Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Quyển 3 - Chương 99: Ta sẽ xấu hổ




Edit: Hoa Thiên

Beta: Zi

Quân Mộ Khuynh chậm rãi xoay người, liền nhìn thấy một vạt áo màu xám tiến tới, nhìn nhìn xung quanh, không có người hắn muốn tìm, trong lòng thoáng qua một tia nghi hoặc.

“Đồ đệ bảo bối, người nọ đâu?” Hôm nay tại sao không có người cùng hắn cướp đồ đệ? Lão nhân kia không ở đây, thật sự là quá tốt, vô cùng tốt, đặc biệt tốt, tốt vô cùng, nói chung tóm lại, là hết sức tốt vô cùng!

Mạc Tương Thủ hận không thể ngửa đầu cười to ba tiếng, chỉ có điều vì hình tượng của mình, hình tượng đáng kính, cuối cùng hắn vẫn là bình tĩnh xuống, vì lão gia hỏa kia cướp đồ đệ cùng mình, phá hủy hình tượng của mình, vậy không đáng, quá không đáng.

“Ai?” Quân Mộ Khuynh cố ý giả ngu.

“Ngươi biết rất rõ ràng sư phụ nói tới ai, ngươi chỉ cần tiết lộ một chút, một chút là được!” Mạc Tương Thủ cười ha hả nói, nếu như tên kia ở gần đây, vậy thì không tốt.

“Không biết.” Quân Mộ Khuynh lãnh đạm nói, bọn họ một người, hai người, động một chút là đi, cũng không nói với nàng là đi chỗ nào, hắn muốn hỏi nàng, sao không tự mình đi tìm đáp án.

Khí tức tức giận ở xung quanh Quân Mộ Khuynh nổi lên, Mạc Tương Thủ nhìn thấy biểu tình trên mặt Quân Mộ Khuynh, ho nhẹ một tiếng, “Sư phụ đây là bận một ít chuyện, chuyện bây giờ xong xuôi, cho nên cùng ngươi đi Âm Nguyệt thành.” Chuyện ở Âm Nguyệt thành lớn như vậy, tiểu nha đầu này nhất định sẽ đi.

A? Tên tiểu tử này từ chỗ nào nhô ra, thật đáng yêu, trước đây chưa từng thấy qua.

“Ta hiện tại lại không phải đi Âm Nguyệt thành.” Quân Mộ Khuynh nhàn nhạt nói, chỗ rõ ràng như thế, hắn còn giả bộ ngu với nàng.

“Đồ đệ bảo bối, tiểu oa nhi này là ai? Chẳng lẽ là…” Sẽ không sẽ không, người này nhìn qua cũng đã năm tuổi, đồ đệ bảo bối của hắn mới mười ba tuổi, coi như là sinh, cũng không sinh được nhi tử lớn như vậy.

“Ngươi suy nghĩ nhiều, Chiến Thiên, gọi sư công.” Quân Mộ Khuynh lãnh đạm nói, liếc nhìn Mạc Tương Thủ, lão nhân này nghĩ bậy bạ gì đi!

Quân Chiến Thiên hiếu kỳ liếc mắt nhìn Mạc Tương Thủ, Mạc Tương Thủ đầu tiên là cười ha hả, ấn tượng của hắn đối với vị sư công này vô cùng tốt, Quân Mộ Khuynh bảo hắn gọi sư công, hắn cũng vui vẻ đi tới trước mặt Mạc Tương Thủ quỳ xuống, cung kính kêu một tiếng sư công.

Mạc Tương Thủ nghe gọi nước mắt ràn rụa, quả nhiên đồ đệ này thu nhận không sai, mới còn nhỏ mà đã có bản lĩnh, ngay cả đồ đệ cũng có, thật sự là không có nghĩ đến, hắn không chỉ làm sư phụ, hiện tại còn làm sư công, hắn là căn bản cũng chưa từng nghĩ tới.

