Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 508: 508: Đại Kết Cục 6






Vốn tưởng rằng sáng sớm hôm sau nhất định Mặc Thanh Ca và Mặc Khuynh Nhan sẽ đến thỉnh an cha mẹ, nhưng hai huynh đệ đã đến từ sáng sớm đợi từ hừng đông đến trưa cũng không nhìn thấy bóng dáng hai muội tử.

Lúc này bọn họ mới ý thức được oán hận của hai tỷ muội với cha mẹ không phải là nhỏ.
Mà Long Diệc và Mặc Tử Hoàng lại cảm thấy nữ nhi của bọn họ càng đáng yêu hơn nhi tử.

Xem đó, Mặc Tử Hoàng đánh giá như vậy.
“Không tệ, rất có cá tính, chuyện mình quyết định, người bên ngoài làm sao cũng không lay chuyển được.

Điểm này ngược lại rất giống ta.”
“Ừm, hai tiểu tử này hơi bảo thủ cứng nhắc quá, vừa nhìn đã biết bị đống quy củ của Mặc tộc nàng dạy hư rồi.

Cũng may hai khuê nữ này của ta được nuôi dưỡng bên ngoài, nếu không nói không chừng lại hệt như một khuôn đúc ra với chúng nó.

Được rồi, chúng ta đừng đợi nữa, bọn nó không tới, chúng ta còn có thể không gặp khuê nữ sao.

Đi thôi, đi xem khuê nữ đi!”
Kết quả hay rồi, hai huynh đệ tới từ sáng sớm đã bị hai phu thê ghét bỏ mặc kệ như vậy.
Tìm diện tích bóng ma tâm lý giờ phút này.
“Ca, huynh nói xem có phải vì phụ thân và nương chột dạ hay không? Huynh xem, vội vã đi tìm muội muội như vậy, chúng ta tới từ sớm, bọn họ nhìn cũng chả thèm nhìn.”

Mặc Ngân vô cảm nhìn hắn ta một cái: “Ai kêu đệ là tiểu tử, là tiểu tử thì đáng đời ở trước mặt muội tử bị ghét bỏ.

Ta không biết có phải phụ thân và mẫu thân chột dạ hay không, nhưng nhất định trong lòng cũng không chịu nổi.”
Đến khi hai phu thê cùng hai cái đuôi phía sau đến gần Tử Đằng uyển lại bị mùi cơm chín từ trong nội viện bay ra hấp dẫn trong nháy mắt.
Hai huynh đệ vừa rồi trong lòng còn oán giận càng không thèm để ý cha mẹ của mình, khoảnh khắc ngửi thấy mùi hương này thì bước chân đã không ngừng nghỉ vào trong viện, còn vừa đi vừa lẩm bẩm.
“Ta đã nói sao hai vật nhỏ vô lương tâm này lại cố tình gây sự như vậy, không ngờ là trốn ở đây ăn vụng.

Nha đầu chết tiệt kia, cơ thể mới khỏe một chút đã xuống bếp, xuống bếp thì xuống bếp, sao có thể không gọi ta, đúng là hơi quá đáng.

Có phải không ca?”
Tuy rằng Mặc Ngân không trả lời Mặc Uyên nhưng bước chân nhanh nhẹn kia cũng đã thể hiện tình yêu tha thiết của hắn với đồ ăn do muội tử nhà mình nấu.
Ban đầu hai phu thê không hiểu nguyên nhân còn được hai đứa con trai thận trọng lấy lòng, nhưng trong nháy mắt nhi tử đã bỏ mặc bọn họ, đi về phía mùi thức ăn ngon.

Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết bữa trưa này ngon cỡ nào rồi.
Mặc Tử Hoàng quay đầu, cười tươi như hoa nhìn Long Diệc: “Thật tốt qua, hai khuê nữ của ta thật khó lường, vậy mà học được khả năng nấu nướng khó học nhất.

Sau này tật kén chọn của chàng cũng được chữa rồi.”
Nhưng Long Diệc lại không lạc quan như nàng nghĩ.

Khuê nữ nhà hắn sớm không nấu cơm, muộn không nấu cơm, cố tình nấu cơm vào lúc này, rõ ràng là có chuẩn bị trước.

Hắn lập tức tự giễu cong đôi môi mỏng khêu gợi.
“E rằng khuê nữ nhà nàng cả cái viện này cũng không cho nàng vào đâu!”
Tâm thái của Mặc Tử Hoàng lại cực kỳ tốt, “Không cho chúng ta vào thì xin lỗi, mùi hương thơm như vậy, ai nha, nghĩ thôi cũng đã không nhịn được nuốt nước miếng.

Hai tên nhóc vô lương tâm kia, coi đó, đã không kịp đợi mà tiến vào rồi, thật sự là hơi quá đáng.”
Trong Tử Đằng uyển, món ăn áp trục cuối cùng (chỉ món đặc sắc nhất) đã ra dĩa.

Không ngờ bên này nàng mới mang lên bàn, bên kia một bóng đen đã xông tới.
“Oa, Phật nhảy tường, vậy mà lại là Phật nhảy tường.

