Chỉ có thế? Không còn nữa?
Hiển nhiên bốn mỹ nam không ngờ tới cuối cùng lại có kết quả này, đặc biệt là câu nói vừa rồi của Ly Diên quá mức qua loa. Không đợi bọn họ mở miệng, Quỷ Y đã quay người rời đi, mà chủ tử nhà mình hình như cũng không có bất kỳ dị nghị gì với sắp xếp này. Điều này khiến bọn họ rất khó hiểu: “Vương gia, đây, có phải quá hồ nháo tùy hứng rồi không? Ngay cả mạch cũng không xem mà đã để ngài đến Hàn Băng trì kia?”
Bọn họ càng nghĩ càng cảm thấy việc này không đáng tin cậy.
Vì Thẩm Tứ nghe được dược liệu mà bọn họ đã tìm lâu rồi nhưng không ra, thái độ của hắn với Vệ Giới cũng thay đổi một trăm tám mươi độ. Đối mặt với thắc mắc của họ, hắn ân cần giải thích: “Quỷ Y xưng là Quỷ Y đương nhiên là vì có cách độc nhất vô nhị để xem bệnh. Nếu bà ấy nói có thể giải thì chắc chắn là đã tính toán kỹ càng. Để các hạ đến Hàn Băng Trì đương nhiên cũng là Quỷ Y đặc biệt sắp xếp, không biết Phượng vương điện hạ, phải chăng...”
“Dẫn đường!” Vệ Giới vô cùng sảng khoái nhìn Hàn Tẫn, hiển nhiên hắn lười lại biếng lãng phí thời gian.
Hàn Tẫn lãnh đạm nhìn hắn, hơi nghiêng người: “Nếu vậy, mời!”
Mắt thấy chủ tử nhà mình muốn đi, tứ đại mỹ nam đang định đuổi theo, Thẩm Tứ lại đột nhiên đưa tay cản bọn họ: “Thật xin lỗi, các ngươi không thể đi. Người đâu, sắp xếp phòng cho bốn vị thiếu hiệp này. Mười ngày này, các ngươi không được phép đi đâu cả, nếu không, chúng ta cũng không dám đảm bảo hiệu quả điều trị của quý chủ nhân.”
“Ngươi...” Bốn người đang chuẩn bị nổi điên. Một người trong đó không biết nghe được điều gì từ xa mà sắc mặt thay đổi trong nháy mắt. Tuy rằng không muốn, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng.
Trước phản ứng đột ngột của họ, Thẩm Tứ nhíu mày, lập tức phất tay, thị nữ mặc đồ trắng xuất hiện dẫn bọn họ xuống.
Trong phòng, sau khi Ly Diên trải qua cuộc đấu tranh tinh thần với đại ma đầu kia thì ngã chổng vó nằm trên giường giống như con tôm to. Khi Thẩm Tứ đến, thấy nàng cười đến mức thành bánh quai chèo, nhẫn tâm giễu cợt: “Nhìn xem tiền đồ của muội kìa. Muội không nên vui mừng quá sớm, chúng ta còn không hiểu rõ Vệ Giới này. Muội nói nếu lỡ may hắn chơi muội một vố, chẳng phải là...?”
Ly Diên hờ hững nhìn hắn, “Huynh cho rằng ai cũng giống huynh sao? Huynh cũng không nhìn một chút xem người kia là ai. Dựa vào bản lĩnh của hắn, cần gì phải dùng thủ đoạn này? Có chính là có, không có chính là không có. Vì bốn vị thuốc này huỷ hoại danh tiếng của mình, có đáng không chứ?”
Thẩm Tứ nghẹn họng, cảm thấy có lý, nhưng hắn luôn cảm thấy chuyện này không khỏi quá mức trùng hợp, “Haiz, muội nói trong đó có gì mờ ám hay không. Ta cảm thấy kỳ lạ, sao hắn lại biết muội thiếu bốn loại dược liệu này? Còn có, cuối cùng làm sao hắn tìm đến được nơi này?”
Thương thế của Ly Diên nặng đến mức nàng không còn khí lực để đối phó với hắn, lúc này không kiên nhẫn ngáp một cái: “Bổn cô nương không thèm để ý mấy thứ này. Ta không hỏi quá trình, chỉ nhìn kết quả. Kết quả chính là đã tìm được thuốc này, cho nên, tiếp theo cuối cùng bổn cô nương có thể làm một người bình thường rồi. Huynh, nhanh rời khỏi đây, ta muốn đi ngủ, đừng quấy rầy.”
Thẩm Tứ nhìn nàng không nói nên lời: “Ta bảo này, tâm của muội có phải quá lớn rồi? Muội cũng không nhìn thử người kia là ai, muội cứ ứng phó như vậy? Ném người ta vào Hàn Băng trì coi như xong việc? Tốt xấu cũng phải chẩn đoán chính xác đi chứ?”
Trả lời hắn là sự im lặng.
Hắn làm sao biết, người nào đó đã sớm bắt mạch từ hôm qua rồi. Trong lòng thầy thuốc tự có một cái cân, hoàn toàn không cần hắn nhắc nhở nàng phải làm gì tiếp theo.