Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 489: Một bụi cỏ khô héo




Ngay lúc tất cả mọi người đang không hiểu, chỉ thấy mặt hồ xanh biếc vốn phẳng lặng không gợn sóng trước mắt đột nhiên nổi lên từng đợt từng đợt sóng gợn. Ban đầu biên độ của những đợt sóng này không lớn, nhưng theo linh lực của hai huynh đệ Mặc Ngân và Mặc Uyên tăng lên, độ cong trên mặt hồ thoáng cái liền lớn hơn, gần như trong nháy mắt đã tạo nên sóng to gió lớn như thể bão táp trên biển.

Cảnh tượng này xảy ra quá đột ngột, cho dù toàn bộ quá trình bọn họ đều nhìn chăm chú cũng bị biến hóa bất thình lình này dọa tới kêu lên một cái. Có thể là vì bọt nước quá lớn, lúc sóng lớn dâng về phía bọn họ, theo bản năng bọn họ muốn lùi về sau.

Nhưng cảnh tượng khiến người ta khiếp sợ lại liên tục xảy ra, chẳng ai ngờ rằng sóng lớn tới vị trí phía sau bọn Mặc Ngân một mét đã bị dội ngược lại.

Chuyện này là sao?

“Nơi này đã được hạ cấm chế, những bọt sóng kia không dâng lên được đâu, mọi người cứ việc yên tâm!”

Người lên tiếng là đại trưởng lão, lúc này ông ta đã bình tĩnh lại.

Mặc dù lời nói cua đại trưởng lão khiến mọi người thở phào một hơi, nhưng đúng lúc này chẳng biết ai hốt hoảng hét lên.

“Mau nhìn kìa, biến mất, thần nữ biến mất rồi.”

Tất cả mọi người nhìn về nơi bọn Mặc Ngân đứng vừa nãy theo bản năng, kết quả không nhìn còn đỡ, vừa nhìn, tất cả mọi người đã bối rối.

“Xảy ra chuyện gì vậy? Đang yên đang lành sao lại biến mất, chẳng lẽ vừa rồi bọn họ đã bị cơn sóng lớn kia cuốn đi rồi hả?”

“Cơn sóng này thật là dữ dội, vậy mà có thể thoáng cái cuốn đi bốn người. Quả nhiên, Mặc tộc chính là Mặc tộc, cho dù là một hồ nước ngọt nho nhỏ cũng có uy lực lớn như vậy.”

Trong tiếng bàn tán của mọi người, Mộ Thiến có chút bận tâm quay đầu lại nhìn Linh Vận đang trong trạng thái căng thẳng, dịu dàng an ủi.

“Con ngoan, nhất định Diên Nhi sẽ không sao đâu, từ nhỏ nó đã may mắn rồi.”

Linh Vận nghe vậy lập tức có chút dở khóc dở cười: “Nương, con biết muội ấy không sao. Có Mặc đại nhân Mặc Ngân ở bên cạnh, sao muội ấy có chuyện gì được?”

“Thần sắc con căng thẳng như vậy, ta còn tưởng rằng…”

“Không biết sao mí mắt của con lại giật dữ dội, cứ cảm thấy hôm nay sẽ có chuyện gì lớn sắp xảy ra.”

“Con đó, sao đã biết mà còn lo lắng lung tung nữa. Nơi này chính là cấm địa Mặc gia, có thể xảy ra chuyện gì được? Cả chúng ta cũng bị ngăn bên ngoài cấm địa, còn ai có bản lĩnh phá hủy trận thế này, con cứ yên tâm đi!”

Linh Vận khẽ nhíu mày, cứ cảm thấy là lạ chỗ nào, nhưng lời Mộ Thiến nói lại không có vấn đề gì. Nơi này đúng là cấm địa Mặc gia, mà quả thực bọn họ cũng bị ngăn bên ngoài. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hoàn thành đại điển kế thừa tất nhiên sẽ không có vấn đề gì.

Nhưng vì sao trái tim của nàng lại đập liên hồi chứ?

Tuy giọng nói của hai mẹ con nhỏ nhưng người võ công cao siêu hơn bọn họ vẫn có thể nghe thấy. Trong đám khách nam phía sau bọn họ không xa, có một người lúc nghe thấy “Diên Nhi” trong miệng hai mẹ con, đôi mắt vốn còn chút khó hiểu thoáng chốc đã trở nên sâu thẳm.

Ánh mắt đen thâm thúy mang theo lạnh lùng không chút độ ấm, sâu kín nhìn về phía hồ nước bất tri bất giác đã bình lặng trở lại.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mặt hồ vẫn không có bất cứ động tĩnh gì. Lúc này, trong số khách khứa đã có người không nhẫn nại được nữa.

“Xảy ra chuyện gì vậy? Lâu như vậy còn chưa ra sao? Không phải là xảy ra chuyện gì rồi chứ?”

“Đúng vậy, vừa rồi hồ nước chấn động lớn như vậy, sao bây giờ lại im ắng như thế, yên ắng đến đáng sợ!”

