Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 116: Không vứt bỏ, không từ bỏ




Thế là, vấn đề mới lại tới rồi. Đang yên đang lành, sao nàng lại bị thương? Sau khi bị thương nàng đi đâu? Dưỡng thương ở chỗ nào?

Còn nữa, tại sao ngay cả Linh gia trang bọn họ cũng không thể tra ra được hành tung của nàng? Nếu chỉ là nàng, sao bọn họ lại không thể tra ra được chứ?

Trừ khi... có thế lực mà bọn họ không biết đang ở phía sau chống đỡ cho nàng. Nếu không chỉ với sức của mình nàng thì sao được bảo vệ cẩn trọng như vậy?

Càng nghĩ, tâm của hai người càng trầm xuống.

Bọn họ phát hiện, hình như cuối cùng cũng đến lúc phải đối mặt với những vấn đề trước đây không muốn nghĩ đến.

Chỉ là nha đầu này có nói cho bọn họ biết không?

Cuối cùng nàng đặt bọn họ ở vị trí nào?

...

Khi hàng loạt câu hỏi đang bị bày ra trước mắt, Ly Diên có hơi áy náy nhìn bọn họ.

"Xin lỗi, ca ca, tỷ tỷ. Không phải Ly Diên không muốn nói cho hai người biết mà là ta không muốn liên lụy đến Linh gia trang tình thâm nghĩa trọng với mình. Linh gia trang hay Dược vương cốc đều tránh xa thế gian này đã lâu, không tham gia vào đấu tranh chốn giang hồ hay cùng phân tranh với triều đình, như vậy rất tốt. Nhưng ta thì khác. Ngay từ đầu ta đã định sẵn phải sống trong đống hỗn độn này rồi. Trước không nói xuất thân của ta, chỉ với dáng vẻ này, nếu không có năng lực tự bảo vệ mình, e rằng sẽ lại mặc cho người ta chém giết như bảy năm trước. Ta cũng không phải là kẻ thích ứng trong mọi hoàn cảnh. Ta biết ơn Linh gia trang đã cho mình bảy năm sống thoải mái, ban đầu ta nghĩ rằng mình có thể tận hưởng nó thêm vài năm nữa, cũng không muốn cứ thể để người phụ thân không đáng tin cậy của mình đẩy ra biên giới chính trị sớm như vậy, hơn nữa vô cùng vinh quang bị ông ta đổ ra ngoài (chỉ con gái như bát nước đổ đi) thành vật hi sinh của nước Mị.

“Nếu ta muốn sống sót ở nước Mị nhất định phải dựa vào năng lực của chính mình. Phụ thân biết rõ quan hệ của ta với Linh gia trang, Phượng vương cũng vậy. Ta không muốn trở thành điểm yếu của mọi người, càng không muốn mọi người vào vị trí đó. Cho nên mấy ngày nay ta đã suy đi nghĩ lại mới không liên lạc với mọi người. Ta nghĩ có lẽ cứ chặt đứt như thế cũng rất tốt, nhưng cuối cùng ta lại không để ý đến tình cảm mọi người dành cho ta. Cho nên, ca ca tỷ tỷ, hôm nay ta cho mọi người biết mình ở đây cũng là muốn nói rõ với mọi người.”

Nói xong, Ly Diên đứng dậy cúi khom người thật sâu bái hai người: "Thực xin lỗi, thực sự xin lỗi. Cảm ơn ca ca tỷ tỷ đã tin tưởng và yêu thương ta, cũng cảm ơn lão trang chủ, lão gia, phu nhân đã dạy dỗ, thế nhưng Ly Diên có tài đức gì mà có được nhiều thứ như vậy? Sau này ta sẽ nhớ rõ ân của các vị, một ngày nào đó Ly Diên nhất định sẽ…"

"Đủ rồi, muội nói xong chưa? Nhất định cái gì? Sẽ trả lại gấp mười, gấp trăm lần sao? Muội cho rằng lúc trước ta cứu muội vì ta muốn muội trả ơn cho mình sao? Muội cho rằng gia gia, phụ thân ta, mẫu thân và cả ca ca của ta đều là vì muốn muội báo ân nên yêu thương muội sao? Ly Diên à Ly Diên, muội hồ đồ quá. Muội có biết vị trí của muội trong lòng bọn ta là gì không? Muội là người nhà của bọn ta, là muội muội của bọn ta, là một phần tử của Linh gia trang, của Dược vương cốc. Chuyện của muội đương nhiên là của bọn ta, sao muội lại ngốc như vậy? Tại sao?"

Sau khi Linh Vận nghe Ly Diên giải thích xong, trong cơn giận dữ còn thêm sự thất vọng tột độ.

