Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Quyển 4 - Chương 43: Khoáng thạch tâm nhị




“Mặc dù Hỏa Dung động không có nhiều mê cung như tử vong chi đảo, nhưng cũng là chín khúc mười tám ngõ, mỗi con đường có thể đi thông, trong đó chỉ có một là có thể tìm được khoáng thạch hỏa nguyên tố, trên tay Hoa Thiên Nhiêu hẳn là có bản đồ, không giống như chúng ta đi tìm kiếm khắp nơi.” Hỏa Dung thành là nhà hắn, Hỏa Dung động lại là chỗ của hắn, mỗi một lần có thành chủ mới đi vào, đương nhiên sẽ có một tấm bản đồ, nếu không tại sao có thể thuận lợi tìm được khoáng thạch.

Quân Mộ Khuynh gật đầu, đi theo Hàn Ngạo Thần trong Hỏa Dung động, nàng không biết chỗ này, lại càng không biết ở đây phải đi đường nào.

Hỏa diễm ở trên đất nhao nhao chạy trốn, nhìn thấy hai người bọn họ đi qua, đều cảm giác có chút khóc không ra nước mắt, hai nhân loại kia, đi về hướng có hỏa diễm, là cố ý hù dọa chúng nó sao!

Lực lượng khủng bố như thế, cũng chỉ có đồ ngốc mới chặn hai người bọn họ lại, chúng nó vẫn là không dám, đừng nói là không dám cản đường, ngay cả tới gần bọn họ, chúng nó cũng không có gan như vậy, trừ khi, chúng nó là thật không muốn sống nữa.

Trong lúc nhất thời, bên trong Hỏa Dung động, bởi vì có Quân Mộ Khuynh với Hàn Ngạo Thần mà xảy ra biến hóa đến long trời lở đất, hai người bọn họ đi đến chỗ nào thì chỗ đó không có hỏa diễm, thế nhưng những chỗ khác đại hỏa lại nổi lên hừng hực dữ dội, dung nham cũng bắt đầu sôi trào.

Chỉ có điều tình huống này hai người cũng không biết, bọn họ bình yên tìm kiếm địa phương có khoáng thạch hỏa nguyên tố.

Nếu như Hoa Hiên thấy được một màn này, chỉ sợ sẽ tức đến ói máu, bọn hắn là thành chủ Hỏa Dung thành, thế nhưng lúc tiến vào đây, cũng cần phải có bản đồ, hơn nữa hỏa diễm còn không ngừng ngăn cản bước tiến của bọn hắn, một chút cũng không bỏ qua, tóc cũng bị đốt hơn phân nửa, hai người bọn họ thì tốt rồi, đi ở trong này, giống như đi trên đường thì thôi đi, còn khiến hỏa diễm nhìn thấy bọn họ liền nhao nhao chạy trốn, rốt cuộc thì Hỏa Dung động này là nhà của ai?

Quân Mộ Khuynh với Hàn Ngạo Thần cũng không biết đã đi được bao lâu, dọc theo đường đi cũng không có gặp mấy người kia, ba người Già Lâu bọn hắn bị ngăn ở bên ngoài bức tường lửa, cũng đã sớm đổi qua một con đường khác, nhất thời hồi lâu bọn hắn cũng không gặp được, hai người bọn họ cũng không muốn gặp lại bọn hắn.

“Chết tiệt! Vì sao hỏa diễm lại càng đốt càng lớn!”

Âm thanh mắng chửi ở bên trong vang lên, hai người còn đang đi về phía trước đều dừng bước lại, hai người liếc mắt nhìn nhau, lại nhìn xung quanh bọn họ, rõ ràng là không có hỏa diễm, tại sao lại nói là hỏa diễm càng lúc càng lớn?

“Ngươi yên lặng một chút đi, nơi này cách khoáng thạch hỏa nguyên tố càng ngày càng gần, cũng càng lúc càng nguy hiểm.”

“Đã biết!”

