Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Quyển 3 - Chương 94: Lại có hai cái




Edit: Hoa Thiên

Beta: Zi

“Được rồi, đi Âm Nguyệt thành, người muốn nhìn thấy, các ngươi nhất định sẽ nhìn thấy, đến lúc đó ta cũng sẽ đi.” Đi Âm Nguyệt thành, không chỉ là đơn giản đánh bại Quân Lạc Phàm như vậy, còn có chính là nàng muốn nhìn, gia chủ Quân gia, có bộ dáng như thế nào, khiến tất cả mọi người Quân gia hối hận!

“Ngươi gấp cái gì, cho dù muốn giao phó cái gì, vậy thì ngày mai lại nói, ngày mai chúng ta mới đi.” Tiểu Khuynh nói giống như bọn họ lập tức rời đi vậy, nàng cũng ước gì được ở lại thêm mấy ngày, để chơi với tiểu Khuynh.

Quân Mộ Khuynh xấu hổ nhìn Lạc Anh Ninh, ngày mai nàng chưa chắc có thể xuất hiện, hiện tại nàng đang đè nén khó chịu, ra nói lời cáo biệt cùng bọn họ, ngày mai nàng không biết còn có thể đi ra khỏi phòng hay không.

“Tiểu Khuynh, nếu như ngươi có việc, ngày mai tự chúng ta rời đi là được.” Lạc Ưng Hùng nhìn thấy trên mặt Quân Mộ Khuynh có một tầng mồ hôi mỏng, chẳng lẽ lúc hiệu lệnh ma thú, bị thương sao? Vậy sao nàng không nói, để cho bọn họ giúp cũng được mà.

“Ta đúng là thật không thể đi tiễn các ngươi, cái này là nạp giới gần đây ta mới luyện chế ra, ta biết các ngươi thiếu nhất cái này, mang về, nhỏ máu nhận chủ là có thể dùng.” Quân Mộ Khuynh mỉm cười nói, những nạp giới này mặc dù đẳng cấp không cao, nhưng cũng rất tốt, không gian cũng đủ bọn họ dùng.

“Nạp giới! Tiểu Khuynh, sao ngươi có thể luyện chế nạp giới! Hơn nữa luyện chế nạp giới, tốn rất nhiều khoáng thạch cực phẩm, ngươi ở đâu có được?” Luyện chế nạp giới là chuyện không dễ dàng, mà vật này, nhưng là, luyện khí sư lại không thèm luyện khí ra nạp giới, hiện tại nạp giới là càng ngày càng đắt.

Bá Hiêu đi tới bên cạnh Quân Mộ Khuynh, cười nói, “Phong Vân Đình mỗi ngày đều sẽ đưa tới rất nhiều khoáng thạch cực phẩm, cho nên các ngươi không cần lo lắng.” Phong Vân Đình kia chỉ sợ là thích cô nương, thế nhưng cô nương với hắn cũng chỉ là bằng hữu.

“Cảm ơn tiểu Khuynh.” Lạc Anh Ninh vui vẻ nhận lấy nạp giới, thật nhiều thật nhiều nạp giới.

“Các ngươi nếu không có chuyện gì, vậy ta đi vào trước.” Quân Mộ Khuynh cười cười nói, xoay người đi về phía gian phòng.

“Có phải Tiểu Khuynh xảy ra chuyện gì hay không?” Lạc Anh Ninh như có điều suy nghĩ nhìn bóng lưng Quân Mộ Khuynh đi trở về, nếu như tiểu Khuynh không có chuyện gì, sao có thể sớm như vậy đã trở về phòng.

Bá Hiêu nhìn bóng lưng Quân Mộ Khuynh, trong lòng cũng rất lo lắng, nhưng mà thấy chủ nhân chưa nói, vậy chứng minh chuyện này, nàng có thể tự mình giải quyết, không cần bọn họ lo lắng, “Các ngươi vẫn là đi về chuẩn bị đi, cô nương đã có ta ở đây sẽ không có chuyện gì.” Nó cũng tuyệt đối sẽ không để cho chủ nhân có chút chuyện gì.

“Được!” Mấy người gật gật đầu, đang định rời đi.

