Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 302: Bộ mặt thật của độc




Sở dĩ Tê Hà khiến người ta kiêng kỵ, khiến người ta sợ hãi từ tận đáy lòng không chỉ là vì mấy viên đại tướng tọa trấn ở Tê Hà, mà còn là vì tọa trấn của bọn họ khiến cho thế lực kia bất tri bất giác đã uy hiếp đến võ lâm.

Thử hỏi dưới tình huống khiêm tốn còn có thể quậy tung ba nước, vậy nếu huênh hoang thì sao?

Đó mới là nguyên do khiến bọn họ sợ hãi.

Tương truyền Tê Hà còn có một đội quân hùng mạnh lên đến vạn người, đội quân này trải qua mười năm khôn sống mống chết đã sớm có thể lấy một địch trăm, bách chiến bách thắng. Vì vậy bao nhiêu năm qua, cho dù hoàng thất các quốc gia đều cực kỳ kiêng kỵ sự phát triển của Tê Hà nhưng lại không ai dám tới gây hấn với nó.

Có lẽ bọn họ đã từng khiêu chiến, có lẽ bọn từng điều ta, hoặc có lẽ là e ngại hàng loạt phản ứng dây chuyền liên quan phía sau nó mới để Tê Hà nhìn như phát triển bình an vô sự tới tình trạng không ai dám xem thường hôm nay.

Trong chuyện này kẻ không thể nào yên giấc nhất chính là kẻ chủ mưu trong vụ hãm hại Vệ Dật —— Vệ Du Sâm.

Mỗi khi thấy sự phát triển của Tê Hà hôm nay, Vệ Du Sâm luôn thấy may mắn vì đã tiêu diệt đối thủ Vệ Dật này. Nhưng sau khi thấy may, còn sót lại chỉ có lo sợ bất an.

Hắn ta sợ, sợ có một ngày Tê Hà sơn trang sẽ lấy nước Tư U của hắn ra khai đao đầu tiên. Vì vậy nhiều năm như vậy hắn ta luôn cẩn thận ứng phó với mối quan hệ với Tê Hà.

Hắn ta cho rằng mình đã đảm bảo mối quan hệ, thật không ngờ từ trước đến nay Tê Hà chưa từng đặt hắn ta vào mắt.

Thường ngày Tê Hà văn có Cố Vân Hạc, võ có Tư Không Lăng Hạo, nữ có Nghê Hồng Loan, thương hội có Trưởng Tôn Vô Cấu tọa trấn, căn bản không có chuyện gì của Vệ Ly.

Thế nhưng người ngoài không biết là Tê Hà sơn trang chỉ nhận một chủ tử, mà người này chính là Vệ Ly.

Mấy năm trước hắn ta từng nuôi dưỡng thế lực thuộc về mình, một thế lực hoàn toàn không có quan hệ gì với Tê Hà. Mục đích chủ yếu của thế lực kia chỉ là vì Dung thân vương phủ, và truyền tin qua lại bình thường.

Bởi vì hắn ta biết, một khi mình bước vào triều đình, như vậy chờ đợi bọn họ chính là kết cục không thể nào biết trước. Thế nên hắn ta phải đảm bảo an toàn của bọn họ, đảm bảo an toàn của gia đình đã nuôi mình mười sáu năm.

Đời trước hắn ta thanh cao quá mức, khinh thường làm những chuyện cướp gà trộm chó, bội bạc. Cho dù đối phương gác hắn ta lên lửa nướng hay bỏ vào trong chảo dầu, hắn ta cũng không muốn tin người kia thật sự không để ý tới tình huynh đệ như tay chân. Nhưng thực tế thì sao?

Vệ Dật hắn ta đã trở thành kẻ ngu xuẩn nhất thiên hạ, người kia giết một huynh đệ như hắn ta thì đáng là gì?

Vì vị trí kia, Vệ Du Sâm có thể hi sinh tất cả.

Cuối cùng, vì cái ghế kia mà Vệ Du Sâm hy sinh thê nhi của mình, còn Vệ Ly vì nữ nhân của hắn ta mà chọn tự mình kết liễu.

Ha ha ha ha… Nhớ tới như vậy ngu không ai bằng, nhưng hắn ta chưa từng hối hận điều gì, cả đời người sao có thể không có chút chấp niệm nào?

Chấp niệm của Vệ Du Sâm là vị trí kia, còn chấp niệm của Vệ Dật hắn, bất kể là kiếp trước hay kiếp này cũng chỉ có một mình Đỗ Vân Ca. Cho dù nàng ta còn sống hay đã chết, trong mắt hắn ta, nàng ta mãi mãi là nữ nhân của hắn ta.

