Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Quyển 3 - Chương 156: Uy hiếp đến đại giới của nàng




Edit: Zi

Tất cả mọi người hiếu kỳ đây là chuyện gì, lại nghe thanh âm lạnh băng kia truyền ra: “Dám đánh lén sau lưng, sao không dám đứng ra.” Đánh lén người khác nàng có thể không để ý tới, nhưng dám đánh lén đại ca nàng, chính là không thể tha thứ được.

Một đạo thân ảnh thoáng qua, đối diện với Quân Mộ Khuynh.

“Là ngươi?” Quân Mộ Khuynh nhíu mày, bọn họ đều đi ra, không ai trông mấy người kia, làm cho hắn thoát ra được.

Nàng liền nói có ai nhìn mình, thì ra là hắn, có điều đã tới thì không đi, lưu lại cũng không phải là xấu.

“Thả bọn họ.” người tới âm ngoan nói, Quân Mộ Khuynh so với trong tưởng tượng của bọn họ khó đối phó hơn, bọn họ tìm Quân Mộ Khuynh, lại không ngờ mình bị Quân Mộ Khuynh theo dõi, hơn nữa còn bị nàng bắt.

“Thả? Cho tới bây giờ ta chưa bỏ qua cho ai dám đánh chủ ý lên thần thú của ta.” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nói, hắn trốn ra được lại không rời đi cũng là người trọng tình nghĩa, người như vậy nếu biến thành địch thật là đáng tiếc.

Mọi người bừng tỉnh, thì ra là có người đánh chủ ý đến thần thú của Quân Mộ Khuynh người này đúng là không biết chết sống, đánh chủ ý lên Quân Mộ Khuynh thì thôi đi, còn dám đánh lén.

“Thả bọn họ, chúng ta lập tức rời đi.”

“Không.” Quân Mộ Khuynh khoanh tay trước ngực, mỉm cười nói, nàng đột nhiên nuốt lời, không muốn giết mấy người này nữa.

“Ngươi muốn thế nào?” trên mặt nam tử lộ ra phẫn nộ, cũng không dám động thủ.

“Không được tốt lắm, cho ngươi hai con đường.” Quân Mộ Khuynh vươn tay, mỉm cười nói.

“Cái gì?” trong lòng nam tử đột nhiên thấy lo lắng.

“Một, đánh thắng ta, các ngươi có thể rời đi.” Quân Mộ Khuynh gật đầu, trên mặt luôn mang theo nụ cười.

“Còn hai?” Nam tử tuyệt không tin Quân Mộ Khuynh sẽ có lòng tốt đến vậy, nếu không nàng đã thoát khỏi nguy hiểm lại còn phái người tới bắt bọn họ.

“Ngươi thua, mang theo ba bằng hữu của ngươi, thần phục ta.” Ba chữ cuối cùng kia phun ra, nụ cười vô hại kia lập tức biến thành băng lãnh rét xương, còn khí thế cường đại cũng tuôn ra.

“Thần phục?” nam tử nhíu mày.

“Ta muốn ngươi thần phục.” Quân Mộ Khuynh chắp tay sau lưng, một động tác đơn giản như vậy làm cho người ta trừng lớn mắt.

Người đang tỉ thí thấy một màn như vậy, không ít người bị rối loạn, vốn là thắng, kết quả biến thành thua, người đến xem tỉ thí cũng không dám tin nhìn Quân Mộ Khuynh, ánh mắt mọi người đã sớm không còn nhìn tỉ thí nữa, toàn bộ đều nhìn Quân Mộ Khuynh.

Quân Chấn trong lòng vô cùng chấn động, một mặt khí thế như vậy, hắn chưa từng thấy qua, nhìn đến đây, hai tay hắn không tự chủ nắm chặt, trong lòng có chút khẩn trương.

Ánh mắt mọi người nhao nhao chuyển lên không trung nhìn, đến lúc bọn họ lấy lại tinh thần, nhìn Quân Mộ Khuynh có thể đi lại trên không trung, giống như đi trên đất bằng, trong lòng run rẩy.

