Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 145: Vứt bỏ Khang vương, đặt mình bên ngoài




Trên thực tế, gần đây bên cạnh người nào đó có quá nhiều người có vóc dáng giống nàng xuất hiện. Đối với nữ nhân, từ trước đến nay hắn gặp qua là quên, đương nhiên sẽ không nhớ ngày nào đó mình đã đánh người ta suýt chết.

"Ngươi muốn giải trừ hôn ước? Ngươi tìm ta cắt đứt quan hệ cha con chính là vì giải trừ hôn ước?"

Ly Hồng Đào đột ngột xen vào, phá vỡ suy nghĩ của Ly Diên. Nàng ngoái đầu nhìn lại, lạnh lùng cười nhạo.

"Nói nhảm, cuộc đời ta chính là của ta, dựa vào đâu để ông chi phối?"

"Thế nên, ban đầu ngươi nhận lời ta cũng chỉ là ứng phó tạm thời?"

"Xem ra ông vẫn chưa ngốc. Đúng vậy, sở dĩ ta đồng ý cũng là vì ông lấy người mẫu thân quá cố và vị di nương duy nhất che chở ta ra uy hiếp. Nếu không thì ông cho rằng mình là cái thá gì, dựa vào đâu ta phải vì ông mà lãng phí quãng đời còn lại của mình? Ly Hồng Đào, có phải ông đã quên cuối cùng ta bao nhiêu tuổi không? Ta mới có mười tuổi, mười tuổi mà ông đã bắt ta đi lập gia đình? Ông thất đức hả? Thảo nào đời này ông không sinh được con trai, đây chính là quả báo đó biết không?"

Ly Diên càng nghĩ càng giận, không thèm để ý tình huống hiện lại, lại càng không quan tâm Vệ Giới này nghe thấy sẽ có cảm giác gì. Dưới cái nhìn của nàng, dù sao cũng chỉ có hai kết quả.

Một, kế hoạch của nàng thành công, thành công cắt đứt quan hệ, từ nay về sau nam hôn nữ gả đều không liên quan gì tới Ly Diên nàng.

Hai, kế hoạch của nàng thất bại, không thể nào cắt đứt quan hệ, cũng không thể giải trừ hôn ước. Vậy thì hôm nay ở trước mặt Vệ Giới tỏ rõ thái độ của mình, cho hắn biết nàng cũng là bị ép buộc, nàng không có hứng thú với hắn. Như vậy tương lai cho dù gả cho hắn, ít nhất hắn cũng sẽ không làm khó nàng.

Về phần khiến hắn mất mặt trước mặt nhiều người như vậy, nàng lựa chọn không để ý tới. Ai bảo nàng chỉ mới có mười tuổi. Một đứa bé mười tuổi cũng có thể được coi là "đồng ngôn vô kỵ" đúng không?

Nếu bọn họ so đo với một đứa trẻ như nàng thì quá mất giá rồi.

Ly Hồng Đào vì lời nói của Ly Diên mà tức tới đỏ mặt, phổi cũng muốn nổ tung, chỉ vào nàng cả buổi nhưng mãi mà không thốt ra được chữ nào.

Ngẫm lại cũng đúng, bị khuê nữ của mình chỉ vào mũi mắng không sinh được con trai, nào chỉ mất mặt đơn giản như vậy, quả thực là xát muối vào vết thương của ông ta mà. Ai không biết đó là tiếc nuối lớn nhất kiếp này của Ly Hồng Đào ông ta?

Khá lắm, khuê nữ này không giúp ông ta giấu giếm thì thôi, vậy mà còn nói rõ ràng trước mặt Vệ Giới như vậy, vô tình như vậy. Thậm chí cả hôn ước này ra đời thế nào cũng kể rành mạch.

Ly Hồng Đào tức giận, giận đến mức cả máu độc cũng không phun ra được, chỉ trợn trừng đôi mắt, vừa thẹn vừa căm tức nhìn nàng.

Ngược lại là Vệ Giới, vốn dĩ không có ý đi điều tra vị hôn thê này của mình, bây giờ sự thật từng chút hiện lên trước mặt hắn. Nhìn cha con bọn họ xâu xé nhau, ngược lại có cảm xúc đặc biệt.

Về phần nha đầu kia không muốn gả cho hắn cũng hợp tình hợp lý, phàm là người bình thường một chút thì ai lại muốn gả cho hắn chứ?

Người bản thân có thiếu sót như Ly Diên, tuy rằng gả cho hắn hiển nhiên là trèo cao, nhưng có câu là "cao xử bất thắng hàn".

Nếu hắn là thường dân, cưới nương tử như vậy còn cảm thấy mất mặt, huống chi Vệ Giới hắn còn là Chiến vương vang danh bốn nước. Đại nhân vật thanh danh hiển hách như vậy cưới một nữ Vô Diệm như nàng, có thể tưởng tượng được áp lực mà tương lai nàng phải đối mặt.

