Team: Vạn Yên Chi Sào.
Lửa ở dược sự phòng và nam viện đều cháy đặc biệt kỳ lạ. Đây rõ ràng cho thấy có người cố ý phóng hỏa, nhưng người bên cạnh lại sửng sốt không có một ai thấy bóng dáng khả nghi nào. Ngay cả nam tử Tiêu môn luôn canh giữ ngoài cửa dược sự phòng cũng hoàn toàn không nhìn thấy ai ra vào dược sự phòng.
Nhưng cũng may thế lửa không phải rất mãnh liệt, rất nhanh đã khống chế được. Tiêu Vân Hải nhanh chóng bố trí một phen, sau đó lòng như lửa đốt kêu Tiêu Cổ tới, một lần nữa quay về tiểu viện của Tiêu Ngọc Long.
Đẩy cửa phòng ra, Tiêu Vân Hải còn chưa kịp há mồm gọi tên Tiêu Ngọc Long, cả người đã giống như bị thiên lôi bổ trúng, đứng chết sững ở đó.
Tiêu Ngọc Long đã không còn ở trên giường, hơn nữa xiên xẹo như chó chết quỳ rạp trên mặt đất. Toàn thân hắn là máu, hai cổ tay, mắt cá chân chia ra một vết máu thô to màu đen, toàn bộ hai tay hai chân vặn vẹo. Cả khuôn mặt hắn đã bị máu tươi dán lên, hai bên lỗ tai chỉ còn sót lại hai đống máu thịt, lỗ mũi và môi trên đều đã biến mất không thấy gì nữa, trong miệng phun bọt máu, trong hai hốc mắt tối đen chảy ra chất lỏng đỏ, trắng, đen giao nhau… Dưới thân của hắn, càng bị đỏ tươi nhuộm đỏ hoàn toàn.
Toàn thân Tiêu Cổ run run, hai chân trong bủn rủn trực tiếp nửa quỳ trên mặt đất. Hắn cả đời theo y, vết thương lớn vết thương nhỏ từng gặp vô số, nhưng chưa bao giờ thấy huyết tinh tàn nhẫn như thế, hình ảnh cực kỳ bi thảm. Mà nhìn màu da Tiêu Ngọc Long lúc này, hắn nhìn ra Tiêu Ngọc Long còn chưa chết… Hơn nữa dấu hiệu sinh mệnh một chút cũng không kém… Nhưng dáng vẻ thảm như vậy, còn thê thảm hơn chết trăm lần nghìn lần.
Toàn thân Tiêu Vân Hải run run, lòng dạ muốn vỡ vụn, sắc mặt đã tái nhợt đến không còn chút màu máu nào. Giống như mơ hồ cảm giác được có người tới gần, thân thể Tiêu Ngọc Long run rẩy một chút, miệng phun ra bọt máu kia tràn ra một tiếng rên rỉ tuyệt vọng khó nghe giống như giấy nhám cọ sát…
Thân thể Tiêu Vân Hải đột nhiên khẽ lắc, hắn lảo đảo tiến lên một bước, bỗng nhiên như điên mãnh liệt hét lên:
- Là ai!!! Là ai!! Là ai!!!
- Lăn ra đây cho ta! Ta muốn róc xương lóc thịt ngươi!! Vạn đao lăng trì!! Đoạn tử tuyệt tôn!!
Tiêu Vân Hải rít gào ẩn chứa oán hận và điên cuồng vô hạn, giống như điên rồi, hắn cảm giác ngực của mình giống như muốn nổ tung, mạch máu toàn thân giống như muốn bạo liệt, nhìn nhi tử thân sinh quỳ rạp trên mặt đất, toàn thân bị phế, người không giống người, quỷ không giống quỷ, hắn hận không thể khóc lớn một trận, càng hận bản thân bất lực thật sự trực tiếp phát điên như vậy!
- Là ai! Rốt cuộc là ai! Lăn ra đây cho ta!! Lăn ra đây… A!!!!
Trong tiếng kêu gào to và vô cùng thê lương, Tiêu V n Hải đột nhiên vọt tới trước hai bước, hoàn toàn đánh vỡ cửa sau phòng. Mà lúc này, hắn chợt phát hiện trong bức tường lại có hai hàng chữ đỏ như máu… Chữ dùng máu của Tiêu Ngọc Long nhi tử của hắn mà viết xuống.