“Sư công?” Quân Chiến Thiên nhìn Mạc Tương Thủ nhìn mình như thế, nghi hoặc nhìn hắn, vì sao sư công nhìn thấy hắn lại khóc a?

“Đồ tôn bảo bối, sau này ở bên cạnh sư công có được không?” Mạc Tương Thủ nghe một tiếng sư công tâm liền bay lên trời, sư công, thực sự là không tệ, gọi thật là dễ nghe.

Mọi người lập tức toát mồ hôi, nhanh như vậy đã muốn cướp người, người ta vừa mới gọi ngươi một tiếng sư công, nhanh như vậy đã muốn cướp đồ đệ của đồ đệ ngươi.

Quân Mộ Khuynh đầu đầy hắc tuyến nhìn Mạc Tương Thủ, hung hăng đạp qua một cước, Mạc Tương Thủ vội vàng lấy lại tinh thần, nhấc chân xoa xoa chỗ mình mới bị đạp.

“Đồ đệ bảo bối, ta là sư phụ của ngươi, không cần thiết nặng chân như vậy chứ!” Người khác thu nhận đồ đệ đều là vô cùng hiếu thuận sư phụ, đồ đệ này của hắn, làm sao vừa thấy được sư phụ, liền đá hắn một cước, đãi ngộ này, đây là đãi ngộ không công bằng.

“Ta đây là đánh cho ngươi tỉnh.” Quân Mộ Khuynh ý tứ nói, già mà không nghiêm túc, còn đòi làm sư phụ.

“Đồ tôn, sư công dạy ngươi, sau này ngươi cũng phải gọi tỉnh sư phụ ngươi như vậy.” Mạc Tương Thủ lập tức chuyển sang công kích Quân Chiến Thiên, đồ đệ không nghe lời, còn có đồ tôn ở đây, loại cảm giác này thực sự là tốt, thật sự là quá tốt.

Quân Chiến Thiên nhíu mày một chút, lui về phía sau một bước, “Không được, sư phụ chỉ cần gọi khẽ là tỉnh, sư công cần dùng chân đạp mới có thể tỉnh, Chiến Thiên hiểu.” Trên mặt Quân Chiến Thiên dào dạt nụ cười, trong lòng hừ nhẹ một tiếng.

Muốn lừa hắn giẫm sư phụ, hắn mới không cần, sư phụ giúp hắn nhiều như vậy, cũng dạy hắn thật nhiều thứ, hắn mới không cần đối đãi với sư phụ như vậy, chỉ có sư công mới có thể đối đãi như thế.

Mạc Tương Thủ: “…”

Đây là con nhà ai, tại sao lại không dễ lừa như vậy, đây là tên khốn kiếp nào dạy dỗ, làm sao lại tốt như vậy! Mạc Tương Thủ khóc không ra nước mắt nhìn Quân Chiến Thiên, trong đầu hơi giật mình! Sai rồi sai rồi, không phải tên khốn kiếp nào, đây chính là đồ tôn của hắn, tại sao lại là tên khốn kiếp nào dạy dỗ, muốn dạy cũng phải là đồ đệ bảo bối của hắn, sai rồi sai rồi.

“Sư công chơi thật vui, sư phụ, ngươi nói ta nói đúng không?” Quân Chiến Thiên ngửa đầu ngây thơ nhìn Quân Mộ Khuynh, trong mắt thoáng qua một tia giảo hoạt, hắn nhìn thấy sư phụ đùa như thế, hôm nay cũng đùa một lần, không ngờ thực sự đùa thật vui, ngay cả sư công đều bị lừa thực sự đùa vui, đùa thật vui.

Quân Mộ Khuynh gật gật đầu, “Không sai, sau này Chiến Thiên thấy sư công thì giống như vậy, trực tiếp dùng chân đạp là được rồi.” Hai thầy trò kẻ xướng người họa, quả thực chính là xem nhẹ biểu tình của Mạc Tương Thủ.