Không khó đoán tại sao nàng không cần một nam nhân cực phẩm như hắn mà liều mạng muốn hủy hôn.

Đáng tiếc, chỉ sợ việc hôn sự này không dễ giải quyết như vậy.

Không phải ư, Ly Hồng Đào tức giận thở hổn hển: "Gia môn bất hạnh mà, sao ta lại sinh ra nha đầu ti tiện như ngươi? Ngươi muốn chết thì đừng liên lụy Khang thân vương phủ ta. Ngươi có biết hôn sự này là do hoàng thượng định ra hay không, làm gì tới phiên ngươi muốn hủy là hủy? Ngươi muốn cắt đứt quan hệ với ta cũng phải xem hoàng thượng có đồng ý hay không!"

Ly Diên cười lạnh một tiếng: "Ai kêu ông hủy hôn hả? Ông cũng không phải chỉ có một đứa con gái là ta, thay người không phải là được rồi sao? Ta nghĩ nhất định Phượng vương điện hạ sẽ không ngại đâu, đổi nữ Vô Diệm là ta thành một mỹ kiều nương tốt hơn ta rất nhiều, như vậy được lợi bao nhiêu, đúng không?"

"Nhưng trên thánh chỉ đã viết tên Ly Diên ngươi, nếu hủy hôn tất cả chúng ta đều phải chết. Ngươi có giết ta hay không cũng chỉ có một kết quả!"

Ơ hay, Ly Hồng Đào này được đấy, cứng như vậy, không sợ chết nữa hả?

"Nói vậy, cho dù ta có cứu ông hay không thì kết quả cũng như nhau nhỉ?"

Ly Hồng Đào sốt ruột đỏ mắt: "Diên Nhi, việc này, thật sự không phải do vi phụ quyết định."

Ly Diên không quan tâm nhún vai, hai tay đưa ra, nhìn Ly Hồng Đào với vẻ thương mà không giúp được gì.

"Nếu đã vậy thì cứ thế đi, dù sao ông chết ta còn phải giữ đạo hiếu ba năm, tin rằng Phượng vương điện hạ sẽ không để ý đúng không?"

Chuyện bi kịch nhất đời người chính là có người thảo luận vấn đề sau khi ông ta chết trước mặt người sống nhỉ?

Vệ Giới nhướng mày, cười như không cười nhìn nàng một cái, không phát biểu ý kiến về vấn đề này.

"Phượng vương, chẳng lẽ ngài cũng muốn thấy chết không cứu hả?"

Vẻ mặt Vệ Giới không hề thay đổi, ánh mắt chuyển sang Ly Hồng Đào: "Bổn vương có quan hệ gì với ông?"

Ly Hồng Đào thoáng cái đỏ mặt: "Ngài, ngài, ta, ta là nhạc phụ của ngài."

"Vậy thì chờ ông sống đến ngày đó rồi nói tiếp!"

Vệ Giới nhìn ông ta, sắc mặt thoáng cái trở nên cực lạnh.

"Phụt..." Không thể không nói, Ly Diên rất sảng khoái. Phượng vương này vào thời khắc mấu chốt vẫn rất trâu bò.

"Cuộc hôn nhân này, bát tự còn chưa trao đổi, bây giờ ông đã chạy tới nhận con rể, ông không thấy xấu hổ hả?"

Ly Diên không hề buông tha bất kỳ cơ hội nào để đả kích Ly Hồng Đào.

Ban đầu nàng còn nghĩ nếu có thể nhân cơ hội này cắt đứt quan hệ cha con, từ nay về sau nàng sẽ không còn dính dáng gì đến Ly gia nữa. Không ngờ rằng trên thánh chỉ lại viết tên nàng, thế này thì khó rồi.

Nếu kế hoạch đã bị lỡ, tất nhiên nàng không cần phải ở lại đây nữa.

Ly Diên phủi tay áo, nở nụ cười mỉa mai với Ly Hồng Đào: "Ly Hồng Đào, chỉ mong  ta và ông, kiếp này không gặp lại!"

Ly Diên bỏ đi, lần này là đi thật.

Ly Hồng Đào há to miệng, trong mắt viết đầy phẫn nộ và không cam lòng. Nhưng ông ta cũng biết, nữ nhi này, ông ta thật sự không kéo lại được nữa.

Ông ta siết chặt nắm đấm, nhìn bóng lưng nàng không chút lưu luyến bỏ đi, một loại thù hận khắc cốt ghi tâm cứ thế lan tràn.

"Thất ca?"

Mắt thấy Ly Diên đã đi xa, lúc này Thanh Thần mới nghiêng đầu nhìn ca ca nhà mình.