“Phanh!” Một tiếng, cửa phòng bị đạp ra, một tuấn mỹ nam tử như tia chớp chạy vào.

“Ha ha! Bá Hiêu, lão tử thành công, lão tử thành công!” Nam tử đi tới, cười reo hò, hận không thể nói cho người khắp thiên hạ biết cái tin tức tốt này.

Mọi người nghi hoặc nhìn nam tử đột nhiên xuất hiện kia, tất cả đều tò mò nhìn hắn, có phải là hắn đi lộn chỗ rồi không? Bọn họ cũng không có quen hắn, cũng không biết ai tên là Bá Hiêu, đầu óc hắn không phải là không được bình thường đấy chứ?

Thiểm Điện há miệng, phát hiện xung quanh có người, lúc này mới phát hiện mình nói sai, “Hắc hắc, ta gọi chính là Tiêu.”

“Thiểm Điện!” Bá Hiêu lạnh lùng gọi, thành công thì thành công, nó vui vẻ như vậy làm cái gì, chẳng lẽ muốn người toàn thế giới đều biết nó là ma thú, mà không phải là nhân loại sao!

“Nói lộn nói lộn!” Thiểm Điện hắc hắc cười nói, nghiêm túc như vậy làm gì, nó vừa mới tấn chức, liền vội vã trở về, nói cũng kỳ quái, ngày đó nó tấn chức, ngày đó thiên phạt, so với bình thường yếu đi rất nhiều, thực sự là quá may mắn, không tốn chút sức nào liền tấn chức, chủ nhân nói cho nó nửa năm, nhưng bây giờ nó dùng hơn mười ngày, này thực sự là vui vẻ, vui vẻ a.

“Chúng ta đi trước.” Lạc Ưng Hùng liếc mắt nhìn nam tử kia, chỉ cảm thấy hắn không đơn giản, cũng không có suy nghĩ nhiều, xoay người đi ra ngoài.

Ánh mắt hoài nghi phóng tới, Thiểm Điện cười hắc hắc, không nhìn bọn họ, cho đến khi tất cả mọi người rời đi, nó mới hưng phấn nói, “Chủ nhân đâu? Chủ nhân đâu? Ta muốn nói cho nàng tin tức tốt này.” Nó tấn chức, chủ nhân nhất định sẽ rất vui vẻ, nó muốn đem tin tức tốt này nói cho chủ nhân, tấn chức, nó tấn chức!

“Chủ nhân hiện đang bế quan, ngươi tốt nhất là chờ sau khi nàng ra rồi nói, nếu không có chuyện gì thì ta cũng không biết đâu.” Bá Hiêu lãnh đạm nói, nếu như Thiểm Điện muốn vào đi, nó cũng tuyệt đối không ngăn cản, nhưng mà cuối cùng sẽ phát sinh chuyện gì, cũng đừng trách nó không có nhắc nhở.

Thiểm Điện bĩu môi, “Nếu chủ nhân bế quan, vậy ta đi nhìn Chi Chi, tên kia không phải tấn chức sao? Cũng không biết trưởng thành ra bộ dáng nào.” Thực sự là quá không công bằng, nó bị phách đến gần chết, thật vất vả mới tấn chức, thế nhưng con thú nào đó, vậy mà ngủ một giấc là được, ôi!

Thiểm Điện hướng gian phòng sát vách Quân Mộ Khuynh mà đi, cẩn thận đi qua, trong phòng không có động tĩnh, nó mới dám nhẹ nhàng đẩy cửa ra, từ từ nhẹ bước đi vào.

“Không có việc gì, Thiểm Điện, ngươi phải tin tưởng, không có chuyện gì, ngươi là lo lắng Chi Chi, lo lắng cho Chi Chi mà thôi.” Thiểm Điện không ngừng động viên chính mình, sau khi đi ra vô gian luyện ngục, hắn cảm thấy trên đời này không có chỗ nào đáng sợ hơn chỗ đó, thực sự rất khủng bố a, nó thiếu chút nữa cũng không về được.

Bá Hiêu thấy Thiểm Điện dè dặt đi vào, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, không ngờ một lần đi vô gian luyện ngục, hắn còn có bộ dạng này, chỉ có điều ít nhất đã dám đi vào, cũng là một tiến bộ, trong lúc Bá Hiêu định rời đi, trong phòng truyền đến một tiếng vang thật lớn.