Nha đầu muội vậy mà lại lén trốn đi ăn mảnh, có phải hơi quá đáng không?”
Linh Diên bị Mặc Uyên dọa sợ, lập tức đen mặt không khách sáo trách hắn ta: “Mũi huynh là mũi chó hả, xa như vậy cũng ngửi thấy được?”
“Nhảm nhí, chỉ sợ mùi thơm trong viện của muội đã bay khắp toàn bộ đại viện của tứ phòng rồi.


Ta đã bảo sao đám người hầu kia đứa nào cũng rướn cổ nhìn về chỗ này của muội, không ngờ là cũng ngửi thấy mùi thơm giống như ta.

Chậc chậc, ta nói này muội tử, muội không cảm thấy mình hơi quá đáng sao? Chỉ hai người các muội cũng cần bày một đầy một bàn mỹ thực như vậy hả?”
Linh Diên liếc hắn ta một cái, nói chuyện không khách sáo chút nào.
“Huynh quản được hả? Muội tử của huynh đã đói nửa năm rồi, còn không được làm mấy món tự khao bản thân hay gì? Ngược lại là huynh đó, không ngoan ngoãn ở cùng phụ thân và nương của huynh đi, chạy tới Tử Đằng uyển của bọn ta làm gì?”
Kết quả bên này vừa dứt lời, bên kia Mặc Ngân vậy mà cũng đạp bước nhàn nhã đi tới, Mặc Khuynh Nhan cầm hai bộ bát đũa tiến đến chuẩn bị ăn chung với Linh Diên nhìn thấy trận chiến này lập tức bật cười bó tay.
“Đại ca, nhị ca, sao hai người lại đến đây?” Lúc chỉ có người tứ phòng hai tỷ muội đều gọi bọn họ như vậy.
“Sao bọn ta lại không thể tới? Nếu bọn ta không tới có thể biết hai muội đang ở đây ăn mảnh sao?”
Mặc Uyên vụt một phát lẻn tới trước mặt Mặc Khuynh Nhan, lấy bát đũa từ tay nàng ấy rồi ghé vào bàn.

Không ngờ mông hắn ta còn chưa chạm ghế đã bị một cước của Linh Diên đá bay.

Mặc Uyên bỗng dưng xoay người, vẻ mặt cạn lời.
“Ta nói này mội tử, không cần phải nhỏ mọn như vậy chứ, ta ăn mấy miếng đồ ăn của muội thì sao? Còn không cho ăn hả?”
Linh Diên hừ lạnh một tiếng, “Đồ phản bội, nếu hai người đứng về phía bon họ thì tới Tử Đằng uyển của bọn ta làm gì? Mau lên, tới từ đâu thì chạy về chỗ đó đi!”
Mặc Uyên nghe thấy thế lập tức nghẹn họng trân trối nhìn ra phía sau nàng, “Đại ca, huynh coi tính tình khó chịu của hai đứa nó kìa, chúng ta là người một nhà, sao lại nói như thể là hai nhà như vậy, nếu phụ thân và nương nghe được…”
“Bọn ta nghe thấy rồi.” Giọng nói trầm thấp hồn hậu đột nhiên truyền tới, lập tức khiến hai tỷ muội đờ ra tại chỗ.
Mặc Uyên lập tức vứt bát đũa xuống, vẻ mặt ấm ức nhảy tới trước mặt Mặc Tử Hoàng, rất tủi thân nói.
“Nương, người xem đó, còn không cho con ăn cơm, muội tử này không đáng yêu chút nào.”
Lúc này Mặc Khuynh Nhan và Mặc Thanh Ca đều đưa lưng về phía cửa, vì vậy hai người không nhìn thấy vẻ mặt của Mặc Tử Hoàng.

Nhưng lúc giọng nói dịu dàng dễ nghe của nàng vang lên sau lưng bọn họ, cuối cùng hai tỷ muội vẫn không nhịn được căng cứng cả người.
“Các con, các con không muốn tới gặp phụ thân và nương, bọn ta đều hiểu.


Không phải ư, bọn ta đã tự mình tới thăm các con rồi, đồng thời xin lỗi các con.

Ta biết trong mười sáu năm này khiến hai tỷ muội các con như vậy là lỗi của phụ thân và nương.

Nếu không phải bọn ta vô dụng, sao gia đình sáu người chúng ta đang yên đang lành lại dùng phương thức trời Nam đất Bắc không được thấy mặt nhau như vậy.

Cũng may mười sáu năm sau chúng ta vẫn còn có một ngày đoàn tụ.

Các con, các con không tha thứ cho bọn ta cũng không sao, chỉ là có thể quay đầu để bọn ta nhìn thấy hình dáng của các con được không?”
“Con à, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của phụ thân.

Nếu không phải phụ thân vô dụng cũng không gây nên quả đắng như vậy.

Nhưng chuyện này không liên quan gì đến nương của các con.

Năm đó lúc nàng mang thai bị Thương Úc đuổi giết, là nàng liều chết sinh ra hai đứa, nhờ người Hoa gia và Tuyết gia giúp nàng đưa các con ra khỏi Long đế quốc.

Để che chở các con, thân thể của nàng bị tổn hại vô cùng nghiêm trọng, cho dù mười sáu năm đã trôi qua cũng chưa điều dưỡng tốt được.”