Phong Vân Đình vô cùng xấu hổ nhìn thầy trò ba người này, còn là kẻ xướng người họa, nói rất hay giống như thực sự vậy.

Vẻ mặt Thiểm Điện không nói gì nhìn Chiến Thiên, thằng nhóc này làm sao mà thông minh như vậy, thấy qua một lần gì đó liền áp dụng được, nó đường đường là Thánh Thú lại không thể, không được, tuyệt đối không thể thua một nhân loại, kiên quyết không thể bại bởi một nhân loại!

Bá Hiêu nhìn Chiến Thiên, trong lòng bất đắc dĩ, trên mặt lại lộ ra tươi cười, đã biết Chiến Thiên là một đứa nhỏ thông minh, thế nhưng, việc này, sao hắn có thể nhìn một lần liền biết phải làm thế nào?

“Mạc tiền bối, đồ tôn của ngươi còn quỳ trên đất.” Bá Hiêu đau lòng nhìn Quân Chiến Thiên, nhìn hắn quỳ trên mặt đất, không nhịn được mở miệng nhắc nhở Mạc Tương Thủ.

Lúc này Mạc Tương Thủ mới chú ý tới đồ tôn của mình, còn quỳ trên mặt đất, lập tức đau lòng nâng hắn dậy, “Tiểu oa nhi, tiểu đồ tôn, sau này nhìn thấy sư công cũng không cần quỳ.” Tiểu hài tử nhỏ như vậy quỳ trên mặt đất, đích thực làm cho người đau lòng.

Quân Chiến Thiên chậm rãi đứng lên, cười ha hả nhìn Mạc Tương Thủ, bình tĩnh nói, “Sư công, Chiến Thiên chưa từng nghĩ sẽ quỳ trước sư công lần nữa.”

Mạc Tương Thủ: “…”

Hắn tức giận, vô cùng tức giận, bị đồ đệ của mình đùa giỡn còn chưa tính, hiện tại lại thêm một người, mệnh của hắn sao lại khổ như vậy, đồ đệ đã như thế này, đồ tôn cũng như thế này, chẳng lẽ đây chính là nói thượng bất chính hạ tắc loạn? (thượng bất chính hạ tắc loạn: kẻ trên bất lương thì kẻ dưới đi theo cũng như vậy)

A phi phi! Nói gì chứ, hắn là thượng lương, tại sao lại mắng chính mình.

Quân Mộ Khuynh buồn cười nhìn Mạc Tương Thủ, sư phụ a, bị đồ tôn làm cho nghẹn rồi, ngươi có tính là thứ nhất hay không, còn bị nghẹn không nói được như thế, ai bảo người đứng trước mắt này, là đồ tôn của ngươi chứ!

Bá Hiêu kéo Quân Chiến Thiên qua, chống lại ánh mắt của Mạc Tương Thủ, hắn sẽ dọa sợ Chiến Thiên.

“Tiền bối, ngươi như vậy, sẽ dọa sợ Chiến Thiên.” Bá Hiêu đem lời trong lòng nói ra, Quân Chiến Thiên ngẩng đầu nhìn Bá Hiêu, trong lòng xẹt qua một tia ấm áp.

Mạc Tương Thủ không nói gì nhìn Bá Hiêu, hắn cái gì cũng không làm, chỉ là muốn dạy dỗ đồ tôn một chút mà thôi, không cần nhìn hắn như thế.

“Ai ô, các ngươi nhìn ta như vậy, ta sẽ xấu hổ!” Mạc Tương Thủ đột nhiên nói một câu.

“Phịch!” Thiểm Điện ngã trên mặt đất, dựa vào! Đây xem là sư phụ gì, ai ô, hắn sẽ xấu hổ, thối thối thối, lão gia hỏa này chính là đang giả bộ non nớt, giả bộ non nớt, hắn sẽ xấu hổ, mặt kia so với tường thành còn dầy hơn ba phần.