Đi đúng rồi, nghe thấy hai câu đối thoại này, trong lòng Quân Mộ Khuynh lại càng thêm khẳng định, Hàn Ngạo Thần đã biết đường trong Hỏa Dung động, chớ nhìn bọn họ đi lung tung như thế, thực chất trong đó có quy luật, nàng cũng đã nhìn ra.

“Ngươi làm thế nào mà có được bản đồ của Hỏa Dung động?” Quân Mộ Khuynh khoanh hai tay trước ngực, lẳng lặng đứng ở tại chỗ, mỉm cười nhìn Hàn Ngạo Thần, người này còn giả vờ thần bí.

Hàn Ngạo Thần khẽ cười, hắn biết chuyện gì cũng không thể gạt được tiểu Khuynh Khuynh, “Hoa Thiên Nhiêu đánh cược với ta, hắn lấy cái này làm tiền đặt cược, ta liền nhìn một chút.” Nhìn một chút, chỉ là nhìn một chút mà thôi.

Quân Mộ Khuynh nheo mắt lại, hoàn toàn không tin lời nói của Hàn Ngạo Thần, đánh cược, chỉ sợ đánh cược này là hắn khiêu khích, ngay cả tiền đặt cược, hắn cũng đã nghĩ xong, Hoa Thiên Nhiêu chẳng qua là nhảy vào trong cái bẫy của hắn mà thôi, chỉ sợ đến bây giờ cũng không biết là chuyện gì xảy ra.

“Tiểu Khuynh Khuynh đừng nhìn ta như vậy chứ!” Vẫn là tiểu Khuynh Khuynh thông minh, nhưng Hoa Thiên Nhiêu đến bây giờ vẫn không hiểu rõ, lúc trước vì sao lại dễ dàng đồng ý điều kiện này của hắn như vậy.

Nhìn thấy Hàn Ngạo Thần nháy nháy mắt, Quân Mộ Khuynh gần như là xác định chắc chắn, chuyện lúc đó, nhất định là Hàn Ngạo Thần đã làm gì đó, nàng không khỏi đảo mắt, Hoa Thiên Nhiêu ở trước mặt Hàn Ngạo Thần, quả nhiên vẫn là chịu thiệt mà thôi.

“Nếu là như vậy, vậy thì chúng ta vẫn là đi trước bọn họ, tìm được nó.” Xem ra người tìm khoáng thạch tâm nhị vẫn là không ít, cũng đúng, đấu kỹ sư, triệu hoán sư hỏa nguyên tố nhiều như vậy, khoáng thạch tâm nhị lại có thể giúp tăng lên một tầng cấp, bất kể là ai nghe thấy cũng sẽ động tâm, cái này so với ngũ sắc linh lung quả càng có sức hấp dẫn hơn.

Hàn Ngạo Thần gật đầu, lần này người từ Lâm Quân bên kia tới, sẽ có rất nhiều người đánh chủ ý tới Hỏa Dung thành, sớm biết như vậy, hắn nên sớm một chút mang tiểu Khuynh Khuynh vào đây, cũng giảm đi những phiền phức không cần thiết.

“Như Băng, chờ chúng ta tìm được hỏa nguyên tố tâm nhị, liền đi tìm bảo ngọc.” Giọng nói quen thuộc vang lên ở bên tai.

“Ừm.” Đáp lại là một chữ đơn điệu.

Như Băng, người cũng như tên, các nàng là hai tỷ muội, mặc dù là sinh đôi, nhưng tính cách, hay là tác phong đều hoàn toàn khác nhau, Như Hỏa đẹp đẽ hung ác, Như Băng lạnh lùng lãnh đạm, đối với bất cứ chuyện gì đều là không quan tâm, đương nhiên ngoại trừ tỷ tỷ duy nhất ra.

