Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 481: Lận gia Tuyết gia Lăng gia




Sắc mặt của nhị lão gia Lận gia thay đổi, giọng điệu thoáng chốc đã cao lên: “Ý của đại ca và các trưởng lão là… Hoa Nghiêu này rất có khả năng giống như những gì ta vừa nói, cố ý đến đại lục Tứ Phương sao? Thế thì hắn đến đại lục Tứ Phương làm gì?”

Trọng điểm vừa được đưa ra, ánh mắt của tất cả mọi người đều trầm xuống. Sau khoảng im lặng ngắn ngủi, đại lão gia Lận gia lại cong khóe môi nở nụ cười kỳ dị: “Tuy Lăng gia và Hoa gia này không phải là đến đại lục Tứ Phương vào cùng một thời gian, nhưng trước sau cách nhau cũng không mấy năm. Nếu ta nhớ không nhầm thì người biến mất cùng lúc với Hoa Nghiêu còn có lão tứ của Tuyết gia nữa đúng không?”

Lão tứ Tuyết gia? Tuyết Lộc (cha của Tuyết Giản)?

Tam lão gia của Lận gia thấy đại ca và nhị ca lại bắt đầu trao đổi ánh mắt, cuối cùng cũng thấy không hài lòng.

“Đại ca, nhị ca, rốt cuộc hai người muốn nói gì? Lúc thì Hoa gia, lúc lại Lăng gia, sao giờ ngay cả Tuyết gia cũng bị kéo vào luôn rồi hả?”

Đại lão gia Lận gia nheo mắt, khóe mắt chợt xẹt qua tia sáng lạnh lẽo: “Nói gì? Ha ha, hay cho một chiêu lừa dối giấu giếm, hay cho một chiêu giải quyết tận gốc, đáng tiếc đến bây giờ chúng ta mới phản ứng lại được. Nói như vậy, e là người của Mặc gia sớm đã có chuẩn bị. Đại điển thừa kế lần này, chỉ e đã nằm trong lòng bàn tay bọn họ từ lâu rồi.”

Tam lão gia Lận gia càng nghe càng hồ đồ, cảm giác mắt mình cũng sắp xoáy vòng thành nhang muỗi rồi. Nhưng lão đại và lão nhị nhà bọn họ lại cứ nói chuyện như đang niệm kinh phật vậy, căn bản không nghe hiểu được, mà bọn họ cũng rõ ràng thắc mắc xem rốt cuộc ông ta có biết hay không.

“Đại ca, giờ chúng ta phải làm thế nào đây? Tuy chuyện này đến đột ngột, phần lớn cũng đều là suy đoán của chúng ta, nhưng ta vẫn cảm thấy cần phải điều tra một phen.”

“Điều tra? Xì, mười sáu năm rồi, đệ muốn điều tra kiểu gì đây? Những thứ nên xóa thì đã xóa đi từ lâu rồi. Đối phương có lòng che giấu như vậy, ta với đệ có đào ba thước đất lên thì e là cũng chưa chắc đã tra ra được. Huống hồ gì đại lục Tứ Phương bây giờ, đệ nghĩ, còn có đường nào để điều tra không? Những người đáng chết đều đã chết hết, đại lục Tứ Phương bây giờ là xác chết, là địa ngục, đi hay không đi đã chẳng còn cần thiết phải thấy riêng biệt nữa rồi.”

Nhị lão gia có chút không cam lòng, nắm tay trong ống tay áo bất giác siết chặt: “Lẽ nào chúng ta cứ từ bỏ như vậy sao?”

Đại lão gia Lận gia đột nhiên cười đầy âm hiểm: “Từ bỏ thì đã sao? Đệ đừng quên, đối thủ ẩn giấu của Mặc gia không chỉ là Lận gia chúng ta đâu. Kẻ địch hàng đầu của bọn họ là Thương Úc của ma tộc đó kìa. Có người còn sốt ruột hơn chúng ta nữa đó, đệ cuống cuồng cái gì chứ? Đại điển kế nhiệm lần này, chúng ta không cần làm gì hết, cứ chờ xem kịch hay là được rồi.”

“Ý của đại ca là… Thương Úc cũng sẽ đến sao?”

“Ha ha, có sợ thì sợ là không chỉ có một mình hắn ta thôi!”