Chỉ có kỹ tôn sư trở lên mới có thể hành tẩu trên không trung, Quân Mộ Khuynh có thể làm được, tức là nói, nàng đã là kỹ tôn sư. Quân Mộ Khuynh mới bao nhiêu, mọi người đều biết, lúc nàng rời khỏi Quân Mộ Khuynh là bảy tuổi, hiện tại đã sáu năm, chính là mười ba tuổi.

Mười ba tuổi đã là kỹ tôn sư, là chuyện chưa bao giờ thấy, cái gì mà phế vật ngu ngốc chứ, đều là chó má, chuyện ba năm trước là thật, ba năm trước, Quân Mộ Khuynh đã là cấp tám kỹ linh sư.

Đối mặt với ánh mắt của mọi người, Quân Mộ Khuynh chỉ yên lặng trên không trung, một tia sáng màu vàng xẹt qua, đi tới bên người Quân Mộ Khuynh, quỳ xuống.

“Chủ nhân, là lỗi của thuộc hạ, để thuộc hạ tới.” Bá Hiêu nhìn thấy người kia xuất hiện thì biết hắn chính là người chủ nhân ra lệnh bắt, hiện tại trốn ra được chính là do nàng không canh giữ nghiêm, vì vậy nên để cho nàng bắt người lại.

Chỉ là một nhân loại mà thôi, mặc kệ là đẳng cấp gì, nàng là Thánh Thú, nàng còn chẳng thèm để vào mắt đâu.

Nhìn ánh mắt quật cường của Bá Hiêu, Quân Mộ Khuynh không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ lẳng lặng nhìn nàng.

“Chủ nhân, ngươi luôn luôn thưởng phạt phân minh…”

“Được rồi.” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng cắt ngang lời Bá Hiêu, bước sang một bên.

“Ngươi có ý gì?” nam tử nhìn Quân Mộ Khuynh, vừa rồi bảo là cùng hắn đánh, hiện tại lại kêu thủ hạ của nàng tới.

“Còn ý gì nữa, nếu như ngay cả thủ hạ của ta ngươi còn đánh không lại thì không cần ta ra tay.” Quân Mộ Khuynh nhún vai, thờ ơ nói, muốn đánh bại Bá Hiêu không phải là dễ dàng, nàng thấy qua nhiều người, cũng chỉ có Hàn Ngạo Thần mới có thể kiềm chế được uy áp của Bá Hiêu.

Thấy Quân Mộ Khuynh không ra tay, mọi người đều thất vọng, bọn họ còn muốn xem thử thực lực của Quân Mộ Khuynh đến đâu, hiện tại xem ra, thủ hạ của nàng muốn ra tay, Quân Mộ Khuynh liền không cần phải ra tay.

“Ngươi là muốn ta thần phục ngươi hay là thủ hạ ngươi?” nam tử đột nhiên cười.

“Có gì khác nhau sao?” Quân Mộ Khuynh hờ hững hỏi, hai cái này hoàn toàn giống nhau.

“Vô sỉ!” nam tử âm ngoan nói, hắn nên biết sớm, Quân Mộ Khuynh rất vô sỉ, phi thường vô sỉ.

“Cảm ơn khen, Tiêu, người liền giao cho ngươi, sau đó đem hắn đuổi về chỗ đó, nếu như hắn thoát ra…”

“Nhất định sẽ không.” Bá Hiêu chậm rãi đứng lên, thở phào nhẹ nhõm.

Quân Mộ Khuynh nhìn Bá Hiêu một cái thật sâu, bất đắc dĩ hở dài, hôm nay nếu không cho Bá Hiêu xuất thủ, chỉ sợ nàng sẽ để chuyện này trong lòng mãi, nhất định sẽ biến thành tâm ma, cản trở con đường thăng tiến lực lượng của nàng sau này.

