Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Quyển 4 - Chương 52: Hiên Viên Kiếm




Người Quân gia phục hồi lại tinh thần, nhìn bộ dạng Hỏa Huỳnh, liền lộ ra vẻ châm biếm, nàng lại còn nói toàn bộ bọn họ đồng loạt ra tay, đúng là không để bọn họ vào mắt sao?

Dù cho bọn họ không phải là cao thủ cao cấp của Quân gia, thì Quân gia cũng không ít người tài, nàng dám xem thường bọn họ như  thế, quả thực là muốn chết mà!

“Tôn tiểu thư, chúng ta nhiều người cùng xông lên như vậy, nếu như thắng, ngươi có thể thừa nhận sao?” Nam tử lớn tiếng hỏi, đây quả thực là xem thường bọn họ, dám nói với bọn họ là đồng loạt ra tay, mỗi một đấu kỹ của bọn họ, đã có thể khiến cho người trước mắt, chết không có chỗ chôn.

“Tùy tiện.” Quân Mộ Khuynh thờ ơ đáp, không thèm để ý chút nào đến chế giễu trong mắt của người Quân gia.

Quân Đan há hốc mồm, đi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, vốn còn có lời muốn nói, nhưng nhìn thấy những người đó của Quân gia, lúc này cũng không nói gì, trong lòng lại một phen sốt ruột.

Nghe thấy câu trả lời của Quân Mộ Khuynh, người Quân gia càng thêm kiêu căng phách lối, quả thực không biết sống chết, dám khiêu khích bọn họ như thế!

Thế nhưng vì sao nhìn thấy dáng vẻ thản nhiên của Quân Mộ Khuynh bọn họ lại cảm thấy sợ hãi vô hình, điều này không nên, nữ tử này như thế nào đi nữa, sao có thể cùng lúc đánh bại hai mươi mấy người bọn họ được?

Hỏa Huỳnh chậm rãi đi đến trước mặt mọi người, trên mặt lộ ra tươi cười, “Đã như thế, vậy thì bắt đầu đi chứ?” Tốc chiến tốc thắng, nàng tin Quân Mộ Khuynh cũng không muốn nhiều lời vô ích với bọn họ.

“Được.” Dưới chân mấy người đều triển khai đấu kỹ trận, đủ loại màu sắc, chỉ là không có ám nguyên tố.

Ngay khi bọn họ bắt đầu ngưng tụ đấu kỹ, thân thể Hỏa Huỳnh khẽ động, thân ảnh giống như quỷ mỵ vậy, qua lại chung quanh bọn họ, đi đến chỗ nào, liền vang lên tiếng tiếng kêu thảm thiết chỗ đó, tiếp theo đó, đấu kỹ trận lóng lánh biến mất, còn người có ý chí chiến đấu bừng bừng, thì bị đánh ngã.

Quân Chấn đứng ở một bên kinh ngạc nhìn, hắn quay đầu nhìn về phía Quân Mộ Khuynh, phát hiện nụ cười trên mặt nàng, dường như đột nhiên hiểu ra chuyện gì, nàng là cố ý khiêu khích bọn họ, chính là vì muốn mọi người tâm phục khẩu phục, cũng có thể ngoan ngoãn nghe lời của nàng.

Nha đầu này bình thường nhìn qua, băng lãnh vô tình, đối với chuyện gì cũng là dáng vẻ thờ ơ, kỳ thực nàng có một tâm trí sắc bén, đối với hết thảy mọi chuyện, nàng cũng nhìn rõ thấu đáo.

Nhìn mọi người đánh nhau, Quân Mộ Khuynh cười cười, mới chỉ qua có năm cái hô hấp, bọn họ đã ngã xuống hơn phân nửa, người Quân gia cũng chỉ có như vậy.

“Tiểu Khuynh Khuynh, ta đã chuẩn bị xong đồ đạc để đi Bắc quốc.” Hàn Ngạo Thần nhìn cũng lười nhìn tình hình trước mặt, như thế nào đi chăng nữa, hai mươi mấy người bọn họ vẫn là đánh không lại Thánh Thú, kết quả cuộc tỷ thí này cũng đã sớm nhìn ra, không cần nhìn hắn cũng có thể biết.

“Cảm ơn.” Có hắn ở đây, rất nhiều chuyện, nàng cũng không cần quan tâm, “Hàn Ngạo Thần, lần này ngươi cũng đi, ta sẽ ỷ lại vào ngươi.” Mặc kệ chuyện gì, hắn cũng sẽ nghĩ đến hết thảy cho nàng, hơn nữa còn làm rất tốt, nàng thật sợ mình sẽ cứ ỷ lại như thế.