Nếu kiếp này nhất định phải giết chết Vệ Du Sâm mới có thể giải được mối hận trong lòng nàng ta, vậy hắn ta không ngại điên cuồng một lần.

Vừa khéo để Vệ Du Sâm nếm thử cảm giác cây đao luôn treo trên đầu hắn ta đột nhiên hạ xuống sẽ là thế nào!

Tê Hà sơn trang nằm trong biên giới Thiên Độc, Vệ Ly từ Tư U đến Thiên Độc phải đi qua nước Mị.

Lúc ở biên giới nước Mị, Vệ Ly không ngờ rằng sẽ đụng phải ca ca của mình – Vệ Diệp.

Người bên cạnh Vệ Diệp, thật không may, Vệ Ly có quen, chẳng những quen mà ấn tượng còn vô cùng sâu sắc. Bởi vì người nọ không phải ai khác, chính là huynh đệ tốt của Cố Vân Hạc, Điêu Di.

Hắn ta lập tức đứng dậy muốn hành lễ, lại bị Điêu Di giơ tay ngăn lại.

“Ly thế tử không cần đa lễ, ngươi là huynh đệ của Diệp Nhi, lại là đồ đệ của Vân Hạc, cộng thêm dây mơ rễ má giữa ta và ngươi, gọi là sư phụ cũng không đủ.”

Vệ Ly nghe thấy thế lập tức thụ sủng nhược kinh quỳ xuống hành lễ, Điêu Di muốn ngăn cản đã không kịp nữa: “Đồ nhi Vệ Ly, bái kiến sư phụ.”

Lúc Điêu Di khẽ nhíu mày, Điêu Man ở bên cạnh lại tức giận nói với hắn ta:

“Phụ thân, ngài đúng là kỳ lạ, nếu như đã nhận người ta làm đồ đệ thì sao có thể cản người ta bái sư chứ, như vậy không phải tự mình mâu thuẫn hay sao? Huống chi ngài với Cố thúc thúc vốn tuy hai mà một. Ngài nhận đồ đệ nhà người ta, cùng lắm lần sau người ta cũng nhận đồ đệ của ngài, như vậy không phải huề nhau ư? Cần gì phải rối rắm?”

Khóe miệng Điêu Di giật giật: “Câm miệng!”

Điêu Man nhếch miệng rồi lập tức hưng phấn nhìn về phía chàng trai anh tuấn  không biết xuất hiện từ chỗ nào.

“A ha, thì ra huynh chính là đệ đệ của Diệp sư huynh à, sao ta lại cảm giác huynh đệ hai người không giống nhau lắm vậy?”

Điêu Man còn chưa dứt lời đã bị Điêu Di đột ngột xách cổ áo ném sang một bên: “Qua bên cạnh đứng đi!”

Bộ dạng ghét bỏ kia khiến Vệ Ly có chút không biết nên khóc hay nên cười, nhưng Vệ Diệp bên cạnh đã sớm quen rồi.

Hắn vội vàng móc ra một thỏi bạc đưa cho Điêu Man: “Ngoan, đi chơi một lát đi, muốn mua gì, muốn ăn gì cứ tiêu, sư huynh bao!”

Người nào đó vừa nhìn thấy bạc thì ánh mắt bỗng dưng sáng lên, cầm lấy rồi nhét vào túi mình.

“Hừ, đừng cho là con không biết, mấy người muốn nói chuyện riêng với nhau, còn không cho Man Nhi nghe. Được được được, nể mặt thỏi bạc này, cô nương ta sẽ bán cho các người phần thể diện này. Hừ, nhanh lên đó!”

Vệ Diệp dở khóc dở cười vẫy tay với nàng, Điêu Man cầm lấy bạc rồi thì hào hứng rời khỏi, Điêu Di không chớp mắt nhìn chằm chằm mặt Vệ Ly.

“Sao ngươi lại ở đây?”

Ý gián tiếp chính là, không phải ngươi nên về nhà ư?

“Con cũng cần điều tra chuyện phụ vương trúng độc vào mười lăm năm trước, nếu có thể tra ra được cổ độc này đến từ đâu, bên phía thất hoàng thẫm nhất định sẽ làm ít mà được công to.”

Điêu Di mấp máy môi: “Nói vậy, ngươi đã có phương hướng rồi sao?”

