cho đến khi chợt phát hiện trên núi hình như có động tĩnh gì đó, rất nhiều nguyên thú sôi nổi chạy trốn.

Ta đã cẩn thận tránh né, cuối cùng cũng tìm được một cái sơn động.

Vốn muốn nghỉ ngơi một chút, ai biết được sau khi bước vào, lại phát hiện, bên trong có một con Hỏa Linh Nguyên Sư đã chết.

Ta liền bước tới, lấy đi viên nguyên đan của nó."
Nàng khẽ nâng cằm, ánh mắt mọi người rơi vào lòng bàn tay của nàng, viên Nguyên đan màu đỏ như máu càng ngày càng uy nghiêm.
"Thứ này, có được chính là như vậy."
Giọng điệu của nàng nhẹ nhàng, thần sắc cũng nhẹ nhàng, trên khuôn mặt tràn đầy ý cười, như thể đang nói về một chuyện nhàn nhã thú vị.
Có điều những người khác lại không thể thoải mái như vậy.
Rất nhiều người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn nàng, ngay cả Mộ Nghiêm cùng những người khác cũng đều ngây ngốc tại chỗ.
Đầu năm nay, vừa bước ra cửa là có thể nhặt được Nguyên đan lục phẩm sao?
Khi nào, thứ này lại dễ dàng có được đến vậy?
Mộ Thanh Lan cũng không quan tâm những người này nghĩ gì, lật cổ tay của mình ra, liền thu hồi Nguyên Đan lại, rồi hỏi:
"Bây giờ, có thể bình phán, ai là đệ nhất rồi chứ?"
Tất cả các thanh âm, đều biến mất trong tích tắc, yên lặng khủng khiếp.
Chê cười! Một viên Đan nguyên lục phẩm, đây chắc chắn là đệ nhất rồi còn gì! Nguyên đan nhị phẩm của nhiều người như vậy, hiện tại xem ra đơn giản là không đáng nhắc tới!
Ngay cả Nguyên đan nhị phẩm đỉnh làm cho người ta cực kỳ hâm mộ kia của Mộ Diệp trước đó, cũng có vẻ thật nực cười!
Nàng ngước mắt lên, nhìn Mộ Nghiêm.
"Như thế nào, Gia chủ, vị trí đệ nhất này, khó phân định lắm sao?"
Mộ Nghiêm nhìn Mộ Thanh Lan, nhưng nhìn thấy người thiếu niên vốn luôn luôn im lặng, lúc này tựa như một thanh kiếm sắc bén được rút ra khỏi vỏ, vô cùng bén nhọn! Khiến người ta không dám liều lĩnh tiến lên!

Tâm thần ông chợt lóe sáng, cuối cùng cũng hoàn toàn lấy lại được sự tỉnh táo.
"Người đứng đầu trong cuộc thí luyện gia tộc lần này, chính là Mộ Lăng.."
"Khoan đã!"
Mộ Diệp đột nhiên hô lớn một tiếng, ngăn lại lời Mộ Nghiêm sấp nói.
"Gia chủ, ta có một vấn đề, muốn thỉnh giáo Mộ Lăng Hàn!"
Mộ Nghiêm nhìn qua, giữa hai lông mày nhíu lại, nhưng cuối cùng vẫn là gật đầu.
Mộ Diệp ngay lập tức nhìn vào Mộ Thanh Lan, cười trào phúng, cao giọng hỏi--
"Ngươi nói..

Hỏa Linh Nguyên sư đã chết?"
Mộ Thanh Lan gật đầu.
Nhưng Mộ Diệp đột nhiên bật cười thật to, lớn tiếng chửi bới ầm ĩ: "Mộ Lăng Hàn! Ngươi lừa ai vậy? Ở Lạc Tây thành này, vốn dĩ không ai có thể giết một con Nguyên thú lục phẩm! Huống hồ, cho dù ngươi đạp phải vận cức chó đi nữa, nhưng khi gặp được Hỏa Linh Nguyên sư đã chết, có ai lại không lấy đi Nguyên đan của nó, mà ngược lại giữ nó cho người khác hưởng?"
Đó là Nguyên đan lục phẩm!
Lời nói dối này của Mộ Lăng Hàn, đúng là quá buồn cười!
Mấy người Mộ Nghiêm cũng im lặng không nói.
Mặc dù họ rất muốn tin điều đó, nhưng đây thực sự là..

không đáng tin cậy cho lắm..
Tuy nhiên, Nguyên đan đó, quả thực là thật..
Họ cũng rất muốn biết, chuyện gì đang xảy ra.
Mộ Thanh Lan nhìn hắn, như nhìn một người thiểu năng, đang định nói, nhưng đột nhiên nghe được một giọng nói lạnh lùng, từ xa truyền đến!
"Bởi vì cái loại đồ vật đó, bổn thiếu thấy còn chướng mắt.".