Hàn Ngạo Thần bất đắc dĩ lắc lắc đầu, “Ta chỉ nghĩ những ngày ta còn ở bên cạnh ngươi, có thể giúp ngươi làm chút chuyện mà thôi.”

“Ngươi phải rời đi?” Quân Mộ Khuynh nhíu mày, nàng đã quen có hắn ở bên cạnh.

Hàn Ngạo Thần khẽ cười, “Hiện tại sẽ không.”

Câu trả lời của hắn cũng không khiến Quân Mộ Khuynh yên tâm, thế nhưng suy nghĩ một chút, nàng lại lộ ra tươi cười.

“Hàn Ngạo Thần, mặc kệ ngươi đi đâu, ta cũng sẽ tìm được ngươi!” Nàng cần gì phải lo lắng Hàn Ngạo Thần có thể rời đi hay không.

“Được.” Hàn Ngạo Thần gật gật đầu.

Một đoạn đối thoại đơn giản, người đã ngã nằm trên mặt đất rên rỉ, sợ hãi không dám đứng dậy, Quân Mộ Khuynh quay đầu nhìn người nằm trên mặt đất, liếc mắt nhìn Hỏa Huỳnh.

“Hiện tại không cần ta nói, các ngươi cũng nên biết là ai lợi hại hơn rồi chứ? Đã như thế, vậy thì từ hôm nay trở đi, Hỏa Huỳnh, liền ở lại Quân gia, đương nhiên nếu như ai dám hạ độc thủ với nàng, nàng tuyệt đối sẽ không lưu tình đối với bất cứ kẻ nào trong các ngươi, đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi.” Quân Mộ Khuynh lạnh nhạt liếc mắt nhìn người nằm trên mặt đất, chậm rãi xoay người.

Hàn Ngạo Thần đi ở bên cạnh nàng, hai người không quay đầu lại, rời khỏi Quân gia.

Quân Chấn đứng ở một bên, nhìn Hỏa Huỳnh rất lâu, mới chậm rãi mở miệng, “Liền nghe theo tôn tiểu thư, từ hôm nay trở đi, nếu như ai bất kính với Hỏa Huỳnh cô nương, tự gánh lấy hậu quả.” Nói xong, Quân Chấn cũng xoay người rời đi, thực lực của nha đầu kia, hiện tại hắn cũng không đoán được..

Quân Đan lau mồ hôi lạnh toát ra ở trên trán, quả nhiên, người bên cạnh tôn tiểu thư, một người so với một người còn khủng bố hơn, chỉ là một người, một người một quyền, liền đánh bại nhiều con cháu Quân gia như vậy, mặc dù người ta là võ sĩ, các ngươi là đấu kỹ sư, nhưng dù sao thua chính là thua, không có lý do gì để nói.

Hắn càng lúc càng phát hiện, tôn tiểu thư lợi hại, hơn nữa cũng phát hiện không thể tùy tiện đắc tội tôn tiểu thư, nếu không sẽ chết rất thảm.

Hỏa Huỳnh đẩy đẩy Quân Đan vẫn còn đang ngẩn người, “Cô nương nói, để ngươi sắp xếp chỗ ở cho ta.” Kỳ thực nàng căn bản không cần ở tại Quân gia, chỉ là Quân Mộ Khuynh nói an nguy của Quân gia đang ở trên tay nàng, nếu không nhanh chóng trả hết nợ, điều kiện sẽ càng ngày càng nhiều.

Nghe đến đó, dù cho nàng không muốn ở cùng một chỗ với nhân loại cũng không được, vì muốn nhanh chút trả hết sáu điều kiện này của mình, cái gì nàng cũng nguyện ý làm.

“Được.” Nghe thấy là Quân Mộ Khuynh nói, Quân Đan vội vàng dẫn Hỏa Huỳnh đi đến viện của Gia Cát Dung Dung, người này là đến bảo vệ chủ mẫu, cũng không phải là toàn bộ người Quân gia.

Người nằm rên rỉ trên mặt đất, nhìn thân ảnh đi xa, liền bò dậy vội vàng đi trở về, trải qua chuyện ngày hôm nay, bọn họ rốt cuộc đã biết, có vài người là không thể đắc tội, đặc biệt chính là Quân Mộ Khuynh, thiên phú của nàng không chỉ có dọa người, ngay cả thủ hạ của nàng, thực lực cũng mạnh như vậy.

