Team: Vạn Yên Chi Sào.
Lập tức có được một huyền mạch mới…
Huyền mạch có lực lượng của thần!?
Mấy câu nói đó của Mạt Lỵ, đối với Vân Triệt khát vọng vô hạn tìm được phương pháp chữa trị huyền mạch mà nói, không khác nào sấm sét nơi đất bằng.
Hắn nói với Tiêu Linh Tịch và Tiêu Liệt rằng trong vòng ba năm hắn nhất định trở về… Mà hắn rõ ràng biết trạng thái huyền mạch của mình hiểu rõ trong vòng ba năm chữa trị được huyền mạch, cũng áp đảo đến lực lượng của Tiêu môn là một mục đích xa không thể chạm vào bao nhiêu. Hắn sở dĩ nói ra lời hứa hẹn như vậy, chính là vì bức bách bản thân ở mức độ tối đa… Bởi vì chỉ có bức bách như vậy, mới có thể khiến cho mình ở dưới áp lực cực lớn đột phá cực hạn.
Mà bây giờ, Mạt Lỵ rõ ràng đang nói… Có thể lập tức đổi cho hắn một huyền mạch mới! Hơn nữa, còn là huyền mạch có lực lượng của thần!
“Lực lượng của thần” ở trong miệng Mạt Lỵ là cái gì, hắn không biết, chỉ cần bốn chữ “Có huyền mạch mới”, khiến cho trong lòng hắn không cách nào khống chế một trận kích động đến run rẩy. Hắn kiềm chế sóng gợn trong lòng, nhìn chằm chằm vào mắt Mạt Lỵ nói:
- Ngươi nói… Là thật?
- Bổn công chúa sẽ lừa ngươi?
Trên mặt nữ hài tràn đầy ngạo nghễ.
Vân Triệt nghẹn lời… Đúng vậy, nàng ngay cả lực lượng khủng bố của cảnh giới Vương huyền cũng không để vào mắt, sao lại đáng lừa gạt hắn một tên phế nhân! Trong khoảng thời gian ngắn khiến cho một người có một huyền mạch mới, trong mắt người thường, thậm chí ở trong mắt “Thần y” Vân Triệt, đều hoàn toàn là chuyện không có khả năng. Nhưng khi Mạt Lỵ nói ra, trong mắt trong suốt, tư thái ngạo nghễ, khiến cho hắn tìm không ra một chút dấu vết nói dối.
Nhưng mà, nàng có một đầu mái tóc dài màu đỏ không nên thuộc nhân loại của Thiên Huyền đại lục, nàng tuổi còn nhỏ, lại có huyền lực vô cùng khủng bố, trên người nàng trúng độc, loại độc mà hắn là người có thiên độc châu cũng mới nghe lần đầu… “Chuyện không có khả năng” ở trên người nàng còn thiếu sao?
Có lẽ, nàng thật sự có phương pháp xử lý kỳ lạ gì đó, có thể khiến cho hắn trong khoảng thời gian ngắn đạt được một huyền mạch mới… Nếu quả thật có thể thực hiện, như vậy, hắn còn có vạn phần nắm chắc, đi thực hiện hứa hẹn với Tiêu Liệt và Tiêu Linh Tịch.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Vân Triệt trở nên nóng rực lên:
- Được… Vậy ngươi nói với ta, ba điều kiện mà ngươi muốn ta đáp ứng ngươi là gì?
Mạt Lỵ biêt hắn tuyệt đối không có khả năng cự tuyệt, nàng không nói nhảm nhiều, nói thẳng:
- Điều kiện thứ nhất, ngươi phải đáp ứng bản công chúa tìm được ba món đồ… Theo thứ tự là: Một gốc hoa U minh bà la, ba viên huyền đan của huyền thú không thua kém cảnh giới Bá huyền, cùng với… Ít nhất bảy mươi cân Tử mạch thần tinh!