"Đi thôi!"

Giọng nói Vệ Giới bình tĩnh, nhưng người quen biết hắn đều có thể nghe ra lạnh lùng bên trong giọng điệu của hắn.

Đừng nói Ly Hồng Đào này hiện tại còn không có quan hệ với mình, cho dù là có quan hệ, từ giây phút ông ta hợp mưu với hoàng đế, ông ta nên ngờ tới kết quả sẽ đắc tội hắn rồi.

Nói tới nhẫn tâm, Vệ Giới đăm chiêu nhìn hướng Ly Diên rời khỏi.

Nha đầu này, thực sự chỉ có mười tuổi sao?

Nhưng các mặt nàng thể hiện ra đều chứng minh đây là một người có tư tưởng thành thục.

Có lẽ, đoạn đường này, hắn phải tìm hiểu về vị hôn thê này thật tốt.

Chỉ thời gian một chén trà, đám khán giả đều tản đi hết, để lại một mình Ly Hồng Đào nằm trong khu rừng tối đen giơ tay không thấy năm ngón, sợ hãi chờ đợi cái chết.

Thật không ngờ, cảnh tượng vừa rồi đã sớm lọt vào mắt người phe thứ tư.

Khoảnh khắc đám khán giả rời khỏi, hắn ta thờ ơ vuốt ve chiếc nhẫn ngọc màu trắng trên ngón tay cái, khóe miệng nở nụ cười quỷ dị.

"Thú vị, nhiệm vụ hôm nay không phí công rồi!"

...

"Nhị tiểu thư, Phượng vương điện hạ luôn đi theo sau chúng ta. Người xem, phải làm sao mới ổn đây?"

Lâm Nghiệp rầu rĩ liếc đội ngũ đi theo sau lưng bọn họ - đội ngũ khổng lồ của nước Tư U, trong lòng cực kỳ khinh thường.

Không ngờ rằng Phượng vương điện hạ này vậy mà để bọn họ đi trước mở đường, quá vô sỉ!

Ly Diên trợn tròn mắt, làm gì có, rõ ràng là người ta không muốn ra tay được không?

Xem ra, từ lúc bọn họ xuất hiện trước mặt bọn họ, tên này đã để mắt tới bọn họ.

Tuy rằng Ly Diên cũng bực bội, nhưng ai kêu người đi theo không phải ai khác mà là Vệ Giới chứ?

Sức mạnh của Vệ Giới không cần nàng tuyên dương, ai cũng biết.

Có thể được hắn để mắt, bọn họ đi theo thì sao?

Nàng không tin, đến lúc thật sự xảy ra chuyện thì hắn sẽ không ra tay.

Thế nhưng ——

Mẹ nó, ai có thể tới nói cho nàng biết, tại sao vị Chiến vương danh vang rền thiên hạ này vào tình huống nguy cấp lại thật sự không thèm đếm xỉa tới?

Vốn cho rằng vừa rồi bọn Ly Hồng Đào đã bị dơi độc tấn công, bọn họ sẽ may mắn đi vòng qua.

Thật không ngờ rằng còn chưa đi tới ngàn thước, một làn sóng dơi độc lớn đã bao về phía bọn họ.

Càng đáng hận chính là Vệ Giới còn thảnh thơi nhìn Linh gia trang bọn họ giằng co với đám dơi độc này.

Mà bọn họ, ngoại trừ những người ở ngoài thỉnh thoảng ngăn cản mấy con dơi độc bỗng chốc rơi lả tả thì lại không có ai tiến lên giúp đỡ.

Trong lòng Ly Diên rất hận, cố tình Vệ Giới lại không phải người mà nàng có thể tùy tiện động vào.

Bất cẩn một cái đắc tội hắn, chỉ sự cuộc sống tương lai của nàng sẽ không dễ chịu!

Bi phẫn thì bi phẫn, may mà trước khi đến người của bọn họ đã làm biện pháp phòng hộ, bây giờ đối phó với đám dơi độc này, hiển nhiên vô cùng có biện pháp.

Thời kì đặc biệt, không thể hành động theo cảm tính, giải quyết phiền phức trước mắt mới là quan trọng nhất.

"Nhị tiểu thư, dơi độc rất nhiều, giết cũng giết không hết, phải làm sao bây giờ?"

Ly Diên khom lưng tiến vào đám người, không biết đang chơi trò gì.

Một giọng nói trong trẻo vang lên: "Rút lui!"

Mọi người đã sớm phối hợp ăn ý, chỉ thoáng chốc đã tản sang hai bên.

Vệ Giới tò mò tiến lên trước một bước, híp mắt nhìn đội ngũ tản ra tứ phía, âm thầm suy đoán nha đầu kia chuẩn bị xử lý mấy độc vật này thế nào.