Trải qua chuyện ngày hôm nay, bọn họ cũng không dám có ý kiến gì với Quân Mộ Khuynh nữa, người ta là thượng tôn đấu kỹ sư, bọn họ ngay cả kỹ tôn sư cũng không phải, thủ hạ của người ta, một quyền là có thể đánh ngã bọn họ té xuống đất, lại sợ hãi không dám đứng dậy, ngay cả thời gian bọn họ ngưng tụ đấu kỹ cũng không có, thì đã bị người đánh bại.

Xe ngựa chạy như bay trên không trung, hiện tại đang là buổi tối, mới không có người nhìn thấy xe ngựa đi trên không trung.

Quân Mộ Khuynh ngồi ở trong xe ngựa, nàng hiện tại mới biết cái gì gọi là xa xỉ thật sự, việc làm của Hàn Ngạo Thần ở hoàng thành, căn bản không tính là cái gì, chuyện trước mắt, mới gọi là xa xỉ, ma thú chạy như bay trên không trung, so với trên mặt đất, còn nhanh gấp hơn gấp bội, cứ như vậy thì không bao lâu nữa bọn họ đã có thể đến Bắc quốc.

Bắc quốc? Gia tộc Bắc Minh và gia tộc Nam Cung, còn có người hoàng quyền Bắc quốc, hình thành thế ba chân vạc, thực lực không có ai mạnh ai yếu, bọn họ kiềm chế lẫn nhau, mới không có phát sinh biến động, nhưng mà nghe nói người hoàng quyền, gần đây đang rất rối loạn, chuyện này, ngược lại có thể lợi dụng một chút.

“Hàn Ngạo Thần, vì sao Hắc Ám thần điện có thể tra được nhiều chuyện như vậy?” Ngay cả chuyện Bắc quốc, hắn cũng có thể biết đến nhất thanh nhị sở, thực sự không biết còn có cái gì là hắn không biết.

“Thăm dò trong bóng tối so với thăm dò ở ngoài sáng càng thêm đơn giản hơn, người có hắc ám lực, cũng có thể lợi dụng đêm tối làm một vài chuyện, đương nhiên, ta là điện chủ Hắc Ám thần điện, sẽ không cần làm việc này, chỉ cần nghe là được rồi.” Hàn Ngạo Thần dựa vào ở trong xe ngựa, cười cười.

Quân Mộ Khuynh liếc mắt, trong lòng đột nhiên vang lên một giọng nói, “Kiêu ngạo!”

Huyết Yểm bất mãn nói, hắn bình thường sẽ không nghe những chuyện xảy ra bên ngoài, chỉ có điều hắn ở trong không gian cảm giác được khí tức không bình thường, mới chủ ý nhiều một chút, không ngờ lại nghe thấy nam tử này kiêu ngạo nói chuyện như thế!

“Phì!” Quân Mộ Khuynh cười khúc khích, kiêu ngạo? Còn có ai kiêu ngạo hơn so với Huyết Yểm hắn sao?

“Làm sao vậy?” Thấy Quân Mộ Khuynh đột nhiên cười, Hàn Ngạo Thần nghi hoặc hỏi, lời của hắn buồn cười như vậy sao?

“Ta tuyệt đối không phải là cười ngươi, là cười Huyết Yểm, nó nói ngươi kiêu ngạo, thế nhưng ta nhớ tới bộ dạng thường ngày của nó, cảm thấy lời nói này của nó có chút kỳ quái.” Hàn Ngạo Thần cao lắm chỉ tính là phúc hắc, không có kiêu ngạo, cái này nàng biết, chỉ có Huyết Yểm, mới chính là kiêu ngạo thật sự.

“Ngươi đây là thiên vị, dựa vào cái gì lời của hắn nói, chính là phúc hắc, mà của ta chính là kiêu ngạo?” Huyết Yểm bất mãn hỏi, phân biệt này cũng quá lớn, thiên vị!

“Vì sao không thể thiên vị, hơn nữa, lòng của ai, người đó tự quyết định?” Quân Mộ Khuynh lạnh nhạt hỏi.

Dựa vào! Huyết Yểm thoáng cái bị nghẹn, lời như vậy nàng cũng dám nói?

Hàn Ngạo Thần ho nhẹ một tiếng, hắn cũng đã quên mất, trên người tiểu Khuynh Khuynh còn có một bản mạng khế ước thú, nàng chẳng những là đấu kỹ sư, còn là triệu hoán sư, thiên phú biến thái như thế, có mấy người làm được?

