Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 192: 192: Đỉnh Thuốc Đồng Đỏ Mạ Vàng






Sau đó lại có không ít đan được được đấu giá.

Trong số đó, Hồng Tà dùng hai vạn lượng vàng mua được Ngưng Huyết đan trung phẩm cấp ba, e rằng mục đích là muốn dựa vào viên đan dược này để giảm bớt tình trạng thiếu máu nghiêm trọng của hắn.
Đáng tiếc, cho dù là trung phẩm cấp ba thì đã sao? Không đúng bệnh, cho dù có chút tác dụng thì cũng không phải là lâu dài.

Khi dược hiệu đã qua, hắn vẫn sẽ thiếu máu.
“Vật phẩm sắp được đấu giá tiếp theo đây là đỉnh thuốc đồng đỏ mạ vàng, đồng thời còn tặng kèm ba quyển bí kíp luyện dược của luyện dược sư.

Giá khởi điểm năm vạn lượng vàng.”
“Đỉnh thuốc đồng đỏ mạ vàng ư?” Ly Diên quay đầu nhìn về phía Vệ Giới: “Cái đỉnh này thế nào?”
Vệ Giới lắc đầu: “Không hiểu.”
Ngược lại, Hắc Thuần trong đầu nàng đột nhiên mở miệng: “Đỉnh thuốc này nhìn có hơi quen.”
“Quen? Không phải mấy thứ như đỉnh này đều trông như vậy sao? Giờ ta còn thiếu một cái như đỉnh thuốc đấy.

Giá khởi điểm của cái đỉnh này cao như thế, lẽ nào có điểm gì đặc biệt sao?”
Quả nhiên, ngay sau đó, người phục vụ đã bắt đầu giới thiệu.
“Đỉnh thuốc này xuất xứ từ tay một vị luyện dược sư cấp tông sư ở Long đế quốc.

Do cơ duyên xảo hợp lưu lạc đến Bất Dạ thành.

Hiện giờ rao bán công khai, ai có hứng thú có thể tham gia đấu giá.”
“Cấp tông sư? Nghe có vẻ không tồi nha.

Nhưng không có thiên phú luyện dược, mua về cũng đâu có tác dụng gì chứ!”
“Đúng thế.

Năm vạn lượng vàng, đây không phải là con số nhỏ đâu.

Mua cái này còn không bằng mua đan dược nữa!”
“Đại lục Tứ Phương lấy đâu ra nhân tài luyện dược sư như thế? Vô dụng vô dụng.”

Hô cả nửa ngày mà lại chẳng có ai tham gia, ngay cả Hồng Tà cũng là dáng vẻ không có hứng thú.
Ánh mắt Ly Diên sáng lên, giơ bảng: “Số 66, năm vạn một trăm lượng”
Các ngươi không cần, ta cần!
Quả nhiên, nàng vừa giơ bảng, người đầu tiên cảm thấy kinh ngạc chính là Hồng Tà ngồi cách vách.

Hắn lập tức cười lạnh ra tiếng: “Thật đúng là chẳng biết gì.

Ngươi sẽ không vì y thuật độc thuật của mình tốt mà có được thiên phú luyện dược đấy chứ? Đừng đến lúc đó còn chẳng dùng tới, cười rớt răng nha!”
“Xì!” Bách Lý Phức cười giễu cợt một tiếng.

Tuy không nói gì, nhưng vẻ coi thường trong đáy mắt lại hiện lên vô cùng rõ ràng.
Ly Diên không có hành động gì, nhìn chằm chằm dưới đài không dời mắt.

Quả nhiên, trừ nàng ra, không ai tham gia đấu giá cả.

Cuối cùng, nàng đã dùng năm vạn một trăm lượng mua được cái đỉnh thuốc đồng đỏ mạ vàng này.
Khoảnh khắc lấy được đỉnh thuốc, Ly Diên kích động vô cùng, khiến Vệ Giới bên cạnh nhìn mà khó hiểu: “Ngươi sẽ không thật sự…”
Ly Diên còn chẳng ngẩng đầu, tiếp lời: “Không thử làm sao biết được? Cũng may ở đây có bí kíp nhập môn.

Lúc nào về ta sẽ nghiên cứu cẩn thận rồi nói sau.

Giờ đưa ra kết luận không khỏi còn quá sớm.”
Cho dù nàng không có thiên phú đó, nhưng dùng cái đỉnh này để luyện chế thuốc bình thường cũng không phải là không thể mà.

Tóm lại không lãng phí là được rồi.
Vệ Giới nghĩ đến rất nhiều kỳ tích xảy ra trên người nha đầu này, lập tức im lặng.
Nàng có thể ma xui quỷ khiến mà giải được những luồng khí chạy loạn trong cơ thể hắn, năm lần bảy lượt giúp hắn hóa nguy thành an, công phu y độc đó tất nhiên không phải thứ người thường có thể so sánh được.