Quân Mộ Khuynh quay về vị trí của mình, ánh mắt của mọi người đều đặt lên người Bá Hiêu, trong lòng vô cùng cảm thán, Quân Mộ Khuynh vậy mà có thủ hạ lợi hại đến vậy, cũng là kỹ tôn sư, nàng đã kỹ tôn sư, thủ hạ cũng thế, này có phải là quá nghịch thiên không?

Nam tử nhìn bóng lưng Quân Mộ Khuynh rời đi, trong mắt tràn đầy lửa giận, hèn hạ vô sỉ.

Tất cả mọi người đều ngỏng đầu ngóng xem rốt cuộc là đánh như thế nào, tỉ thí ở phía dưới căn bản không có sức hấp dẫn, bọn họ cũng đã nhìn chán rồi, còn không bằng quan sát một chút kỹ tôn sư so chiêu.

Doãn Thí Sát mắt lóe quang mang, ‘huynh đệ’ này của hắn, ngay cả hắn cũng không nói là nàng đã tới kỹ tôn sư, thủ hạ của nàng cũng thế.

Mọi người đều mở to mắt, rướn cổ lên, muốn nhìn xem thử hai người so chiêu như thế nào, chỉ thấy một thân ảnh màu vàng từ trên không trung xẹt qua, nam tử kia chưa kịp xuất thủ đã bị nàng đánh một quyền vào mặt.

Mọi người ôm mũi đều cảm thấy thịt đau, nhìn người bị đánh bay xuống, còn có một quyền mạnh mẽ kia đều rùng mình một cái, một quyền liền đánh người ta rớt từ trên không trung xuống, không biết là bay đi đâu rồi, quá kinh khủng.

Nhìn thấy bộ dáng bạo lực của Bá Hiêu, Quân Mộ Khuynh bất đắc dĩ lắc đầu, nàng cũng đã nói là phải làm người nhã nhặn, ra tay nặng như thế làm gì, đánh người cũng nên chừa cái mặt ra a!

“Chủ nhân, ta dẫn hắn về!” Bá Hiêu lạnh lùng nói một câu, lắc mình một cái liền biến mất trên không trung, ngay cả bóng dáng người bị đánh bay kia cũng biến mất.

Mọi người đều nuốt một ngụm nước bọt, sững sờ ngây ngốc tại chỗ, như thế sau này ai còn dám đi trêu chọc Quân Mộ Khuynh, có thủ hạ như vậy ở bên, đừng nói muốn đánh thương Quân Mộ Khuynh, ngay cả ống tay áo của nàng cũng không động tới được.

Quân Đan rụt cổ một cái, lấy hết dũng khí, đi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, nhỏ giọng hỏi: “Người kia vừa rồi muốn làm gì?” chỉ một đạo tia sáng bay tới, Quân Mộ Khuynh liền ra tay.

“Nhớ lại xem phương hướng của tia sáng kia tới đâu.” Quân Mộ Khuynh không mặn không nhạt trả lời.

Phương hướng? Quân Đân nhìn Quân Mộ Khuynh, cẩn thận nhớ lại phương hướng tia sáng kia phóng tới, bỗng nhiên cả kinh, giật mình quay lại nhìn Quân Mặc còn đang chiến đấu hăng hái.

“Ngươi nói người hắn muốn tổn thương là…” đánh lén a, vô sỉ a! Vừa rồi còn dám nói tôn tiểu thư vô sỉ, so với hành động của hắn chẳng tính là gì.

“Nhớ ra?” Quân Mộ Khuynh quay đầu nhìn Quân Đan, người này cũng không ngốc lắm.

Nghe thấy lời của Quân Mộ Khuynh, mọi người đều nhao nhao nhớ lại chuyện vừa rồi, sau khi nghĩ thông đều sững sờ, bỗng nhiên nhìn Quân Mộ Khuynh, nàng đã sớm biết tia sáng kia là nhằm về Quân Mặc, mà Quân Mặc hiện đang tỉ thí, không thể phân tâm nên nàng mới ra tay.

Bọn họ đều không nhìn thấy nhưng Quân Mộ Khuynh nàng đã nhìn ra.