Lời nói của đại lão gia Lận gia khiến nhị lão gia bất chợt rùng mình một cái. Ông ta theo bản năng phán đoán, trừ Thương Úc ra, còn ai có thể khiến Mặc gia kiêng dè nữa đây?

Đột nhiên, trong đầu ông ta hiện lên một bóng lưng cao gầy như trúc xanh, thẳng tắp cô độc và kiêu ngạo. Khi dung mạo tuấn tú cao quý của nam nhân đó như ẩn như hiện mà phơi bày ra trước mắt, Lận Ngũ Dương lảo đảo một bước, theo bản năng lui về phía sau.

“Hắn… còn có hắn nữa… Hắn sắp quay về sao? Ha ha, đã qua mười sáu năm, nam nhân đó biến mất mười sáu năm, cuối cùng cũng chịu quay về rồi ư?”

Lận Ngũ Thanh nhìn dáng vẻ hoảng loạn lúng túng, lảo đảo trốn tránh của nhị đệ, đôi mắt sâu híp lại đầy kỳ lạ, khóe miệng cong lên một nụ cười ác liệt.

Lão tam Lận gia trơ mắt nhìn nhị ca nhà mình đột nhiên trúng gió, muốn mở miệng hỏi đại ca, nhưng sắc mặt u ám của đại ca lại khiến lời nói đã ra tới bên miệng của ông ta lại phải nuốt ngược trở về.

Cuối cùng, đến khi Lận Ngũ Thanh phất áo bỏ đi rồi, ông ta cũng vẫn chưa hiểu hai người này rốt cuộc là trúng gió gì.

Chuyện giống như vậy cũng đã xảy ra ở Tuyết gia, thậm chí tứ lão gia Tuyết gia trước đó đã được Lận gia nhắc đến cũng bị mấy đại ca gọi tới thư phòng.

Trước nay bọn họ nói chuyện không vòng vo, trực tiếp hỏi thẳng tứ lão gia Tuyết gia: “Năm đó khi hỗn loạn, đệ đột nhiên rời khỏi đế quốc, đi đâu vậy?”

Đối diện với sự ép sát từng bước của mấy vị ca ca, thậm chí là các trưởng lão, tứ lão gia thời trẻ từng nổi danh xa gần vì phong lưu hào phóng, cho dù nay tuổi đã trung niên mà vẫn không hề thay đổi bản tính từ trong cốt tủy đó, nghênh ngang mở chiếc quạt mỹ nhân nghe “xoạch” một tiếng, bắt chéo chân, vẻ mặt nhàn rỗi mà ngước mắt lên nhìn.

“Lời này của đại ca đúng là thú vị thật đấy. Chuyện mười mấy năm trước, huynh kêu ta nói cho huynh biết một cách có mục đích, nếu ta nói ta không nhớ được, không nhớ rõ nữa thì huynh có tin không?”

Ánh mắt đại lão gia Tuyết gia sắc bén, gắt gao bức ép tứ lão gia Tuyết gia, khóe môi cong lên một nụ cười lạnh.

“Tất nhiên ta sẽ không tin, chỉ là năm đó thời điểm đệ rời đi quá trùng hợp, trùng hợp đến nỗi bây giờ nghĩ lại, nếu trong đó không có gì mờ ám thì có ma mới tin.”

“Mờ ám? Ha ha, đại ca, huynh muốn ta nói ra cái gì mờ ám đây? Đừng nói là ta không biết, cho dù ta có biết, nói cho huynh, huynh có tin không? Đây vốn dĩ không phải là một vấn đề dễ dàng. Nếu ta trả lời thế nào huynh cũng sẽ không tin như vậy rồi thì chẳng bằng ta nói ta không biết. Còn về phần huynh tin hay không thì đó là chuyện của huynh, có liên quan gì đến ta?”

“Tuyết Chi Khiêm, đệ đừng có được đằng chân lân đằng đầu. Chuyện này liên quan tới tương lai của Tuyết gia chúng ta, nếu giờ đệ khai báo rõ ràng, có lẽ bọn ta vẫn sẽ nể tình đệ là huyết mạch Tuyết gia mà tha thứ cho đệ. Nhưng nếu đệ dám hướng về phía người ngoài thì đừng trách các ca ca không niệm tình thân cốt nhục!”