“Tiêu lão cẩu! Vì chúc mừng tiểu cẩu nhi tử của ngươi lập tức đi lên Tiêu tông, đặc biệt hiến đại lễ, kính xin vui lòng nhận cho.”
- A a a a a a!!
Tiêu Vân Hải hung hăng đánh một quyền, ầm ầm đánh vỡ vách tường có chữ viết bằng máu, hắn thê lương hét lớn một tiếng, trong miệng đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, sau đó hai mắt trợn ngược, nặng nề ngửa ra ngã trên mặt đất.
- -----------------
Độc ác phá hủy Tiêu Ngọc Long xong, Tiêu Triệt về phòng của mình, bỏ quần áo Tiêu Linh Tịch làm cho hắn, cùng với tất cả tiền mình tích cóp vào trong thiên độc châu. Hắn tích cóp được không nhiều lắm, tổng cộng 1800 hoàng huyền tệ.
Trước khi đi, hắn do dự một chút, cũng thu tấm thảm trên giường hắn và Hạ Khuynh Nguyệt đã từng đắp vào trong thiên độc châu.
“Nơi đã ở mười sáu năm… Về sau, có nên quay lại không.
Tiêu Triệt hơi lưu luyến nhìn nơi này một hồi lâu… Hắn lưu luyến đương nhiên không phải là Tiêu môn này, mà là nơi này có rất nhiều ký ức của hắn và Tiêu Linh Tịch. Trước khi hắn mười một tuổi, nơi này không chỉ là phòng của hắn, cũng là phòng của Tiêu Linh Tịch. Khi đó, bọn họ ngày đêm bên nhau, gần như mỗi thời mỗi khắc đều ở cùng nhau…
Vẫn đứng lại thật lâu, Tiêu Triệt mới quay lại trạng thái ẩn nấp, sau khi trèo tường tiến vào khu vực sau núi.
Cách lúc tinh ẩn mất đi hiệu lực, còn hơn một giờ. Hắn sẽ sử dụng tinh ẩn đan này, nguyên nhân chủ yếu là muốn đi gặp Tiêu Liệt và Tiêu Linh Tịch, xác nhận an toàn của bọn họ. Chỉ với một Tiêu Ngọc Long không đáng giá cho hắn lãng phí một viên tinh ẩn đan. Tuy rằng ngày đầu tiên hắn trùng sinh trở về liền bỗng chốc tìm được hai cây cỏ tinh ẩn, nhưng hắn thật sự xác định, cỏ tinh ẩn thiên địa kỳ vật này, toàn bộ Thiên Huyền đại lục cộng lại cũng không nhất định vượt qua được mười cây.
Hành hạ Tiêu Ngọc Long đến chết, chỉ thuận tiện. Vì mình, hơn nữa vì tất cả gia gia và tiểu cô gặp mà thu hồi một chút tiền lời… Chỉ là một chút tiền lời!
Người hắn chân chính muốn giết, là Tiêu Cuồng Vân! Chính là, hiện giờ hắn cho dù mượn năng lực thần kỳ của tinh ẩn đan, cũng vốn không có khả năng giết Tiêu Cuồng Vân. Tuy rằng hắn không biết huyền lực của Tiêu Cuồng Vân, nhưng cho dù hắn ta là một bao cỏ, dù sao cũng đi ra từ Tiêu tông, huyền lực tất nhiên vượt trên Tiêu Ngọc Long không biết bao nhiêu đẳng cấp.
Nhưng hiện giờ không thể, một ngày nào đó hắn sẽ làm cho mình có thể… Khoản nợ này, hắn thề phải đòi lại ngàn vạn lần!! Hắn không phải là Tiêu Triệt yếu đuối tự ti trước kia, thành phần lý trí của hắn càng nhiều chính là, là Vân Triệt một người kiêu ngạo với quần hùng thiên hạ! Bức tử sư phụ hắn, hắn thề phải khiến tông môn thiên hạ chôn cùng! Mà tổn thương người thân nhất của hắn, hắn thề khiến Tiêu môn, Tiêu Cuồng Vân hối hận cả đời!
Thủ đoạn hành hạ Tiêu Ngọc Long đến chết của hắn vô cùng tàn nhẫn, đủ để cho tuyệt đại đa số mọi người nhìn thấy cảnh tượng kia đều toàn thân đổ mồ hôi, ác mộng liên tục. Nhưng trong mắt hắn, kia vốn không thể xưng là tàn nhẫn, đây là giá cao phải trả cho ngươi dám đụng vào nghịch lân của hắn!!