Ánh mắt Vệ Ly chợt sắc bén: “Chuyện này do con mà ra, tất nhiên con phải tìm cách.”

Do hắn ta mà ra?

Vệ Diệp nghe đến đó, trên gương mặt anh tuấn đẹp như tranh thủy mặc hiện lên chút nghi hoặc.

“Ly, ý đệ là, chuyện này có liên quan tới nước Thiên Độc?”

Ánh mắt Vệ Ly lập tức đóng băng: “Không phải có liên quan mà căn bản là chắc chắn. Đã có người nghi ngờ thân phận của ta, không đụng vào ta được mới quay ngược sang phụ vương. Cho dù không thể làm gì ta cũng có thể chặt đứt vây cánh của ta.”

Ở nước Tư U, Dung thân vương chính là chốn về của Vệ Ly, là nhà của Vệ Ly. Người thân ở đây chính là điểm yếu của hắn ta, Dung thân vương lại liên quan tới sự thịnh suy của vương phủ, nếu ông xảy ra chuyện gì…

“Đệ chắc chắn à?”

Vệ Ly lắc đầu: “Tuy rằng chỉ là phán đoán của ta, nhưng ta gần như đã chắc chắn, bây giờ chỉ thiếu việc bày chứng cứ ra ngoài ánh sáng mà thôi. Hiện tại ta phải đi tìm chứng cứ. Ca ca muốn trở về à?”

Vệ Diệp nhẹ gật đầu: “Đệ đã có quyết định thì ta cũng yên lòng. Trong nhà cứ giao cho ta, đệ yên tâm làm việc là được.”

Vệ Ly gật đầu, trong ánh mắt hai người nhìn đối phương chứa đựng rất nhiều lời nói.

Điêu Di lại không chút gợn sóng, đặt chén trà xuống lạnh nhạt nói: “Mặt của ngươi tối đa còn có thể duy trì được nửa năm.”

Dứt lời, hắn ta đứng dậy ra ngoài. Vệ Ly nhìn bóng lưng của hắn ta, sâu kín nói:

“Đồ đệ hiểu rồi, con sẽ nắm chắc thời gian xử lý xong mọi chuyện.”

Cho dù tương lai khoảnh khắc đó đến, hắn ta cũng có thể chuẩn bị vẹn toàn.

Tuy rằng Vệ Diệp tạm thời biến thành người ngoài cuộc nhưng hắn lại biết chuyện gì đã xảy ra. Vì vậy bất kể là Điêu Di hay Vệ Ly, cuối cùng hắn chỉ có thể thở dài một tiếng.

“Đệ hiểu là được rồi, ở nhà có ta, đệ cứ yên tâm xử lý.”

Vệ Diệp rời khỏi, Vệ Ly nhìn bóng lưng của bọn họ âm thầm thề. Lần này cho dù phải đánh cược nguy cơ bại lộ thân phận, hắn ta cũng phải bảo vệ tính mạng của phụ vương, đó chính là Vệ Ly hắn ta thiếu nợ bọn họ.

Muốn ngược dòng tìm hiểu về dây mơ rễ má của Điêu Di và Vệ Ly phải bắt đầu nói từ mười sáu năm trước.

Khi đó Vệ Ly vừa mới chào đời, tự nhiên cầm bút chưa vững, hắn ta chỉ có thể dùng ngón tay dính mực viết một phong thư. Nếu không có lá thư đó, có lẽ Vệ Ly đã sớm không còn tồn tại nữa rồi.

Ai có thể ngờ rằng nha hoàn năm đó đi theo bên cạnh mẫu thân hắn ta lại là tâm phúc của một người khác?

Co dù biết nha hoàn kia vẫn chưa truyền tin đi, nhưng thân phận thật của mẫu thân vẫn bại lộ.

Thân là bào muội của Dung thân vương phi, chỉ cần là người có đầu có suy nghĩ một chút là biết rõ thân phận của hắn ta.

Mấy năm nay không phải chưa từng xảy ra trận chiến miệng lưỡi hoài nghi thân phận của Vệ Ly hắn ta, thậm chí còn có người lấy gương mặt hắn ta ra làm văn, nhưng cuối cùng kết quả thế nào?

Phụ vương và ca ca cùng bảo vệ hắn ta, thậm chí không tiếc sử dụng tất cả sức mạnh đưa vị trí thế tử gia cho hắn ta. Mục đích chính là cảnh cáo những người khác, Vệ Ly hắn ta chính là con của Dung thân vương, không thể nghi ngờ.