“Ngạc nhiên sao?” Quân Mộ Khuynh thì thầm một tiếng, mắt vẫn đặt lên người Quân Mặc, thấy hắn vẫn bình an vô sự, trên mặt cũng lộ ra nụ cười, nàng không thể để cho đại ca xảy ra chuyện, cũng sẽ không để bất cứ kẻ nào làm thương tổn đến đại ca.

Tỉ thí vẫn tiếp tục, người trụ được cũng dần dần giảm đi, sắc trời cũng từ từ tối, trên hội trường vẫn sáng như cũ, không làm ảnh hưởng đến thị lực của các thí sinh, mà các khán giả cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

Sau khi chuyện vừa rồi xảy ra, không ai còn dám nghị luận về Quân Mộ Khuynh, cũng không ai dám nói nửa câu không phải.

Lôi Trầm nhìn Quân Mộ Khuynh, trong lòng vô cùng khó chịu, thiên tài như vậy, tại sao không sinh ra ở Lôi gia bọn họ mà lại là ở Quân gia, lại là Quân gia.

Nhìn thấy người cuối cùng ngã xuống, mọi người đều đứng lên, Quân Chấn lắc lắc đầu, chậm rãi bước lên phía trước.

“Một trăm người đã được chọn, lần sau chính là trận tỉ thí thứ hai, mọi người về nghỉ ngơi đi, hai ngày sau tiếp tục trận thứ hai.” Hắn cũng mệt quá rồi.

Quân Mộ Khuynh chậm rãi đứng lên, trong lòng thở dài một hơi, khỏi phải nói, nàng cũng biết giờ mắt mình có quầng thâm đen thui rồi.

Nhìn mấy thân ảnh quen thuộc kia, Quân Mộ Khuynh lười biếng ngáp một cái, có đại ca, Quân Lạc Phàm, còn có Phong Diễm, Tử Kỳ đều được lọt vào vòng trong, đều ở trong dự đoán của nàng, tỉ thí ba ngày ba đêm rốt cuộc cũng kết thúc.

“Tỉ thí nhàm chán, trực tiêó chọn một trăm người không phải tốt hơn sao.” Quân Mộ Khuynh nói thầm, đi về hướng Quân Mặc.

Gia chủ ngũ đại gia tộc sững sờ, không dám tin nhìn Quân Mộ Khuynh, sao họ nghĩ tới điểm này nhỉ?

Quân Chấn xem thường nhìn mấy người khác, bọn họ kinh ngạc cái rắm, chuyện này hắn đã nói sớm là không cần, bọn họ còn một hai đòi tổ chức như thế, hiện tại bị một câu làm tỉnh giấc đi, cần phải đi nghỉ ngơi thôi.

Thật ra đối với đấu kỹ sư bọn họ, mấy ngày mấy đêm không nghỉ ngơi cũng chả là gì, chỉ là ngồi lâu một chỗ không hoạt động nên cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực gì.

“Đại ca, ngươi không sao chứ?” nhìn thấy y phục màu trắng sáng của Quân Mặc còn nguyên, chỉ có vài có có chút bẩn, lo lắng trong lòng cũng nhẹ nhàng thả xuống.

“Không có việc gì.” Quân Mặc lắc đầu. “Khuynh nhi có muốn về Quân gia không?” hắn biết nãi nãi có chuẩn bị phòng cho Khuynh nhi, cũng chính là căn phòng sát vách phòng hắn, có điều Khuynh nhi không chịu về thì cũng không có cách nào.

“Không về.” Quân Mộ Khuynh lắc đầu, nàng sợ nếu về Quân gia nàng sẽ không khống chế được bản thân mà gây chuyện mất.

“Được thôi.”

Tất cả mọi người nhao nhao rời đi, hai ngày sau còn một trận tỉ thí nữa, hai ngày tới bọn họ sẽ tu dưỡng một ít, ngũ đại gia tộc tỉ thí, trận đầu tiên là hỗn chiến thật là chán, ai cũng biết điều này.

