Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Quyển 4 - Chương 55: Tới không đúng lúc




Quân Mộ Khuynh bình tĩnh đối mặt với bảo kiếm bay tới, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh, người ta đã không khách khí, vậy thì nàng cần gì phải khách khí chứ.

“Kim ô hỏa!” Hỏa diễm kim hồng sắc bay múa trên không trung, bọc bảo kiếm đang bay tới.

Thời điểm kim ô hỏa tuôn ra, thanh địa hỏa thần khí kia, liền xác định phải biến thành một đống than đen.

Nam tử vẻ mặt nghiêm túc nhìn thần khí của mình bị ngọn lửa đốt cháy, vội vàng ngưng tụ ra thủy nguyên tố, đây là địa hỏa thần khí hắn yêu thích nhất, nữ nhân này vậy mà lại làm hỏng nó, quả thực là không thể tha thứ!

“Cuồng triều!” Ngân kiếm triển khai, bốn hành tinh chậm rãi xoay tròn, năm viên ngũ giác màu lam chớp động óng ánh quang mang.

Quân Mộ Khuynh lạnh lùng cười, nghĩ muốn cứu thần khí của mình sao, không đơn giản như vậy, “Kim ô xích hỏa!” Đôi mắt băng lãnh bắn ra băng hàn, hỏa diễm nóng rực, chống lại triều dâng cuồn cuộn kia.

Hai loại lực lượng nước lửa đối kháng nhau, phát ra âm thanh chi chi, không quá năm giây, đấu kỹ của nam tử đã bại trận, bất kể như thế nào, hỏa diễm nóng rực, trực tiếp chạy như bay đến chỗ hắn, nhiệt độ xung quanh trong nháy mắt tăng lên không ít, ngay cả băng tuyết trên mặt đất, trong nháy mắt cũng tan ra.

Hỏa diễm đi đến chỗ nào, chỗ đó sẽ xuất hiện một mảng màu đen, bởi vì băng tuyết hòa tan, xuất hiện chính là thổ địa.

Hỏa diễm nóng rực tràn ngập xung quanh, dường như muốn đốt cháy thiên địa vạn vật vậy.

Nam tử kinh ngạc lui về phía sau mấy bước, vội vàng ngưng tụ thủy lá chắn, chặn ở trước mặt mình, kim ô xích hỏa rất nhanh tiến đến thủy lá chắn kia, trong nháy mắt thủy lá chắn với hỏa diễm đều biến mất, đồng thời thần khí của nam tử cũng biến mất ở trước mặt mọi người, ngay cả tro cũng không còn.

“Ngươi!” Thần khí của hắn! Hắn thật vất vả mới lấy được địa hỏa thần khí, cho dù bị đốt, tốt xấu gì cũng để lại cho hắn một chút a!

Thân ảnh đỏ rực nhanh chóng lắc mình đến trước mặt nam tử, một lưỡi dao màu đỏ xuất hiện ở trên cổ nam tử, lưỡi dao nóng rực, khiến thân thể hắn cứng ngắc, không dám tùy tiện nhúc nhích.

“Ngươi rốt cuộc là ai! Dám xông Bắc quốc…”

“Nhạc Dương, câm miệng!” Hiên Viên Kiếm bước nhanh tới, nhìn thấy vết máu trên cổ Nhạc Dương, vội vàng nói, “Quân tỷ tỷ, hắn chỉ là muốn bảo vệ cung điện, ngươi hãy bỏ qua hắn đi.” Thật là một người ngu ngốc!

Quốc, quốc chủ!

Nhạc Dương khiếp sợ há hốc mồm nhìn người trước mặt, sao quốc chủ có thể xuất hiện ở đây?

Ánh mắt Quân Mộ Khuynh lạnh như băng nhìn nam tử trước mắt, lực đạo trên tay cũng không có buông lỏng, hiếm khi có một lần hảo tâm đưa Hiên Viên Kiếm trở về, vừa mới vào cửa, liền bị người cầm kiếm bổ tới, đổi thành là ai, ai có thể bình tĩnh?