Về phần gương mặt này của hắn ta, quả thật không phải thật. Nhưng nếu là giả tại sao không chỉnh giống hệt Vệ Diệp?

Thật ra đây là ý của Vệ Ly, bởi vì trong mắt hắn ta, chỉ có lưng chừng giữa giống và không giống mới càng khiến người ta do dự.

Nếu quá giống nhau ngược lại sẽ khiến đối phương cảnh giác, nhưng nếu không quá giống, cho dù đối phương hoài nghi thì sao chứ?

Dung thân vương người ta cũng đã thừa nhận rồi, thái hậu cũng thừa nhận, thậm chí cả Vệ Du Sâm cũng không còn lời nào để nói. Như vậy cho dù là người ở quốc gia khác như ngươi muốn làm lớn chuyện này cũng không thay đổi được sự thật đã định.

Ngay lúc Vệ Ly đang toàn lực ứng phó vì cổ độc của Dung thân vương, bên phía Linh Diên đã có tiến triển mới.

Tuy rằng Linh Diên không biết nuôi cổ, trên người cũng không nuôi bất kỳ cổ trùng nào, nhưng Thượng Quan Tình Hi ít nhiều lại biết sơ sơ.

Nàng ta lợi dụng băng thiền tìm được tử cổ do mẫu cổ thai nghén trong cơ thể Dung thân vương.

Mặc dù tử cổ này sẽ chết theo mẫu cổ, nhưng lúc mẫu cổ còn tồn tại, nhất là sau khi phát độc, nó sẽ lớn lên và lan ra từng ngày. Cuối cùng đến khi cơ thể mẹ bị cổ trùng gặm sạch thì hoàn toàn tử vong.

Vốn Thượng Quan Tình Hi cho rằng thứ ở trong cơ thể Dung thân vương là tử cổ, nhưng theo tình hình bây giờ xem ra thứ trong cơ thể ông rõ ràng là mẫu cổ.

Chỉ mẫu cổ mới có thể thai nghén ra vô số trứng trùng sau khi phát độc, tử cổ thì không có năng lực này.

Vì vậy sau khi hai người phát hiện điểm này thoáng cái căng thẳng, tìm được vị trí mẫu cổ là chuyện lửa sém lông mày.

Bọn họ lợi dụng các loại động vật nhỏ trong tay làm thí nghiệm, cuối cùng tìm ra sáu vị thuốc.

Chỉ khi bất kỳ loại nào trong sáu vị thuốc này xuất hiện thì tử cổ mới có phản ứng.

Sau khi bọn họ cầm những vị thuốc này lần lượt hỏi thăm hạ nhân hầu hạ Dung thân vương hôm đó đã nhận được một đáp án khiến bọn họ không thể tưởng tượng được.

Tại sao hôm đó đột nhiên Dung thân vương rời kinh thì tạm thời Linh Diên không biết, nhưng sau khi bọn họ rời kinh không bao lâu đã lạc đường một cách khó hiểu. Sau khi lạc đường, bọn họ ngửi thấy một mùi hương cực kỳ đặc biệt. Mùi hương đó thoang thoảng, lại tản ra hương thơm lạ lùng vô cùng đặc biệt.

Bọn họ không có phản ứng gì với mùi hương này, nhưng Dung thân vương trong xe ngựa lại vì nó mà bắt đầu điên cuồng lăn qua lăn lại, thổ huyết, có thể thấy rõ mạch máu trên người xanh xanh tím tím, cả người thoạt nhìn vô cùng đáng sợ.

Mùi hương này kéo dài suốt nửa canh giờ mới dần dần tan đi, sau khi mùi hương biến mất, mê trận cũng biến mất theo.

Tình huống của Dung thân vương chỉ có thể dùng vô cùng thê thảm để hình dung.

Tuy rằng có đại phu đi theo nhưng vị đại phu kia đã thấy cảnh tượng đáng sợ như vậy bao giờ đâu?

Trong lúc mọi người bó tay chịu chết, chỉ có thể liều mạng quay về kinh thành, bấy giờ mới có cảnh Linh Diên đụng phải xe ngựa của Khang thân vương phủ.

Bởi vì từ trước đến nay cổ độc xem như điểm yếu của Linh Diên, thật sự không phải nàng không muốn học mà là ghét loại cổ nham hiểm lại bá đạo đó tận xương, cộng thêm nuôi cổ cũng là quá trình tự tổn hại bản thân nên nàng luôn bài xích vô cùng. Nhưng theo tình hình hiện tại xem ra, cho dù nàng chán ghét cũng buộc phải nhặt lại hết những tri thức đã từng quên.