Thấy sự tình đều đã giải quyết xong, Chi Chi vội vàng chạy tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, lộ ra bộ dáng đáng thương.

“Chủ nhân, ta đói…” nó muốn ăn ma hạch, rất muốn.

Quân Mộ Khuynh cúi đầu nhìn Chi Chi, gương mặt đen thui: “Này cầm đi.” Một cái túi nhỏ đưa tới trước mặt Chi Chi.

Nghe thấy mùi hương quen thuộc, hai mắt Chi Chi sáng ngời, vội vàng chộp lấy cái túi ma hạch kia, nhảy bước nhảy về khách điếm, lại có đồ ăn rồi…

Nhìn bóng lưng Chi Chi, trên đầu mọi người đều có mấy cái hắc tuyến, người này cuồng ăn nha, ăn ba ngày ba đêm, giờ lại còn chạy tới trước mặt Quân Mộ Khuynh kêu đói bụng, ba ngày này bọn họ cũng không có nhàn rỗi, nó hở một chút là chạy tới chỗ bọn họ đòi ăn.

Ba ngày ba đêm đó nha!

“Tiểu Khuynh Khuynh, chúng ta không phải là nên về xem người nào đó sao?” Hàn Ngạo Thần đi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, khóe miệng cong cong.

“Đi.” Quân Mộ Khuynh gật đầu: “Đại ca, ngươi về trước…”

“Khuynh nhi, vì sao ngươi không tham gia tỉ thí?” Quân Mặc cũng biết việc Quân Thương Lan biến mất nhất định có liên quan tới Quân Mộ Khuynh, nếu Quân Thương Lan đã chết, vì sao nàng không tham gia tỉ thí, để cho tất cả mọi người biết thực lực của nàng.

“Không cần.” Quân Mộ Khuynh cười cười lắc đầu.

Đối với câu trả lời của Quân Mộ Khuynh, Quân Mặc chỉ cười sủng nịch, vuốt đầu nàng: “Vậy ta cũng không ép ngươi.” Nếu Khuynh nhi không muốn thì hắn cũng không nhắc tới nữa.

Nhìn Quân Mộ Khuynh một cái, Quân Mặc chậm rãi đi về Quân gia, Quân Mộ Khuynh nhìn bóng Quân Mặc rời đi.

“Đi thôi, không nên để người ta đợi lâu.” Quân Mộ Khuynh cười khẽ, khóe miệng câu ra một nụ cười khát máu.

Bốn người La Tắc sững sờ, rùng mình một cái, bọn họ vì mấy người kia mà thương cảm.

Người của dong binh đoàn đã rời đi, Bạch Tử Kỳ vốn còn định nói chuyện với Quân Mộ Khuynh một chút, nhưng nhìn thấy người của Bạch gia đều rời đi rồi, đành nhịn xuống, đi theo họ về Bạch gia.

Mọi người trước sau rời khỏi, cũng chỉ còn đám người Quân Mộ Khuynh, bọn họ cũng quay về khách điếm.

Nhìn bốn người đứng đối diện, đôi mắt đỏ đậm nghiền ngẫm, Hàn Ngạo Thần mặc kệ lúc nào đều luôn ngồi bên cạnh Quân Mộ Khuynh, lúc này hắn đã tháo mặt nạ xuống, lạnh lùng nhìn mấy người trước mặt.

“Quân Mộ Khuynh, ngươi muốn giết thì cứ giết, chúng ta nhất định sẽ không khuất phục.” một nữ tử trong đó nói chuyện, muốn để bọn họ thần phục Quân Mộ Khuynh tuyệt đối là không có khả năng, huống chi nàng còn sai người đả thương đại ca của bọn họ, còn muốn bọn họ thần phục?

“Không, ta sẽ không giết các ngươi, các ngươi biết ta có ma thú phải không? Nếu ta đem các ngươi làm thức ăn cho ma thú thì sao nhỉ, các ngươi xem ý này thế nào?” Quân Mộ Khuynh nhíu mày, lạnh lùng nói, chỉ một câu này làm cho Hắc Dực ở trong tay áo nàng chảy nước bọt.

