Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 307: Phẫu thuật mổ sọ 1




Dung vương phủ của Tư U.

Dưới sự cố gắng của Linh Diên và Thượng Quan Tình Hi, tình hình của Dung thân vương càng ngày càng tốt lên, hôm nay ông đã có thể xuống giường đi lại. Tin rằng không tới nửa tháng là có thể loại bỏ hết độc còn lại trong cơ thể ông.

Về cơ bản, độ khó bốn sao coi như đã giải được. Mặc dù được bên ngoài giúp đỡ nhưng dường như hệ thống không bận tâm, có lẽ do nàng vẫn là chủ lực.

Dù sao, trừ lúc đầu vị “Quỷ y” này xuất Băng Thiền ra, sau đều tự nguyện biến thành vai phụ. Mặc dù không biết vì sao, nhưng đến lúc này cũng coi như đã giúp nàng rất nhiều, chuyện giả mạo nàng cũng mắt nhắm mắt mở.

Linh Diên hoàn toàn không nghĩ tới, Thượng Quan Tình Hi làm như vậy phần lớn là muốn xem người con dâu này của nàng ta có bao nhiêu bản lĩnh.

Đương nhiên, kết quả khiến nàng ta cực kỳ hài lòng.

Ngoại trừ gương mặt này và tuổi tác quá nhỏ ra thì đúng là có thể coi là hoàn mỹ. Điều đáng mừng là, tuổi của thân thể nàng ta lúc này lớn hơn Linh Diên một tuổi chứ không phải nhỏ hơn một tuổi.

Lúc đầu, so sánh với tiểu nhi tử đã quá đáng rồi, nếu còn nhỏ hơn con dâu nữa vậy uy nghiêm trong tương lai của nàng ta còn chỗ nào? Cuối cùng cũng tìm được cảm giác cân bằng rồi.

Đương nhiên, Linh Diên không biết những lo lắng này của nàng ta. Vì ảo tưởng sắp cầm được dụng cụ truyền dịch mà mình ước mơ tha thiết, tâm tình của nàng thật sự rất tốt.

Nghĩ thầm đã giải quyết được cấp bốn sao này rồi, độ khó của ba sao cũng là chuyện dễ như trở bàn tay. Nếu không, vừa nghe nói cổ độc của Dung thân vương đã được giải, đã có không ít người lập tức tìm tới cửa xin nàng xem bệnh, mà phần lớn những người này đều là dòng họ của hoàng thất.

Vốn Linh Diên không muốn phá vỡ quy củ từ xưa đến nay của mình, chữa cho Dung thân vương xem như đã nể mặt người nào đó rồi, nàng không cần kiêng dè những người khác. Nhất là lúc này, nàng đã chữa khỏi cho Dung thân vương, lại có Vệ Giới bảo vệ ở phía sau, nàng không cần nhìn sắc mặt của ai cả. Nhưng vì mau chóng hoàn thành nhiệm vụ của mình, nàng chọn lão thái quân của Định Tây hầu phủ.

Không vì gì khác, chỉ vì Vệ Giới đã chỉ nhà này, muốn nàng đến cứu chữa. Dù không biết vì điều gì, nhưng nàng vẫn thuận theo tự nhiên. Dù sao cứu ai cũng là cứu, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được.

Linh Diên không biết, Vệ Giới lựa chọn nhà này đều là bởi vì vị lão thái thái này đã từng có duyên lành với Đỗ gia. Chỉ dựa vào điều này, bọn họ không thể trơ mắt mặc bà ấy chết.

Thế là, khi Linh Diên tới cửa chữa bệnh liền giao Dung thân vương cho vị “Quỷ y” chuẩn bị rời đi, để nàng ta thay mình chăm sóc.

Triệu chứng của lão thái quân Định Tây hầu phủ là đột nhiên chảy máu não, tình huống rất nghiêm trọng.