Khóe miệng Quân Mộ Khuynh co quắp nhìn Mạc Tương Thủ, không nói gì hỏi ông trời, tại sao nàng lại nhận một người sư phụ như vậy, cái gì mà nhân vật truyền kỳ chứ, quả thực chính là một tên cưa sừng làm nghé.

“Được rồi, chúng ta đi thôi.” Quân Mộ Khuynh vô lực nói, nàng không có biện pháp.

Phong Vân Đình ngây ngốc hồi lâu vẫn không có kịp phản ứng lại, đây là nhân vật truyền kỳ trong truyền thuyết, nhân vật truyền kỳ là có cái dạng này, không phải là một lão đầu tử hèn mọn sao, trời ạ, đừng cho hắn biết chân tướng chứ, chân tướng này một chút cũng không chân thật.

Bá Hiêu không nói gì kéo Quân Chiến Thiên theo sau, không ở để ý tới người đang giả ngây phía sau kia, bán manh đáng xấu hổ a!

Phong Vân Đình mang theo Quân Mộ Khuynh đi vào cửa hiệu đệ nhất chợ đen, vì nàng cẩn thận giới thiệu ở đây có khoáng thạch gì, giá trị bao nhiêu, thuận tiện dạy cho nàng phân biệt những khoáng thạch chưa qua xử lý.

Những khoáng thạch này, đều mới vừa khai thác ra, đặt ở trong cửa hiệu, giá của toàn bộ khoáng thạch đều như nhau, ngươi lấy trúng loại tốt, vậy là do vận khí của ngươi, nếu như ngươi không lấy được, vậy thật ngại, lần sau lại đến.

Quân Mộ Khuynh tìm hiểu đại khái một chút, quét mắt nhìn cửa hiệu một vòng, thật không tệ, dùng tiền được lợi nhất, mua khoáng thạch tốt nhất.

“Chiến Thiên.” Quân Mộ Khuynh khẽ kêu một tiếng, trên mặt lộ ra một tia giảo hoạt.

Chiến Thiên gật gật đầu, đi tới bên cạnh Quân Mộ Khuynh, trên mặt cũng giống vậy lộ ra một nụ cười, lão bản đi tới, không nhịn được rùng mình một cái, nhìn thấy Phong thiếu chủ tự mình vì nữ tử này giới thiệu, mới vội vã nâng lên nụ cười, chậm rãi đi qua.

“Không biết cô nương có muốn tiểu nhân giới thiệu một chút hay không.” Lão bản cười ha hả nói, dù sao khách hàng là trên hết, bất kể nàng là ai, đưa tiền chính là đại gia.

Mạc Tương Thủ tiến tới, đồ đệ bảo bối của hắn sao có thể tới nơi này, còn có tiểu oa nhi đồ tôn của hắn, nơi này chính là chợ đen, cái gì gọi là chợ đen, một gian đếm lớn như vậy, có thể có ba khối khoáng thạch thượng đẳng, ngươi đã rất giỏi, muốn khoáng thạch, nói với sư phụ là được rồi, hai đứa nhỏ này, sao lại khách khí với hắn như vậy.

“Này, này, còn có cái này.” Quân Mộ Khuynh lãnh đạm chỉ chỉ ba khối khoáng thạch ở ba nơi khác nhau, xoay người nhìn bộ dạng hiếu kỳ của Mạc Tương Thủ, cười cười.

Mạc Tương Thủ phát hiện đồ đệ bảo bối nhìn mình, lập tức tiến đến bên người nàng, nhỏ giọng nói, “Đồ đệ bảo bối, nơi này là chợ đen, ngươi không sợ người khác hắc ngươi?” Chợ đen, cái gì gọi là chợ đen, mặc dù nói ở đây cái gì cũng có thể mua, ngay cả những thứ mà trong cửa hiệu buôn bán không có, ở đây bọn họ có thể sẽ có, nhưng mà chợ đen a, đứa nhỏ, không cẩn thận sẽ bị lừa gạt a.