Bốn người tái nhợt, hung ác trừng Quân Mộ Khuynh.

“Bốn người các ngươi có phải là triệu hoán sư không? Muốn ma thú của ta là vì muốn khế ước hắn?” Quân Mộ Khuynh thấy bọn họ không nói gì, trực tiếp đem mục đích của bọn họ nói ra.

Bốn người trừng mắt, bọn họ đâu có nói gì, làm sao Quân Mộ Khuynh biết?

Bá Hiêu đứng sau lưng Quân Mộ Khuynh lắc lắc đầu, mấy người này đấu không lại chủ nhân…

“Nếu ta nói có cách giúp các ngươi khế ước thú, đương nhiên là thần thú, các ngươi có nguyện ý thần phục hay không?” Quân Mộ Khuynh nhìn nam tử dẫn đầu, thấy sống mũi hắn vẫn còn có chút vẹo, không khỏi buồn cười, Bá Hiêu ra tay thật ác nha.

“Không tin?” xem vẻ mặt cảnh giác của bọn họ, còn có ánh mắt nghi hoặc, Quân Mộ Khuynh phát hiện dạo gần đây lời nói của nàng chẳng có ai tin cả, lời của nàng khó tin thế sao?

“Ngươi có bản lĩnh để một ma thú thần phục không có nghĩa sẽ có con thứ hai, nếu không phải ngươi cứu linh thú thì sao nó có thể ngoan ngoãn nghe lời nghe nói.” Một nam tử khác lên tiếng, trong giọng nói mang chút khinh thường.

“Ta lúc nào nói ma thú thần phục ta là do ta cứu? Ta lúc nào nói ta chỉ có một thần thú?” Quân Mộ Khuynh nhíu mày, vô hại nói, dù sao sống chết của những người này đều ở trong tay nàng, nói nhiều cho bọn họ biết cũng không sao.

Bốn người trừng lớn mắt, không dám tin nhìn Quân Mộ Khuynh, nàng vừa nói cái gì? Nàng không chỉ có một thần thú?

“Cho nên, các ngươi có thể chọn là bị ma thú ăn, hoặc là chọn thần phục ta, ta sẽ giúp các ngươi tìm được một thần thú thích hợp để khế ước.” Quân Mộ Khuynh vô tình nói, ngữ khí giống như đang bình luận hôm nay thời tiết như thế nào.

“Nếu ngươi gạt chúng ta thì sao?” nam tử dẫn đầu chất vấn Quân Mộ Khuynh, vết thương trên mặt hắn là do nàng ban tặng.

“Tùy các ngươi chọn.” thích tin hay không thì tùy, nàng đã nói đến như thế, bọn họ có thể chọn chết hoặc là theo nàng, nàng không có ý kiến.

Hàn Ngạo Thần nhìn bộ dáng khôn khéo của Quân Mộ Khuynh, trên mặt lộ ra nụ cười, tiểu Khuynh Khuynh thật giỏi, cho hai con đường, chẳng ai chọn đi đường thứ nhất cả.

Bốn người bị trói nhìn nhau, ánh mắt khẽ trao đổi, Quân Mộ Khuynh đúng là không cần phải lừa bọn hắn.

“Được, hôm nay bốn người chúng ta tin ngươi, nếu như ngươi lừa chúng ta, chúng ta nhất định sẽ giết ngươi.” Nam tử dẫn đầu lạnh giọng nói.

Hàn Ngạo Thần cười nhạt, bên trong đôi mắt màu đen lộ ra tia lạnh lẽo, muốn giết tiểu Khuynh Khuynh thì cần phải hỏi hắn có đồng ý hay không.

“Được! Các ngươi đồng ý là được, còn một quyền lên mũi của ngươi, coi như là cảnh cáo việc chạm vào vẩy ngược của ta.” Nói xong, Quân Mộ Khuynh xoay người đi ra.

Cảnh cáo a.

Thiếu chút nữa là hủy dung rồi đó.