Tính cách của nàng lạnh như băng, rất ít người có thể nói chuyện với nàng, Như Hỏa cũng biết, muội muội của mình có thể đáp lời mình, đã là đặc biệt vô cùng tốt, những người khác, đừng nói là nói chuyện với Như Băng, ngay cả muốn gặp nàng, cũng rất là khó, cho nên nàng cũng không nói gì.

Quân Mộ Khuynh với Hàn Ngạo Thần liếc mắt nhìn nhau, hóa ra hai người kia cũng đến tìm hỏa nguyên tố tâm nhị, còn tính toán đi tìm xích huyết bảo ngọc.

“Bảo ngọc tìm không được thì thôi, dù sao người nọ cũng chỉ nói có thể sẽ ở bên này, chúng ta tìm không được, những người khác nhất định cũng sẽ tìm không được, đợi đến khi tìm được vật chúng ta cần tìm rồi đi trở về là được rồi.” Như Hỏa tiếp tục nói, nhìn muội muội Như Băng lạnh lùng, lại xinh đẹp hơn mình, ánh mắt nàng lộ ra một tia âm ngoan.

“Ừm.” Như Băng vẫn như cũ chỉ đáp một chữ, rồi cũng không nói gì nữa.

Như Hỏa thấy Như Băng không muốn nói nhiều với mình, cũng không nói thêm gì, dù sao nói tới nói lui, cũng chỉ có một mình nàng nói, còn không bằng yên tĩnh đi tìm hỏa nguyên tố tâm nhị.

Đợi đến khi hai thân ảnh kia đi xa, Quân Mộ Khuynh với Hàn Ngạo Thần mới chậm rãi từ chỗ tối đi ra, nhìn theo hai bóng lưng đã đi xa, Quân Mộ Khuynh mỉm cười.

“Mỗi loại nguyên tố đều có tâm nhị của nó, muốn lấy được tâm nhị, không chỉ có thực lực, còn phải khiến tâm nhị chịu thần phục dung nhập vào trong cơ thể mới được.” Hàn Ngạo Thần giải thích, hắn chỉ nói sơ qua, không thể nói cho tiểu Khuynh Khuynh tình hình hiện tại, không có nghĩa là những thứ đó không thể nói.

Nếu như có thể, hắn cũng muốn đem tất cả mọi chuyện bên kia đều nói cho nàng biết, miễn cho nàng có bất kỳ nguy hiểm nào, chỉ là… Không được.

“Cái này còn phải xem có tư cách hay không sao?” Quân Mộ Khuynh quay đầu hoài nghi nhìn Hàn Ngạo Thần, vậy hắn có tư cách dùng tâm nhị này hay không?

Vật tâm nhị kia, nhất định là đã trải qua thời gian rất dài, đã có ý thức của mình, mặc dù lấy được nó, nếu như không thể khiến nó ngoan ngoãn dung nhập vào trong cơ thể của mình, vậy thì cũng không khác gì khoáng thạch hỏa nguyên tố bình thường.

Hàn Ngạo Thần nhìn thấy ánh mắt của Quân Mộ Khuynh, ho nhẹ một tiếng, “Chỗ đó chỉ có hắc ám tâm nhị.” Hắc Ám thần điện chỉ có hắc ám tâm nhị, hơn nữa tâm nhị có thể gặp nhưng không thể cầu, cũng không dễ dàng lấy được như vậy.

Quân Mộ Khuynh gật gật đầu, hiện tại có Hàn Ngạo Thần ở đây, có thể biết nhiều chuyện bên kia hơn, thì liền biết một chút, có thể biết một chút thì hiểu rõ được một chút.

Hai câu đối thoại đơn giản, rồi lại bắt đầu trầm mặc, hỏa diễm nhìn thấy bọn họ vẫn tiếp tục tránh né như cũ, thế nhưng còn chưa đi hai bước, thì nhìn thấy hai người giống nhau như đúc kia, bọn họ liền dừng bước.

“Ta đã nói là có người đi theo chúng ta, hóa ra là hai người không biết sống chết.” Như Hỏa không thèm nhìn hai người trước mắt, ở trong mắt nàng, trước mắt chẳng qua là những phế vật vô dụng ở Thương khung đại lục mà thôi.