Lúc này Tiêu môn đã loạn thành một đoàn, âm thanh chói tai không dứt. Mà cũng chính là Tiêu Triệt muốn… Hắn hành hạ Tiêu Ngọc Long đến chết, phóng hỏa trong Tiêu môn, còn có một nguyên nhân đó chính là ép Tiêu môn phát lệnh triệu tập toàn môn… Lệnh triệu tập toàn môn, người canh giữ tại ở sau núi cũng phải trở về toàn bộ.
Như hắn dự đoán, hắn đi không bao xa, liền nhìn thấy bốn người Tiêu môn lòng như lửa đốt ngay mặt mà đến, như gió xông qua bên người hắn, thẳng về phía Tiêu môn.
Tiêu Triệt bước nhanh chân hơn, đi thẳng đến khe núi tư quá sau núi.
Khe núi tư quá, là nơi Tiêu môn dùng để cấm bế đệ tử nội môn phạm sai lầm. Bên trong âm u ẩm ướt, ngày hè khô nóng, vào đông lạnh như băng, cũng may cửa vào nhỏ hẹp, không có huyền thú quá mức hung hãn xâm nhập.
Ở trong trí nhớ của Tiêu Triệt, bị giam trong khe núi tư quá không có nhiều người, hơn nữa thời gian lâu nhất, cũng không vượt qua hai tháng. Nhưng người trong Tiêu môn biết rõ ràng Tiêu Linh Tịch bị giá họa, vẫn cấm bế bọn họ mười lăm năm…
Mười lăm năm… Người cả đời này có thể có mấy lần mười lăm năm năm? Năm nay Tiêu Linh Tịch mới chỉ có mười lăm tuổi, nếu luôn bị cấm bế bên trong, như vậy thời khắc đẹp đẽ nhất trong cuộc đời của nàng, đều vượt qua trong nơi vắng vẻ âm u lạnh như băng… Đây là hình phạt tàn khốc cỡ nào.
Giải trừ trạng thái ẩn nấp, Tiêu triệt nhìn cửa vào khe núi tư quá, hai tay nắm chặt lại… Hắn sao có thể cho phép gia gia và tiểu cô luôn bị cấm bế ở đây… Nhưng mà, hắn hiện giờ, vốn không có năng lực cứu bọn họ ra, chỉ có thể trơ mắt nhìn, chịu đựng, căm hận…
Hít sâu một hơi, Tiêu Triệt đi tới trước. Không ẩn nấp, bước chân đi tới trước của hắn cũng tự nhiên vang lên. Tiếng bước chân khiến Tiêu Liệt đang ở trong khe núi tư quá chú ý, hắn cảnh giác nhìn ra ngoài, khi ánh mắt đụng chạm vào Tiêu Triệt, hắn đột nhiên ngẩn ra, thất thanh nói:
- Triệt nhi!!
- A!
Một tiếng thiếu nữ kinh hô truyền đến, theo đó là một loạt tiếng bước chân dồn dập. Bóng dáng của Tiêu Linh Tịch nhanh chóng xuất hiện bên cạnh Tiêu Liệt, sắc mặt nàng tiều tụy, tóc cũng hơi rối loạn, khi nhìn thấy Tiêu Triệt, nàng đưa tay che miệng, cả người ngây ngốc ở đó, chỉ trong nháy mắt, một lượng lớn nước mắt bắt đầu đảo quanh vành mắt nàng…
- Tiểu Triệt!
Nàng la lên một tiếng, mạnh mẽ vọt tới, bỗng chốc nhào vào trước ngực Tiêu Triệt, hai tay dùng sức ôm chặt hắn, “Hu hu” khóc lớn lên. Nàng vốn tưởng rằng, bản thân bị giam cấm bế mười lăm năm, Tiêu Triệt lại bị trục xuất ra khỏi Tiêu môn, nàng sẽ phải ít nhất mười lăm năm không thể gặp lại hắn, không nghĩ tới, lại giống như nằm mơ, hắn lại bỗng xuất hiện ở trước mắt.
Tiêu Liệt đã đi tới, khuôn mặt kích động:
- Triệt nhi… Cháu… Sao cháu lại tới đây? Là Tiêu môn để cho cháu trở về sao?
