Không cho Minh Long có cơ hội chạy trốn, một cái xúc tu bay với tốc độ như thiểm điện quấn lấy chân hắn rồi ném hắn lên cao. Còn con quái vật há rộng cái miệng đầy răng nhọn, chỉ chờ hắn rơi vào. Minh Long giờ đây đầu óc cực kì rối loạn. Diễn biến kiểu này khiến não hắn hoạt động có chút không như bình thường. Hắn chỉ biết trân trân nhìn vào cái miệng rộng kia, trong đầu không nghĩ được cái gì.
Đúng lúc này, hắn nhìn thấy trên không trung xa xa có chín đoàn năng lượng quấn lấy nhau, chính xác là tám đoàn năng lượng liên tục va chạm với đoàn năng lượng còn lại. Đoàn năng lượng đó là một đoàn tử vụ to lớn, lập lòe sấm chớp, bên trong mơ hồ có một bóng người, tám đoàn năng kia so với cái tử vụ thì thấy được cực kì yếu thế. Thậm chí càng ngày càng yếu hơn so với lúc nãy. Mỗi khi các đoàn năng lượng này va chạm vào nhau thì có một luồng năng lượng tản ra xung quanh, hóa thành thực chất, có thể nhìn bằng mắt thường, nhưng khi lan đến gần một chỗ nhất định thì bị một tầng như bức tường, tựa như một cái kết giới cỡ lớn ngăn lại, sau đó tiêu tán, ở bên ngoài không hề cảm nhận được bất kì sóng năng lượng nào. Vậy nên ở bên người sẽ không biết đến trận đánh này nếu không dùng mắt quan sát.
Minh Long lúc này bỗng dưng tỉnh táo hẳn ra. Hắn không muốn chết tí nào cả, dù là ai cũng vậy thôi. Mà nhìn tình hình từ lúc mình đến đây là biết không thể hòa bình thương lượng được. Thế thì liều mạng vậy. Hắn trang bị cái móng vuốt kia một lần nữa. Lúc hắn chạy, hắn tháo ra vì nó nặng, mang vào chỉ tổ mệt chứ chả được gì cả. Hắn gồng hết sức đánh xuống một trảo. Con quái vật thấy vậy dường như kích động. Con kiến cỏn con cũng dám phản kháng lại, truyện này đồn ra ngoài thì xấu hổ chết nó mất. Hừ! Phải không cho con kiến này chết yên ổn, phải hành hạ nó. Con quái vật ngay lạp tức khí thế trùng thiên, tám cái xúc tu bay múa, một cái đánh về phía Minh Long.
Rắc!
Một âm thanh vỡ vụn vang lên. Cái móng vuốt bị đánh nát thành từng mảnh. Về phần Minh Long, hắn không chết, nhưng cũng sắp chết đến nơi rồi. Xương thì bị cú đánh nghiền nát, hắn phun ra vài ngụm máu, bay tán loạn trên không trung, trong đó còn lẫn vài mảnh vỡ nội tạng. Con quái vật vui sướng ngắm nhìn thành quả của nó. Nó đã giảm hết mức sức mạnh trong cú đánh để cho con kiến kia còn sống, nó còn phải đánh thêm vài ba phát nữa nha, nếu chết liền thì không còn vui nữa đâu.
-------------
Bên trong kết giới.
- Ha ha ha! Dù cho các ngươi có đánh bao nhiêu lần nữa thì không tổn thương được ta đâu! Khà khà! Cho các ngươi đánh lâu như vậy rồi, cũng đến lượt của ta rồi nhỉ!
Hắc Diễm Thiên Tôn - chính xác là một tia phân thần của Hư Không Thần Chủ - bây giờ được bao bọc trong một đoàn tử vụ, không gian xung quanh không ngừng bị ăn mòn, lộ ra một vùng đen tối, sâu thăm thẳm. Hắn giơ tay phải lên, ngay lập tức không gian xung quanh bạo động, một nguồn năng lượng kinh khủng phát ra, hội tụ trên tay hắn, hóa thành một quả cầu màu tím, sức hút cực kì khủng bố đang không ngừng hấp thu thiên địa nguyên lực nơi đây.
