Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 473: Di Hình Hoán Nhan thuật




Kết quả thì hay rồi, không nghiên cứu thì thôi, vừa nghiên cứu đã khiến nàng giật nảy mình: “Nước… nước này… Mẹ nó, có nhầm không thế hả? Các huynh lại lấy loại nước này cho bọn ta rửa mặt, không sợ bọn ta bị hủy dung à?”

Dứt lời nàng liền định kéo hai người kia lại: “Hai người đừng rửa nữa. Nước này có vấn đề. Hai tên này không có ý tốt đâu, nếu phải rửa thì cũng phải là bọn họ rửa. Sao hai người lại nghe lời thế chứ? Này, hai người đó, rốt cuộc có nghe thấy ta nói gì không?”

Kết quả, lòng tốt của Linh Diên không hề được hai cô nương kia công nhận. Động tác rửa mặt của bọn họ giống nhau y đúc, chọc cho Linh Diên vừa tức vừa bất lực. Đặc biệt, nhìn dáng vẻ xem trò vui của hai ca ca nhà mình, nàng liền nghẹn đầy một bụng lửa giận.

Nhưng vừa nghĩ tới thân thế đã ẩn giấu mười sáu năm của mình, trong lòng nàng lại như bị mèo cào. Cuối cùng, Linh Diên cắn răng, đi tới trước chậu rửa với vẻ mặt vô cùng không tình nguyện, chấp nhận số phận mà rửa mặt.

Đến khi ba người đều đã rửa mặt xong, Mặc Uyên không để bọn họ lau khô nước trên mặt, mà kêu bọn họ di chuyển tới sau bức bình phong.

“Giờ các muội nằm ngang lên giường, lát nữa bất kể xảy ra chuyện gì, các muội cũng đừng dị nghị, chỉ cần nghe theo lời dặn mà làm là được, hiểu không?”

“Vâng.” Hiếm khi Linh Diên lại không lên tiếng cãi lại, chỉ là vẻ mặt thoáng có chút giật giật nhẹ lại cho thấy rõ trong lòng nàng đang không bình tĩnh.

Sau khi ba người nằm lên xong, Mặc Uyên đưa tay lên vỗ ba cái, liền có ba bà lão mặc tộc phục, tuổi đã quá năm mươi đi ra.

Thấy Mặc Uyên, ba người đồng loạt hành tộc lễ với Mặc Ngân, sau đó Mặc Uyên đích thân đỡ bọn họ đứng dậy, đánh mắt về phía ba người trên giường, ra hiệu với họ: “Ba vị ma ma vất vả rồi. Bọn họ đã chuẩn bị xong, có thể bắt đầu.”

Ba vị ma ma đồng thời nhìn về phía sau lưng mình. Sau khi cẩn thận thăm dò phần mặt của ba bọn họ xong, ba ma ma hài lòng mà gật đầu với Mặc Uyên.

“Cửu thiếu gia, tình hình của ba vị cô nương này đều giữ được rất tốt. Hai vị cứ yên tâm. Giờ thì xin hãy nhường lại không gian cho các nô tì ạ.”

Mặc Uyên nghe vậy, liền thức thời mà lui ra khỏi bình phòng, đi ra bên ngoài, thấy Mặc Ngân bình thản vô cùng mà uống trà, hắn có chút căng thẳng, bước tới đẩy đẩy Mặc Ngân.

“Ca, huynh không căng thẳng chút nào sao? Ta thật sự rất hiếu kỳ đấy. Huynh nói xem, dung nhan thật sự của các muội muội sẽ ra sao? Có khi nào xinh đẹp giống nương không?”

Đối diện với những câu hỏi của Mặc Uyên, Mặc Ngân còn chẳng thèm ngước mắt lên nhìn, đương nhiên là càng đừng hi vọng hắn có thể nói gì đó.

Mặc Uyên tự chuốc lấy nhục, có chút lúng túng lại có phần bất lực, hết cách, chỉ có thể tự mình sốt ruột đi đi lại lại trong sảnh. Những hình ảnh hiện lên trong đầu hắn ta đều là hình ảnh của mẫu thân còn lưu lại trong cấm địa. Tưởng tượng, khi muội muội mình đi ra, có phải sẽ giống y hệt như mẫu thân hay không?

