Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 54: Thăm dò Phượng Trì vào ban đêm




Nhưng ý tưởng này cũng chỉ mới vừa nhen nhóm đã bị bóp chết. 

Kiêu ngạo như Vệ Giới sao cho phép mình giơ tay ra xin giúp đỡ từ một người mình không hiểu rõ?

Ít nhất trước khi hợp tác hắn phải tìm hiểu kỹ về người này. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. 

“Ngày tám tháng tám không phải diễn ra thịnh hội bốn năm một lần của bốn nước sao? Lần thịnh hội này không chỉ có hoàng thất quyền quý của bốn nước quy tụ mà ngay cả những tổ chức tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ cũng sẽ ngoi đầu. Có lẽ Phượng Nguyên kia sẽ xuất hiện chăng?”

Lời nhắc nhở của Thanh Thần lập tức khiến Vệ Giới hứng thú. Mặc dù chỉ là phản ứng nhất thời nhưng bốn người họ đã nắm bắt được, lập tức nở nụ cười ẩn ý.

Bốn ngày sau, trong một đêm tối, Ly Diên đột nhiên tỉnh lại. Đây là nàng cưỡng ép vượt qua kháng cự mà tỉnh lại. Trong nháy mắt tỉnh lại, nàng ngửi thấy trong không khí có mùi hương mát lạnh, mùi hương này không giống bất kỳ mùi nào mà nàng từng ngửi thấy, rất đặc biệt, rất trong lành. Trong lành đến mức khiến tinh thần người khác sảng khoái.

Nhìn cơ thể mình đầy dơ bẩn, nàng không khỏi nhẹ nhàng cau lại lông mày: “Thật sự là quá kì lạ, cuối cùng là độc gì?”

Nhìn có vẻ là độc, bắt mạch cũng là độc, thế nhưng là nếu thật sự là độc, vì sao lại có hiện tượng kỳ lạ như vậy? Đã bao nhiêu năm, hôm nay nàng cuối cùng hiểu được đúng nghĩa sự kỳ lạ của mình.

Nhìn sắc trời, bây giờ đã là lúc nửa đêm, nội lực của nàng lại khôi phục lại ba phần. Trên ba phần kia rốt cuộc không cách nào lên được, xem ra thương thế lần này thật sự quá nặng.

Ly Diên chán ghét nhìn mình, lấy áo bào đen treo trên bình phong, tùy ý khoác lên, mở cửa rời khỏi Đào Nhiên cư như một cơn gió.

Chờ Chính Mai với Ngọc Trân nghe được động tĩnh chạy đến, đâu còn bóng dáng của Ly Diên nữa?

“Tiểu thư tỉnh rồi, xem ra đến suối nước nóng phía sau núi. Đi thôi, chúng ta đi chuẩn bị chút đồ ăn, tiểu thư không ăn không uống nhiều ngày như vậy, nhất định là đói bụng.”

Phía sau núi là cấm địa, không phải nơi các nàng có thể tiến vào.

Miểu Phong lâu 

Vệ Giới đang ngủ mê đột nhiên cảm giác được một luồng sức mạnh vô danh loé lên cách đó không xa, ngay sau đó khứu giác cực kỳ nhạy bén hắn đã ngửi được một mùi thơm đặc biệt. Chớp mắt sau đó, cặp mắt sâu kia không hề báo trước mở ra, sau đó một bóng đen không do dự đi theo.

Vệ Giới là một thợ săn bẩm sinh, ngay cả trong đêm tối không nhìn thấy năm ngón tay, hắn cũng có thể đoán ra vị trí của đối phương.

Thời điểm ra khỏi Miểu Phong lâu, hắn đã cảm giác được nguy cơ trùng điệp xung quanh. Cũng may hắn không phải kẻ nhát gan, dù là bây giờ trọng thương nhưng lão hổ vẫn là lão hổ. Những trận pháp này trong mắt hắn không phải là chuyện gì.

Sau khi thoát khỏi gông cùm của trận pháp liền nhanh chóng di chuyển theo mùi thơm.

Nếu là bình thường, Ly Diên nhất định có thể phát hiện phía sau mình có một cái đuôi, đáng tiếc là bây giờ công lực của nàng chỉ có hai, ba phần, có thể đề khí bay đi đã là miễn cưỡng. Giác quan còn lại tất nhiên là giảm xuống không chỉ bốn, năm phần mười, mà là bảy tám phần, đương nhiên không thể phát hiện người nào đó cũng đang trong trạng thái gà mờ.

Nhưng mà, nếu thật sự muốn nói về võ, dù hai người ở trạng thái hai, ba phần cũng không cách nào so sánh. Trước mặt Vệ Giới, Ly Diên miễn cưỡng cũng chỉ có thể chống được mười chiêu.

Cho dù không nhìn thấy năm ngón tay của mình, nhưng Vệ Giới, kẻ có năng lực nhìn trong đêm tuyệt đỉnh, vẫn có thể thấy rõ bên trong Phượng Trì sơn trang. Nếu nhìn lại, không khỏi thầm giật mình.