Trải qua một loạt biện pháp cấp cứu của Linh Diên, mặc dù bệnh tình của bà ấy đã ổn định nhưng trong đầu vẫn có máu tụ, phải làm phẫu thuật lấy máu ra mới khiến dây thần kinh không bị máu đè lên.

Thế nhưng nguy hiểm của cuộc phẫu thuật này rất lớn, nhất là trong hoàn cảnh chữa bệnh lúc này, biến số của giải phẫu mổ sọ càng là thay đổi trong nháy mắt. Chỉ hơi không cẩn thận thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Lúc nàng nói suy nghĩ của mình cho người nhà của lão thái quân, bọn họ cũng bị dọa sợ bởi lời nói lớn mật của nàng.

“Mổ, mổ sọ? Cái này, chuyện này khác nào tự sát chứ?”

“Không, không được. Chính ngươi cũng đã nói có nguy hiểm. Mẫu thân của ta đã lớn tuổi, không chịu nổi nguy hiểm như thế.”

“Phượng vương phi, chúng ta nhận ý tốt của người, có điều, nguy hiểm quá lớn, chúng ta không chịu được, vẫn nên xin thôi!”

Kết quả như vậy, Linh Diên đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Mặc dù như thế, nàng còn chưa nói rõ tình huống, đối phương đã từ chối dù không đợi nàng nói xong.

“Dù cách này của người có thể chữa khỏi bệnh của lão thái quân, nhưng lỡ may thì sao. Lỡ may nguy hiểm mà ngài nói xảy ra trên người mẫu thân của ta thì sao? Chúng ta không chịu nổi hậu quả ấy. Nếu ông trời muốn như vậy, vậy cũng chỉ có thể thế này thôi.”

Linh Diên khẽ nhíu mày: “Chẳng lẽ chỉ vì hai phần nguy hiểm mà từ bỏ tám phần hi vọng? Thân thể lão thái thái vẫn luôn rất tốt, lần này đột nhiên xảy ra chuyện, nếu như không thể chữa trị, khả năng trong tương lai lão thái thái cũng chỉ có thể nằm ở trên giường, ta nghĩ hẳn các ngài đều hiểu rõ hậu quả.”

Dù Linh Diên đã nói đến mức này, nhưng vẻ mặt của mọi người vẫn do dự. Linh Diên thấy thế cũng không nhiều lời nữa, xách hòm thuốc của mình lên nhìn Định Tây hầu.

“Nếu hầu gia nghĩ thông suốt rồi thì có thể tìm ta bất kỳ lúc nào. Ba ngày, các ngài có thời gian ba ngày để cân nhắc. Sau ba ngày, tình hình của lão thái quân sẽ ngày càng sa sút, cuối cùng, chính là triệu chứng các ngài thường thấy. Đến lúc đó, đừng nói là ta, dù là Đại La thần tiên cũng không cứu được. Cáo từ!”

Định Tây hầu muốn tiễn nàng lại bị Linh Diên đưa tay ngăn cản: “Hầu gia xin dừng bước.”

Giọng nói của nàng lạnh nhạt. Rõ ràng bình tĩnh như thế lại vẫn khiến người ta không rét mà run, theo bản năng làm theo ý nàng.

Linh Diên ở bên này vừa mới rời khỏi, Định Tây hầu ở phía sau đã hoàn toàn bùng nổ: “Hầu gia, chuyện này phải làm sao đây…”

Định Tây hầu đưa tay ngăn hầu phu nhân lại, lúc này sai nhị đệ ở bên cạnh: “Đi, gọi tất cả mọi người đến đây.”

Nhị gia lập tức hiểu được lời này của đại ca là có ý gì, lúc này gật đầu, sắc mặt nặng nề đi ra ngoài.

Hầu phu nhân há hốc mồm, cuối cùng không hề nói gì, yên lặng ngồi ở đấy chờ.



Xe ngựa của Định Tây hầu phủ đưa Linh Diên đến phủ Dung thân vương. Sau khi lão quản gia tự mình tạ ơn mới quay người rời đi.