Quân Mộ Khuynh hé miệng, lộ ra tươi cười, nàng còn tưởng rằng thân phận bại lộ, kết quả là hai người kia không nhận ra bọn họ.

“Như Hỏa lam hạ.” Âm thanh tràn đầy chính khí lại lần nữa vang lên từ phía sau.

Quân Mộ Khuynh với Hàn Ngạo Thần quay người lại, liền nhìn thấy Kiếm Phong đi đến, vẫn là cái tư thế kia, hai tay ôm cánh tay, bảo kiếm tựa sát vào trong ngực của hắn, hắn cứ như vậy đi tới, biểu tình trên mặt vô cùng nghiêm túc.

“Kiếm Phong lam hạ.” Nhìn thấy Kiếm Phong tới, Như Hỏa kiêu ngạo phách lối cũng thoáng thu lại bớt, không còn kiêu ngạo giống như lúc nãy nữa.

“Hai người bọn họ, là đồng bạn của ta.” Kiếm Phong mặt không đỏ khí không suyễn chỉ vào hai người Quân Mộ Khuynh bọn họ nói, căn bản cũng không có đỏ mặt khi nhìn tới hai người bọn họ giống như mới nãy.

Như Hỏa quay đầu liếc mắt nhìn hai người có dáng vẻ bình thường, hừ nhẹ một tiếng, kiêu ngạo giống như chim công, “Nếu là người của Kiếm Phong lam hạ, vậy chúng ta liền đi trước.” Kiếm Phong bảo vệ hai người kia, trong đó nhất định có nội tình.

“Như Hỏa lam hạ, khoáng thạch tâm nhị này, ngươi tốt nhất vẫn là đừng nghĩ tới, ngươi chịu không nổi đâu.” Hai hàng lông mày kiếm khẽ nhăn, hắn đây là hảo tâm nhắc nhở, nếu như có người vẫn không chịu dừng, hắn cũng không có cách nào.

“Thừa nhận được hay không, việc này không cần Kiếm Phong lam hạ lo lắng, trong lòng Như Hỏa biết rõ.” Như Hỏa ngoài cười nhưng trong không cười nói, ở trước mặt hai người ngoài, chọc vào nổi đau của nàng, cho dù là ai cũng không vui nổi.

Kiếm Phong gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa, Như Hỏa không nghe khuyên bảo, nếu như xảy ra chuyện gì, thì cũng không thể trách hắn.

Như Hỏa Như Băng cùng nhau rời đi, lúc này Kiếm Phong mới xoay người nhìn Quân Mộ Khuynh, mặt cũng chợt đỏ lên, “Cô nương công tử, nếu như không ngại có thể đi cùng với ta, như vậy, bọn họ cũng không dám làm gì với các ngươi.”

Lại đỏ mặt?

Quân Mộ Khuynh nhíu mày, vừa rồi hắn không phải còn rất tốt sao? Thế nào đột nhiên liền đỏ mặt chứ?

“Được.” Hàn Ngạo Thần gật đầu, có Kiếm Phong ở đây, bọn họ quả thực có thể bớt đi không ít phiền phức.

Hàn Ngạo Thần đã đáp ứng, Quân Mộ Khuynh càng không có ý kiến gì, gật gật đầu, hai người đi theo Kiếm Phong đi vào chỗ sâu bên trong.

Sau khi đi theo Kiếm Phong một đoạn đường, hai người phát hiện, có bản đồ, cũng không chỉ có bọn họ, những người này đều biết khoáng thạch hỏa nguyên tố ở chỗ nào, cũng không biết có thể lấy được khoáng thạch tâm nhị hay không.

“Ngươi gọi là Kiếm Phong?” Dọc theo đường đi, hai người bọn họ cũng không nói lời nào, hơn nữa cái người gọi là Kiếm Phong này, cho tới bây giờ cũng không có giới thiệu bản thân, Quân Mộ Khuynh không khỏi mở miệng dò hỏi trước.