Thấy cảnh này, tám người Thanh Mộc Thiên Tôn liền ngưng trọng. Họ nhìn kết giới xung quanh, cái này là do họ sợ sức mạnh trong chiến đấu sẽ phá hư vị diện này nên tạo ra để giảm thiểu thiệt hại. Ho gấp rút hoàn thành nên không có che giấu, vì thế nên có rất nhiều người thấy nên chạy đến hỗ trợ cũng như những binh lính của Hư Không Tộc.
Thấy tình hình nghiêm trọng, Thanh Mộc Thiên Tôn lên tiếng trấn an:
- Cố gắng chèo chống qua lần này! Đây chỉ là một tia phân thần của Hư Không Thần Chủ thôi. Qua một lát nữa sẽ tiêu tán. Còn Hắc Diễm Thiên Tôn thì hắn đã dùng bản thân để hiến tế, khi tia phân thần kia tiêu tán thì hắn cũng sẽ tan biến vào hư vô thôi. Vì thế hãy cố gắng tiêu hao sức lực của hắn.
Bảy người còn lại nghe vậy cũng gật đầu, ngưng trọng nhìn về bóng người kia, rồi lao lên tấn công. Thực ra khi họ thấy Hư Không Thần Chủ ra tay đã chuẩn bị sẵn sàng cả rồi. Bọn họ đều biết rằng "tiên thủ hạ vi cường", vì thế nên để tốt cho toàn bộ sinh linh trên vị diện này cũng như tốt cho họ, lần này phải liều một phen. Hàng loạt thần thông được thi triển, năng lượng dao động khiến cho kết giới lung lay dữ dội. Bên ngoài cũng tụ tập hàng lớn tu luyện giả lẫn Hư Không Tộc, thấy bên trong bắt đầu chiến đấu thì bên ngoài cũng tấn công kịch liệt. Trong thời gian ngắn, một lượng lớn tu luyện giả ngã xuống, đồng thời cũng có số lượng lớn Hư Không Tộc chết đi. Cảnh tượng cực kì thảm khốc, tiếng la hét cùng các âm thanh của thần khí vang lên khắp nơi, máu của các cường giả nhuộm đỏ cả đất, tử khí xông lên tận trời. Xác của những tu luyện giả được người khác thiêu đốt trở về với cát bụi, đây không phải là hành động trả thù mà là thể hiện sự kính trọng đối với họ, để thi thể của họ không bị giẫm đạp. Còn xác của Hư Không Tộc thì không bị cả tu luyện giả lẫn đồng tộc giẫm nát dưới chân, thậm chí đem làm đỡ đạn.
Hư Không Thần Chủ thấy những thần thông đó lao đến chỉ nhìn một cách hờ hững, rồi môi khẽ nhếch lên nụ cười. Tay phải nắm lại một cái. Một luồng sóng năng lượng màu tím khuyếch tán, lấy Hư Không Thần Chủ làm tâm, lan tỏa ra xung quanh. Nó đi đến đâu thì năng lượng bị hủy diệt đến đó, các loại thần thông như gặp phải thiên địch, không ngừng tan rã rồi biến mất. Nó nhanh chóng đập vào tám người Thanh Mộc Thiên Tôn. Khi đập vào người họ, nó tạo ra áp lực cực đại khiến cho năng lượng Hỗn Độn trong họ nhanh chóng biến mất. Nó tiếp tục đẩy họ đến đâm vào kết giới, khi sóng năng lượng này đập vào, kết giới chỉ như một tầng băng mỏng, không ngừng nứt ra.
RẮC RẮC!!!
Vết nứt không ngừng mơ rộng như mạng nhện rồi "RẮC!" một tiếng. Nó tan vỡ và hóa thành từng điểm lưu quang trong không trung. Sóng năng lượng cũng biến mất. Tám người Thanh Mộc Thiên Tôn cũng nặng nề rơi xuống mặt đất. Các tu luyện giả thấy cảnh tượng này thì cứng người, họ không ngờ rằng niềm hi vọng của họ lại sụp đổ như vậy. Còn bên Hư Không Tộc thì lại như ăn thuốc vậy, cả người điên cuồng hơn, chúng phát ra những tiếng kêu quái dị rồi lao vào chém giết.