Nụ cười của Tuyết Chi Khiêm lại càng thêm sâu, trên gương mặt tuấn tú mà không mất nét hào phóng đột nhiên mang theo ý tự giễu.

“Tình thân cốt nhục ư? Thì ra các ca ca vẫn còn nhớ ta là người Tuyết gia à? Ta còn tưởng từ hơn mười năm trước các người đã quẳng ta ra ngoài rồi chứ. Giờ nói cái gì là cốt nhục huyết mạch, các người không thấy xấu hổ nhưng ta thấy mất mặt đấy.”

Nói đến đây, ông ta đột nhiên ngừng lại, ánh mắt bình tĩnh mà nghiêm nghị, ngước lên nói: “Khi cần ta thì các người có thể dùng tới bất cứ thủ đoạn nào, vừa dùng con lại vừa lấy phu nhân ra ép buộc ta; khi không cần ta thì nhà tứ lão gia ta chính là bãi phân chó trong mắt các người, có thể tùy ý giẫm đạp sao? Ha ha, những ngày tháng như vậy, các người sống chưa đủ nhưng ta thì sống đủ rồi. Cùng là huyết mạch tương liên, cùng là một mẹ sinh ra, chỉ vì chuyện năm đó mà các người coi ta như kẻ địch. Nếu nhà tứ lão gia ta đã bị các người đá ra khỏi dòng chính, hôm nay cần gì phải hùng hổ dọa người như thế chứ? Bất kể các người đối xử với ta thế nào, kết quả vẫn giống nhau thôi. Ta cần gì phải lãng phí nước bọt với đám người các ngươi? Các vị, ta còn có việc, không nghe các vị ở đây bày âm mưu tính toán nữa. Các người ấy à, thích nghĩ thế nào thì nghĩ, dù sao lão tứ ta sớm đã quen rồi.”

Tuyết Chi Khiêm đứng thẳng lên, phiến quạt “xoạch” một cái mở ra, khóe miệng cong lên, bước chân vững vàng mà rời khỏi.

Để lại các trưởng lão ánh mắt phức tạp, còn cả ba vị lão gia Tuyết gia nhìn nhau với sắc mặt âm u, hồi lâu cũng không chẳng nói lấy một câu.

Ra khỏi chính viện, Tuyết Giản đi lên đón với vẻ lo lắng: “Phụ thân, bọn họ không làm khó ngài chứ?”

Tuyết Chi Khiêm chậm rãi liếc nhìn con trai một cái, ghé sát mặt mình vào mặt hắn ta: “Lẽ nào cha con có gương mặt dễ bị người ta ức hiếp hay sao mà lại lưu lạc đến mức để con trai mình lo lắng vì mình? Giản Nhi, nhớ lấy, cha con không phải kẻ yếu, chỉ là không muốn tranh giành, càng khinh thường chuyện bọn họ hợp bọn với nhau mà thôi. Điều này không có nghĩa là bọn họ có thể muốn làm gì ta thì làm đâu!”

Nói đến cuối cùng, ánh mắt ông ta đột nhiên lạnh đi: “Đi, theo ta đến Lăng gia.”

Mắt Tuyết Giản lóe lên một tia sáng, vừa muốn từ chối thì đã thấy nụ cười trên môi Tuyết Chi Khiêm sâu thêm: “Sao? Con trai ta cũng có lúc hèn nhát à?”

“Không, không phải đâu phụ thân. Là, là vì…”

Nhìn dáng vẻ ấp úng của con trai, Tuyết Chi Khiêm liền thấy chán ghét.

“Được rồi, con đừng nói nữa, ta biết con nghĩ thế nào rồi. Có điều, chuyện này chưa đến cuối cùng há lại có thể dễ dàng buông bỏ chứ? Con với nha đầu đó có duyên, mà nếu đã có duyên thì tại sao lại trực tiếp nhận định là không phận? Không thử làm sao biết được? Đi thôi, có một số chuyện, chỉ khi con nỗ lực thì kết quả mới có thể thuyết phục được con thôi. Nếu bản thân con cũng không thuyết phục được mình thì làm sao kêu người khác cũng buông bỏ đây? Có một số chuyện, phải dựa vào cái này, chứ không phải cái này.”

