Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 19: Mặt hoa áo đỏ




Ánh mắt Ly Diên trầm xuống, bướng bỉnh nhìn đôi mắt hoa đào không tán thành của nam tử, cười lạnh một tiếng: "Có phải dạo này không đánh nhau nên các người quên mất bản lĩnh của bổn tiểu thư rồi không?"

Mặt nam tử áo đỏ lập tức đen như đáy nồi: "Nữ nhân ngu xuẩn, muội không nghe ra là gia đang quan tâm muội hả? Từ trước đến nay bọn ta chưa từng nghi ngờ bản lĩnh của muội, nhưng chuyện đó cũng phải xem đối thủ là ai. Là Vệ Giới, Vệ Giới đó muội có hiểu không?"

Ly Diên híp mắt, trong mắt vô cùng hứng thú: "Thế không phải vừa khéo à? Về vị Chiến vương này, bổn cô nương đã hiếu kỳ lâu rồi. Nhiều năm như vậy mà tin tức liên quan tới hắn ta chỉ giới hạn trong lời truyền miệng, nếu bổn cô nương hợp tình hợp lý mà gả cho hắn ta, còn sợ không tra được..."

Không ngờ, ý nghĩ này của Ly Diên lập tức bị nam tử áo đỏ hổn hển ngăn cản: "Ta thấy muội tự tin quá mức rồi, cẩn thận dẫn lửa thiêu thân, chết thế nào cũng không biết."

Ly Diên chẳng mảy may để ý tới uy hiếp của hắn: "Đời người nên có một chút tinh thần mạo hiểm, càng nguy hiểm mới càng có tính khiêu chiến. Ta sống ở Dược Vương cốc lâu như vậy, cũng đã đến lúc hưởng thụ cuộc sống chân chính rồi."

Nam tử áo đỏ nghe thấy tuyên bố của nàng thì hơi ngây người một lát, hồi lâu sau hắn mới nhẹ nhàng lắc đầu: "Tiểu nha đầu nhà muội, từ ngày chúng ta quen biết, ta đã cảm thấy muội là bà cụ non, bây giờ xem ra đã nặng hơn rồi. Cũng đúng, nếu không ngăn cản được, vậy muội cứ cẩn thận xông vào Phượng vương phủ một lần đi. Đừng để đến lúc đó quăng cả mạng mình vào là được!"

Gặp một người chưa đâm đầu vào tường thì không chịu quay lại, ngươi nói xem, hắn có thể làm gì?

Đúng là kỳ lạ, rõ ràng nàng chỉ mới có mười tuổi, sao cách xử sự, ăn nói lại còn trưởng thành tinh tế hơn bọn họ? Thật là khiến người ta nhìn không thấu.

"Bổn cô nương vô cùng tiếc mạng, tất nhiên biết chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm. Tuy rằng ta không có ấn tượng gì mới mẹ ruột, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn bà đã chết mà còn bị tên cặn bã kia tra tấn. Vừa khéo chúng ta cũng cần mở rộng nghiệp vụ ở nước Tư U, ta đi rồi càng có thể phối hợp. Về phần Chiến vương này, huynh xem với đức hạnh này của ta, người ta sẽ coi trọng ta hả? Nói không chừng vừa gả tới đã vứt ta tới hậu viện mặc kệ rồi. Đến lúc đó, không phải bổn cô nương muốn đi đâu thì đi ư?”

Nam tử áo đỏ tức giận trừng nàng: "Muội nghĩ thì hay lắm, chỉ sợ sự thật vừa khéo trái ngược với tưởng tượng của muội. Muội cho rằng Chiến vương kia chưa trả sự đời hả? Nhiều người liên thủ lại lừa hắn ta như vậy, hắn ta sẽ không phát hiện sao? Nói không chừng người ta vừa thấy mặt muội đã lập tức bóp chết muội rồi."

Ly Diên nghiến răng: "Không ngờ đến giờ huynh vẫn không coi trọng thực lực của ta, có phải không? Xem ra, đoạn đường này ta phải so tài với huynh thật tốt."

Không ngờ, nàng vừa mới dứt câu, nam tử áo đó đã phóng ra xa năm mét. Ly Diên chỉ cảm thấy một luồng gió đập vào mặt. Nàng đưa tay sờ, trong tay thình lình xuất hiện một bức thư, theo sau đó chính là giọng nói của nam tử mặt hoa áo đỏ đã bỏ trốn mất dạng: "Bổn tiểu gia còn có việc, không thèm đi với nữ nhân vô lương tâm như muội. Đây là thư Tảng Băng kêu ta mang tới cho muội, muội từ từ xem. Chào, đừng có nhớ ta nhé!"

Nhớ huynh? Bổn cô nương hận không thể bóp chết huynh!