Nhìn bóng lưng của ông ấy, Linh Diên bất đắc dĩ lắc đầu. Xem ra lần này hoàn toàn không cứu được Lão thái quân rồi.

Khi Dung vương phi hiểu rõ tình trạng cũng thở dài yếu ớt.

“Lão thái quân là người tốt. Nếu cứ vậy mà nằm liệt trên giường, miệng không thể nói, với người mạnh mẽ như bà ấy là đả kích đến mức nào chứ? Linh Diên à, thật sự chỉ có cách này sao?”

Linh Diên gật đầu: “Trước mắt cũng chỉ có một cách này. Ta có thể làm, nhưng những người khác lại không thể làm. Nhất là cách này cũng không được mọi người tiếp nhận, chỉ vì nguy hiểm quá lớn. Nhưng nếu không có nguy hiểm thì cũng không thể gọi là cách giải quyết cho chứng bệnh khó.”

“Thật sự là nghe rợn cả người. Ta lớn như vậy, cũng là lần đầu tiên nghe nói mở sọ người ra còn có thể sống được.”

Linh Diên từ chối cho ý kiến trề môi. Ở cổ đại, thật sự rất hiếm thấy tình huống này, hơn nữa hơi không cẩn thận thì thật sự sẽ lấy mạng người. Thế nhưng điều kiện tiên quyết là nàng có hệ thống chữa bệnh, bây giờ nàng đã có dụng cụ truyền dịch, sẽ làm tăng tỷ lệ sinh tồn của người bệnh. Cứ cho không thể so sánh với hiện đại, không thể nào đoán trước được các loại biến chứng trong quá trình giải phẫu, thế nhưng làm, thì còn khả năng sống, không làm, vậy cũng chỉ có thể nằm ở trên giường chờ chết.

Nên là, nàng đã nói rồi, về phần họ nghe hay không nghe, lựa chọn như thế nào, vậy phải xem ý của họ.

Linh Diên tạm biệt vương phi, về đến phòng là ngủ ngay lập tức.

Ở bên kia, Như Yên đã hồi cung, Điêu Di cũng mang Điêu Man biến mất không còn tung tích. Đã đi đâu, tự nhiên không cần nói.

Thân phận của Điêu Di thần bí, cho dù là Thượng Quan Tình Hi cũng có rất nhiều hiếu kì. Còn có Lưu Anh, lúc trước cứu được nàng ấy là ngoài ý muốn, vậy mà không ngờ lại được nàng ấy báo đáp như vậy.

Nàng ta đã từng hỏi nàng ấy đến từ đâu, tôn trọng nàng ấy, cũng kính trọng nàng ấy. Quan hệ của họ, vừa là thầy vừa là bạn nhưng tuyệt đối không phải chủ tớ.

Vợ chồng bọn họ có thể cứu nàng ta ra khỏi hỏa hoạn, lại không tiếng động đưa vào trong tổ chức của Điêu Di, còn có thể trong thời gian ngắn biết được những sinh mạng vô tội may mắn sống sót, chỉ điểm họ, bồi dưỡng họ. Năng lực này, Thượng Quan Tình Hi cam bái hạ phong đồng thời cũng vô cùng hiếu kì.

Điêu Di là ai đây?

Giấc ngủ này của Linh Diên ngủ thẳng tới trưa ngày hôm sau. Khi nàng xoa đôi mắt nhập nhèm còn buồn ngủ mở cửa ra, hai tiểu nha đầu lập tức đi lên hành lễ với nàng, “Phượng vương phi, ngài đã tỉnh?”

Linh Diên khẽ xoa cằm, nhìn sắc trời: “Đã là giờ gì rồi?”

“Bẩm vương phi, đã là buổi trưa.”

Buổi trưa? Ông trời ơi, nàng ngủ sắp một ngày rồi? Đây thật là…

“Sao không đánh thức ta dậy? Vậy mà ngủ lâu như thế.”