Hiên Viên Kiếm khẩn trương nhìn Quân Mộ Khuynh, nhìn lưỡi dao màu đỏ chậm rãi cắt vào, trong lòng liền khẩn trương, Quân tỷ tỷ thực sự muốn giết Nhạc Dương sao? Mặc dù bình thường hắn ngốc một chút, vừa rồi còn ra tay với Quân tỷ tỷ, thế nhưng cũng không đáng tội chết a.

Lúc này Nhạc Dương cũng không dám tùy tiện nhúc nhích, chỉ cần hắn thoáng khẽ động, lưỡi dao màu đỏ, sẽ cắt vỡ cổ họng của hắn.

“Lần này hủy chỉ là thần khí của ngươi, lần sau…!” Khí tức băng lãnh tản ra xung quanh như băng thiên tuyết địa, Quân Mộ Khuynh vung tay một cái, Nhạc Dương bay ra ngoài hai trượng.

Nhạc Dương hung hăng ngã trên mặt đất, không để ý tới đau đớn trên người, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Quân Mộ Khuynh, trên người nữ tử này, vậy mà lại tản mát ra khí tức khủng bố như thế, băng lãnh rét thấu xương, loại hàn ý này nhanh chóng ngấm vào trong lòng, làm cho người ta chỉ cảm thấy toàn thân một trận lạnh lẽo, vô luận như thế nào cũng ấm áp không được.

Hắn cảm thấy đau đớn trên người mình, còn kém xa so vói hàn ý trên người nữ tử này phát ra, rất là nguy hiểm.

Quân Mộ Khuynh lạnh lùng liếc mắt nhìn Nhạc Dương, người này không phải bị cận đấy chứ? Một người lớn như vậy đứng ở nơi đó, hắn cũng không nhìn thấy, còn cầm kiếm chỉ vào nàng, nếu không phải Hiên Viên Kiếm cầu tình, hắn hiện tại ngay cả thi thể cũng sẽ không còn, kết quả sẽ giống như thần khí của hắn!

“Nhạc Dương, bản hoàng cũng đã đứng ở trong này lâu như vậy, ngươi không thấy sao?” Hiên Viên Kiếm đau đầu nhìn thị vệ trước mắt, mấy ngày không gặp, người này thế nào còn không học được một chút thông minh?

Hắn đã trở về lâu như vậy, cũng không nhìn thấy, trái lại cầm kiếm chỉ vào Quân Mộ Khuynh, hiện tại Quân Mộ Khuynh là ân nhân cứu mạng của hắn, đã cứu hắn hai lần, vừa rồi ở bên ngoài, nếu như không phải có hai người bọn họ, bản thân hắn đã sớm bị người gia tộc Nam Cung giết, sao còn có thể trở về, ai biết khi đến, thiếu chút nữa đã bị thần khí đả thương.

Nhạc Dương quay đầu nhìn thân ảnh quen thuộc kia, trong mắt liền rưng rưng không kìm được, chờ hắn lấy lại tinh thần, vội vàng bò dậy, một đường chạy về hướng Hiên Viên Kiếm bên kia.

“Quốc chủ, ngài rốt cuộc đã trở về!” Quốc chủ có thể bình an vô sự trở về, thật sự là quá tốt.

Quân Mộ Khuynh liếc mắt, ở trong lòng âm thầm nói, vừa rồi nếu như không phải là Hàn Ngạo Thần nhanh tay, quốc chủ tôn quý của nhà ngươi, đã bị thần khí của ngươi giết rồi, đâu còn có thể đứng ở chỗ này nhìn ngươi khóc!

Hiên Viên Kiếm đầu đầy hắc tuyến nhìn Nhạc Dương, hắn như vậy, có phải là có chút quá khoa trương rồi hay không, hắn chẳng qua chỉ mới đi có năm ngày, Nhạc Dương giống như là năm năm không nhìn thấy hắn vậy.