Vân Triệt cẩn thận nghe… Khi Mạt Lỵ nói đến “Hoa U minh bà la”, hắn liền nhíu chặt mày. Tên “Hoa U minh bà la” này hắn đã từng nghe sư phụ nói đến, nhưng mình chưa từng thấy. Lúc trước sư phụ nói cho hắn biết, hoa U minh bà la là chí âm chí tà chi linh của thế gian, chỉ sinh trưởng ở nơi chí âm chí hàn, cây lá màu tím đen, cần vẻn vẹn hai mươi bốn năm mới nở hoa một lần, hoa nở rộ cũng hiện lên màu tím đen vô cùng diêm dúa lòe loẹt, trên mặt cánh hoa lượn lờ sương mù màu tím nhạt giống như khí tức u minh, khi sương mù di động còn mơ hồ phóng thích ra tiếng minh quỷ khóc cười. Hoa nở ba ngày sau đó sẽ héo tàn, lần sau nở hoa, lại phải chờ tới hai mươi bốn năm sau.
Về phần hoa u minh bà la có tác dụng gì, sư phụ không nói tới, chỉ nói một khi người phàm đến gần, sẽ bị minh khí xâm nhập thể, nhẹ thì hôn mê lâu, nặng thì mất mạng.
Đi nơi chí âm chí hàn, tìm kiếm một gốc cây hoa hai mươi bốn năm mới nở một lần, hơn nữa tới gần còn có thể sẽ chết… Vân Triệt giật giật chân mày, cũng không có phản ứng quá khích gì. Nếu như Mạt Lỵ có thể cho hắn một huyền mạch mới, yêu cầu như thế cũng không tính là quá đáng…
Nhưng món đồ thứ hai mà Mạt Lỵ nói ra, khiến cho hắn thiếu chút nữa thất thanh mà phun ra…
Ba viên huyền đan của huyền thú không thua kém cảnh giới Bá huyền!! Ngươi đặc biệt trêu đùa ta sao!?
Cảnh giới bá huyền là khái niệm gì? Đó là cảnh giới trong truyền thuyết, là cảnh giới tối cao mà vô số huyền giả không thể đạt được, ngay cả nhìn lên cũng trông không thấy. Nhìn chung quanh toàn bộ Thương Phong đế quốc, cảnh giới Vương huyền có thể tìm được mấy người, nhưng cảnh giới Bá huyền tuyệt đối không có một người! Cường giả cảnh giới Vương huyền được gọi là Vương tọa, mà cảnh giới Bá huyền, tất nhiên được gọi là Bá hoàng, ý chỉ một khi đạt tới cảnh giới này, chính là hoàng giả tuyệt đối của vùng trời này, không ai có thể nghịch!
Không cần nói đến Thương Phong đế quốc hiện giờ, vẻn vẹn trong vòng ngàn năm, Thương Phong đế quốc đều chưa từng xuất hiện một cường giả tuyệt thế cảnh giới Bá huyền.
Mà môi Mạt Lỵ khẽ mở, liền là ba viên huyền đan của huyền thú không thua kém cảnh giới Bá huyền! Muốn lấy được ba viên huyền đan này, nhất định phải chặn đánh giết chết ba con Bá huyền thú! Từ nơi nào tìm được ba con Bá huyền thú này hay là tiếp theo… Nhìn chung quanh Thương Phong đế quốc, ai chọc được Bá huyền thú?
Trên Vương huyền, từng bước lên trời. Năm cảnh giới Vương huyền cấp mười, cũng không có khả năng địch nổi một cảnh giới Bá huyền cấp một. Nói cách khác, tất cả cường giả cảnh giới Vương huyền mà Thương Phong đế quốc có được cộng lại, cũng không có khả năng đối phó với một Bá huyền thú. Ba viên huyền đan của huyền thú không thua kém cảnh giới Bá huyền… Phỏng chừng đương gia của tứ đại tông môn nghe được yêu cầu này đều sẽ nổi trận lôi đình.