“A!” Sau đó là âm thanh chọc thủng bầu trời truyền đến.

Bá Hiêu vội vàng chạy tới trong phòng, đẩy cửa ra, liền nhìn thấy Thiểm Điện ngồi ở bên giường, kinh ngạc đến ngây người nhìn Chi Chi trên giường.

“Đã xảy ra chuyện gì, ngươi làm sao?” Nó còn tưởng rằng Chi Chi lại phóng tia chớp, ai biết một chút chuyện cũng không có, giật mình mà cũng la thế, thu hồi lời nói vừa rồi, Thiểm Điện vẫn giống như trước đây, một chút cũng không có thay đổi.

“Tiêu, ta cũng không muốn khoa trương như vậy, nhưng mà ngươi qua đây xem một chút.” Thiểm Điện chỉ chỉ Chi Chi trên giường, gương mặt đau khổ.

Bá Hiêu nghi hoặc đi qua, đang tò mò đã xảy ra chuyện gì, nhưng khi nhìn đến trên giường, “A!” Tại sao có thể như vậy!

Thiểm Điện liếc mắt xem thường nhìn Bá Hiêu, còn nói nó, chính mình còn không phải như vậy, đã nói là kỳ quái rồi, đây rốt cuộc là tấn chức gì, vì sao lại kỳ quái như thế?

Ma thú màu tím rơi vào trạng thái ngủ say, thế nhưng thân thể của nó đang không ngừng kéo dài, rút ngắn, còn có đó là trên người nó tia chớp không ngừng tỏa ra, nhìn qua là một màn vô cùng quái dị, ngay cả hai con Thánh Thú cũng kinh ngạc không thôi, bọn họ chưa từng gặp qua ma thú tấn chức như vậy.

“Đây là xảy ra chuyện gì?” Bá Hiêu chỉ vào Chi Chi trên giường, tại sao lại có bộ dạng như vậy?

“Ta làm sao biết, Thánh Thú đại nhân, ngài làm Thánh Thú so với ta còn sớm hơn, ngay cả chuyện này ngài cũng không biết, thì ta làm sao biết.” Thiểm Điện trêu chọc nói.

“Cút!” Bá Hiêu không nói gì phun ra một chữ, nhìn nhìn Chi Chi trên giường, thở dài, “Đi ra ngoài trước đi, đừng ảnh hưởng nó, chủ nhân đã nói, Chi Chi nếu như tấn chức thành công, sẽ tự mình tỉnh lại.” Dị linh thú tấn chức chính là cái bộ dáng này, nàng thật đúng là lần đầu tiên nhìn thấy.

“Được rồi, chúng ta đi ra ngoài trước.” Thiểm Điện thở dài, kỳ thực nó không nên hâm mộ Chi Chi, mỗi ngày được nuôi dưỡng như vậy, coi như là đi ngủ tấn chức, vậy cũng ngủ không yên ổn, đâu giống như chúng nó, mấy đạo tia chớp hạ xuống, liền tấn chức thành công.

Người này tấn chức thực sự là không có đạo lý, phương pháp tấn chức kỳ quái như thế cũng có, thực sự là…

Hết thảy bên ngoài, Quân Mộ Khuynh đều không nghe được, bởi vì nàng đã hoàn toàn nhập định, đem ngũ quan phong bế, bản thân cũng không mở mắt ra, tuyệt đối không nghe được động tĩnh bên ngoài, đến nỗi hai con ma thú đang nói cái gì, nàng cũng không nghe được, lớn tiếng hơn nữa cũng không nghe được.

Sáng sớm hôm sau, mấy người Lạc Ưng Hùng, Lạc Anh Ninh, Liên Tí, Quýnh Ngưu đi tới, nhìn cửa phòng đóng chặt không có mở ra, cũng không muốn làm ồn đến người trong phòng.

Sau khi bọn họ cùng Bá Hiêu và Thiểm Điện cáo biệt, lưu luyến không rời liếc mắt nhìn về phía sau, rồi xoay người rời đi, mãi đến khi bọn họ đi rồi, người trong phòng vẫn không có đi ra.