Cũng may Vệ Giới đưa tới cho nàng một vị “Quỷ Y” như vậy.

Tuy rằng nàng có chút tức giận vì người này giả mạo mình, nhưng nể tình gần đây nàng ta xem như tận tâm tận lực, hơn nữa khiêm tốn làm việc, không vui ban đầu cũng dần dần biến mất.

Trong quá trình Linh Diên trao đổi với Thượng Quan Tình Hi, nàng phát hiện chính vì cổ độc bị hạ lệnh cấm rõ ràng, cộng thêm bị y đạo khinh bỉ nên đã trở thành công cụ báo thù của rất nhiều tiểu nhân. Nếu để nó tiếp tục lan tràn xuống, y không ép được tà, một khi quy luật sinh tồn này bị phá vỡ, vậy hậu quả sẽ rất đáng sợ.

Thí dụ như độc tang thi do Hồng Tà nghiên cứu ra, sự đáng sợ của loại độc đó đến giờ nghĩ lại sau lưng vẫn không nhịn được ớn lạnh.

Tuy rằng chuyện đã trôi qua gần nửa năm, nhưng càng như vậy nàng càng không dám xem thường. Dù sao Hồng Tà vẫn còn sống rời khỏi, còn là người của Long đế quốc, chỉ dựa vào điểm này nàng đã có thể xác định kẻ địch gặp trong tương lai sẽ cường đại cỡ nào.

Về phương diện cổ độc này, cho dù bị nàng chán ghét mà vứt bỏ, nhưng cũng không thể không học. Chỉ khi biết càng nhiều, tương lai mới không bị làm khó.

Thí dụ như lần này, nếu không có Quỷ Y giả này, nàng thật sự không biết mình sẽ làm ra hành động thế nào?

Lấy thân hút độc?

Hình như là chắc chắn.

Tuy rằng nàng không biết cụ thể hút độc sẽ tạo thành thương tổn thế nào cho cơ thể, nhưng lời nói của Tiểu Băng Dực khiến nàng tỉnh táo lại. Không phải cùng đường thì quyết không được hút độc khí.

Để không nhìn thấy bản thân bó tay chịu trói, áp lực và bị động trước cổ độc như vậy nữa, nhất định nàng phải buộc bản thân phát triển.

Chỉ khi nàng càng ngày càng lớn mạnh mới có thể có cơ hội điều tra thân thế của mình.

Mấy ngày nay bọn họ thân là đại phu phụ trách Dung thân vương lại trơ mắt nhìn Dung thân vương trắng trắng tròn tròn ngày một gầy đi trong tay mình, tấm lòng thầy thuốc trong trái tim bọn họ lại trỗi dậy.

Có sức mạnh này làm gì cũng càng nghiêm túc, sau nhiều lần thất bại và cố gắng, cuối cùng cũng để nàng giãn lông mày ra một chút.

Trong vạn loại dược thảo tà độc, cuối cùng bọn họ cũng tìm ra mấy vị thảo dược gần giống.

Khi bọn họ đưa chúng tới trước chóp mũi những thị vệ kia, bọn họ đồng thời gật đầu xác nhận.

“Chính là mùi hương này, tuy rằng mùi của loại dược liệu này nồng nàn và đậm đặc hơn, nhưng bọn thuộc hạ tin chính là nó.”

Linh Diên nhìn gốc thảo dược thoạt nhìn lơ thơ bình thường trong tay, mép lá lại ánh lên huyết sắc như vết máu, trong lòng chấn động.

Bởi vì gốc thảo dược này không phải thảo dược bình thường mà là độc dược tuyệt đối bị những đại phu chính quy bọn họ chán ghét cực kỳ, hơn nữa được được biết đến là “huyết tôi”.

Bởi vì loại thảo dược này phải dùng máu tưới mới có thể lớn lên bình thường. Nếu thứ ngươi tưới xuống là máu độc, nó sẽ biến thành độc dược. Nếu là máu bình thường thì không có tác dụng gì, chỉ có máu độc mới có thể khiến nó thay đổi hoàn toàn.

Bởi vì loại thảo dược này cực kỳ trân quý nên người bình thường đều dùng nó để nuôi cổ, chỉ cần tưới máu độc mà sâu độc yêu nhất trong mắt vào, tương lai một khi người trúng cổ ngửi thấy mùi hương này, như vậy trùng độc trong cơ thể hắn sẽ bị đánh thức. Một khi thức tỉnh, như đã nói, tính mạng người này sẽ đến phần cuối.