“Vậy ngươi biết phụ thân ta ở nơi nào sao?” Quân Mộ Khuynh khôi phục lại tâm tình, nàng muốn dùng lực lượng của chính mình tìm được phụ thân, hỏi Hàn Ngạo Thần, cũng chỉ là nói đùa, nàng cũng không trông đợi hắn có thể nói cho nàng biết tung tích của phụ thân.

Sắc mặt Hàn Ngạo Thần ảm đạm, không có lên tiếng, chỉ khẽ lắc đầu.

“Ừm.” Quân Mộ Khuynh gật đầu, những chuyện này nàng cũng đã đoán trước rồi.

Xe ngựa rất nhanh chạy băng băng về phía trước, ánh bình minh dần dần ló dạng, khắp nơi bắt đầu bừng sáng, xe ngựa chạy trên không trung, cũng dần dần hạ xuống đất.

Cách Bắc quốc càng gần, bọn họ liền cảm giác nhiệt độ càng ngày càng xuống thấp, chỉ là rét lạnh này đối với bọn họ mà nói, cũng không tính là cái gì.

Xe ngựa chậm rãi dừng lại, nơi này cách Bắc quốc đã rất gần, không tới nửa ngày đường, bọn họ đã có thể đi vào Bắc quốc.

“Tuyết trắng xóa, bây giờ còn chưa tới Bắc quốc mà đã như thế này, nếu như thật sự tiến vào, vậy sẽ không phải là băng thiên tuyết địa?” Quân Mộ Khuynh đi ra khỏi xe ngựa, quay đầu hỏi, thân ảnh đỏ rực đứng ở trong tuyết trắng xóa, giống như một cành hồng mai đứng ngạo nghễ.

“Đúng vậy.” Hàn Ngạo Thần xác thực gật gật đầu, “Lúc trước người Hoàng gia vứt bỏ Bắc quốc, cũng bởi vì bọn họ không chỉ quá mức bần hàn, mà còn vì khí hậu chỗ này là một mảnh băng thiên tuyết địa.”

“Người Hoàng gia nhất định sẽ không nghĩ tới, bọn họ cho rằng Bắc quốc bần hàn, sẽ có ngày hôm nay.” Chỗ có băng thiên tuyết địa cũng có ích lợi của bọn họ, nơi phía nam này có không ít kỳ trân dị thảo, ví dụ như tuyết ngưng thảo, cũng không phải là phía bắc mới có sao.

“Đương nhiên.” Hàn Ngạo Thần cười cười, liếc mắt nhìn ma thú phía sau, sau đó xoay người rời đi.

Ma thú có một đôi mắt màu tím, nhìn thấy Hàn Ngạo Thần bảo vệ Quân Mộ Khuynh như thế, trong đôi mắt màu tím thoáng qua một tia cảm xúc phức tạp, cuối nó cũng không nói gì, xoay người chậm rãi rời đi.

Hai người dần dần đi xa, vì không muốn bại lộ thân phận của mình, bọn họ vẫn là sử dụng huyễn khí thay đổi vẻ ngoài, sau khi vẻ ngoài thay đổi, còn chưa đi được hai bước, đập vào mắt chính là một thânh ảnh nhỏ gầy.

“Các ngươi đi Bắc quốc sao?” Trong giọng nói non nớt của tiểu nam hài có lẫn uy nghiêm, mặc dù sắc mặt của hắn bị lạnh cóng đến đỏ tía, nhưng vẫn đứng thẳng lưng như cũ, vẻ mặt còn quật cường.

Quân Mộ Khuynh liếc mắt nhìn Hàn Ngạo Thần, lúc này mới quay đầu lại nói, “Đúng vậy.” Bọn họ quả thực là đi Bắc quốc không sai, phương hướng này ngoại trừ đi Bắc quốc, còn có thể đi đâu?

“Vậy… Có thể mang theo ta không?” Tiểu nam hài chần chừ hỏi, vẻ mặt cũng không còn uy nghiêm, hơn nữa càng không có ngang ngược giống như vừa rồi nữa.

“Lý do?”

“Nếu như ngươi dẫn ta đi Bắc quốc, cái gì ta cũng có thể cho ngươi.” Tiểu nam hài cúi đầu suy nghĩ một chút, ngẩng đầu, ánh mắt lại khôi phục kiên định vừa rồi.