Mà món đồ thứ ba Mạt Lỵ nói ra, khiến Vân Triệt thiếu chút nữa kinh hãi đến đặt mông ngồi trên đất.
Ít nhất bảy mươi cân tử mạch thần tinh… Là tử mạch thần tinh, không phải tử mạch thiên tinh! Tử mạch thiên tinh là vật báu hiếm thấy của thiên địa, một miếng tử mạch thiên tinh kích cỡ chừng móng tay đã vô giá, chỉ có tông môn khổng lồ mới xứng có được, huyền giả tầm thường vốn không dám hy vọng xa vời. Mà tử mạch thần tinh đó là lấy từ trong tử mạch thiên tinh ra, một tử mạch thiên tinh cỡ một căn nhà, đại khái có thể lấy ra một miếng tử mạch thần tinh cỡ móng tay.
Như vậy, bảy mươi cân tử mạch thần tinh…
“~!@#$%...”
Vân Triệt có lý do tin tưởng, toàn bộ tử mạch thần tinh của cả Thiên Huyền đại lục cộng lại, cũng không nhất định có được hơn bảy mươi cân. Mà nếu quả thật có thể có số lượng tử mạch thần tinh này, như vậy, giá trị của nó, đủ để mua được ba cái Thương Phong đế quốc!
- Ngươi… Xác định… Ngươi… Không phải đang… Trêu chọc ta?
Lúc Vân Triệt nói chuyện, răng không ngừng để gió lọt vào (há hốc miệng mà nói). Hắn tin tưởng Thương Phong đế quốc này bất cứ ai nghe được yêu cầu này, đều sẽ kinh hãi lời nói không trôi chảy.
Trên mặt Mạt Lỵ không hề có vẻ nói đùa, nàng lạnh mắt mà nói:
- Ta bị độc nhập hồn phách, hay cả thiên độc châu, cũng phải ít nhất mấy năm mới có thể tinh lọc hoàn toàn. Sau khi độc ở trên người ta tiêu tan, ta phải trùng tố thân thể. Mà ba món đồ, đó là đô cần dùng khi ta trùng tố thân thể, thiếu một thứ cũng không được!
- Thời gian?
- Ba mươi năm!
Ba mươi năm? Lúc này cuối cùng khiến Vân Triệt khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, chậm rãi gật gật đầu:
- Được! Điều kiện này, ta đáp ứng!
Vô nghĩa! Ba mươi năm, thời gian dài, đương nhiên đáp ứng trước lại nói. Về phần hoa u minh bà la, huyền đan của Bá huyền thú cùng với bảy mươi cân tử mạch thần tinh… Dù sao còn có ba mươi năm! Đi một bước nhìn một bước.
- Còn điều kiện thứ hai?
Vân Triệt ngừng thở hỏi, điều kiện thứ nhất liền dọa người như vậy, điều kiện thứ hai nói không chừng càng thêm hung tàn.
- Điều kiện thứ hai, ngươi phải trong vòng ba mươi năm, đạt tới cảnh giới Quân huyền!
Mạt Lỵ như trước nhìn biểu cảm của Vân Triệt, thong thả mà rõ ràng nói.
“!@#$%...” Vân Triệt bỗng nhiên có một kích động muốn đè tiểu la lỵ này xuống đất đánh mông một trận!
Hắn càng bắt đầu hoài nghi, tiểu cô nương này rõ ràng chính là đang trêu đùa hắn!
- Thiên Huyền đại lục ta không biết… Nhìn trong lịch sử của Thương Phong đế quốc, chưa từng có người nào có thể trong vòng ba mươi năm đạt tới cảnh giới Quân huyền… Càng nghiêm chỉnh mà nói, là chưa từng có người nào từng đạt tới cảnh giới Quân huyền.
Vân Triệt nghiêm trang nói. Chỉ có điều khóe miệng hơi co rúm của hắn vẫn hiển lộ rõ ràng oán giận trong nội tâm hắn.
- Vậy ngươi có đáp ứng không?
