Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 349: Nghe được tin dữ




Trong màn sương sớm dày đặc mang theo hơi nước lạnh buốt, Thượng Quan Tình Hi bị trói trên cột, tóc bị dính một tầng hơi nước mỏng, lại nhìn sắc mặt trắng bệch của nàng ta, không khác gì nữ tang thi trong truyền thuyết.

Trên người nàng ta dính đầy máu đen, bộ dáng chật vật không thôi, hiển nhiên là trước khi gặp chuyện không may đã trải qua một cuộc chiến ác liệt.

Linh Diên nhìn nàng ta như vậy, tự nhiên sinh ra cảm giác khâm phục. Không cần biết người này có quan hệ thế nào với Vệ Giới, chỉ riêng việc một nữ tử có thể lên sân chém giết những con tang thi kia cũng đủ để nàng kính trọng nàng ta từ tận sâu trong lòng. Nhưng, dù vậy cũng không thể thay đổi sự thật nàng ta chuẩn bị biến thành tang thi.

Linh Diên áy náy nhìn nàng ta, tay buông lỏng, chậm rãi đứng dậy.

Vệ Giới và Vệ Ly lập tức căng thẳng đi về phía trước: “Tình huống của nàng ấy thế nào rồi?”

“Tình huống không ổn lắm, nàng đã bắt đầu dị biến.” Linh Diên tiếc nuối lắc đầu: “Thật có lỗi, không thể giúp các ngươi được rồi.”

Sắc mặt Vệ Ly trắng bệch, trên khuôn mặt anh tuấn lấm lem tràn đầy sợ hãi và bất an: “Vậy, còn có thể cứu nàng ấy được không?”

Linh Diên mấp máy môi, theo bản năng nhìn lòng bàn tay của mình. Dấu hiệu màu lam nhạt kia như khi nàng khỏe mạnh vậy, sắc màu xanh thăm thẳm, cực kỳ đẹp đẽ.

Điều này có nghĩa là thân thể của nàng rất khỏe mạnh, có thể hút độc tố ra giúp nàng ta. Nhưng hôm nay thân thể nàng vừa mới trải qua quá trình tinh lọc thi độc, nàng không biết bản thân có thành công hay không.

Đặc biệt là độc trong người Thượng Quan Tình Hi, tuy cùng là độc nhưng so với loại độc thông thường thì nguy hiểm hơn rất nhiều. Sơ sót một cái, chính bản thân nàng sẽ bị cắn ngược, buôn bán lỗ như vậy, hoàn toàn không phải điều Linh Diên sẽ làm. Đặc biệt hơn là nàng ta quan trọng với bọn họ, còn đối với nàng thì không hề nặng nhẹ gì.

Nếu đã thế thì sao nàng phải vì một người không quen biết mạo hiểm tính mạng của mình?

Linh Diên không phải Bồ Tát sống, Quỷ Y tung hoành giang hồ nhiều năm như vậy, số lần nàng thấy chết mà không cứu còn nhiều hơn số lần nàng cứu người.

Không phải người nào nàng cũng muốn cứu, toàn bộ là do nàng tự nguyện, bọn họ không có tư cách ép buộc nàng. Mà nàng cũng sẽ không làm trái ý muốn của bản thân, đi làm chuyện mình không muốn làm. Dù cho người này rất quan trọng với bọn họ.

Nàng chậm rãi ngước mắt lên, không hề chớp mắt nhìn Vệ Giới: “Nàng ta, ta không cứu được.”

Khi Linh Diên chuẩn bị rời đi, lúc sắp sượt qua người cùng hắn, Vệ Giới lại đột nhiên lại đột nhiên giữ chặt cánh tay của nàng, khóe mắt nhìn nàng, vẻ mặt nghiêm nghị: “Như thế nào thì ngươi mới có thể cứu nàng?”

Linh Diên cảm thấy lạnh lẽo, ánh mắt sâu thẳm như giếng cổ nhìn hắn: “Có phải vừa nãy ta biểu đạt không đủ rõ ràng? Nếu là như vậy, ta không ngại lập lại một lần nữa, người này, ta không cứu được! Không cứu được! Nghe rõ chưa?”

“Lúc ở Bất Dạ thành, không phải là ngươi đã có thành quả nghiên cứu?”

“Nàng ta không phải là bị tang thi thông thường cắn, là bị Hồng Tà gây ra, độc tính của Hồng Tà còn đáng sợ hơn Bách Lý Phức, lợi hại hơn nhiều so với tang thi thông thường, tiếp nữa, năm đó nàng ta không hề dùng những loại thuốc kia của ta, không hề có một chút khả năng miễn dịch nào, giờ bị như vậy, ta chỉ có thế lực bất tòng tâm.”