Dứt lời, Tuyết Chi Khiêm dùng quạt gõ nhẹ vào tim Tuyết Giản, sau đó lại gõ lên đầu hắn.

Bên này, hai cha con vừa ra khỏi Tuyết gia thì bên kia, mấy vị lão gia Tuyết gia đã biết rồi.

“Choang” một tiếng, lão nhị tính khí nóng nảy của Tuyết gia đã cầm chung trà trên bàn ném đi.

“Lão tứ này, càng ngày càng không coi chúng ta ra gì rồi.”

Lão đại Tuyết gia liếc nhìn tam đệ một cái với ánh mắt phiền muộn: “Tính tình đệ ấy đâu phải đệ không biết, đệ càng làm căng với đệ ấy thì đệ ấy lại càng lên mặt với đệ. Nhiều năm vậy rồi, đệ ấy vẫn chẳng thay đổi chút nào. Bất kể sự thật có phải như chúng ta dự đoán không, kết quả cũng không hoàn toàn là chuyện xấu mà.”

Lão nhị trừng mắt lên, ngẩng đầu đầy vẻ không thể tin nổi: “Đại ca, lời này của huynh là có ý gì? Lẽ nào huynh để mặc lão tứ muốn làm gì thì làm như vậy sao?”

Lão đại Tuyết gia thấy sát khí trong mắt lão nhị, không khỏi khẽ lắc đầu: “Lão nhị, khi gặp chuyện, đệ có thể nào đừng kích động như vậy được không? Lão tam, đệ nói cho đệ ấy biết đi, ta làm vậy là vì cái gì.”

Lão tam Tuyết gia có vẻ ngoài rất nho nhã, khí chất thư sinh, nhìn vô cùng vô hại, nhưng chỉ khi ông ta mở miệng thì ngươi mới phát hiện được vẻ u tối ẩn giấu trong đáy mắt ông ta thôi.

“Nhị ca, ý của đại ca là muốn nói với huynh rằng, bất kể tứ đệ đã làm gì, đệ ấy vẫn là người Tuyết gia. Huynh chỉ cần nhớ điều này là đủ rồi.”

“Đệ có ý gì? Nói rõ ràng chút đi!”

Lão tam Tuyết gia nghẹn lời, nhìn ông ta một cái, đã nói rõ như vậy rồi, sao vẫn nghe không hiểu thế? Đồ não heo này.

“Ý chính là nay Tuyết gia phân thành hai phe, lão tứ và chúng ta không phải người cùng đường, nhưng đồng thời huynh cũng nên biết cuối cùng đệ ấy đứng bên nào. Bất kể chúng ta đã từng làm gì, cũng bất kể đệ ấy đã từng làm gì, dựa theo suy đoán của chúng ta, trong chuyện năm đó, đệ ấy đã có tác dụng vô cùng quan trọng. Sau này dù cho Tuyết gia chúng ta ra sao, Mặc gia cũng sẽ nể tình năm đó mà ra tay nương tay với Tuyết gia. Cho nên đại ca mới kêu đệ mắt nhắm mắt mở cho qua, cũng xem như để lại đường lui cho chúng ta. Hiểu chưa?”

Lần này cuối cùng lão nhị Tuyết gia cũng đã hiểu: “Vậy đại ca, chúng ta cứ để mặc đệ ấy không quản như vậy sao?”

Tam lão gia Tuyết gia cười nhạo một tiếng: “Nói cứ như mấy năm nay huynh từng quản người ta vậy. Nhị ca, chẳng bằng huynh đừng nói câu này còn hơn.”

“Tuyết lão tam, có ai phá đám như đệ không hả? Ta làm vậy chẳng phải… chẳng phải là vì tốt cho chúng ta sao? Ta lo lắng, lo lắng đấy có hiểu không?”

“Ờ, hiểu, hiểu. Những người ngồi đây còn ai không hiểu chứ?” Lo lắng cái gì, rõ ràng là tham sống sợ chết, ha ha.

Lại nói đến hai cha con đã rời khỏi Tuyết gia để đến Lăng gia. Họ vừa tới cửa thì đại lão gia Lăng gia đã gọi nhị lão gia tới rồi.