Đây là tiểu hài tử nên nói sao? Quân Mộ Khuynh nhíu mày, nhìn qua, trên người hắn tỏa ra đại khí nhè nhẹ, đây cũng không phải đứa nhỏ bình thường có thể có được.

“Muốn chúng ta mang theo ngươi cũng không phải là không thể, chỉ cần nói cho chúng ta biết thân phận của ngươi là được rồi.” Hàn Ngạo Thần ôn hòa nói, trên mặt cũng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, hắn đại khái có thể đoán được một chút, chỉ là không có chắc chắn mà thôi.

Tiểu nam hài liếc mắt nhìn hai người trước mặt, lui về phía sau một bước, “Đã như vậy, vậy thì các ngươi đi đi.” Phụ thân đã từng nói, người hỏi thân phận của hắn, đều là người có mục đích, hắn sẽ không tiết lộ thân phận của mình, Bắc quốc, hắn vẫn có thể tự mình trở lại như thường.

“Tùy ngươi.” Nếu hắn đã không muốn nói, nàng cũng không cần thiết phải mang theo một người không rõ lai lịch.

Hai người cùng nhau đi về phía trước, tiểu nam hài đứng ở tại chỗ, nhìn người đi xa, cắn cắn cánh môi đã tím ngắt, nhịn xuống xúc động muốn nói.

Hắn đã hứa không nói chính là sẽ không nói, thế nhưng hắn thực sự rất muốn quay về, trở lại Bắc quốc, chỗ đó mới là nhà của hắn, phụ thân, mẫu thân đều ở nơi đó, thế nhưng nơi này cách Bắc quốc còn rất xa, một mình hắn không có cách nào trở lại.

Nếu như hắn nói cho bọn họ biết thân phận của mình, vậy bọn họ thực sự sẽ mang hắn trở về sao?

Không, hắn không biết, hắn thực sự sợ hãi khi nói thân phận cho bọn họ, bọn họ sẽ giống như những người đó…

“Hóa ra ngươi ở nơi này, xem ra ngươi đã trốn rất xa, thế nào, nhanh như vậy đã muốn quay về Bắc quốc?” Hơn mười thân ảnh màu đen nhanh chóng xuất hiện, vây tiểu nam hài ở trong đó, trong màn tuyết trắng xóa, tản mát ra sát khí nồng nặc.

Nam hài kinh hoảng liếc mắt nhìn người chung quanh, trong lòng rất sợ hãi, nhưng hắn lại đè ép sợ hãi trong lòng xuống, bình tĩnh đối mặt.

“Các ngươi rốt cuộc là ai, vì sao luôn muốn giết ta?” Đây cũng không phải là lần đầu tiên, cũng sẽ không phải lần cuối cùng, mỗi lần có người dẫn hắn về Bắc quốc, đều sẽ chết rất thảm, chỉ có hắn bởi vì nhỏ yếu, được người đè ở dưới, hoặc là lẫn trong hàng hóa, mới có thể sống đến bây giờ.

Ở đây đã cách Bắc quốc không xa, nếu như cứ chết như vậy, hắn nhất định sẽ không cam lòng!

“Không phải mỗi lần ngươi đều sẽ may mắn, nhiều lần như vậy mà ngươi cũng có thể sống sót, không hổ là người thừa kế của người kia.” Hắc y nhân dẫn đầu lạnh lùng cười, chỉ có điều may mắn quá mức, cũng sẽ có một ngày không còn, hiện tại chính là thời điểm hắn chết.

Nam hài lui về phía sau một bước, thế nhưng lúc này, hắn còn có thể thối lui đến chỗ nào chứ, xung quanh hắn đều là người của bọn họ, những người này biết thân phận của hắn, biết thân phận của hắn còn tới giết hắn, nhất định là có mục đích gì đó.

“Hóa ra là mưu sát a?” Giọng nói lạnh lẽo vang lên ở sau lưng, hai thân ảnh vốn đã rời đi, lại quay trở về.

Hai người bọn họ đã nhìn rất lâu rồi, quả nhiên thân phận tiểu hài tử này không đơn giản, người thừa kế? Khó trách trên người hắn lại có loại khí thế này, cũng không biết là người thừa kế nhà ai?

“Các ngươi là ai, nếu muốn xen vào chuyện này, vậy thì đừng trách chúng ta không khách khí!” Người biết chuyện này đều phải chết, kể cả hai người trước mắt cũng như vậy, không thể bỏ qua bọn họ, nếu như chuyện ngày hôm nay bại lộ, bọn hắn đều sẽ chết.