Tuy Vệ Ly không rõ vì sao Vệ Giới lại cố chấp với nàng như thế, nhưng đúng là Linh Diên là đại phu đầu tiên đối đầu với tang thi, hắn ta cũng không muốn buông tay như vậy: “Phượng vương phi, Vệ Ly cầu ngươi, mau cứu nàng ấy, hãy mau cứu nàng ấy được không?”

Linh Diên bị hai người họ quấn lấy đến mất kiên nhẫn, rõ ràng nàng đã nói cho bọn họ biết rồi, nàng không có cách nào cả, vì sao cứ bức bách nàng như vậy?

“Ta đã nói rồi, ta không có cách.”

Linh Diên dùng sức hất tay của Vệ Giới ra, không quay đầu lại đi vào phòng.

Vệ Giới mấp máy môi mỏng, ánh mắt nhìn về phía Vệ Ly đang lộ ra vẻ tuyệt vọng: “Trước tiên ngươi đừng gấp, ta sẽ không để kệ nàng như vậy.”

“Sư phụ, chẳng lẽ không có biện pháp khác sao?” Hắn đúng là không thể trơ mắt nhìn mẹ ruột của mình đi tìm chết.

Tử Hạc chân nhân rũ mắt suy nghĩ một hồi, ánh mắt sắc bén nhìn về phía đồ đệ của mình: “Nhất định phải cứu?”

“Đúng, mời sư phụ nói cho ta biết biện pháp.”.Tử Hạc chân nhân liếc nhìn hắn thật sâu: “Nếu như quyết định cuối cùng nằm trên người Linh Diên thì sao?”

“Quả nhiên là có biện pháp, đúng không?” Ánh mắt Vệ Giới lóe lên, nhìn chằm chằm Tử Hạc.

Tử Hạc vuốt vuốt chòm râu, do dự nhìn thoáng qua gian phòng của Linh Diên: “Muốn cứu nha đầu kia, lão phu không có biện pháp trực tiếp, nhưng mà máu của Linh Diên có lẽ có thể tạm thời kìm hãm sự phát tác của độc trong người nàng ta, nhưng lại không thể giải quyết vấn đề căn bản. Nếu muốn giải quyết, sợ phải tiểu nha đầu Linh Diên này rồi. Dù sao, lúc trước nàng đã làm thí nghiệm như vậy, so với chúng ta thì càng hiểu rõ về quá trình biến dị của độc tang thi hơn.Nhưng mà, sợ là, nha đầu Thượng Quan không thể chèo chống được đến ngày đó!”

“Máu? Có thể dùng máu ức chế?”

Vệ Giới khẽ động, nhưng vừa nghĩ tới khúc mắc của Linh Diên với Tình Hi, đáy mắt tràn ra thần sắc vô cùng lo lắng: “Ta đi hỏi nàng một chút.”

Lần thứ hai Vệ Giới tìm tới Linh Diên, nàng nhìn hắn, mắt lạnh băng, câu chữ lạnh nhạt: “Không ngờ tới, trên thế giới này còn có thể tìm được một người mà Phượng vương điện hạ để ý như thế, ta thật sự rất hiếu kỳ, rốt cuộc nàng ta là ai?”

“Một người rất quan trọng.”

“Quan trọng đến mức nào? Còn quan trọng hơn ta sao?”

Vệ Giới mấp máy môi, cố gắng suy nghĩ mẫu thân cùng vợ thì bên nào quan trọng hơn.

Thế nhưng hắn nghĩ nửa ngày, bi kịch phát hiện, giữa hai người, hoàn toàn không thể so sánh được với nhau.

Vợ không ném được, mà nương cũng không bỏ được, cái lựa chọn chết tiệt này, khiến hắn lần đầu tiên rơi vào cảnh lựa chọn dày vò như vậy.

Hắn kiên định nhìn nàng: “Giữa ta cùng nàng thật sự không có gì, vì cái gì ngươi lại không tin lời của ta chứ?”

“Không có gì, vậy vì sao lại đưa ra quyết định khó khăn như vậy? Vệ Giới, đừng bảo là ngươi coi ta là một đứa trẻ con thật đấy nhé?”

Linh Diên nói làm Vệ Giới dở khóc dở cười: “Ngươi là để ý quan hệ của ta và nàng ấy nên mới không có ý muốn cứu nàng?”

Linh Diên đột nhiên lạnh lùng cười: “Ha ha, thì ra trong lòng ngươi, ta là một người như vậy, Vệ Giới, uổng phí ta cứu ngươi mấy phen, kết quả là, đổi lấy đánh giá của ngươi như vậy? Được rồi, cái gì cũng  đừng nói nữa, không phải là muốn dùng máu của ta để tạm thời kềm chế không cho độc tố của nàng ta lan ra sao?”