Thêm nữa là thể chất kỳ lạ cứ hễ trọng thương là hôn mê của nàng, cũng không phải là không có khả năng.
Liên tiếp tiêu của nam nhân này mười mấy vạn lượng vàng, Ly Diên có chút áy náy.


Tục ngữ nói được lợi từ người ta thì phải biết nói ngọt.

Nàng lập tức hào phóng vỗ vai người nào đó: “Ngươi yên tâm, chỗ ta mà có thuốc tốt là ta sẽ đưa ngươi ngay, xem như bù đắp phí tổn của ngươi.”
Trước mặt Vệ Giới, Ly Diên thu đỉnh thuốc vào trong nhẫn mà không hề có chút gánh nặng trong lòng nào.
Điều không ai chú ý tới là, khi tay phải của nàng gõ lên đỉnh, một tia sáng màu xanh yếu ớt đã lướt qua.
Hội đấu giá tiếp tục, Ly Diên lại không quá hứng thú với quá trình sau đó, dứt khoát đứng dậy đi ra ngoài: “Ta ra ngoài đi dạo.”
Vốn dĩ Ly Diên muốn đến những khu vực khác xem xem, không ngờ đi chưa được bao xa đã thấy Tuyết hộ pháp mà lúc trước đã cự tuyệt nàng.
Ngay khi nàng suy nghĩ xem có cần đi chào hỏi không thì hắn đã sải bước dài đi tới chỗ nàng.
“Khang Thất cô nương.”
“Xin chào, Tuyết hộ pháp.”
“Sao lại không ở bên trong?”
Tuyết hộ pháp nhìn hội đấu giá sau lưng nàng một cái, để lộ nụ cười thân thiện.
Ly Diên khách khí nói: “Ngồi lâu mệt, muốn ra ngoài đi lại chút.

Tuyết hộ pháp đang định đi đâu vậy?”
“Thì ra là thế.

À, ta ra phía trước làm chút chuyện.

Nếu đã như vậy thì ta không làm phiền cô nương nữa.” Nói xong, hắn khẽ gật đầu với nàng rồi liền cất bước đi.
Ngay khi Ly Diên cũng chuẩn bị quay người rời đi thì Tuyết hộ pháp lại đột nhiên dừng chân, gọi nàng lại: “Hình như cô nương rất hứng thú với Bất Dạ thành.

Hay là tại hạ tặng cô nương một món quà nhé?”
Ly Diên ngạc nhiên quay đầu: “Quà ư?”
Lại giở trò gì thế này? Đang yên đang lành tặng quà gì cho nàng chứ?
Không ngờ, đối phương lại không cho nàng từ chối, trực tiếp đưa một thứ đồ được bọc bằng giấy dầu vào tay nàng, sau đó nhìn nàng một cái thật sâu sắc rồi liền rời đi.
Ly Diên siết chặt gói giấy dầu trong tay, dựa theo độ dày và độ cứng, có thể cảm nhận ra được đây là một quyển sách.

Nàng nhìn khắp xung quanh, ngồi xuống đình hóng mát đằng sau hòn non bộ, mở gói giấy ra.
Bốn chữ đập thẳng vào mắt: “Mặc thị truyền kỳ” khiến nàng hơi ngẩn ra.

Mặc thị? Cái họ này nghe quen thật đấy!
Mở trang bìa, câu đầu tiên chính là ghi chép lịch sử của nước Kim: “Hãn phi Mễ thị của Mặc gia, truyền kỳ thương giới, khảng khái cứu giúp vạn dân khỏi cảnh hiểm nguy nước lửa…
Nước Kim?
A, đây không phải là đất nước là chúa tể cao nhất của đại lục này vào mấy trăm năm trước sao?
Trải qua thời đại biến thiên, thực lực các nước cũng không ngừng thay thế lẫn nhau.

Tuy nước Kim sớm đã không còn tồn tại, nhưng nó đã kéo dài thành Long đế quốc còn lớn mạnh hơn cả nước Kim.
Không sai, tiền thân của Long đế quốc chính là nước Kim ngày xưa.
Ánh mắt nàng lại quay về với quyển sách sử đã có chút ố vàng, bất tri bất giác, Ly Diên đã bị nội dung trong đó hấp dẫn một cách sâu sắc.
Những gì nửa trước của sách sử viết cơ bản đều là về công lao to lớn mà vị vương phi truyền kỳ này đã làm, thậm chí ngay cả Mặc gia trang từng chấn động đại lục này cũng được ghi chép trong sách.
Về phần ghi chép lịch sử, tất cả đều rất chính thống, chỉ có thể hiểu được đại khái.