Quân Mộ Khuynh cười cười, hắc, ai hắc ai còn chưa chắc chắn.

Quân Chiến Thiên nhìn bộ dáng Mạc Tương Thủ, bĩu môi, cũng không biết sư công sợ cái gì, có hắn ở đây, sư phụ mới sẽ không bị người hắc, bị hắc cũng chỉ có người khác.

Lão bản hoài nghi cầm lấy ba khối khoáng thạch Quân Mộ Khuynh chỉ, đây là nguyên trạng của khoáng thạch, ai cũng không biết bên trong có cái gì, chỉ có đập ra, luyện chế, mới thực sự có thể luyện khí khoáng thạch.

“Ba khối này ba vạn tinh thạch.” Lão bản cười ha hả nói, có Phong thiếu chủ ở đây, hắn cũng không dám ra giá nhiều.

Ba vạn? Trực tiếp từ trong tay áo lấy ra một túi đồ, lão bản hiếu kỳ muốn nhìn một chút bên trong có cái gì, Quân Mộ Khuynh tùy ý lấy ra, lấy ra hai nắm.

“Này đủ chưa?” Ba vạn tinh thạch, chính là ba mươi mỏ tinh, Quân Mộ Khuynh lấy hai nắm này, hiển nhiên hơn ba mươi khối.

Lão bản cười ha hả đem khoáng thạch đẩy tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, ôm đống mỏ tinh kia, hắn còn nghĩ một tiểu hài tử, cũng chỉ là đến vui đùa một chút mà thôi, không ngờ vừa ra tay, chính là khoáng thạch như thế, cũng không biết là con cháu nhà ai, có tiền mà không thích tiền, ai biết khoáng thạch này tốt hay xấu, sẽ có bao nhiêu khoáng thạch có thể dùng.

Quân Mộ Khuynh tùy ý cầm lấy ba khối khoáng thạch trực tiếp ném vào trong không gian, xoay người rời đi, nhìn cũng không liếc mắt nhìn những khoáng thạch kia một cái.

Phong Vân Đình thấy Quân Mộ Khuynh như vậy, nhíu mày, chậm rãi đi qua, “Cô nương không nhìn xem bên trong là khoáng thạch gì sao?” Cứ như vậy ném vào, không khỏi có chút quá mức qua loa, nếu như là khoáng thạch bình thường, vậy thì ba mươi mỏ tinh, là rất không đáng giá.

“Không cần, chỉ là ba mươi mỏ tinh thôi.” Quân Mộ Khuynh nói xong kéo Chiến Thiên đi ra ngoài.

Chỉ là ba mươi mỏ tinh, Phong Vân Đình hơi sững sờ, mới nhớ tới, bên người Quân Mộ Khuynh, nhưng là có một sư phụ giàu có, đâu cần tiền tiêu hay không.

Sau khi đi ra khỏi cửa hiệu khoáng thạch, Quân Chiến Thiên thần bí nói, “Sư phụ, cửa hiệu kia, đẹp mắt nhất, là ba khối đá này, mẫu thân ta đã nói, đẹp mắt nhất, là đáng giá nhất.” Hắn nhìn nhiều như vậy, cũng chỉ có ba khối này là nhìn tương đối khá, còn lại đều là lờ mờ không ánh sáng.

“Chỉ cần đem những thứ đẹp mắt nhất nói cho sư phụ là được rồi.” Quân Mộ Khuynh khẽ cười, nàng cũng không biết Chiến Thiên có thể nhìn thấy hay không, dù vậy, nàng vẫn tin tưởng hắn, như vậy có thể khiến hắn tạm thời quên đi một đoạn hồi ức đẫm máu kia.

Mạc Tương Thủ thấy đồ đệ mình cứ như vậy mà đi, sờ sờ mũi cũng vội vàng đuổi theo, không phải ba mươi mỏ tinh, hắn phải cho đồ đệ tiền tiêu vặt, nếu không đến lúc đó không có tiền xài thì làm sao bây giờ.