Trên đường lớn Phong thành, còn chưa có sửa sang xong, ngày đó ma triều đi qua, thành chủ Phong thành liền mang theo người Phong thành bắt đầu thu dọn lại, mấy ngày trôi qua, vẫn chưa có sửa sang xong.

Phong Vân Đình là thiếu chủ Phong thành, việc này đương nhiên cũng không thể thiếu hắn, chỗ của Quang điện, không ai nguyện ý đi qua dọn, bọn họ cho rằng, đó là địa phương bị quang minh chi thần trừng phạt, không ai dám tới gần.

Anh địa lại xuất hiện ma triều, mặc dù tần suất cũng không ít, nhưng mà náo động như thế, kinh người như thế, vẫn là lần đầu tiên, huống chi những địa phương khác cũng không có bị hủy hoại cái gì, cũng chỉ có Quang điện bị san thành bình địa, thì càng cho rằng quang minh chi thần đang trách tội Quang điện, quang minh chi thần trách tội, những người này không đi tìm Quân Mộ Khuynh phiền toái, đó đều là công lao của Bá Hiêu.

Quân Mộ Khuynh sớm đã nghĩ đến, những tín chúng này sẽ có phản ứng như thế, nên từ sớm đã để cho Bá Hiêu vô tình nói ra, để những người này không nhớ tới chuyện Quang điện tìm bọn họ phiền phức, chuyện này, cũng liền thuận lợi giải quyết.

Một góc của anh địa, xuất hiện một nhóm người mặc y phục màu trắng, dẫn đầu chính là thánh tử Quang Minh thánh điện, Thánh Quang.

Sắc mặt Thánh Quang không thay đổi nhìn thôn nhỏ trước mắt, tìm lâu như vậy, rốt cuộc tìm được, vu tộc, truyền thuyết có thiên nhãn vu tộc.

“Những người này, mở miệng là bôi nhọ thần chúng ta, các ngươi là con dân của thần, nên vì thần loại bỏ tất cả người bôi nhọ nàng.” Thánh Quang lạnh lùng nói, cúi đầu nhìn tín chúng Quang Minh thánh điện.

Người Quang Minh thánh điện nghe thấy người trong thôn nhỏ trước mắt, mở miệng bôi nhọ quang minh chi thần, lửa giận trên mặt hừng hực dấy lên.

“Thánh tử, chúng ta nhất định sẽ vì thần dọn sạch tất cả.” Người dẫn đầu hờ hững nói, “Giết bọn họ!”

“Giết bọn họ! Giết bọn họ!” Người Quang Minh thánh điện đều sôi nổi giơ tay lên, người dẫn đầu liếc mắt nhìn Thánh Quang, đi nhanh xông về phía trước, người sau lưng hắn lập tức đuổi theo, trực tiếp hướng về thôn nhỏ phóng nhanh đi tới.

“Ha hả…” Thánh Quang nhìn người Quang Minh thánh điện liều lĩnh phóng đi vào bên trong, vẻ mặt biểu lộ một nụ cười, đây chính là điều hắn muốn.

Trải qua thời gian dài như vậy, để cho hắn thăm dò chỗ ở của người vu tộc ở chỗ nào, anh địa, thánh vu nói vu tộc ở anh địa, thế nhưng anh địa lớn như vậy, sau khi hắn bị thánh chủ giam giữ lâu, thánh chủ để hắn lập công chuộc tội, muốn hắn đi tìm người vu tộc, đồng thời không chừa một ai.

Hiện tại hắn đã làm được, thánh chủ nhất định sẽ rất vui vẻ.

Âm thanh chém giết đánh nhau chết sống truyền đến, nụ cười trên mặt Thánh Quang càng sâu hơn, nhìn cảnh tượng đẫm máu trước mắt, hắn không có nửa điểm thương hại, ngược lại trên mặt mang theo nụ cười chế giễu.

Người vu tộc, đối với những người này đến, đều là bất ngờ, bọn họ bói toán ra sẽ có đại kiếp nạn khó khăn, nhưng là không có nghĩ đến, kiếp nạn này sẽ đến nhanh như vậy, những người này, là muốn đem người vu tộc nhanh chóng giết sạch, bọn họ tại sao có thể, tại sao có thể làm như vậy!