Đáy mắt Vệ Giới hiển thị rõ vẻ bất đắc dĩ: “Diên Nhi, ta nói, khi đến thời điểm thích hợp, ta sẽ nói cho ngươi biết sẽ nói cho ngươi biết thân phận của nàng, toàn bộ chuyện về nàng, xin ngươi cho ta chút thời gian được không? Ta biết chuyện này không công bằng đối với ngươi, nhưng, nhưng hiện tại ta không có cách nào, nàng không thể chết được, nếu như nàng mà cứ thế chết đi, ta…”

“Được thôi, cầm chén tới đây, để ta đựng máu.”

Hiển nhiên Vệ Giới không ngờ nàng lại sảng khoái như vậy, trong khoảng thời gian ngắn có chút sợ sệt: “Ngươi…”

“Không phải là một chén máu sao? Ta cho được. Còn nàng ta có thế kiên trì bao lâu, cũng không phải ta quyết định.”

Vệ Giới nhìn ra nàng không vui, nhưng lời đến khóe miệng rồi lại nuốt xuống, cuối cùng thở dài một tiếng, đi ra ngoài.

Không đến chốc lát, hắn cầm một cái bát tới đây, Linh Diên cầm chủy thủ của mình ra, nhẹ nhàng vẽ một cái tại cổ tay mình, máu đỏ tươi từng giọt một rơi vào trong chén sứ trắng sạch sẽ.

Thả đầy một chén, nàng nhướng mày nhìn về phía hắn: “Đủ chưa?”

Vệ Giới vội vàng gật đầu: “Đủ rồi.”

Linh Diên lập tức dùng ngón tay đè lại mạch đập của chính mình, hờ hững xoay người: “Nếu như đủ rồi thì mang đi đi, ta mệt, ngươi không cần ngồi ở đây.”

Thân hình Vệ Giới cứng đờ: “Ngươi, ngươi còn cần chăm sóc.”

“Cảm ơn, gọi An Huệ và An Na tới là được rồi.”

Thình lình nhắc tới An Huệ và An Na, mắt Vệ Giới đột nhiên thay đổi mấy lần, hắn lại quên luôn hai nha đầu luôn ở bên người nàng.

Linh Diên chậm chạp không nhận được đáp án, cảm giác có chỗ nào không đúng.

Nàng cau mày xoay người: “Sao? Khó khăn lắm hay sao?”

Vệ Giới nhìn mặt của nàng, do dự cả buổi, mới nhổ ra mấy chữ: “Bọn họ, đã bị giết.”

Thân hình Linh Diên chấn động, đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt khẩn trương trước nay chưa có: “Ngươi, nói cái gì?”

“Bọn họ đã bị giết, bị Hồng Tà, bóp chết rồi.”

Thân thể Linh Diên lung lay, lảo đảo té ngã lên nhuyễn tháp, Vệ Giới bước lên phía trước đỡ lại bị nàng nhẫn tâm đẩy ra.

“Tay của ngươi còn đang rỉ máu.”

“Không cần ngươi lo, ta không cần ngươi lo! Đến lúc nào rồi mà ta còn để ý mấy giọt máu đó sao? Vì sao lại không cứu họ? Vì sao?”

Tuy rằng thời gian chung đụng với mấy nha đầu này không dài, nhưng bởi vì bọn họ xuất thân Phượng Trì sơn trang, lại được mấy ca ca của nàng tự mình chọn lựa, đối với họ, nàng có bản năng ỷ lại vào họ. Nhưng, tình cảm của họ, còn chưa được bồi dưỡng sâu, mà đã, chết rồi?

Vệ Giới nhìn nàng thành ra thế này, trong lòng cũng không thoải mái, đặc biệt là khi nghĩ đến tử trạng của hai nha đầu kia, sắc mặt càng khó coi hơn.

“Lúc ấy trong tay Hồng Tà giữ Tình Hi, chẳng ai ngờ rằng hắn lại đột nhiên ra tay với An Huệ…”

“Tình Hi? Ha ha, gọi tên thân mật thật đấy, sao mà khéo như vậy? Lại là nàng ta? Ha ha, lại là nàng ta? Bởi vì nàng ta bị bắt cho nên ngươi không dám tùy tiện động thủ cứu bọn họ, đúng không?”

“Không, tình huống lúc đó quá hỗn loạn, đặc biệt là trạng thái ngay lúc đó của hai người bọn họ, rất không phù hợp, cứ ngây ngốc, sau khi An Huệ bị cắn đứt cổ…”

“Ngươi nói cái gì? An Huệ của ta bị tên quái vật Hồng Tà cắn đứt cổ?”

Thần kinh Linh Diên gần như tan vỡ, chỉ cảm thấy lòng mình như bị cái gì xé thành mảnh nhỏ…