“Đúng vậy, các ngươi gọi ta Kiếm Phong là được rồi.” Kiếm Phong tự khang chính viên trả lời, ngữ khí cũng rất có lễ phép, không giống như những người khác đến.

Quân Mộ Khuynh lộ ra tươi cười, “Ta gọi là Khuynh Thành, hắn gọi…”

“Mặc Hàn.” Hàn Ngạo Thần vội vàng tiếp lời.

“Các ngươi đều là ‘Người’ bên kia?” Quân Mộ Khuynh tiếp tục thử thăm dò hỏi, kỳ thực nàng cũng không ôm nhiều hi vọng, người ta không cần phải nói thật với nàng, càng không cần phải nói cho nàng biết, nàng chỉ là muốn thử vận khí một chút mà thôi.

Kiếm Phong do dự một lúc, rồi gật đầu, “Các ngươi không cần sợ hãi, ta sẽ không làm gì với các ngươi, đến Hỏa Dung động, cũng chỉ là nghe nói con trai của thành chủ Hỏa Dung thành tiếp nhận Hỏa Dung thành, sợ những người này tới đây tìm tâm nhị, sẽ làm bị thương hắn.” Bọn hắn tới bên này, đã sớm nói qua, không làm thương tổn đến người bên này, chỉ đơn thuần muốn tìm được bảo ngọc.

Thế nhưng chỉ có một mình hắn nghĩ như vậy thôi, không có nghĩa những người khác cũng nghĩ như vậy, bọn hắn ở bên kia, địa vị chỉ là bậc trung, nhưng một khi tới bên này, đó chính là thượng đẳng, loại tâm lý thích hư vinh này, khiến cho bọn hắn quên đi rất nhiều chuyện.

“Ngươi không muốn tâm nhị?” Hắn là đến bảo vệ Hoa Thiên Nhiêu?

“Ta không phải hỏa nguyên tố, có tâm nhị cũng vô dụng, có lẽ các ngươi không tin.” Kiếm Phong quay đầu nhìn lại, trên mặt lại lần nữa đỏ ửng lên.

Quân Mộ Khuynh bĩu môi, không phải là có tin hay không, người bên kia, nàng lại không biết, càng không biết thân phận người trước mắt, có một số việc, vẫn là giữ nguyên thì tốt hơn.

“Vậy các ngươi tới nơi này làm gì?” Hiện tại Quân Mộ Khuynh ở trong mắt người ngoài, chỉ là một tiểu cô nương nhu nhược, một chút uy hiếp cũng không có, cho nên chỉ cần nàng nhíu mày, cũng sẽ thành vô hạn nhu mì.

Đây là sự lợi hại của thần khí thiên hỏa, hoàn toàn có thể che giấu bề ngoài một người, hơn nữa ngay cả tính cách cũng có thể thay đổi, khiến cho người ta nhìn không thấu chân tướng.

Kiếm Phong chợt trầm mặc, không trả lời câu hỏi của Quân Mộ Khuynh, “Cô nương vẫn là không nên hỏi thăm nhiều, ta sở dĩ bảo vệ Hoa thiếu chủ, chỉ là vì không muốn hai bên phân tranh.” Không biết qua bao lâu, Quân Mộ Khuynh đã cho rằng hắn sẽ không nói, kết quả lại nghe hắn nói một câu như vậy.

Quân Mộ Khuynh gật gật đầu, cũng không hỏi nữa, người ta không chịu nói, miễn cưỡng cũng vô dụng, chỉ có điều Kiếm Phong này, thật đúng là… dễ đỏ mặt.