Thánh Quang trào phúng nhìn hết thảy trước mắt, người vu tộc làm sao phản kháng được, cũng phản kháng không được truy sát của Quang Minh thánh điện, dù cho bọn họ có thuật bói toán, vậy thì thế nào, hiện tại, lúc này, họ vẫn là phải bị diệt tộc.

Có trách thì chỉ có thể trách bọn họ có thiên nhãn, trên cái thế giới này bói toán là lợi hại nhất, có thể bói toán ra tất cả mọi chuyện, chủng tộc như vậy, tuyệt đối không thể giữ lại trên thế giới này.

Âm thanh chém giết chậm rãi yếu đi, Thánh Quang cũng biết, trận chiến đấu này đã muốn kết thúc, chết bao nhiêu người không có quan hệ, quan trọng nhất là đem chuyện này làm tốt, hoàn thành xong, như vậy thánh chủ cũng sẽ không trách tội, quang minh chi thần cũng sẽ không trách tội.

“Thánh chủ, thôn đã không còn ai.” Người dẫn đầu đi tới trước mặt nói, trên người không thấy nửa giọt máu, thế nhưng mùi máu nồng nặc kia, làm như thế nào cũng không che giấu được.

“Được, kiểm tra lại một lần, xác định không còn người, chúng ta sẽ rời đi, thuận tiện nhìn xem, người của chúng ta tổn thất bao nhiêu, rồi để bọn họ lên trời làm bạn với thần đi.” Trên mặt Thánh Quang lộ ra nụ cười dối trá, âm thanh lạnh băng, lúc nói cho mọi người, hắn không quan tâm những sinh mạng này, chỉ cần người đáng chết đã chết là được.

Trong thiên hạ chính là có những người ngu ngốc này, rõ ràng bản thân trở thành quân cờ bị lợi dụng, nhưng mà lại nhìn không ra.

“Vâng.” Người nọ xoay người rời đi, nụ cười trên mặt Thánh Quang càng sâu hơn.

Khoảng một khắc đồng hồ sau, thân ảnh kia lại lần nữa chạy về, phía sau còn mang theo những người Quang Minh thánh điện còn sống sót.

“Thánh tử, đã xác định, người thánh điện, cũng đã làm cho bọn họ đi theo thần.” Tùy tùng cúi đầu nói.

“Được, chúng ta đi thôi.” Thánh Quang vung tay lên, vô tình nhìn thoáng qua thôn nhỏ trước mắt, xoay người rời đi.

Người Quang Minh thánh điện trùng điệp đi ở phía sau Thánh Quang, bước nhanh rời khỏi, những người này cũng không có phát hiện, ở một chỗ, có một đôi mắt non nớt, bên trong đôi mắt tràn đầy đều là cừu hận, đang nhìn bọn họ rời đi.

Quân Mộ Khuynh đang nhập định đáy lòng lại tuôn ra một tia bất an, nàng lập tức mở mắt ra, tâm tình bất an vẫn không giảm bớt đi.

“Nguyên tố đã an tĩnh lại, Anh Ninh bọn họ cũng đã đi trở về, sẽ có chuyện gì?” Quân Mộ Khuynh nghi ngờ nhìn cửa phòng, có thể khiến cho nàng sinh ra bất an..

Quân Mộ Khuynh vội vàng đứng lên, mở cửa bước nhanh đi ra ngoài, “Tiêu!”

“Chủ nhân.” Hai thân ảnh xông tới, đi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh.

Quân Mộ Khuynh hoài nghi liếc mắt nhìn nam tử kia, nhìn Bá Hiêu, “Hắn là ai?” Ở đây vì sao lại đột nhiên thêm một người.

Thiểm Điện: “…”

Thiểm Điện rất bi thương nhìn Quân Mộ Khuynh, chậm rãi đi tới bên cạnh Quân Mộ Khuynh, “Chủ nhân, ngươi mở to hai mắt nhìn ta một chút, nhìn xem ta giống ai?” Bộ dáng rõ ràng như thế, cũng không có nhận ra, chủ nhân ngươi bế quan đến mất trí nhớ sao!

“Thiểm Điện?” Quân Mộ Khuynh không xác định kêu lên, này liền thành Thánh Thú?