Nàng không ngờ nha đầu Ly Diên này nhìn tuổi còn nhỏ mà tâm tư lại nặng như vậy.

Nhiều năm như thế, không phải huynh đệ bọn họ không phát hiện ra điều gì, chỉ là nghĩ sớm muộn gì cũng có một ngày nàng sẽ nói cho bọn họ biết, thật không ngờ đợi tới đợi lui lại là kết quả này.

Chẳng lẽ Linh gia trang trong mắt nàng chính là không tranh quyền thế như vậy hay sao?

Tình thế của bốn nước vốn như đang đi trên lớp băng mỏng, ngoài mặt Linh gia trang và Dược Vương cốc bọn họ trông giống như hai tổ không liên quan gì, nhưng thực chất là xuất phát từ cùng một mạch.

Ngoài mặt bọn họ không thuộc về bất kỳ quốc gia nào, cũng không tham gia vào bất kỳ quốc gia hay tổ chức nào, nhưng quan hệ của bốn nước và Long đế quốc lúng túng như vậy, bị áp chế nhiều năm như thế, sớm muộn cũng có một ngày sẽ vùng lên kháng cự.

Đến lúc đó, cho dù có là Linh gia trang hay Dược Vương cốc chỉ sợ cũng không thể mặc kệ như xưa. Chỉ vì bọn họ không phải tổ chức giang hồ bình thường, sự tồn tại của họ với bốn nước cũng chiếm một vị trí vô cùng quan trọng. Đó hoàn toàn không phải chuyện bọn họ không muốn đếm xỉa, không muốn tranh quyền thế là được.

Nhưng bây giờ nha đầu này có ý gì? Sớm như vậy đã đá họ ra khỏi cục diện này rồi hả? Cũng không khỏi quá xem thường họ rồi!

Linh Dực nhìn chằm chằm Ly Diên, lạnh lùng hờ hững, lời nói lãnh đạm: "Tuy rằng ta không biết những năm nay muội làm gì, nhưng Linh gia trang và Dược Vương cốc cũng không an nhàn như muội tưởng tượng. Nếu muội muốn vạch rõ giới hạn với bọn ta không phải là không thể, nhưng muội có chắc chắn muốn làm như thế không? Không hối hận chứ?"

"Ta..." Ly Diên nhìn Linh Vận đang trừng mắt nhìn mình, làm sao cũng không nói ra được bốn chữ “cắt đứt qua lại”.

Ơn dưỡng dục, đời này không thể báo đáp, dù đánh cược Phượng Trì sơn trang, nàng cũng sẽ bảo vệ Linh gia trang và Dược Vương cốc khỏi rắc rối. Nhưng, nhưng nếu hôm nay nàng thật sự nói ra câu này, e rằng dù sao này họ gặp chuyện gì cũng sẽ không nhận lòng tốt của nàng nữa.

Họ có kiêu ngạo của mình, cũng có điểm mấu chốt của riêng mình. Nàng hiểu điều này, hiểu rất rõ. Vì vậy nàng thực sự không dám đưa ra quyết định này. Bởi vì đó là nơi duy nhất mà Ly Diên cảm nhận được sự ấm áp trong bao năm qua. Đối với nàng, đó chính là nhà của nàng! Hiện tại kêu nàng bỏ nhà của mình, sao nàng đành long?

"Thật xin lỗi, ta…"

"Ta không muốn nghe muội xin lỗi, cũng không cần muội xin lỗi bọn ta. Hiện tại muội nói rõ cho ta biết. Muội, Ly Diên, thật sự muốn cắt đứt quan hệ với bọn ta sao?"

Linh Vận chống hai tay xuống bàn “ầm” một cái, đứng dậy, cơ thể ngả về trước, nhìn nàng chằm chằm.

Giống như chỉ cần Ly Diên dám nói ‘phải’, nàng sẽ hất bàn bỏ đi.

Uy hiếp trần trụi như vậy khiến Ly Diên phải mạnh mẽ nuốt những lời tiếp theo lại.

Được rồi, nàng thừa nhận. Đừng thấy Linh Vận tỷ tỷ nhà nàng trông không dính khói lửa nhân gian, thường ngày cũng ăn nói nhẹ nhàng, tiểu thư khuê các. Trên thực tế, nếu nàng đã ngang ngược thì dù là Linh Dực ca ca cũng không có cách gì. Trừ khi não nàng úng nước mới đi trêu chọc con cọp cái này.

Nhưng nếu trong tương lai, nàng thực sự làm phiền bọn họ thì sao?

Bọn họ là gia đình của nàng, là nơi mềm mại nhất trong trái tim nàng, là nơi bất khả xâm phạm. Nàng không nỡ, sao nỡ chứ?