Bá Hiêu cùng Thiểm Điện vẫn như cũ đi ở phía sau Quân Mộ Khuynh, mặc kệ lúc nào, hai người bọn họ giống như hai người bảo vệ vậy, một bước cũng không rời người phải bảo vệ.

Mạc Tương Thủ đi ở bên cạnh Quân Mộ Khuynh, nhìn thấy đột nhiên xuất hiện một nam tử, trong lòng có chút nghi hoặc, phía sau đồ đệ bảo bối của hắn không phải là một con báo sủng vật, còn có một tiểu cầu màu tím sao, hiện tại hai ma thú đó đều không thấy, đổi lấy là một nam tử, người này rốt cuộc là ai, sao có thể xuất hiện ở đây, có ý đồ gì với đồ đệ bảo bối của hắn?

Một vị sư phụ nhìn thấy một người khác phái xuất hiện bên người đồ đệ bảo bối, trong lòng không khỏi lại bắt đầu nghĩ bậy nghĩ bạ.

“Sư phụ, chúng ta phải xem bao nhiêu?” Quân Chiến Thiên do dự hỏi, nếu như đột nhiên hắn không thấy được, không phải sẽ rất phiền phức.

“Quân cô nương, nơi này có cửa hiệu đại hình khoáng thạch, khoáng thạch ở đó cũng tương đối trân quý, các ngươi muốn đi không?” Phong Vân Đình vội vàng nói, nhìn thấy ánh mắt kia của Mạc Tương Thủ, không nói gì lắc lắc đầu, sư phụ này trông thật nghiêm khắc, hắn nói, cũng nhìn hắn như thế.

“Ngươi muốn đi không?” Quân Mộ Khuynh cúi đầu nhìn Quân Chiến Thiên, hắn không muốn đi, nàng cũng sẽ không miễn cưỡng.

“Ừm.” Quân Chiến Thiên gật gật đầu, đi theo Quân Mộ Khuynh đi về phía trước.

Chợ đen người đến người đi, đại đa số đều là những thứ này nọ trong điếm nhìn không thấy, còn có một quy định giao dịch kỳ quái, thậm chí ngay cả người cũng có thể trở thành nô lệ để giao dịch.

Người bị giao dịch trong chợ đen, không phải là gia cảnh sa sút bị người ta lừa đến nơi này, mà là những người ấy bị người cưỡng ép mang tới chỗ này, có ít người có tiền, nhìn thấy coi được, bất kể là nam nữ, bọn họ cũng sẽ mua về, để mình chơi đùa, sau khi chơi chán, thì phái đi làm khuân vác, cho đến chết.

“Đồ đệ bảo bối, cái chỗ này không thích hợp ngươi tới.” Mạc Tương Thủ nhìn cả nam lẫn nữ đều quần áo xốc xếch, hắn lo lắng, đồ đệ bảo bối của hắn có thể bị những người này dạy hư hay không.

“Sư phụ, ngươi cũng quá bảo thủ.” Quân Mộ Khuynh lãnh đạm nói, như này đã coi là tốt rồi, hắn chưa từng thấy những thứ còn bại lộ hơn.

Mạc Tương Thủ bĩu môi, hắn mới không phải bảo thủ, nếu như là người khác, hắn mới không để ý tới, nhưng mà đồ đệ bảo bối của hắn mới mười ba tuổi, tuyệt đối không thể bị ô nhiễm.

“Đồ đệ bảo bối, ngươi học xấu không sao cả, nhưng mà tiểu oa nhi đồ tôn của ta, đối với những thứ này cũng không thể nhìn.” Mạc Tương Thủ nói, che mắt Quân Chiến Thiên lại, bởi vì hắn nhìn thấy một nữ tử, ngay cả y phục cũng không có mặc, bị nhốt ở trong lồng sắt, trên người có che chắn, chính là tóc kia thật dài, thân thể trắng noãn như ẩn như hiện, xung quanh đã vây đầy không ít nam nhân, thèm nhỏ dãi ba thước nhìn nàng.