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, người bên ngoài bình phong thì hồi hộp, ba vị cô nương trong bình phong lại chấn động vì thủ pháp xoa bóp nghịch thiên của ba ma ma.

Động tác nhìn có vẻ như lơ đễnh, nhưng lại bao hàm linh lực dao động cao thâm, thậm chí ngay cả những cái xoa ấn vỗ nhẹ bình thường nhất cũng khiến bọn họ nghe rõ được sự vận chuyển của xương trên mặt mình. Công phu thần kỳ như vậy, trong khi bọn họ đang kinh ngạc, từng chút đau đớn cũng đánh thẳng lên dây thần kinh quanh người họ.

Thân là người hành y duy nhất trong số ba người, e rằng sự chấn động trong lòng Linh Diên còn nhiều hơn hai người kia. Bởi vì nàng cảm nhận được rất rõ ràng những biến đổi nhỏ trên mặt mình. Kiểu biến động xương cốt nhỏ nhặt ấy cao thâm khó lường hơn bất cứ thuật chỉnh hình nào ở hiện đại. Chỉ dựa vào sự thúc đẩy linh lực mà đã có thể làm đến mức này, trời ơi, lẽ nào đây chính là thuật Di Hình Hoán Nhan trong truyền thuyết sao?

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, sự đau đớn của ba tỷ muội cũng dần dần hiện rõ. Nhưng vì bọn họ đủ khả năng nhẫn nhịn, nên không hề phát ra bất cứ âm thanh nào. Cảnh tượng ba người bền bỉ kiên trì như vậy, ba vị ma ma đều thấy cả, không khỏi tán thưởng mà gật đầu.

Khi dung mạo của ba người dần xuất hiện, nhìn thấy dung mạo của Linh Diên và Công Tử Diễn rồi, ba vị ma ma vốn chẳng có bất cứ gánh nặng tâm lý nào lại đỏ hồng hốc mắt mà không hề có bất cứ dấu hiệu báo trước nào. Ngay cả nước mắt đã làm nhòe tầm nhìn từ khi nào, bọn họ cũng không phát giác ra.

Bọn họ nhìn nhau, trong những đôi mắt không chút vẩn đục ấy lấp lánh sự kích động khó lòng khống chế. Một khắc sau họ mới bình ổn lại tâm trạng, đi tới trước chiếc giường, làm công đoạn cuối cùng.

Hai canh giờ sau, ba vị ma ma đi ra khỏi bình phong trước. Mặc Uyên vẫn luôn thấp thỏm vội vã đi lên hỏi.

“Sao rồi sao rồi? Thành công không?”

Ba vị ma ma nhìn Mặc Uyên kích động không thôi, lại nhìn Mặc Ngân đầy vẻ bình thản, không khỏi buồn cười mà lắc lắc đầu. Vị cửu thiếu gia này của bọn họ ấy à, đến bao giờ mới có thể thay đổi tính cách này đi chứ? Nhìn lục thiếu gia người ta đi kìa, bất kể là lúc nào ở đâu cũng không hề để lộ biểu cảm trên mặt mình. Đây mới là khí phách mà người nắm quyền Mặc gia nên có!

Mặc Uyên vừa thấy ba người cười lắc đầu, lập tức mờ mịt, sốt ruột không nhịn được mà túm lấy ma ma đứng gần nhất, lớn tiếng hỏi: “Không phải, ba người vừa cười vừa lắc đầu là có ý gì? Rốt cuộc là thành công hay thất bại? Có thể nào nói cho ta một câu không? Các người muốn ta sốt ruột đến chết à?”

“Lão cửu, mau buông bà lão ra. Đệ như vậy sẽ khiến người ta sợ chết khiếp đấy.”

“Nói năng linh tinh. Người sợ chết khiếp rõ ràng là ta này có được không?”

Mặc Uyên gân cổ lên, vẻ mặt đầy tức giận, khiến ba vị ma ma nhìn mà không khỏi bật cười ra tiếng.

“Ba người còn có tâm trạng cười nữa à?” Mặc Uyên lập tức trợn tròn mắt lên.