Quân Mộ Khuynh mỉm cười gật gật đầu, hay cho không khách khí, xen vào chuyện này sẽ chết, chỉ có điều nàng là người rất yêu quý sinh mệnh, huống chi nàng chết, rất nhiều người sẽ thương tâm, nàng không muốn chết bây giờ thì sao?

Tiểu nam hài không ngờ rằng bọn họ sẽ quay lại, ngơ ngác hỏi, “Các ngươi không phải đi rồi sao?” Vì sao lại trở về? Là tới cứu hắn sao?

“Đường này cũng không phải của ngươi, chúng ta muốn đi đâu, hình như không có ai quy định đi?” Quân Mộ Khuynh nhàn nhạt nói, tiểu hài tử này thật là không có lương tâm, nàng cố ý muốn quay lại xem hắn thế nào, kết quả gặp phải loại chuyện này, hắn chẳng những không có cảm ơn bọn họ xuất hiện, trái lại giống như là nhìn thấy quỷ vậy.

“Không sợ chết, vậy thì ta sẽ thành toàn cho các ngươi!” Nam tử dẫn đầu để lại vài người, tự mình mang theo mười mấy hắc y nhân đi tới trước mặt hai người, trong mắt sôi trào sát khí.

“Kỳ thực ta rất sợ chết.” Quân Mộ Khuynh nghiêm túc trả lời.

“Ta cũng vậy.” Hàn Ngạo Thần cũng gật gật đầu, đương nhiên là sợ chết, hắn chính là không nỡ chết để lại tiểu Khuynh Khuynh, hắn còn muốn ở bên cạnh bồi tiểu Khuynh Khuynh.

“Vậy thì không thể thuận theo các ngươi được rồi.” Nam tử lạnh lùng cười, khí ngưng tụ trên tay có thể thấy được, thực lực võ giả võ tu bộc phát ra, xung quanh một mảnh rung chuyển.

Quân Mộ Khuynh quay đầu nhìn Hàn Ngạo Thần, “Hắn là võ tu?”

“Ừm?”

“Nếu thế, vậy là ngươi ra tay?”

“Tiểu Khuynh Khuynh muốn ta làm cái gì, ta nhất định sẽ làm.” Hàn Ngạo Thần chớp chớp mắt, nhu tình như nước đáp.

Khốn khiếp! Nam tử dẫn đầu thực sự tức giận, bọn họ có biết cái gì gọi là sắp mất mạng hay không, một chân đã bước vào địa ngục, lại còn thoải mái như vậy, hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.

“Đã như thế, vậy thì ngươi ra tay đi.” Quân Mộ Khuynh gật gật đầu, lui về phía sau một bước, vẻ mặt rất là vô tội.

Hàn Ngạo Thần thấy Quân Mộ Khuynh đã nói vậy, chỉ có thể nhận mệnh tiến lên phía trước, bước tiến kia rất tao nhã, nụ cười trên mặt mặc dù không có lộ vẻ yêu nghiệt nhưng vẫn mê đảo chúng sinh như cũ.

Khí thế cường đại đập vào mặt, hắc y nhân rốt cuộc biết sợ hãi, nam tử dẫn đầu kinh ngạc nhìn người tới trước mặt.

“Hai người các ngươi là ai?”

“Vấn đề này, ta không thích trả lời.” Hàn Ngạo Thần nhún nhún vai, hắn một chút cũng không muốn trả lời vấn đề này.

Lực lượng vô hình, đập vào mặt, khí ngưng tụ trên tay thủ lỉnh hắc y nhân còn chưa có đẩy ra ngoài, mắt liền trừng lớn, khí ngưng tụ chậm rãi biến mất, người cũng thẳng tắp ngã xuống.

Cho đến chết, hắn cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì, người trước mắt vì sao lại có lực lượng cường đại như thế.

Những hắc y nhân khác nhìn thấy thủ lĩnh ngã xuống, lập tức lui về phía sau một bước, bọn hắn liếc mắt nhìn nhau, sau đó đưa ra quyết định, nếu đã như vậy còn không bằng liều mạng, thủ lĩnh đã chết, bọn hắn trở về cũng khó thoát khỏi cái chết, nếu như giết bọn họ, nói không chừng còn có một con đường sống.

Nghĩ tới đây, hai mươi mấy hắc y nhân liền xông lên, phóng về phía Hàn Ngạo Thần bên kia.