Hư Không Thần Chủ đứng trên trời, nhìn thấy cảnh này cũng không quan tâm lắm, hắn thả thần thức bao trùm cả vị diện này, với hắn thì điều này chả khó khăn gì. Nhìn bóng người trên không kia, Cực Nguyên Thiên Tôn cảm thấy bản thân bất lực, chẳng lẽ phải giao cái vị diện này cho hắn ư? Không! Nơi này cho hắn biết bao nhiêu kỉ niệm, từ khi hắn đến nơi đây từ rất lâu về trước, hắn đã có cảm tình về nơi này. Hắn là một người xuyên không từ một thế giới khác qua, được tái sinh với thể chất tuyệt thế, khiến hắn tấn cấp nhanh hơn đồng bạn cùng chăng lứa rất nhiều.
Ở kiếp trước, hắn bị bắt nạt rất nhiều, cha mẹ hắn thì không quan tâm hắn, bạn bè thầy cô xa lánh, nên khi hắn ở nơi đây, có cha mẹ yêu thương, đùm bọc hắn từ nhỏ, có người mà hắn yêu, lúc này, hắn nhìn sang bóng nữ tữ đang bị thương nằm cách đó không xa, gương mặt hắn hiện lên sự hiền hòa. Hắn bỗng nhiên thấy được một bóng người bóng người và một Hư Không Tộc với tám cái xúc tu bay múa cách xa nơi này. Người kia tu vi cực kì yếu ớt vậy mà dám đối chiến với Hư Không Tộc hơn mình những năm tầng đại tu vi (Tác: 50 cấp đấy!). Vậy mà người đó đang không ngừng nghỉ lao từ trên không xuống đánh Hư Không Tộc bên dưới dù không có cơ hội phản kháng. Chẳng lẽ ta lại không bằng người đó. Gương mặt hắn nghiêm nghị trở lại, như đã quyết định được điều gì quan trọng.
Hắn dồn toàn bộ năng lượng còn lại trong cơ thể đứng lên, hắn truyền âm nói với nàng vài câu, sau đó gương mặt nàng lộ ra vẻ kinh hãi, vội vàng mặc kệ thương thế đứng dậy rồi chạy về phía Cực Nguyên Thiên Tôn, thế nhưng không biết hắn dung chú pháp gì mà lại khiến nàng biến mất vô ảnh vô tung. Ở trên cao, Hư Không Thần Chủ đang tính chiến lược xâm chiếm thì cũng quan sát xuống dưới, vì trong thần thức của hắn bao phủ, thế mà biến mất vô ảnh vô tung như vậy, hắn cảm giác nguy hiểm tràn lan.
Cực Nguyên Thiên Tôn bây giờ đang đốt cả thọ nguyên của mình. Hắn nhìn qua năm người còn lại, trừ Thanh Mộc Thiên Tôn ra, còn lại đều thở dài một hơi, cười khổ rồi gật đầu. Năm người đồng thời đứng dậy, đọc câu pháp chú gì đó khá lạ tai rồi điểm về phía Cực Nguyên Thiên Tôn. Bỗng nhiên khí thế của Cực Nguyên Thiên Tôn tăng lên cực nhanh rồi đạt đến Tam Trọng Thiên Tôn Hậu Kì.
Phập!!!
- Ngươi... Ngươi...
Cực Nguyên Thiên Tôn cực kì khó tin quay lại, Thanh Mộc Thiên Tôn mang trong tay trường kiếm đang đâm xuyên qua thân thể của hắn rồi rút ra. Hắn vốn đang trọng thương, vết thương càng nghiêm trọng hơn khi cứng rắn tăng cấp, bây giờ bị đâm thêm một kiếm chính là đòn chí mạng. Máu từ trong vết kiếm ào ào chảy ra. Thanh Mộc Thiên Tôn nhanh chóng hóa thành một đạo cầu vồng bay về bên cạnh Hư Không Thần Chủ, quỳ xuống hành lễ:
- Thần Thanh Mộc bái kiến thần chủ!