“Ngươi mau mau xin lỗi Quân cô nương đi, Quân cô nương là ân nhân cứu mạng của bản hoàng.” Hiên Viên Kiếm ho nhẹ một tiếng, nghiêm mặt nói, người này lúc nào mới có thể tiến bộ, ngay cả người đến là ai hắn cũng không nhìn liền trực tiếp công kích, lúc này nếu như là người một nhà, thực lực kém, cũng không biết chết bao nhiêu lần.

May mắn lần này Quân tỷ tỷ không có thực sự hạ sát thủ, nếu không hắn nhất định phải chết.

Nhạc Dương ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn lại Quân Mộ Khuynh, sao, đây là ân nhân cứu mạng của quốc chủ!?

“Cô nương! Ta…”

“Không cần xin lỗi, coi ngươi như thiếu ta một cái nhân tình là được rồi.” Quân Mộ Khuynh đi tới bên người Hàn Ngạo Thần hờ hững nói, lời xin lỗi này không có tác dụng gì cả.

Hiên Viên Kiếm không cần suy nghĩ liền đáp ứng, trải qua mấy lần như thế, hắn tin Quân Mộ Khuynh không giống với những người khác.

“Cô nương, thế nhưng ta vẫn muốn xin lỗi.” Nhạc Dương đi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, dù sao cũng là hắn sai rồi, thiếu chút nữa còn ngộ thương quốc chủ, nếu không phải có bọn họ, chỉ sợ quốc chủ đã bị hắn đả thương, cho nên, nhất định phải nói xin lỗi.

“Ta nói rồi, không cần!” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nói, trên người tản ra khí tức lãnh khốc.

Nhạc Dương sửng sốt một chút, vội vàng ngậm miệng, ở bên người quốc chủ lâu như vậy, cái gì phải nói, cái gì không nên nói, hắn vẫn biết, đoán ý qua lời nói và sắc mặt hắn cũng hiểu một chút.

Phản ứng của Nhạc Dương, khiến huyệt thái dương của Quân Mộ Khuynh không ngừng giật giật, đây rốt cuộc là đứa nhỏ nhà ai a!

Hiên Viên Kiếm ho nhẹ một tiếng, đi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, “Quân tỷ tỷ, ngươi có muốn đi lấy tuyết ngưng thảo với ta hay không?” Nàng đến Bắc quốc, không phải là vì chuyện này sao.

“Được.” Lại đợi tiếp, nàng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì.

Hàn Ngạo Thần vô cùng ngượng  ngùng liếc mắt nhìn Nhạc Dương, đây là một nhân tài, thảo nào Bắc quốc lại biến thành bộ dạng hiện tại, người bên cạnh quốc chủ đều là như vậy sao, vậy thì sao có thể chống lại hai gia tộc Bắc Minh Nam Cung?

Tuyết ngưng thảo!

Sắc mặt Nhạc Dương đại biến, đi nhanh tới trước mặt Hiên Viên Kiếm rồi quỳ xuống, “Quốc chủ thứ tội!”

Hiên Viên Kiếm quả thực sắp phát điên, hắn có thể không quỳ hay không? Có chuyện gì nói là được rồi, mỗi lần đều là “Quốc chủ thứ tội”, lại có chuyện gì khiến hắn phải bị trị tội?

“Nói!” Ẩn nhẫn lửa giận, Hiên Viên Kiếm trầm giọng nói.

“Thứ kia, quốc chủ, thứ kia, tuyết ngưng thảo, ách, đã bị gia chủ Bắc Minh cầm đi, là thái hậu cho hắn.” Lúc đó hắn đã ngăn cản, thế nhưng thái hậu nói, không cho hắn xen vào việc của người khác, còn lấy mệnh lệnh của quốc chủ đến áp chế hắn, hắn cũng không có cách nào.

Thái hậu!

Chung quanh Hiên Viên Kiếm dũng động sát khí, biểu tình cũng trở nên nghiêm túc, “Bản hoàng đã nói nàng không phải là thái hậu, Bắc Minh Tử Trụy không phải mẫu thân của bản hoàng!” Nữ nhân kia không xứng!

Được!