Quan trọng của quan trọng lại là đoạn sau của quyển sách này.
Dựa vào nửa đoạn trước của sách có dấu vết được lật mở nhiều lần, chắc hẳn đã có không ít người từng đọc.

Nhưng nửa sau sách lại có vẻ rất sạch sẽ, rất ít có dấu vết được lật giở.
Ly Diên mở ra đọc liền hiểu ngay, vì nửa sau của quyển sách này không dùng chữ phồn thể, mà toàn là tiếng Anh.
Đúng vậy, ngươi không nhìn lầm đâu, chính là thuần tiếng Anh.
Phát hiện này khiến Ly Diên lập tức sục sôi cõi lòng, kích động đến nỗi tay cũng run lên.

Nàng không ngờ nhân vật tâm linh sáng lập ra mảnh đất này lại giống như nàng, đến từ thế kỷ 21 xa xôi.
Kiềm chế sự căng thẳng trong lòng, Ly Diên bắt đầu nghiêm túc đọc.
“Không biết phần truyện ký này có thể được người có duyên giải mã không.

Nếu có người có thể đọc hiểu, cho thấy rõ chúng ta đến từ cùng một nơi.

Ta tên là Mễ Nhiêu, đời trước là một nhà phê bình ẩm thực có chứng nhận đầu bếp.

Một lần ngoài ý muốn đã xuyên không đến thế giới không biết tên này.

Điều càng khiến ta kinh ngạc hơn chính là ông trời còn cho ta một cái connecting finger*, để ta có được một không gian tùy thân rất mạnh.
(*) Một bộ phận phần cứng máy tính.

Vì có không gian tùy thân, khiến ta từ một đứa con gái nhà nông nhỏ bé từng bước từng bước phấn đấu lên đến đỉnh cao nhất của thế giới này…
Dưới sự thăng cấp cường hóa không ngừng của không gian, ta và phu quân ta và còn cả các linh sủng trong không gian đã có một chuyến hành trình vòng quanh dị giới cả đời khó quên.
Đúng thế, ta quay về nơi ta đã từng sống, hơn nữa còn dẫn theo bọn họ đi khắp trời Nam đất Bắc, dùng không gian lớn mạnh của ta mà đem hết kỳ trân dị bảo ở các nơi trên thế giới cùng với những sản phẩm bình thường bọn ta nhìn đã quen mắt nhưng ở cổ đại lại là vật báu về.
Thế nên, nếu ngươi ở đời sau nhìn thấy những sản phẩm này, nhất định đừng thấy lạ.

Vì có không gian tùy thân của ta, những thứ như nhẫn chứa đồ, túi chứa đồ được chế tạo ra đều có tác dụng bảo quản nhất định.

Bọn chúng sẽ không theo thời gian biến đổi mà khiến sản phẩm bị thay đổi về chất.

Tất cả đều giống y như vừa mua.
Đừng hỏi ta tổng cộng đã đem về bao nhiêu thứ, vì con số đó không thể nào đo lường được.

Ta biết, phu quân ta cuối cùng cũng sẽ có một ngày rời bỏ ta mà đi.

Vì chàng ấy không có connecting finger không gian này, tất nhiên không thể kéo dài tuổi thọ được.

Cho nên, rồi sẽ có một ngày, ta cùng chàng rời khỏi thế giới này.
Trong lúc sinh thời của ta, chỉ cần có cơ hội quay về thế giới ta từng sống, ta đều sẽ tìm đủ mọi cách đem những thứ ta cho là tốt về.

Bất kể là dùng không gian hay nhẫn chứa đồ, túi chứa đồ.

Tóm lại, nhất định phải nhét đầy hết tất cả chúng.
Còn về nguyên nhân, cứ xem như ta muốn phát huy năng lực của không gian đến mức cao nhất đi.

Có lẽ theo sự ngã xuống của ta, không biết không gian tùy thân còn trải qua bao lâu mới có thể được người có duyên nhặt lấy, từ đó bắt đầu một hành trình mới.”

Đọc đến đây, Ly Diên mới hoàn hồi.

Lẽ nào tất cả những sản phẩm không nên xuất hiện ở nơi này mà bọn họ nhìn thấy hôm nay đều là do vị vương phi truyền kỳ này sao?
Khoan đã, nói như vậy thì nàng đã từng nhìn thấy một bản tin như vậy trên mạng, nói là khắp nơi trên toàn quốc chợt xuất hiện một người mua hàng thần bí, gần như đã mua hết từng công xưởng một.

Bất luận là gì, nhưng phàm là những thứ liên quan tới ăn mặc ngủ nghỉ của con người thì trên cơ bản đều mua hết sạch.
Thời gian đó, bên đưa tin đã điên cuồng theo dõi, chính là muốn biết rốt cuộc người mua hàng sau màn này là ai, có tiền có thể tùy tiện đến mức độ đó ư?