Bên trong Hỏa Dung động, đi ba bước liền gặp phải dung nham, năm bước là có thể bị ngọn lửa tập kích, Kiếm Phong đi ở phía trước, trên người tản mát ra uy áp đại thừa giả, ngăn chặn hỏa diễm vũ động, nếu như hắn xoay người lại thì sẽ nhìn thấy diễn biến ở phía sau, hỏa diễm nhìn thấy Quân Mộ Khuynh với Hàn Ngạo Thần liền rối rít chạy trốn, nhất định sẽ kinh ngạc không thôi.

“Ầm!” Trong huyệt động bay ra một thân ảnh, mắt thấy thân thể kia sắp rơi vào dung nham, đã được một cổ lực lượng vô hình nâng lên.

Hoa Thiên Nhiêu phun ra một ngụm máu tươi, trên người tản mát ra sát khí, những người này, cướp đồ của nhà hắn, quả thực chính là cường đạo!

Kiếm Phong quay đầu liếc mắt nhìn Hàn Ngạo Thần, thực lực của người này, quả nhiên không thể khinh thường, hắn còn chưa có xuất thủ, Hoa Thiên Nhiêu đã được cứu lên.

“Là ai dám cứu người chúng ta muốn giết!” Mấy thân ảnh vội vã đi tới, hung ác nhìn Hoa Thiên Nhiêu nằm trên mặt đất, kỳ quái chính là, trên mặt đất tràn ngập hỏa diễm, cũng không dám tiếp cận hắn nửa phần.

“La Tu?” Lông mày Kiếm Phong khẽ nhíu chặt, nhìn người tới đằng đằng sát khí, sắc mặt cũng vô cùng khó coi, không ngờ La Tu thật sự là tới nơi này, hắn lo lắng không phải Già Lâu mà là La Tu.

“Kiếm Phong, đừng tưởng rằng ngươi đến đây, lão tử cũng không dám làm, lão tử nói cho ngươi biết, khoáng thạch tâm nhị này, lão tử đã định rồi!” La tu chỉ vào Kiếm Phong quát, nhìn ánh mắt của hắn, còn muốn trực tiếp động thủ giết chết bọn họ.

Chân mày Kiếm Phong lại lần nữa nhíu chặt, lại không biết nên nói cái gì, khoáng thạch tâm nhị là vật vô chủ, mặc dù sinh trưởng ở trong Hỏa dung động ở Hỏa Dung thành, thì cũng không thuộc sở hữu của Hỏa Dung thành.

Hoa Thiên Nhiêu chậm rãi đứng lên, lau vết máu ở khóe miệng, “Thực sự là không có ý tứ, làm phiền một chút, bản thiếu chủ lúc nào đã đồng ý qua, để các ngươi tiến vào khoáng thạch động?” Những người này rốt cuộc là ai, làm sao mà một người so với một người còn quỷ dị hơn, thứ gọi là khoáng thạch tâm nhị này, hắn cho tới bây giờ cũng không từng nghe nói qua.

“Ngươi còn dám nói!” La tu bước đến trước mặt Hoa Thiên Nhiêu, nắm cổ áo của hắn, vẻ mặt càng hung ác hơn.

“Quả nhiên là cường đạo.” Quân Mộ Khuynh khoanh hai tay trước ngực, cười như có như không nói, những người này chính là cường đạo, người ta không cho bọn hắn liền cướp, quá không biết xấu hổ.

“Ngươi nói cái gì!” La tu quay đầu trừng về phía Kiếm Phong bên này.

Lời của Quân Mộ Khuynh, cũng khiến Kiếm Phong sửng sốt, nàng muốn chết sao? Thực lực của La tu cũng ở trên hắn, nàng nói như vậy, đến lúc đó hắn cũng không chắc có thể bảo vệ nàng.

“Không phải là nói ngươi cường đạo sao.” Hàn Ngạo Thần mỉm cười lặp lại một lần nữa, lời của tiểu Khuynh Khuynh, bọn họ muốn nghe rõ hắn đương nhiên là rất vui vẻ lặp lại, nếu như bọn họ còn nghe không rõ nữa, hắn cũng không để ý lại nói nhiều thêm một lần, hắn một chút cũng không tính toán.