“Ta thấy, chuyện này tám phần là nhắm vào việc năm xưa. Đại điển thừa kế của Mặc gia này xem như đã lật lại không ít nợ cũ năm đó rồi. Còn không phải sao? Trong ngoài kinh thành, bất kể là nhà nào cũng đều âm thầm bàn tán kia kìa, gặp hay không gặp?”

Lăng Vô Nhai khẽ nhíu mày: “Ý phụ thân là?”

“Phụ thân nói sau này những chuyện như vậy thì đừng đến làm phiền ông ta nữa, chúng ta tự giải quyết đi.”

Lăng Vô Nhai nghe vậy, xoa cằm suy nghĩ một lúc, sau đó gật gật đầu: “Nếu đã thế thì mời ông ta tới đây đi, cũng tiện nghe xem rốt cuộc ông ta có ý gì.”

Cứ như vậy, Tuyết Chi Khiên đã tới được thư phòng Lăng gia mà không gặp bất cứ chướng ngại nào.

“Con ra ngoài đợi đi, ta có lời muốn nói với hai vị bá phụ.”

Vào thư phòng, Tuyết Chi Khiêm liền quay người đuổi Tuyết Giản ra ngoài, mặt khác, Lăng Hữu Khanh cũng đã gọi con trai mình đi xuống tiếp đãi Tuyết Giản.

Hai người không có phận sự vừa lui đi, Tuyết Chi Khiêm cũng không vòng vo nữa, trực tiếp nói thẳng: “Lần này ta đến là muốn nói chuyện mười sáu năm trước.”

Hai vị đương gia Lăng gia nhanh chóng trao đổi ánh mắt một phen, trong đáy mắt đôi bên lập tức lóe lên tia sáng âm thầm “quả nhiên là như thế”.

“Ngoài ra, còn có vị nhị tiểu thư từ đầu đến cuối luôn thần bí của quý phủ nữa, có lẽ ta biết được chút manh mối đấy.”

Lời này vừa thốt ra, Lăng Vô Nhai thoáng chốc đã xông ra, túm cổ áo Tuyết Chi Khiêm: “Ông nói ông biết tung tích của con gái ta sao?”

“Khụ khụ, Vô Nhai huynh, đã đến nước này rồi, chúng ta đừng nóng vội, nghe ta từ từ nói đã được không?”

“Ta có thể không nóng vội được sao? Mau, mau nói cho ta biết, giờ con gái ta còn sống hay đã chết?”

Tuyết Chi Khiêm nghe vậy, có chút không được tự nhiên mà xoa xoa mũi: “Vậy thì nếu lát nữa ta nói sự thật, ông không được đánh ta đâu đấy.”

Tuy thực lực của Lăng Vô Nhai và ông ta không phân cao thấp, nhưng ông ta tự nhận là quân tử, mà quân tử xưa nay đều động khẩu không động thủ.

“Ông nói đi.”

Nghe thấy tiếng nghiến răng rõ ràng của Lăng Vô Nhai, Tuyết Chi Khiêm liền cười ha ha, thuận thế ngồi xuống ghế, trình bày đơn giản: “Nói ra thì cũng trùng hợp. Lúc trước khi ta du ngoạn ở đại lục Tứ Phương, vô tình đã nhìn thấy có người bắt nhị tiểu thư nhà ông đi. Ừm, cho nên ta liền tiện thể đi theo. Nhưng không ngờ lại gặp được một đám bắt cóc khác. Hai bên tranh chấp không ngừng, chỉ có điều kẻ kia ít nhiều cũng có chút lương tâm, không muốn hại chết bọn trẻ, nhưng mấy người được phái đến sau thì rõ ràng là muốn giết nhị tiểu thư nhà ông. Ta thì vì không hiểu rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, cho nên liền giúp đỡ giết chết đám người có ý xấu kia. Con gái ông đã được đem đi bình an. Đáng tiếc còn chưa tới Khang thân vương phủ thì lại bị một nhóm người khác cướp đi mất. Ta căn bản không kịp phản ứng, nó đã bị đánh tráo mất rồi.”

Đương nhiên, có chết ông ta cũng không thừa nhận, người đánh tráo chính là bản thân ông ta.

“Ông nói, con của ta bị người ta đánh tráo sao?”

Tuyết Chi Khiêm gật đầu: “Đúng, đánh tráo. Con ông bị cướp đi, còn đứa trẻ kia thì bị đưa tới Khang thân vương phủ.”