Quân Mộ Khuynh lắc lắc đầu, những chuyện này, nàng căn bản cũng không hứng thú muốn biết, chỉ muốn nhanh một chút có được tuyết ngưng thảo, chỉ là hiện tại xem ra, muốn có tuyết ngưng thảo phải dùng biện pháp khác, gia chủ Bắc Minh cầm đi? Hắn lấy làm cái gì?

“Hiên Viên Kiếm, bản cô nương không muốn biết chuyện nhà các ngươi, ta chỉ muốn tuyết ngưng thảo, thế nhưng ta cũng không muốn làm khó dễ ngươi, chuyện tuyết ngưng thảo, chúng ta tự mình giải quyết.” Dù sao nãi nãi còn đang ở Quân gia chờ bọn họ, lấy được tuyết ngưng thảo, bọn họ còn phải đi Mộ Dung thành.

Lúc này, lại không biết phải lãng phí bao nhiêu thời gian, chết tiệt!

Tốt nhất nãi nãi đừng xảy ra chuyện gì, nếu không nàng sẽ khiến cho Thích Sênh hối hận vì đã đi tới Thương Khung đại lục!

Nhạc Dương thấy Quân Mộ Khuynh trực tiếp gọi tên quốc chủ nhà hắn, đang muốn nói cái gì, bên tai liền truyền đến giọng nói của quốc chủ nhà hắn.

“Quân tỷ tỷ, ta cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy! Thế nhưng ngươi có biện pháp gì sao?” Vẻ mặt Hiên Viên Kiếm đau khổ đáng thương đi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, mở to hai mắt hỏi, gia tộc Bắc Minh cũng không phải dễ đối phó như vậy, chỉ có điều nếu như người đó là Quân Mộ Khuynh, thì nàng có biện pháp cũng không chừng, hắn thật sự rất hiếu kỳ.

“Tiểu hài tử biết nhiều như vậy làm cái gì.”

Hiên Viên Kiếm bĩu môi, không nói cái gì nữa, lắc lắc cánh tay Quân Mộ Khuynh, “Quân tỷ tỷ, ngươi nói ta nghe đi, van ngươi.” Nàng hình như không lớn hơn hắn bao nhiêu đi?

Lúc này Nhạc Dương nhỏ giọng lui ra ngoài, quốc chủ có khách tới, nói cái gì hắn cũng phải thu xếp một chút, chuẩn bị chỗ ở cùng đồ ăn thật tốt.

Chỉ là, địa hỏa thần khí của hắn cứ như vậy không còn!

Hàn Ngạo Thần đen mặt, bọn họ hình như chưa có quen thuộc đến mức phải đem kế hoạch nói cho hắn nghe đi?

Quân Mộ Khuynh với Hàn Ngạo Thần đứng ở hai bên Hiên Viên Kiếm, nhìn thị vệ đi lại xung quanh, thấy hắn trở về, đều ngạc nhiên sửng sốt, nhưng lại bất động thanh sắc che giấu đi, hơn nữa còn nghi ngờ nhìn hai người bọn họ, bọn họ cũng không để ý, nhưng cũng khách khí với Hiên Viên Kiếm một chút, dù sao người ta cũng là hoàng đế ở Bắc quốc, nói cái gì cũng phải cho người ta mấy phần mặt mũi, dù sao đây cũng là địa bàn của người ta không phải sao.

Thấy Quân Mộ Khuynh không chịu nói, Hiên Viên Kiếm lại chạy đến bên người Hàn Ngạo Thần.

“Mặc ca ca.” Hiên Viên Kiếm ngọt ngào kêu một tiếng.

Hiên Viên Kiếm lớn lên cũng coi như đáng yêu, chỉ là thành thục nhiều hơn nên không xứng với tuổi tác, hiện tại đột nhiên nở một nụ cười ngọt như vậy, nhìn qua chính là một tiểu hài tử vô hại, nhưng ở trong mắt hai người Hàn Ngạo Thần với Quân Mộ Khuynh, cũng không phải là chuyện như vậy.

Hàn Ngạo Thần đầu đầy hắc tuyến nhìn tiểu hài tử trước mặt, hắn thật sự nhìn qua đơn giản như vậy sao? Còn có, ai là ca ca hắn!