Ba ma ma thấy vậy, cũng không trêu chọc hắn ta nữa: “Xin cửu thiếu gia yên tâm, nhiệm vụ các ngài giao cho chúng nô tỳ đã hoàn thành rồi. Sau một nén nhang, bọn họ sẽ đi ra, xin hai vị đợi thêm chút nữa. Vậy chúng nô tỳ tạm thời cáo lui.”

Mặc Uyên mấp máy môi, đang định nói gì đó thì Mặc Ngân đã đứng dậy tiễn ba vị ma ma tuy là nô tỳ nhưng lại có thân phận không hề tầm thường ở Mặc gia này ra khỏi cửa.

Lúc đó, ba người sau bình phong đang cứng ngắc cả người, cứng ngắc cả mặt mà nằm trên giường làm động tác định nhan cuối cùng.

Nhưng Linh Diên lại đột nhiên cảm nhận được luồng năng lượng đột ngột đến từ không gian. Sau khi nàng dùng trạng thái linh hồn đi vào không gian, liền nhìn thấy không gian đang rung chuyển kịch liệt. Ngay cả màu sắc của bầu trời cũng từ màu xanh thẳm ban đầu biến thành u ám. Bốn phía xung quanh tối đen như mực, không thể nhìn thấy gì cả, thậm chí nước trong hồ Lam Thủy cũng phát ra tiếng cuộn sóng róc rách…

“Băng Dực, Băng Dực, ngươi đang ở đâu? Mau ra đây!”

Khi Băng Dực lăn từ trong lòng nàng ra với bộ dạng mặt mũi lấm lem, Linh Diên căng thẳng vô cùng mà túm lấy nó: “Ngươi sao vậy? Không sao chứ?”

“Ta không sao, chỉ là tình hình không gian không ổn lắm.”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Nếu ta đoán không lầm thì chắc không gian đang trải qua giai đoạn thăng cấp.”

“Không gian thăng cấp sao lại có động tĩnh lớn như vậy? Trước đây lần nào không gian thăng cấp cũng không gây ra động tĩnh lớn thế mà. Hỏng rồi, không phải là mấy vũ khí hóa học chuyển từ Bất Dạ thành tới xảy ra vấn đề chứ?”

Linh Diên đang định đi tới bên hồ thì lại bị Tiểu Băng Dực túm ngón tay lại: “Không phải đâu, không phải vấn đề của những vũ khí kia. Người yên tâm đi, đây chỉ là không gian thăng cấp thôi, còn về phần tại sao động tĩnh lại lớn như vậy thì đợi thăng cấp xong không phải là biết rồi sao?”

Linh Diên nhíu mày: “Vậy hai người kia đâu? Bọn họ không sao chứ?”

“Bọn họ ấy à, thông minh lắm. Từ khi không gian bắt đầu dao động thì họ đã trốn đi rồi. Yên tâm, có ta trông chừng mà. Giờ người như vậy, e rằng cũng không giúp được gì, không bằng ra ngoài trước đi. Động tĩnh ở đây phải kéo dài đến mấy ngày đấy.”

Chỉ là có thế nào Linh Diên và Băng Dực cũng không ngờ được là sự dao động của không gian lại duy trì cả nửa tháng…

Đương nhiên, đây không phải là chuyện quan trọng nhất, điều gấp rút trước mắt chính là sau khi qua thời hạn định nhan, ba người lại chậm chạp không động đậy gì, khiến Mặc Uyên ở bên ngoài sốt ruột đến mức đi qua đi lại.

“Chuyện gì thế này? Bọn họ mau ra ngoài cho ta xem đi chứ, mau, mau ra đi. Còn không ra là ta xông vào đấy!”

Kết quả, hắn ta còn chưa nói xong thì đã nghe thấy Linh Diên ở bên trong trả lời vọng ra với giọng rất bực bội: “Được rồi, biết rồi, cằn nhà cằn nhằn. Sao chẳng có chút kiên nhẫn nào thế? Ra thì ra, đợi đó!”

Sau bình phong, thực ra ba tỷ muội còn chưa ai mở mắt, thậm chí ngay cả ngồi dậy cũng chưa. Từ sau khi thân thể có thể hoạt động được, bọn họ cứ nằm ngay đơ ra đó, hiển nhiên cũng chưa chuẩn bị đủ tâm lý để nhìn gương mặt của mình.