La Tu buông Hoa Thiên Nhiêu ra, bước đi ở trên dung nham, dung nham sôi trào lên, hắn một chút cũng không để vào mắt, hung ác chỉ vào Hàn Ngạo Thần, “Ngươi, đi ra cho lão tử!”

Dứt lời, Hàn Ngạo Thần chợt nở nụ cười, cười càng thêm ưu nhã, “Ngươi nói đi qua liền qua, chẳng phải là rất có mặt mũi, hơn nữa, người đi tới là ngươi, ngươi mới là tôn tử.”

Khóe miệng Quân Mộ Khuynh run rẩy nhìn Hàn Ngạo Thần, vì sao người này mắng chửi người, cũng ưu nhã như vậy, rõ ràng là mắng chửi người gia là tôn tử, thế nhưng nụ cười ưu nhã trên mặt kia, ai sẽ tin tưởng, lời vừa rồi là từ trong miệng hắn nói ra.

Ngữ khí quen thuộc như vậy, nụ cười quen thuộc như vậy, thiếu chút nữa khiến cho Hoa Thiên Nhiêu nước mắt ràn rụa, đây không phải là Hàn Ngạo Thần phúc hắc kia sao? Mặc dù diện mạo đã thay đổi, thế nhưng năng lực hắc người, chính là không chút nào nương tay.

Người này là Hàn Ngạo Thần, vậy thì người kia không phải là… Quân Mộ Khuynh, hắn đã nói, hai người này đầy nghĩa khí như thế, nhất định sẽ đến tìm hắn, người tốt a.

Nhìn thấy thân ảnh hồng sắc kia, Hoa Thiên Nhiêu thiếu chút nữa không có nước mắt ràn rụa, chỉ là hắn hiện tại đã bị trọng thương, chỉ cần khẽ động, cũng sẽ đau đớn vạn phần, chớ nói chi là đi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh.

“Tiểu tử ngươi nói cái gì!” La Tu sửng sốt một hồi, mới phản ứng được, trong lời nói của Hàn Ngạo Thần có ý tứ, tiểu tử này dám nói mình là tôn tử!

“Xem ra tai của các hạ có chút vấn đề, ta đề nghị nên vào trong dung nham rửa đi.” Nói xong, Hàn Ngạo Thần chỉ chỉ dung nham phía dưới, nụ cười trên mặt vẫn như trước không thay đổi.

Người đi theo phía sau La Tu, cười chế nhạo nhìn Hàn Ngạo Thần, tiểu tử này quả thực không biết sống chết, ở trước mặt La Tu lam hạ dám nói lời như vậy, quả thực chính là muốn chết, cao thủ Thương khung đại lục không có mấy người, nhưng người ngu ngốc luôn có rất nhiều.

Kiếm Phong há miệng, không biết nên nói cái gì, chậm rãi đi qua, nhìn Hàn Ngạo Thần tiếc hận lắc lắc đầu, cao thủ như thế, không nên bỏ mạng ở đây.

“Tiểu tử, ngươi sẽ vì lời nói này mà trả giá rất lớn!” La Tu chỉ vào Hàn Ngạo Thần âm ngoan nói, thân thể đã run run.

“Phải không?” Trả giá rất lớn?

“Hiện tại để ngươi kiến thức một chút…”

Lời của La Tu còn chưa nói hết, Kiếm Phong liền đi đến bên người Hàn Ngạo Thần, “La Tu, ở đây không phải là Lâm Quân!” Ý tứ trong lời nói của hắn chính là, đừng quá trớn.

Quân Mộ Khuynh tự mình đi về phía trước, giống như là không nghe thấy mấy người đối thoại vậy, bước đến bên người Hoa Thiên Nhiêu, “Ngươi không sao chứ?” Những người này hạ thủ trái lại rất độc ác, thân thể hắn vừa khỏi đã lại bị thương.

“Không sao.”