Quân Mộ Khuynh nhìn Hiên Viên Kiếm không ngừng lắc Hàn Ngạo Thần, vẻ mặt nhịn cười.

“Hiên Viên Kiếm, ta đã đưa ngươi trở về, hiện tại chúng ta cũng nên đi.” Người của hai gia tộc này nàng đều gặp, mặc dù không nhiều, nhưng cũng có chút hiểu biết, nàng cũng không muốn dính vào vũng nước đục ở Bắc quốc này, đây dù sao cũng là chuyện nhà của bọn hắn.

Nàng tựa ở lan can đình nghỉ mát, nhìn nụ cười trên mặt Hiên Viên Kiếm, yên lặng không nói gì.

Hiên Viên Kiếm lắc lắc đầu, “Có thể ở lâu một chút rồi mới đi không?” Thật vất vả mới có người đối xử thật lòng với hắn.

“Thực sự là tiểu hài tử.” Hàn Ngạo Thần lắc lắc đầu nói, hai gia tộc này, gia tộc Nam Cung không có che giấu dã tâm mà muốn bạo phát, còn gia tộc Bắc Minh tốt xấu gì vẫn có chút kiêng kỵ, rõ ràng như thế mà lại tin tưởng lời của phụ thân.

Hiên Viên kiếm bất mãn quay đầu nhìn Hàn Ngạo Thần, “Mặc ca ca, ta vốn chính là tiểu hài tử.” Hắn chỉ là tiểu hài tử mà thôi.

“Đã đưa ngươi trở về, chúng ta cũng đi thôi.” Quân Mộ Khuynh không muốn dừng lại lâu, chuyện ở Bắc quốc, nàng không quản được, cũng không muốn quản.

“Chi Chi!” Chi Chi nghe nói phải rời đi, hài lòng kêu to.

Rời đi!

Hiên Viên Kiếm bước nhanh tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, ôm chặt lấy chân của nàng, “Quân tỷ tỷ, ta đã nói sẽ đưa tuyết ngưng thảo cho ngươi, không thể thất tín!”

Người nằm bò trên mặt đất ôm lấy chân của Quân Mộ Khuynh không đếm xỉa đến hình tượng của mình, Quân Mộ Khuynh liền thấy ngượng ngùng, hắn chính là quốc chủ a, tại sao lại có thể chơi xấu chứ? Ngay từ đầu nàng sao lại không phát hiện.

Quân Mộ Khuynh: “…”

Hàn Ngạo Thần ngồi xổm người xuống, nhìn tiểu hài tử trước mặt, “Làm một quốc chủ tốt, không chỉ là bảo vệ quyền lực của mình thật tốt, đồng thời với việc bảo vệ quyền lực, ngươi còn phải bảo vệ con dân của mình thật tốt, dù cho hôm nay ngươi giữ hai chúng ta ở lại, chúng ta không muốn giúp ngươi, ở lại cũng vô ích.” Sớm như vậy đã ngồi vào vị trí quốc chủ, tiểu hài tử không có cảm giác an toàn là đương nhiên.

Hiên Viên Kiếm cái hiểu cái không nhìn Hàn Ngạo Thần, lực đạo trên tay cũng dần dần yếu đi.

“Nha, vật này cho ngươi, đừng quên, hiện tại ngươi nợ ta càng ngày càng nhiều.” Quân Mộ Khuynh từ trong nạp giới lấy ra một cây trâm cài tóc, trâm cài tóc này có thể xem như là địa hỏa thần khí, phẩm cấp của nó là huyền hỏa, nhưng lực lượng đã đến cấp bậc địa hỏa.

Đem trâm cài tóc đưa cho Hiên Viên Kiếm, Quân Mộ Khuynh nhìn người trước mắt, nàng liền nghĩ đến Quân Chiến Thiên, tuổi hai người bọn họ cũng xấp xỉ nhau, trên lưng lại mang theo cừu hận cùng trách nhiệm, cho nên mới nhịn không được mà giúp đỡ.