Linh Diên nằm ngoài nhất bên trái, Công Tử Diễn ở giữa, Mặc Hàn Y thì ở ngoài cùng bên phải.

Đại khái là bọn họ chưa từng gặp thủ pháp thay đổi dung mạo như vậy bao giờ, lúc này, họ đang trong thời khắc căng thẳng cao độ. Thế mà cứ vào những lúc như vậy, ngoài cửa lại có tiếng thúc giục như quỷ đòi mạng của Mặc Uyên. Bất lực, Linh Diên đành ngồi dậy trước.

Nàng ngẩn ngơ một hồi, thử sờ lên mặt mình, nhưng trừ xúc cảm mềm mịn mượt mà ra thì chẳng sờ thấy gì nữa cả. Nàng muốn nhìn sang bên cạnh, nhưng lại sợ trái tim nhỏ của mình không chịu nổi, liền dứt khoát nhảy xuống khỏi giường, đi ra ngoài mà không quay đầu lại.

Kết quả, sau khi Linh Diên nói, Mặc Uyên đợi thêm một khắc nữa vẫn không thấy người ra, lòng nóng như lửa đốt, liền xông vào bên trong, không ngờ lại đụng phải Linh Diên đang cúi đầu đi ra ngoài.

Linh Diên thấp hơn Mặc Uyên rất nhiều, vì thế nàng đâm sầm vào ngực hắn ta. Cơ bắp rắn chắc khiến nàng đụng phải mà choáng cả đầu, lập tức ôm lấy đầu mình, trừng mắt nhìn ca ca mình, sắc mặt không hề vui vẻ.

“Làm cái gì thế? Không phải đã nói đi ra rồi à? Sao huynh còn xông vào trong thật thế hả?”

Bốn mắt nhìn nhau, không gian thoáng chốc trở nên yên tĩnh, ngay cả Mặc Ngân ngồi cách đó không xa dáng vẻ chuyện không liên quan đến mình, nghe thấy động tĩnh của hai huynh muội họ, cũng nhìn sang bên này.

Hay rồi, không nhìn còn tốt, vừa nhìn, hắn đã không tự chủ được mà đứng dậy, đi tới.

Mà Mặc Uyên gần như không có khoảng cách với Linh Diên, sau khi nhìn thấy gương mặt của nàng, đầu tiên là đồng tử co lại, run rẩy kịch liệt, sau đó là không khống chế được mà đưa hai tay ra, ra sức lắc vai nàng: “Giống quá, giống quá đi mất. Ta biết ngay mà, ta biết ngay là thế này mà.”

Vì kích động, giọng hắn ta hơi run run, ánh mắt nhìn Linh Diên lại càng nóng bỏng đến mức rơi lệ. Ngược lại, Linh Diên bị phản ứng của hắn ta làm cho hoảng sợ: “Ca, huynh mau buông ta ra, đau. Huynh bóp vai ta đau đó!”

Giọng nói của Linh Diên lập tức kéo Mặc Uyên về hiện thực, nhìn thiếu nữ nhíu mày đầy đáng thương nhìn mình, hắn ta vội vã buông tay, nhưng hốc mắt đỏ hồng lại cho thấy rõ những cảm xúc không tự kìm nén được trong lòng hắn ta đang biểu lộ ra: “Giống, thật sự là rất giống.”

“Ca, huynh nhìn thấy chưa? Ta biết ngay, ta biết các muội muội sẽ giống mẫu thân y như đúc mà. Nay chúng ta đã tận mắt nhìn thấy, cuối cùng trái tim cũng có thể về vị trí cũ rồi, đúng không?”

Mặc Uyên kích động túm lấy cánh tay Mặc Ngân không biết đã đi tới bên cạnh bọn họ từ lúc nào, đẩy hắn tới trước mặt Linh Diên.

Linh Diên vừa ngẩng đầu lên đã đụng phải một đôi đồng tử sâu thẳm khó dò. Ánh mắt hắn trong suốt mà bén nhọn, dường như có thể thấu rõ hết thảy. Mỗi lần chạm phải ánh mắt của hắn, Linh Diên lại cảm thấy có một áp lực vô danh đang cuốn quanh bọn họ, khiến nàng không tự chủ được mà hít thở sâu.