“Bẩm Phượng vương phi, vương phi nương nương thấy ngài mệt muốn chết nên muốn để ngài ngủ thêm một lát. Ngài đã đói bụng chưa, đồ ăn trưa đã chuẩn bị xong, có thể bưng lên luôn không ạ?”

Linh Diên sờ sờ bụng, thật sự rất đói, gật đầu nhẹ, thuận tiện hỏi tình huống Dung thân vương.

“Vương gia đã có thể xuống giường đi lại. Phượng vương phi, ngài thật sự là thần mà. Vương phi và vương gia còn đang ở trong viện tản bộ nữa, trên dưới vương phủ chúng ta đều phải cảm tạ Phượng vương phi ngài nữa!”

Linh Diên cười nhạt: “Quỷ y đâu rồi?”

“Trong lúc ngài ngủ, Quỷ y đã đi rồi, là được Phượng vương điện hạ tự mình đưa đi.”

Vệ Giới tự mình đưa đi?

Linh Diên cau mày. Nàng chưa kịp tìm hiểu rõ thân phận của người này thì đã bị Vệ Giới đưa đi? Rốt cuộc tên này đến chỗ nào tìm người vậy?

Xem ra chuyện này bắt buộc phải đợi nàng quay lại vương phủ mới có thể hỏi cho rõ.

Mặc dù Dung thân vương trúng cổ độc mười lăm năm, thậm chí lâu hơn, nhưng loại cổ độc này trừ khi có dược vật đặc thù làm chất dẫn, nếu không sẽ không phát độc. Dù cho phát độc, nhưng nếu giải được trong thời gian nhất định cũng sẽ không tạo ra ảnh hưởng gì lớn với thân thể ông.

Cho nên, chỉ cần loại trừ cổ mẫu, diệt trừ độc sót lại, xuống giường đi lại hiển nhiên là việc rất nhỏ. Không quá mười ngày liền có thể khôi phục như cũ.

Hiện tại việc nàng làm mỗi ngày chính là xử lý độc còn sót, ngoài áp dụng nhiều cách gồm bôi thuốc, ngâm thuốc, châm cứu, trong thì uống thuốc đông y điều trị.

“Buổi sáng vương gia đã ngâm thuốc, cũng đã uống hai chén thuốc. Xin hỏi Phượng vương phi lúc nào sẽ châm cứu?”

“Giờ ăn trưa thì qua.”

Linh Diên vừa định hỏi một chút có tin tức phủ Định Tây Hầu ở bên kia, nhưng lời đến miệng lại nuốt xuống.

Nếu quả như thật có tin tức, chắc hẳn vương phi đã sớm đến đây. Kéo đến lúc này, xem ra là không có.

Lúc đó, trong xe ngựa của Vệ Giới, Thượng Quan Tình Hi cũng phát sầu vì chuyện này: “Haizz, đáng tiếc cho mạng của lão thái quân…”

Vệ Giới nhíu mày: “Người cứ thế tin nàng có thể làm được?”

Dù sao, đây chính là mổ sọ, giải phẫu mổ sọ đấy!

Thượng Quan Tình Hi vẫn mặc đồ của Quỷ y, nghe Vệ Giới nói như vậy không khỏi chế nhạo quét mắt nhìn hắn: “Vậy còn con? Có tin nàng ta không?”

Vệ Giới sầm mặt: “Bản vương là hỏi người.”

Thượng Quan Tình Hi khẽ xì một tiếng, đánh lên đầu Vệ Giới: “Tiểu tử thối, từ lúc nhận nhau đến giờ, con còn chưa gọi ta là mẫu thân đâu! Hiện tại còn dám xưng bản vương?”

Vệ Giới hừ lạnh: “Chính người đã nói người không phải là Đỗ Vân Ca nữa rồi. Đã như vậy, vì sao còn phải gọi người là mẫu thân?”