Hiên Viên Kiếm chậm rãi đứng lên, nhìn trâm cài tóc trên tay, thần sắc có chút mê man.

Sau khi đưa trâm cài tóc cho Hiên Viên Kiếm, Quân Mộ Khuynh với Hàn Ngạo Thần cùng nhau rời khỏi cung điện Bắc quốc, không có dừng lại lâu, bọn họ là đi lấy tuyết ngưng thảo.

Nhìn bóng lưng hai người rời đi, Hiên Viên Kiếm hồi tưởng lại lời của Hàn Ngạo Thần, nắm tay chậm rãi nắm chặt, hắn nhất định sẽ cai quản Bắc quốc thật tốt, nhất định sẽ!

Hai thân ảnh đứng ở trên chỗ cao nhất của gia tộc Bắc Minh, cúi người nhìn gia tộc Bắc Minh yên lặng vô cùng.

“Hàn Ngạo Thần, một chỗ lớn như vậy, chúng ta phải tìm từng cái từng cái, mấy ngày cũng tìm không xong.” Tòa viện của gia tộc Bắc Minh mặc dù không lớn như Quân gia, nhưng mà một chỗ lớn như vậy, muốn tìm một gốc cây tuyết ngưng thảo, đó cũng là một chuyện vô cùng khó khăn, bọn họ cũng không biết nên tìm từ chỗ nào.

Một chút manh mối cũng không có, một chỗ lớn như vậy, tìm mấy ngày cũng tìm không xong.

Hàn Ngạo Thần cúi đầu nhìn tòa nhà to lớn, lắc lắc đầu, trong nhà người ta có thứ gì, hắn cũng không biết ở chỗ nào.

“Là ai!”

“Nguy rồi!” Hàn Ngạo Thần hơi sửng sốt một chút, bị phát hiện!

“Đi xuống.” Người đã ở phía dưới, nếu đã bị phát hiện, cũng không có cái gì phải giấu.

Một lão già tóc trắng xóa từ trong gian phòng dưới chân bọn họ đi ra ngoài, ngẩng đầu nhìn lên, đập vào mi mắt chính là hai thân ảnh một đen một đỏ, nhìn thấy hắn đi ra, hai người không những không trốn, trái lại còn phi thân xuống, nhảy đến trước mặt của hắn.

Lão già chỉ vào Hàn Ngạo Thần, vô cùng uy nghiêm hỏi, “Xông vào gia tộc Bắc Minh ta là có mục đích gì.” Bế quan mười năm, hôm nay rốt cuộc đi ra, liền thấy có người xông vào Bắc Minh gia, lại còn không có ai phát hiện bọn họ tồn tại, những người này rốt cuộc đang làm cái gì.

“Từ lúc nào gia tộc Bắc Minh lại có người như vậy?” Quân Mộ Khuynh không để ý đến lão già, quay đầu hỏi Hàn Ngạo Thần, dù cho nàng không biết những cao thủ của gia tộc Bắc Minh, nhưng nàng cũng có nghiên cứu một chút, chỉ là người này, cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng nghe nói qua.

Hàn Ngạo Thần nhìn lão già trước mặt, nhíu mày, “Nghe nói gia tộc Bắc Minh có một lão đầu, từ mười năm trước đã bắt đầu bế quan, muốn đột phá cấp bậc đại thừa giả.” Người này, khả năng chính là người kia.

Mười năm trước! Quân Mộ Khuynh ngạc nhiên nhìn người trước mắt, mười năm này có phải là có chút quá khoa trương hay không?

Nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của Quân Mộ Khuynh, khóe miệng Hàn Ngạo Thần run rẩy một chút, “Tiểu Khuynh Khuynh, không phải người nào cũng có thiên phú nghịch thiên.” Mười năm đột phá tấn chức đại thừa giả, cái này có thể xem như là nhanh, có vài người càng  lớn tuổi, thậm chí là không thể đột phá.