“Ca!” Khi giọng nói không được xem là ngọt ngào nhưng lại trong trẻo của Linh Diên vang lên, Mặc Ngân mới hoàn hồn. Hắn bình tĩnh nhìn gương mặt của nàng, hồi lâu sau, khóe miệng mới cong lên một nụ cười cưng chiều, động tác có phần biếng nhác mà vén tóc mai của nàng ra sau tai.

“Ngoan, vất vả cho muội rồi.”

Linh Diên chớp chớp mắt, mắt thấy Mặc Ngân luôn không quan tâm, luôn giữ thái độ bình thường với bất cứ chuyện gì lại thất thần trước mặt mình, nàng lại càng tò mò về gương mặt mình. Theo bản năng, nàng liền hỏi Mặc Uyên bên cạnh:

“Gương đâu? Có chuẩn bị gương không? Ta muốn soi gương, mau cho ta xem xem nào!”

Mặc Uyên nhìn gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của nàng, không kìm chế được mà tim đập rộn lên. Cho dù bọn họ là huynh muội ruột, hắn ta cũng không thể nào khống chế được phản ứng bản năng đó của mình. Giờ nhìn vẻ mặt căng thẳng y hệt như mình khi nãy của nàng, hắn ta lại không nhịn nổi mà trêu đùa nàng:

“Không có gương. Nếu muốn xem thì lát nữa muội nhìn mặt tỷ tỷ muội là biết mình trông như thế nào rồi.”

Dứt lời, hắn ta liền ấn nàng ngồi xuống xế, đi ra sau bình phong gọi: “Diễn Nhi, Y Nhi, sao hai muội còn chưa ra?”

Thực ra ngay sau khi Linh Diên đi ra, hai người phía sau bình phong đã lần lượt ngồi dậy cả rồi. Khi bọn họ nhìn vào gương mặt nhau, trong lòng đều kinh ngạc đến không biết miêu tả thế nào.

Khoảnh khắc Mặc Hàn Y thấy gương mặt của Công Tử Diễn, trái tim nàng ta thậm chí đã có một thoáng ngừng đập, trong đầu cũng nhanh chóng xẹt qua một tia sáng, ngay lập tức liền hiểu một cách triệt để rằng vì sao hai thiếu nữ này lại được đón tiếp bằng nghi lễ cao nhất của Mặc gia.

Nếu nói tất cả trước đây chỉ là suy đoán, thậm chí còn ôm một tia hi vọng gặp may, thì hiện giờ sau khi thấy được gương mặt này, nàng ta đã hoàn toàn hết hi vọng, cũng hiểu vì sao ngay từ ban đầu, hai huynh đệ Mặc gia đã lấy quy tắc ngang hàng với nàng ta ra để yêu cầu những người bên dưới.

Chỉ dựa vào gương mặt này thôi, hai tỷ muội họ đã hoàn toàn có thể tung hoành ở Mặc gia rồi. Thậm chí, chỉ nhờ gương mặt này, họ có thể dấy lên cả gió tanh mưa máu ở Long đế quốc!

Cùng lúc với sự kinh ngạc, phần nhiều hơn trong Mặc Hàn Y lại là mất mát và chán nản.

Ngay khi nàng ta đang âm thầm buồn bã, bờ vai đột nhiên ấm áp. Không biết từ lúc nào, cô gái đối diện đã đi tới trước mặt nàng ta, ánh mắt như ánh trăng trong trẻo sáng ngời nhìn vào nàng ta.

“Tuy ta biết bọn ta đến đây có thể sẽ mang đến phiền phức vô hạn cho tỷ, nhưng ta vẫn phải nói, những lời khi trước của hai ca ca tuyệt không phải chỉ là nói suông. Ta và muội muội cũng sẽ không vì thân thế sắp được phơi bày mà có bất cứ điều gì không tôn trọng tỷ. Hi vọng chúng ta có thể chung sống hòa bình, dần dần hòa hợp với nhau.”

Giọng nói của Công Tử Diễn hàm súc mà nặng trĩu, nhưng lại mang theo sự chân thành khiến người ta không cách nào cự tuyệt được. Nàng ấy bình tĩnh nhìn Mặc Hàn Y. Lần đầu hai cô gái tiếp xúc với nhau ở khoảng cách gần như vậy, thoáng chốc đã nắm bắt được trái tim của nhau.