“Đại trưởng lão, có phải các người nên phái người đi xem thử không, lỡ như xảy ra chuyện gì thì sao?”



Nhưng bất luận người phía sau nói gì, kích động bọn họ ra sao, các thành viên của nhóm trưởng lão vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm phía trước, giống như không nghe thấy bọn họ nói chuyện.

Chẳng qua, chỉ có bọn họ biết giờ phút này trong lòng bọn họ vô cùng lo lắng và bất an cỡ nào.

Bởi vì bọn họ thật sự không hiểu, người thừa kế đang yên đang lành, sao tự nhiên lại thay đổi chứ? Hơn nữa còn lừa gạt được bọn họ, cuối cùng sau lưng Mặc Ngân đã giấu giếm bọn họ bao nhiêu chuyện không muốn người khác biết?

Đương nhiên, cũng có người sẽ nghĩ, không phải vì Mặc Hương Quân chết đã tạo thành cú sốc khổng lồ với bọn họ rồi chứ?

Thế nên mới nhất thời nảy ý xấu, tìm những người khác tới thay thế.

Nhưng việc đó cũng không đúng, cho dù bọn họ tìm người tới, nếu không có quan hệ máu mủ với Mặc tộc, chẳng những không làm nên chuyện gì, thậm chí còn có thể mang tới tai họa trí mạng cho Mặc tộc. Vấn đề nghiêm trọng như vậy, Mặc Ngân không nên mặc kệ mới phải?

Thân là tộc trưởng tạm thời của Mặc tộc, đương nhiên Mặc Ngân sẽ không mắc sai lầm cấp thấp như vậy có đúng không?

Mặt hồ càng yên bình, lòng các trưởng lão càng lo sợ bất an, mà đám khán giả xung quanh cũng vì sự yên tĩnh của Mặc tộc mà bất giác nhướng mày.

Điểm duy nhất giống nhau giữa bọn họ chính là không chớp mắt nhìn chòng chọc vào mặt hồ không chút gợn sóng.

Sau khi giằng co như vậy chừng một khắc đồng hồ, cuối cùng trên mặt hồ cũng đã có động tĩnh. Vốn tưởng rằng rung chuyển lần này sẽ giống như màn dạo đầu lúc trước, chẳng ai ngờ rằng theo động tĩnh trên mặt hồ càng lúc càng lớn, mặt đất cũng chấn động càng kịch liệt.

Sau một tiếng “ầm ầm” thật lớn vang lên, nước trong hồ vậy mà cuộn ra ngoài từng lớp từng lớp, khiến cho người ta cảm thấy khó tin chính là số nước cuộn ra ngoài không hề có dấu hiệu chảy về. Chỉ thời gian một chén già, trong hồ chỉ còn lại một vũng nước đọng thật to.

Người tham gia địa điển kế thừa của Mặc tộc lần đầu hiển nhiên không biết điều này có nghĩa là gì, thế nhưng người tham gia lần thứ hai liếc mắt đã biết chuyện gì sắp diễn ra.

Có người không kìm được hét lên: “Xuất hiện rồi, mọi người mau nhìn kìa, tượng thần bảo hộ Thần Nữ tộc xuất hiện rồi.”

Quả nhiên, người kia vừa dứt lời, một bức tượng đá được điêu khắc tinh xảo tù ngọc đen từng chút từng chút nổi lên khỏi mặt hồ, mỗi khi nó di chuyển một chút, mọi người liền kinh ngạc hét lên một tiếng.

“Trời ạ, nữ nhân này đẹp quá, sao có thể đẹp như vậy? Mặc dù chỉ là tượng đá cũng đã khiến người ta cảm thấy như lạc vào thế giới kỳ lạ.”

“Thì ra đây chính là vương phi truyền kỳ của Mặc gia sao? Vị vương phi đã từng hô mưa gọi gió kia sao?”

“Nghe nói là nàng tạo ra Mặc gia hôm nay, cũng là nàng nâng đỡ Long đế quốc hôm nay, đó là sự thật ư?”

“Mỹ nhân như thế, bất luận từ ngữ nào cũng không đủ để hình dung, thảo nào người Mặc gia, từ trên xuống dưới không có ai xấu xí, chắc hẳn là di truyền sức quyến rũ này.”

“Ồ, mau nhìn kìa, mau nhìn bên dưới tượng thần nữ là gì? Sao lại có một bụi cỏ sắp khô héo, lá cây cũng đã ngả vàng, đó là thực vật thật hả?”

Lời này vừa vang lên lập tức khiến cả nhóm trưởng lão run rẩy. Đến khi bọn họ tập trung ánh mắt vào bên dưới tượng thần nữ, thấy bụi cỏ cao tới chừng đầu gối tượng thần, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch. Nhất là đại trưởng lão, bởi vì cú sốc khổng lồ này, đầu gối vậy mà mềm nhũn, ngã khụy xuống đất.

Trong miệng ông ta không ngừng lẩm bẩm: “Sao có thể như vậy được? Sao có thể như vậy được?”