Mạt Lỵ nhướn mày.
- Đáp ứng, đương nhiên đáp ứng!
Vân Triệt không chút do dự lên tiếng trả lời, tất cả biểu cảm trên mặt đều thu liễm, trong hai tròng mắt, hiện ra vẻ lạnh nhạt và bình tĩnh cực hạn:
- Điều kiện thứ nhất của ngươi, ta có lẽ còn có phần lo lắng. Nhưng điều kiện này, với ta mà nói ngược lại là điều kiện thật sự không coi vào đâu. Ta sở dĩ nói trong lịch sử của Thương Phong đế quốc chưa từng có người nào có thể trong vòng ba mươi năm đạt tới cảnh giới Quân huyền, chỉ vì muốn tỏ rõ, nếu cho ta một khởi điểm giống như vậy, ta sẽ phủ định lịch sử của Thương Phong đế quốc! Ta có thiên độc châu trong người, nếu ta bại bởi bất cứ người nào của Thương Phong đế quốc, đây mới thật sự là… Phế vật!
- Trong vòng ba mươi năm đạt tới Quân huyền… Cũng không phải người si nói mộng!
Hai mắt Vân Triệt khép hờ, giọng nói bình thản như nước.
Vốn tưởng rằng nói ra lời nói dõng dạc, nhiệt huyết sôi trào như vậy, tiểu la lỵ này sẽ phải mắt lộ ra ánh sáng lạ còn nhìn hắn nhiều lần, nhưng khiến Vân Triệt thất vọng chính là, Mạt Lỵ chỉ khẽ gật đầu. Hắn hơi buồn bực hỏi:
- Nhưng mà, vì sao ngươi muốn để cho ta trong vòng ba mươi năm đạt tới cảnh giới Quân huyền?
- Sinh mệnh lực của con người và huyền lực có liên quan. Sinh mệnh hư thể hiện giờ của bản công chúa vốn từ sinh mệnh lực của ngươi, bản công chúa muốn trọng tố thân thể, cũng phải hoàn mỹ giữ nguyên được thực lực phía trước, ít nhất phải có sinh mệnh lực cảnh giới Quân huyền!
Mạt Lỵ tỏ vẻ bình tĩnh nói.
Vân Triệt có phần cái hiểu cái không gật đầu… Nhưng trong lòng bỗng nhiên cả kinh…
Ít nhất phải có sinh mệnh lực cảnh giới Quân huyền, mới có thể khiến cho thân thể và linh hồn dung hợp sau khi trùng tố giữ được thực lực lúc trước… Như vậy, như vậy nói cách khác… Thực lực lúc trước của nàng…
Còn phải ở trên cảnh giới Quân huyền!?!?
Không! Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng! Nhất định là phương thức lý giải của ta không đúng! Vân Triệt âm thầm lắc lắc đầu, bỏ suy đoán vớ vẩn đến buồn cười này ra.
Ánh mắt của Mạt Lỵ trở lại trên người hắn, đã trở nên nghiêm túc mà kiêu ngạo:
- Điều kiện thứ ba.. Quỳ xuống dập đầu, bái ta làm thầy!
“...”
“... …”
Vân Triệt nhìn nàng, cứ thế hồi lâu không nói ra được một chữ.
- Ngươi không đồng ý?
Mạt Lỵ hơi nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ mà non nớt, lại che một tầng uy nghiêm làm cho trong lòng người ta sinh sợ hãi.
- … Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?
Vẻ mặt Vân Triệt rối rắm hỏi.
Trong mắt Mạt Lỵ khẽ khựng lại, nhưng vẫn trả lời hắn:
- Mười ba tuổi.
- Mười ba… Tuổi…
Câu trả lời này hoàn toàn phù hợp với dáng ngoài của nàng, lại khiến cho trong lòng Vân Triệt run rẩy và rên rỉ một trận: Mười ba tuổi! Ta fuck! Lại thật sự chỉ có mười ba tuổi! Huyền lực đáng sợ như vậy, tâm trí, tư thái thành thục như vậy, nói chuyện lên mặt cụ non như vậy, ta còn tưởng rằng là đồng mỗ mấy trăm tuổi… Lại thật sự chỉ có mười ba tuổi!!