“Trời ơi! Chủ nhân, ngươi rốt cuộc nhận ra ta, thật là cảm động.” Thiểm Điện vui mừng nói, nó liền biết chủ nhân nhất định sẽ nhận ra nó, nhất định sẽ nhận ra.

Quân Mộ Khuynh không nói gì nhìn Thiểm Điện, nếu không phải là nhìn thấy bộ dáng nó khác như thế, nàng còn thật không biết, người trước mắt chính là Thiểm Điện, không quá mấy ngày liền trở thành Thánh Thú, cái vô gian luyện ngục kia thật sự kinh khủng như vậy sao? Có thể ở trong đó một thời gian ngắn đã tấn chức.

Thánh Thú, lại thêm một con!

“Chủ nhân, ngươi kêu ta sao, đã xảy ra chuyện gì?” Bá Hiêu rốt cuộc đem đề tài kéo trở lại.

“Đúng rồi, nhanh đi với ta một chuyến đến phủ thành chủ…”

“Cô nương muốn đi phủ thành chủ, ta có thể dẫn đường.” Phong Vân Đình cười ha hả nhìn Quân Mộ Khuynh, chậm rãi đi tới, trong tay còn cầm một túi khoáng thạch, hắn chẳng qua là vừa mới tới, liền nghe nàng nói muốn đi phủ thành chủ.

Chuyện ma triều, hắn cùng phụ thân đều biết, cũng không có ý muốn trách nàng, dù sao Quang điện không có, đối với Phong thành là một chuyện tốt, người sẽ quên lãng, chỉ cần chuyện quang minh chi thần không xuất hiện nữa, chuyện này bọn họ dần dần sẽ quên đi.

“Vậy thì đi đi.” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng liếc mắt nhìn Phong Vân Đình, bước nhanh đi ra ngoài, nàng hiện tại không có thời gian cùng hắn khách sáo.

Thấy Quân Mộ Khuynh rời đi, người phía sau cùng thú vội vàng đuổi theo, trong lòng nghi hoặc, không biết vì sao nàng lại gấp gáp như vậy.

Phong Xán đầu đầy hắc tuyến nhìn nhi tử của mình, hắn đây là muốn giai nhân, không muốn phụ thân, hắn còn đang bận việc, liền bị nhi tử lôi đến đây, nói cái gì mà Quân cô nương muốn gặp hắn, để hắn nhanh đi qua, dựa vào! Nuôi nhi tử để làm gì, cái đồ bất hiếu dám đối xử với mình như thế.

Phong Vân Đình sờ sờ mũi, nhìn xung quanh, không dám nhìn Phong Xán.

Phong Xán trừng mắt liếc Phong Vân Đình một cái, xoay người nhìn về phía Quân Mộ Khuynh ở bên kia, trên mặt lập tức treo lên một nụ cười. “Không biết Quân cô nương tìm ta có chuyện gì?” Chuyện Quang điện đã giải quyết, bây giờ đến tìm hắn, có thể có chuyện gì?

“Ta muốn hỏi một chút, anh địa có thôn của họ vu hay không?” Quân Mộ Khuynh không phải là người ở đây, người ngoài không biết vu tộc, vậy nhất định là bọn họ sửa lại họ của mình, nếu không nhiều năm như vậy, tại sao không ai có thể tìm được vu tộc.

Họ Vu? Phong xán nghi ngờ nhìn Quân Mộ Khuynh, họ vu? Ở đây đâu có họ này?

“Họ vu thì không có, nhưng mà ở thành tây về phía nam, có một thôn nhỏ, kêu là vu lạc thôn.” Thôn này sống ở đó đã lâu rồi, hơn nữa cũng rất ít cùng người ngoài liên hệ, nàng tìm bọn họ làm cái gì?

Vu lạc thôn!

“Chỗ đó, có khả năng chính là chỗ chúng ta muốn tìm, thành chủ, ta cáo từ trước, cảm ơn.” Nói xong, Quân Mộ Khuynh xoay người rời đi, để lại Phong Xán cùng Phong Vân Đình đang thừ người ra.

Bá Hiêu cùng Thiểm Điện ở phía sau Quân Mộ Khuynh, cũng nhún nhún vai không hiểu, bước nhanh đi theo.