"Muội không có tự tin với bản thân như vậy sao? Muội cảm thấy mình sẽ liên lụy bọn ta sao?"

Một tiếng thở dài vang lên ở phía trên nàng, Ly Diên rối rắm ngước mắt, bắt gặp ánh mắt tràn thâm thúy đầy ân cần của Linh Dực, nàng ngây người trong nháy mắt.

Đúng vậy, nàng cứ lo lắng mình sẽ gây rắc rối cho Linh gia trang như vậy ư? Nàng thiếu tự tin đến thế sao?

Nếu vậy, nàng còn nói gì đến tương lai? Nói gì đến báo đáp?

"Tuy rằng ta không biết muội trưởng thành đến mức nào, nhưng chúng ta đã cùng nhau lớn lên, y thuật, độc thuật của muội, cả ta và muội muội đều cảm thấy mình không bằng... Người như muội tương lai tiền đồ như gấm, dựa vào y thuật của mình, muội có thể đi khắp thiên hạ. Đừng coi thường bản thân, càng đừng vì nghĩ đến bọn ta mà thấp thỏm như vậy. Nếu ngươi muốn làm việc muội muốn làm, bọn ta sẽ không ngăn cản. Nhưng xin muội đừng từ chối lòng tốt của chúng ta."

Thế này là sao? Tại sao nàng đã nói những lời tổn thương người khác như vậy còn nhận được những lời trong lòng ấm áp tột cùng như vậy?

Ly Diên rất ít khi khóc, nhưng lúc này sống mũi nàng cay cay làm sao cũng không kiềm chế nổi, nước mắt cứ thế lăn dài.

Nàng vừa khóc Linh Dực liền luống cuống, cả khuôn mặt đang căng thẳng của Linh Vận cũng hoàn toàn thả lỏng.

"Nha đầu ngốc, sao lại khóc? Bọn ta lại không trách muội gì cả, chỉ cần muội đừng nói mấy lời đoạn tuyệt với chúng ta, muội muốn làm gì bọn ta cũng mặc kệ."

"Ca ca nói đúng đấy. Muội làm gì bọn ta không quan tâm. Bọn ta làm gì cho muội muội cũng đừng quản. Ta tốt với muội, muội tốt với ta. Điểm mấu chốt cuối cùng kia, đừng chạm đến là được. Như vậy được rồi chứ? Cho muội đủ không gian để phát triển rồi đúng không?"

Linh Vận không nhắc đến thì không sao, nhắc đến càng khiến Ly Diên càng cảm thấy khó chịu hơn. So với họ, người làm muội muội như nàng quá ích kỷ. Ích kỷ đến không dám ngẩng đầu lên. Nàng còn mặt mũi nào mà đối mặt với bọn họ nữa?

"Đừng khóc, sao muội càng khóc to hơn rồi? Muội còn khóc nữa, còn khóc thì chúng ta đi đó, không để ý đến muội nữa!"

Không chỉ Linh Dực sợ nước mắt của nàng mà cả Linh Vận cũng sợ. Từ nhỏ muội muội này của nàng còn trưởng thành hơn bọn họ, chưa bao giờ thấy nàng khóc nhè như vậy, còn khóc dữ dội thế này. Điều này khiến hai người bọn họ không quen nổi.

Lập tức không quan tâm nữa, lên tiếng đe dọa nàng như một đứa trẻ.

"Đừng, đừng đi, ta, ta không khóc là được chứ gì? Ta xin lỗi, ta sai rồi, thực sự sai rồi. Ca ca, tỷ tỷ, hai người muốn trừng phạt ta thế nào cũng được, chỉ là đừng mặc kệ ta."

Ly Diên dùng giọng mũi đặc sệt thút tha thút thít nói, vô cùng đáng thương nhìn bọn họ, trái tim cứng hơn nữa cũng bị hòa tan.

Nàng vẫn là một đứa trẻ, một đứa con nít mới mười tuổi. Bọn họ dùng lý do gì để trừng phạt nàng đây?

Vốn là nàng có ý tốt, không phải ư? Chỉ là nàng không quá tự tin vào bản thân, không biết cân nặng của mình trong lòng họ.

Người như nàng, có ơn tất báo, tốt hơn mấy kẻ lấy oán trả ơn nhiều.

Đây không phải ích kỷ, là quá ngốc, quá ngốc.

"Thực sự biết sai rồi?"

Linh Vận liếc mắt nhìn nàng. Ly Diên rưng rưng nước mắt, trông mong nhìn nàng, mạnh mẽ gật đầu.

"Hừ, muội sai ở chỗ nào?"

Ly Diên căng thẳng vân vê tay, cúi đầu đỏ mặt, "Ta không nên vứt bỏ mọi người, không tin mọi người.”