Quân Mộ Khuynh xem thường nhìn Mạc Tương Thủ, là hắn thật vui vẻ đi, có thể nhìn đã mắt.

Phong Vân Đình thấy một màn như vậy, hai tay nắm thành quyền, khẽ chuyển mặt sang bên cạnh, không nhìn nhiều, cục diện như thế, hắn không ngăn cản được, mặc dù là Phong thành thành chủ ở đây, cũng không thể ngăn cản giao dịch ở chợ đen, cùng thủ đoạn giao dịch, đây cũng là chỗ hắn thống hận nhất.

Bá Hiêu lạnh nhạt nhìn một màn này, thế giới này chính là như vậy, kẻ yếu bị kẻ mạnh ăn, bị giam ở đây, chỉ có thể nói ngươi không có bản lĩnh, nếu như ngươi thực sự lợi hại, cũng sẽ không bị người giam ở đây, ngay cả sức lực đánh trả cũng không có, bị người sỉ nhục như thế, thế giới này là hiện thực, cũng là tàn nhẫn, làm người ta không thể không đối mặt hết thảy tất cả.

Thiểm Điện cũng không có suy nghĩ nhiều như vậy, nhìn thân ảnh kia, hắn dừng bước lại, dường như hắn nhìn thấy một đôi mắt trong suốt, tản ra quật cường, mặc dù trở thành tù nhân, mặc người đùa giỡn, cũng không nguyện để bất luận kẻ nào nhìn thấy nàng nhu nhược.

“Thiểm Điện, ngươi đang nhìn cái gì?” Bá Hiêu lạnh lùng hỏi, người này, vậy mà lại há hốc mồm nhìn.

Thiểm Điện nhìn chằm chằm đôi mắt quật cường kia, hồi lâu cũng không lấy lại được tinh thần, mà cô gái kia hình như cũng cảm giác được ánh mắt của nó, nhìn lại hướng bên này, lúc nàng nhìn thấy ánh mắt của Thiểm Điện, ánh mắt lộ ra tâm tình không giống vậy, nàng lập tức không hiện biểu cảm.

“Ba!” Một chưởng hung hăng gõ lên trên đầu Thiểm Điện, Bá Hiêu đen mặt, cảm tình, hắn là thật nhìn đến choáng váng, khiến chủ nhân phải ở nơi này chờ nó!

“Ai ô, Tiêu, sao ngươi lại đập ta?” Thiểm Điện xoa xoa đầu của mình, hắn chỉ là cảm thấy đôi mắt của người kia, giống như đang nói gì đó, muốn nhìn rõ một chút, nàng cần gì phải đập nó, thú khí rất lớn huống chi nàng còn là cấp năm, cấp năm, hắn vừa mới tấn chức!

Bá Hiêu lạnh lùng chỉ chỉ phía trước, nhìn thấy ánh mắt Quân Mộ Khuynh, chậm rãi đi qua, “Tới giải thích.” Việc này không liên quan chuyện của nàng.

Thiểm Điện nhìn nhìn thân ảnh kia, thấy cặp mắt kia đã xoay qua chỗ khác, chậm rãi đi qua, “Cô nương, ta không phải cố ý.” Kỳ thực hắn thật đúng là muốn đi cứu người kia, hỏi một chút rốt cuộc vì sao nàng lại có loại ánh mắt đó.

“Có phải ngươi còn muốn đi cứu nàng hay không?” Quân Mộ Khuynh chau chau đầu mày, hai tay khoanh trước ngực, cười như không cười nhìn Thiểm Điện.

Thiểm Điện chợt ngẩng đầu nhìn Quân Mộ Khuynh, vẻ mặt chờ mong, “Chủ… Dĩ nhiên muốn.”

“Ba!” Lại là một cái đập xuống!