Gọi một người còn nhỏ hơn mình là mẫu thân, Vệ Giới ngẫm lại, cảm thấy mình mẩy da gà nổi bần bật.

“Ồ, tiểu tử thối, con được đấy, còn nghĩ như vậy? Con xác định mình sẽ không gọi?” Đôi mắt của Thượng Quan Tình Hi nhíu lại, trong đôi mắt trong veo có một tia suy nghĩ.

Vệ Giới nhìn vẻ mặt này của nàng ta, lập tức ý thức được gì đó. Nếu cứ lấy cứng chọi cứng như vậy, khẳng định mình không có được chỗ tốt, lúc này rất thức thời dời chủ đề.

“Lão thái quân có nguồn gốc gì với Đỗ gia?”

Bị Vệ Giới nhắc nhở như vậy, Thượng Quan Tình Hi biết rõ hắn đang nói sang chuyện khác, nhưng trong đầu không tự chủ được nhớ đến năm đó.

Đã từng, trước khi nàng ta chưa xuất giá, mỗi lần tham gia yến hội, lão thái quân kiểu gì cũng sẽ lôi kéo tay của nàng ta, nhìn nàng ta vô cùng hiền từ.

“Hài tử ngoan, nếu con làm tôn tức của ta thì tốt biết bao. Haizz…”

Lão thái quân và bà ngoại nàng ta lúc còn trẻ vô cùng gần gũi, vốn muốn định gả mẫu thân nàng cho Định Tây hầu, đáng tiếc không như mong muốn. Nửa đường sau thì nhảy ra một Đỗ Như Hối, quỹ đạo nhân sinh của tất cả mọi người đều xảy ra thay đổi, nên mỗi lần lão thái quân thấy nàng ta đều sẽ cực kỳ yêu thương, thậm chí có đôi khi còn vụng trộm càu nhàu với nàng ta.

“Hai mẹ con nhà con đấy, cũng thật là, sao cứ khi lão thái thái ta coi trọng các con, các con đều bị người bên ngoài nhìn trúng chứ? Sớm biết như vậy, lúc con mới sinh ra đã định luôn hôn sự này rồi. Đáng tiếc, quá đáng tiếc!”

Bây giờ suy nghĩ lại cũng không khỏi cười một tiếng. Lão nhân gia đáng yêu của nàng ta, với ai cũng đều vô cùng hiền lành. Mặc dù bình thường bà ấy cường thế, nhưng đó đều là bị ép buộc. Lão thái gia qua đời sớm, nếu như không có lão thái quân giữ, lúc này Định Tây hầu phủ sẽ ra sao, thật sự không ai có thể tưởng tượng được.

Bà ấy là trời của Định Tây hầu phủ, trời sập, đồng nghĩa Định Tây hầu phủ sẽ sập…

Vệ Giới nghe đến đây, cuối cùng cũng hiểu rõ. Thấy dáng vẻ trầm tư của Thượng Quan Tình Hi, hắn cũng không đành lòng. Không được tự nhiên nói ra câu an ủi đầu tiên từ lúc nhận nhau đến giờ.

“Người yên tâm, Định Tây hầu phủ sẽ đồng ý.”

Quả nhiên, Linh Diên bên này vừa ăn xong bữa trưa, một tiểu nha đầu thở hồng hộc chạy tới. Thấy dáng vẻ của nô tì đó, trong lòng nàng đột nhiên một xoắn lại, vội vàng gọi để cho nàng ấy vào: “Sao vậy?”

“Hồi Phượng vương phi, vương phi mời ngài đến phòng khách, nói là, nói là người của Định Tây phủ hầu đến.”

Trên mặt Linh Diên không biểu hiện gì nhưng trong lòng thì thở phào nhẹ nhàng, lập tức để đũa xuống: “Được, đi thôi.”