Bắc Minh Nguyên đỏ mặt tía tai chỉ vào hai người trước mặt, “Tiểu nhi vô tri, các ngươi biết cái gì, lão phu mười năm đột phá đại thừa giả, có bao nhiêu người có thể làm được như lão phu chứ, hai người các ngươi chỉ sợ hiện tại ngay cả cấp bậc kỹ linh sư cũng chưa đến!” Hai người tiểu nhi vô tri bọn họ, dám cười nhạo hắn, vòng vo nói thiên phú của hắn kém.

Thật sự là đáng ghét, tự tiện xông vào Bắc Minh gia, còn dám chế giễu hắn! Nếu như không phải sắp tấn chức, hắn nhất định phải giáo huấn hai người trước mắt.

Quân Mộ Khuynh khoanh hai tay trước ngực, không chút để ý chỉ chỉ trên trời, “Lão đầu, ngươi vẫn là suy nghĩ một chút cho mình đi, thiên phạt đại thừa giả đã tới.”

Mây đen chậm rãi tụ lại, kinh động tất cả mọi người gia tộc Bắc Minh, gia tộc Bắc Minh vốn còn đang yên tĩnh, bắt đầu náo động.

Bọn hắn sao có thể không hưng phấn chứ, Bắc Minh Nguyên là người duy nhất gia tộc bọn hắn tấn chức đại thừa giả, cũng là người có thiên phú giỏi nhất gia tộc Bắc Minh, mười năm, mười năm này, ai cũng không dám tiến vào trong phòng cao vút, bọn hắn đã sắp thất vọng, thế nhưng bây giờ thiên phạt đã tụ tập đến, lại là hy vọng lớn nhất của bọn hắn.

Bắc Minh Băng là người đầu tiên chạy tới, nhìn tổ tiên bọn hắn kích động nhìn thiên phạt, bọn hắn làm sao không kích động được, thiên phạt này, bọn hắn đã đợi mười năm.

Mây đen chậm rãi tụ lại, trải rộng toàn bộ bầu trời Bắc Minh, một màn này, bất kể là cung điện Bắc quốc, hay là gia tộc Nam Cung cũng có thể thấy rõ ràng.

Đây là thiên phạt tấn chức đại thừa giả, ai cũng biết, bọn hắn càng hiểu rõ đại thừa giả đầu tiên của gia tộc Bắc Minh sắp xuất hiện, đây cũng là đại thừa giả đầu tiên của Bắc quốc, đại đa số mọi người đều là kích động, không biết gia tộc Nam Cung có tư vị gì, dù sao đấu kỹ sư mạnh nhất bây giờ của bọn họ, chẳng qua là tôn giả cấp sáu.

Nhìn mây đen áp đỉnh tia chớp, trong lòng Quân Mộ Khuynh vang lên một tiếng lộp bộp, bước chân chậm rãi đi qua hướng bên cạnh, cho đến bây giờ, ngoại trừ ma thú tấn chức nàng sẽ bị tia chớp bắn trúng, nhân loại tấn chức, cũng là thiên phạt của Hàn Ngạo Thần bổ trúng nàng.

Tia chớp lần này sẽ không trùng hợp như thế chứ? Nàng chính là một “Người qua đường”, không đến mức phải phách nàng chứ?

Xem ra lần này tới không phải lúc.

Bắc Minh Nguyên đâu còn tâm trí nào quan tâm tới hai người trước mắt, cả tâm tư đều đặt ở việc tấn chức, hắn tấn chức, cũng không giống như Quân Mộ Khuynh, thiên địa quy luật có lực lượng mạnh nhất trên đời này, nó sẽ dựa theo đẳng cấp mà hạ tia chớp xuống, đương nhiên, hai người trước mắt tuyệt đối là ngoại lệ.

Người biến thái, cũng phải có đối đãi đặc thù, bọn họ chính là ví dụ tốt nhất.

Người của gia tộc Bắc Minh rối rít đến gần, kích động nhìn mây đen tụ lại trên trời, chỉ cần tổ tiên có thể chống đỡ qua được, gia tộc bọn hắn sẽ có một đấu kỹ sư đại thừa giả đầu tiên.