Nhưng mà Vân Triệt nghĩ lại, trong lòng bỗng nhiên thoải mái lên… Nếu nàng thật sự chỉ có mười ba tuổi, cho dù huyền lực của nàng đáng sợ bao nhiêu, cho dù xuất thân nàng rất cao quý thần bí, cho dù nàng tàn nhẫn ngạo mạn cỡ nào, cho dù tâm trí nàng thành thục bao nhiêu… Đời này của nàng cũng chỉ có không đến mười ba năm lịch duyệt! Bản thân mình có trí nhớ hai đời, đối phó với nàng, còn không phải thuận buồm xuôi gió! Nàng dù cường đại cường thế như thế nào, dù sao cũng chỉ là một tiểu cô nương còn chưa lớn lên mà thôi.
- Có phải sau khi biết được bản công chúa mới chỉ mười ba tuổi, nhất thời cảm thấy bản công chúa trở nên dễ đối phó hơn không?
Mạt Lỵ nheo mắt lạnh lại, lạnh lẽo âm u nói.
Một câu nói chọc đến trong lòng Vân Triệt. Vân Triệt nhanh chóng lắc đầu:
- Làm sao có thể chứ. Ta sở dĩ hỏi số tuổi của ngươi, là muốn nói cho ngươi biết, hiện giờ ta mười sáu tuổi, còn lớn hơn ngươi ba tuổi. Tuổi của ngươi còn nhỏ hơn ta, làm sư phụ của ta, có phần… Không quá thích hợp đi?
- Tuổi?
Mạt Lỵ cười lạnh khinh thường một tiếng:
- Người mạnh nhất trên mảnh đại lục này cho dù quỳ trước mặt bản công chúa mười năm, bản công chúa cũng sẽ không liếc nhìn nhiều hắn một cái. Hiện giờ bản công chúa chủ động muốn trở thành sư phụ của ngươi, là ban ơn cho ngươi, ngươi lại còn muốn cự tuyệt?
“...” Khẩu khí này, lớn đến khiến Vân Triệt hít thở không thông.
Vân Triệt quyết định thật nhanh, gật gật đầu:
- Được rồi, ta bái ngươi làm thầy, nhưng mà, ta sẽ không dập đầu cho ngươi.
- Lý do.
Mạt Lỵ nhàn nhạt nói.
- Ta có thể quy trưởng bối, quỳ ân nhân… Quỳ lão bà cũng không phải không có khả năng, nhưng để cho ta quỳ ngươi tiểu cô nương mới quen biết vài ngày, ta làm không được. Đây là tôn nghiêm cơ bản nhất của người làm nam nhân!
Vân Triệt lắc đầu, giọng nói vô cùng kiên quyết.
- Hi…
Mạt Lỵ nở nụ cười, cười xinh đẹp như hoa nhài nở rộ, giọng nói, lại lộ ra âm trầm lạnh lẽo như băng:
- Chuyện này có thể không tùy theo ngươi!
Giọng nói hạ xuống, tay phải của Mạt Lỵ đã nhanh như chớp túm được trên bờ vai Vân Triệt… Nhất thời, Vân Triệt như bị núi cao đè xuống người, dưới lực lượng to lớn khổng lồ không thể kháng cự trong nháy mắt hai đầu gối khụy xuống, nặng nề quỳ trên đất, quỳ gối trước mặt Mạt Lỵ.
- Ngươi!
Mặt Vân Triệt lộ vẻ tức giận, liền định đứng lên… Nhưng đối mặt với lực lượng của Mạt Lỵ, hắn vốn không có khả năng có một chút năng lực phản kháng nào, ngay cả dùng hết lực lượng toàn thân, cũng vốn không có biện pháp đứng người lên một chút.