Linh Diên nghĩ sẽ là phu nhân Định Tây hầu đến, lại không ngờ Định Tây hầu cũng tới, mà thêm Dung thân vương cũng ở, lúc này ông đang nhíu mày.

“Đại hoàng huynh, thân thể của huynh dù vừa có khởi sắc nhưng không thể quá mức mệt mỏi, cần nằm trên giường nghỉ ngơi.”

Dung thân vương vừa nhìn thấy Linh Diên đã định đứng lên, không nghĩ tới nha đầu này vừa đến đã nói như vậy, khiến ông ta lúc này có hơi dở khóc dở cười.

“Thất đệ muội, muội thật là hà khắc. Được được được, lát nữa ta sẽ đi nằm, được chưa?”

Linh Diên tức giận hừ một tiếng, lúc này mới nhớ tới vợ chồng Định Tây hầu ở bên cạnh. Hai người thấy nàng liền vội vàng hành lễ lại bị nàng miễn.

“Lần này hai vị tới cửa là đã nghĩ thông suốt rồi?”

Lời vừa nói ra, vợ chồng Định Tây hầu hơi xấu hổ, lúc này ngượng ngùng nói với nàng: “Thỉnh Phượng vương phi thứ lỗi. Hôm qua do dự là thật sự lo lắng cho tình huống thân thể của mẫu thân, tuyệt đối không có ý nghi ngờ khả năng của người, mong người đừng nên hiểu lầm…”

Linh Diên nghe đến đó, nào không hiểu đạo lý đã nói ngay: “Phu nhân khách khí rồi, đây là chuyện thường tình, có thể hiểu được. Hầu gia và phu nhân hôm nay đến đây, đã suy nghĩ kỹ chưa?”

Hầu phu nhân nghe đến đó, vội vàng xoay người nhìn về phu quân mình, vừa hay Định Tây hầu cũng đi tới chỗ các nàng. Đi đến chỗ của Linh Diên, cực kỳ khách khí chắp tay, cúi đầu: “Phượng vương phi, lão thái quân, xin nhờ người!”

Kỳ thật, trước khi vào cửa, trong lòng của họ vẫn còn lung lay. Thế nhưng là khi bọn họ nhìn Dung thân vương ngày hôm đó có rất nhiều thái y, đại phu đều bó tay không có cách nay được vương phi đỡ đi đến trước mặt họ, Định Tây hầu đột nhiên hạ quyết định rất lớn.

“Cho dù xuất hiện tình huống gì, các ngài đều không trách không oán?”

Linh Diên nhíu mày nhìn sang. Vợ chồng Định Tây hầu hơi sững sờ, hiển nhiên không ngờ nàng sẽ hỏi như vậy hỏi. Hai vợ chồng liếc nhau sau, Định Tây hầu cắn răng chắc chắn như đinh đóng cột.

“Mặc kệ tình huống như thế nào, chúng ta đều không trách không oán. Cầu xin Phượng vương phi chữa trị cho mẫu thân.”

Cầu xin?

Đường đường là Định Tây hầu vậy mà lại dùng chữ “cầu xin” này trước mặt nàng. Không thể không nói, Linh Diên rất ngạc nhiên.

Tuy nói nàng là Phượng vương phi, lại là quận chúa hòa thân của nước Mị, hay là nhị tiểu thư Linh gia trang. Nhưng đến Tư U rồi, nàng cũng chỉ là Phượng vương phi. Từ lúc thành hôn, hoàng thất cũng không hề thừa nhận thân phận của nàng, thậm chí còn liên lụy làm Vệ Giới phải khiêm tốn một thời gian. Còn cả tuổi cộng thêm khuôn mặt này của nàng khiến hình tượng của nàng sụt giảm đi rất nhiều.

Dù nàng đứng trước vợ chồng Định Tây hầu cũng chưa từng tự cao tự đại. Thế nhưng hai người này lại cho nàng lễ nghi mà Phượng vương phi nên có.