Tiêu Triệt lắc đầu, vỗ nhè nhẹ sau lưng mềm mại của Tiêu Linh Tịch:
- Là cháu vụng trộm trở về… Nhưng mà gia gia yên tâm, hiện giờ bên trong Tiêu môn xảy ra chuyện lớn, tất cả mọi người được triệu tập về, sẽ không ai phát hiện ra cháu.
“...” Tiêu Liệt gật đầu, bên trong Tiêu môn xảy ra chuyện lớn gì, hắn hỏi cũng không hỏi. Bởi vì bây giờ hắn đối với Tiêu môn đã tâm như tro tàn, cho dù bị diệt môn, hắn cũng không có kích động quá lớn.
Trong khe núi tư quá có nhiều sơn động, hoặc sâu hoặc nông. Bố trí bên trong đều vô cùng đơn giản, duy nhất có thể lọt vào mắt cũng chỉ có mấy bàn đá lạnh như băng kia mà thôi.
Tiêu Linh Tịch vừa khóc quả thật như trời đất u ám, Tiêu Triệt luôn không ngăn cản nàng tiếp tục khóc, để cho nàng thỏa thuê phát tiết tất cả uất ức, sợ hãi, lo lắng, bàng hoàng ra ngoài, bằng không, ở trong này lâu, nàng có lẽ sẽ u buồn thành bệnh… Dù sao, nàng vẫn chỉ là tiểu cô nương mười lăm tuổi mà thôi.
Khi Tiêu Linh Tịch ngừng lại, nàng đã khóc đến gần như bất tỉnh đi.
Tiêu Triệt và Tiêu Liệt mặt đối mặt ngồi trước bàn đá, Tiêu Linh Tịch dựa vào bên người Tiêu Triệt, hai tay ôm chặt cánh tay hắn, trán dựa vào trên bả vai hắn, cũng không quản Tiêu Liệt ở bên cạnh, thủy chung không chịu nới ra, sợ hắn lại một lần nữa biến mất trong thế giới của mình.
- Sau khi hai người bị giam vào, bọn họ có đùa giỡn thủ đoạn gì không?
Tiêu Triệt lo lắng hỏi.
Tiêu Liệt lắc đầu, an ủi cười nói:
- Yên tâm đi. Vị Sở tiên tử của Băng Vân tiên cung kia ám chỉ sẽ bảo hộ chúng ta trước khi Tiêu tông rời đi, có uy hiếp này ở đây, bọn họ không dám tổn thương đến ta và Tịch nhi. Mà sau khi người Tiêu tông đi rồi, bọn họ liền không dám, dù sao, danh vọng đệ nhất cao thủ của ta ở Lưu Vân thành vẫn còn đó, ha ha.
- Vậy thì tốt.
Tiêu Triệt gật đầu, trong lòng chứa một phần cảm kích với sư phụ của Hạ Khuynh Nguyệt.
- Hạ Khuynh Nguyệt là một thê tử tốt, đến cuối cùng, nàng ấy vẫn không xé bỏ phần hôn thư kia.
Tiêu Liệt hơi phiền muộn nói.
“...” Tiêu Triệt im lặng gật đầu.
Trong khoảng thời gian ngắn, ba người trầm mặc xuống. Trải qua tai họa từ trên trời giáng xuống hôm nay, vận mệnh của bọn họ không thể nghi ngờ sẽ long trời lở đất. Trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ, lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu…
- Gia gia, cháu muốn biết…
- Cháu muốn hỏi, phụ mẫu thân sinh của cháu là ai? Đúng không?
Tiêu Liệt tỏ vẻ bình tĩnh, trực tiếp hùa theo lời hắn nói.
- Vâng.
Tiêu Triệt gật đầu, ánh mắt chăm chú nhìn Tiêu Liệt:
- Cháu tin tưởng cháu không phải vô duyên vô cớ nhặt được… Gia gia, ông nhất định biết được chút gì đúng không?
Tiêu Linh Tịch cũng ngước mắt lên, mang theo vẻ mặt kinh ngạc nhìn Tiêu Liệt.
Tiêu Liệt yên lặng nhìn Tiêu Triệt, hồi lâu, mới nhẹ nhàng thở dài một tiếng, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
- Ta vốn cho rằng, bí mật này sẽ ở trong lòng ta cả đời, vĩnh viễn không nói cho người thứ hai biết… Hiện giờ, Tiêu môn đã không dung được cháu, mà cháu, những năm qua, biết được cũng tốt, nhận tổ quy tông, vốn cũng là bổn phận của con cháu…
- Phụ thân thân sinh của cháu, hắn họ Vân…