Ban đầu lúc nàng nhìn thấy loại thảo dược này đã vô cùng chán ghét, nhưng nàng không ngờ là cuối cùng thật sự là nó.

Sau khi Thượng Quan Tình Hi và nàng chẩn đoán chính xác thì cầm độc tôi về phòng, hai người ngồi trước bàn nhìn nhau, trong mắt tràn đầy vẻ nặng nề.

Nếu độc tôi có thể đánh thức mẫu cổ, tất nhiên cũng có thể hấp dẫn mẫu cổ tới. Nhưng quá trình này cực kỳ nguy hiểm, bất cẩn một cái rất có thể sẽ khiến kí chủ của cổ tàn tật cả đời.

Nhưng nếu không làm như vậy, kết quả cuối cùng vẫn không may. Bởi vì theo tình trạng cơ thể của Dung thân vương hiện tại, không tới nửa tháng ông sẽ bị xơi tái. Đó là kết quả mà không ai trong bọn họ muốn nhìn thấy.

Có điều trong quá trình dụ mẫu cổ xuất hiện, một khi mẫu cổ mở hình thức điên cuồng cắn xé, rất có thể nó sẽ chạy lung tung trong cơ thể Dung thân vương.

Trong cơ thể con người có rất nhiều dây thần kinh và mạch máu vô cùng nhỏ mà ngươi không ngờ tới, nếu đụng phải thứ không nên đụng thì phải làm sao đây?

Linh Diên và Thượng Quan Tình Hi suy đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn đi tìm Ninh thị.

Thân là đại phu, đương nhiên bọn họ muốn bệnh nhân khỏe mạnh trở lại, nhưng bất kể trong quá trình phẫu thuật hay trị liệu nào cũng tồn tại rủi ro nhất định. Như vậy trước khi ra tay, hoặc là trước khi bắt đầu khám chữa, tất nhiên nàng phải đưa ra dự đoán xấu nhất. Nếu không một khi kỳ vọng quá cao, chênh lệch quá lớn, hậu quả đó, không ai trong họ có thể chấp nhận được.

Khiến Linh Diên bất ngờ là sau khi Ninh thị nghe xong rất bình tĩnh, chỉ nhìn nàng mà hỏi: “Ngươi nắm chắc bao nhiêu?”

Linh Diên có thể hiểu được ý bà, không phải là vì lúc trước nàng từng nói nắm chắc bốn phần, một khi nghiên cứu được thành phần cụ thể có thể tăng tới tám phần ư?

Bây giờ nàng vẫn không thay đổi những gì mình từng nói, nhưng hai phần khả năng còn lại chính là Dung thân vương sẽ tàn tật.

“Vương tẩu, ta thân là thầy thuốc, cần phải nói kết quả xấu nhất và tốt nhất cho người biết trước. Trong quá trình phẫu thuật không thể có nửa phần sai sót, nhưng nếu thật sự xuất hiện biến cố gì, ta cũng bất lực. Dù sao nấp trong cơ thể vương gia là cổ độc còn sống chứ không phải cổ đã chết, cổ còn sống cũng là vì không có linh thức nên mới tùy ý làm bậy, nghĩ thế nào thì làm thế đó. Không ai biết một giây sau nó sẽ làm gì, vì vậy xin người chuẩn bị trước cho tình huống xấu nhất.”

Ninh Thục Viện nhìn Linh Diên vẻ mặt chân thành, lại nhìn Quỷ Y ở bên một tuy rằng trầm mặc không nói, nhưng ánh mắt lại đầy nặng nề, trái tim bà dần chìm đến đáy cốc.

Nửa ngày sau, bà hơi gật đầu, giọng khàn khàn nói: “Làm phiền hai người rồi, hai người hết ngày dài lại đêm thâu mới nghiên cứu ra phương pháp phá giải như vậy, ta cảm kích hai người còn không kịp, làm sao có thể trách tội? Nếu chuyện đã đến nước này cũng chỉ có thể còn nước còn tát, chỉ có hai người ra tay ông ấy mới có cơ hội sống sót, nếu hai người không ra tay, ông ấy cũng chỉ có thể chờ chết. Thay vì một xíu hy vọng cũng không có, ta tình nguyện gánh phần mạo hiểm này. Diên Nhi, còn có Quỷ Y đại nhân, phòng phẫu thuật cho hai người đã xây xong, hai người có thể bắt đầu bất kỳ lúc nào.”