- Lập tức dập đầu cho bản công chúa, bản công chúa sẽ chính thức trở thành sư phụ của ngươi, chẳng những cho ngươi một huyền mạch mới, mà còn có thể chỉ dẫn cho ngươi con đường tu huyền!
Trong lúc giãy giụa, bên tai Vân Triệt vang lên giọng nói lạnh lẽo cao ngạo của Mạt Lỵ, hắn dùng lực lắc đầu, thấp giọng nói:
- Ngươi… Ngươi đừng có hy vọng! Ta cho dù không cần huyền mạch… Cũng tuyệt đối không… Hướng ngươi một tiểu nha đầu… Ặc!!
Lời Vân Triệt còn chưa dứt, một lực lượng trầm trọng đã đè nửa người trên của hắn trên đất, Mạt Lỵ nâng một chân ngọc trắng như tuyết giống như băng liên lên, đạp trên bờ vai Vân Triệt, khẽ dùng lực, chỉ nghe “Rắc” một tiếng xương lệch chỗ, đầu đang gắt gao ngẩng lên của Vân Triệt liền hung hăng đánh vào trên mặt đất lạnh như băng… Hoàn thành nghi thức dập đầu.
Chân trần của Mạt Lỵ tiếp tục dẫm xuống bả vai Vân Triệt không dời, hai tay nàng ôm ngực, châm chọc nói:
- Có phải cảm thấy xương cốt của mình thật cứng, thật giỏi? Không có thực lực, ngươi ngay cả năng lực cự tuyệt dập đầu với ta cũng không có, lại có tư cách gì mà kiêu ngạo ở trước mặt ta. Không có thực lực, khi đối mặt với cường giả tuyệt đối, tôn nghiêm và kiêu ngạo mà ngươi tự cho, chẳng qua chỉ là một chuyện cười!
Lời Mạt Lỵ giống như một chậu nước lạnh, vô tình dội lên trên đầu Vân Triệt, khiến cho hắn giật mình ở đó, sau đó, hắn nở nụ cười, yên lặng cười chính mình… Đúng vậy, không có thực lực, có tư cách gì đi nói tôn nghiêm và kiêu ngạo… Mới vừa rồi dáng vẻ bản thân tự cho là kiêu ngạo, ở trong mắt Mạt Lỵ, nhất định là buồn cười đến cực điểm đi…
- Tuy rằng không tình nguyện, nhưng ngươi cuối cùng đã dập đầu. Từ giờ trở đi, bản công chúa sẽ là sư phụ của ngươi. Đối với ta người sư phụ này, ngươi bây giờ có vấn đề gì muốn hỏi sao?
Chân Mạt Lỵ dẫm trên bả vai Vân Triệt, từ trên cao nhìn xuống hắn.
- … Có!
Vân Triệt ngửa mặt lên, ánh mắt hướng về phía trước, giọng điệu tối nghĩa:
- Ta muốn hỏi… Ngươi là bộ lông còn chưa kịp phát triển… Hay là… Trời sinh bạch hổ?
Vào một đêm khi Vân Triệt gặp được Mạt Lỵ, thân thể Mạt Lỵ tiêu tán, chỉ còn lại quần áo trên đất. Vân Triệt liền nhặt xiêm y của nàng lên tiến vào trong thiên độc châu phủ lên thân thể nàng, nội y gì đó hoàn toàn không chạm vào. Mạt Lỵ tỉnh lại trong thiên độc châu tự nhiên cũng chỉ có bộ quần áo trắng này mặc lên người, bên trong hoàn toàn không có gì…
Một chân Mạt Lỵ dẫm lên vai, hai chân tự nhiên tách ra, lấy góc độ của Vân Triệt, phong cảnh tuyệt mỹ trong trắng mang phấn, phấn nộn mượt mà giữa hai chân dưới váy nàng nhìn muốn rõ ràng bao nhiêu có rõ ràng bấy nhiêu…