Không thể không nói, trong lòng Linh Diên rất cảm động. Nàng hơi ngạc nhiên nâng mắt, ánh mắt khóa chặt vào Định Tây hầu, ý đồ từ trong ánh mắt của ông ta nhìn ra gì đó.

Cuối cùng là ông ta thật sự đơn thuần muốn giữ lại mạng của mẫu thân mình? Hay là muốn cứu vãn vận mệnh của Định Tây hầu phủ?

Dù sao, lão phu nhân là nhân vật mà ngay cả thái hậu cũng phải kính trọng, có bà ấy tọa trấn ở Định Tây hầu phủ, hiển nhiên so với một hầu phủ không có bà ấy thì địa vị sẽ cao hơn nhiều.

Rốt cuộc Định Tây hầu ôm tâm thái như thế nào đây?

“Phượng vương phi? Phượng vương phi? Thế nhưng, nhưng người chưa nói về nguy hiểm của bệnh mẫu thân ta?”

Thấy Linh Diên chỉ nhìn chằm chằm bọn họ không nói chuyện, Định Tây hầu khẽ nhíu mày, hơi khẩn trương hỏi.

Lúc này Linh Diên mới hồi thần lại, nghĩ đến thói quen nghi kỵ như khi mình là Quỷ y, nhất là khi đối mặt với những người dòng họ hoàng thất, đầu xoay còn nhanh hơn bình thường, lúc này tự giễu cười lạnh.

Lúc ngước mắt lên đã khôi phục lại thân phận thầy thuốc đơn thuần.

“Xin hầu gia yên tâm. Nếu hầu gia và phu nhân đã thương lượng xong, vậy bản vương phi không thể từ chối. Vậy đi, mời hai vị về phủ trước, giúp ta tìm một gian phòng có ánh sáng tốt, xung quanh tĩnh mịch, có hiệu quả thông gió tốt, nơi thích hợp dưỡng bệnh. Bệnh của lão thái quân hết sức phức tạp, ta cần phải chuẩn bị, ngày mai sẽ đến, được chứ?”

Hầu phu nhân vừa mới há to miệng, lại bị hầu gia chặn lại, lúc này vui vẻ nói với nàng.

“Vậy làm phiền Phượng vương phi, bản hầu trở về sắp xếp. Nếu Phượng vương phi còn gì sai bảo, mời cứ liên hệ với ta. Như vậy, chúng ta không quấy rầy nữa, cáo từ. Dung thân vương điện hạ, vương phi nương nương, chúng ta ở đây cảm ơn hai vị. Thỉnh vương gia tĩnh dưỡng cho tốt, ngày khác ổn thỏa ta sẽ đến nhà cảm tạ.”

Định Tây hầu từ chối bọn họ đưa tiễn, dẫn theo phu nhân sải bước rời đi. Nhìn dáng vẻ vội vàng của ông ta, hiển nhiên là vì vội về, dựa theo yêu cầu của Linh Diên để chuẩn bị gian phòng. Thấy thế nào cũng đều giống như đau lòng mẹ của mình, mà không phải…

Ha ha, nàng đúng là buồn lo vô cớ. Mặc kệ Định Tây hầu vì sao lại đồng ý, kết quả này không phải là điều nàng mong chờ sao?

Định Tây hầu dù là một hầu gia, dù là trung tâm của cả hầu phủ, nhưng cuối cùng ông ta vẫn là nhi tử của lão phu nhân. Đây là sự thật.

Một người ngoài cuộc như nàng cần gì phải truy vấn ngọn nguồn, hỏi mục đích sau cùng của người ta chứ?

Chậc, đúng là nàng càng sống càng vượt khỏi ranh giới. Chỉ cần mục đích cuối cùng của mọi người giống nhau là được rồi, không phải sao?

“Thất đệ muội? Có phải bệnh của lão phu nhân không được tốt không? Nhìn dáng vẻ của muội hình như không lạc quan lắm?”