Edit: Zizi
‘Phanh!’ một tiếng, Quân Mộ Khuynh cảm
giác tay tê rần, đấu kỹ của Mộ Dung Phượng Minh tiêu tan trong nháy mắt, nàng còn chưa kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra thì đã thấy Mộ Dung
Phượng Minh thoi thóp nằm trên mặt đất. Miệng nhả ra mấy ngụm khói đen,
cả mặt và tóc đều bị cháy đen thui.
Quân Mộ Khuynh vội vàng thu hồi đấu kỹ,
lúc này nàng mới nhìn thấy rõ mọi thứ. Trên người Mộ Dung Phượng Minh là tử cầu, nó đang dùng thứ có thể được gọi là ‘chân’ không ngừng giẫm bẹp bẹp lên người Mộ Dung Phượng Minh, trên mặt lộ ra vẻ giận dữ, trong
miệng thỉnh thoảng còn kêu ‘Chi chi’.
Nhìn thấy một màn này, Quân Mộ Khuynh chỉ cảm thấy một trận mất trật tự, ai có thể nói cho nàng biết đây là chuyện gì a?
Tử cầu thấy Quân Mộ Khuynh thu hồi đấu
kỹ liền nhanh chóng nhảy phốc lên vai Quân Mộ Khuynh, vô cùng thân thiết cọ cọ lên mặt nàng, còn lấy lòng kêu hai tiếng ‘Chi chi’, hai mắt to
tròn đen láy chớp chớp, hai tai lắc lư chỉ chỉ vào bụng mình.
“…” Nàng có thể nói là nàng không hiểu ý nó được không?
“Chi chi!” tử cầu vẫn không buông tha, tiếp tục dùng tai chỉ vào bụng mình, thanh âm càng lúc càng to.
Quân Mộ Khuynh vẻ mặt co quắp, nàng thật không hiểu mà: “Ta thật sự không biết ngươi muốn nói gì!” Nàng có chút
quẫn bách, mặc dù nàng có nghiên cứu một chút bầy sói, nhưng với thú
ngữ, nàng không thể hiểu được.
Tử cầu vẫn tiếp tục chỉ chỉ vào bụng,
thấy Quân Mộ Khuynh mãi vẫn không hiểu được, khuôn mặt chán chường thở
dài, cũng không kêu nữa, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn bỗng nhiên bay vọt
đi mất.
“Này! Ngươi đi đâu thế?” Quân Mộ Khuynh lớn tiếng kêu lên, nhưng tử cầu kia như không nghe thấy, vẫn cắm đầu chạy tiếp.
“Quân Mộ Khuynh, ngươi không sao chứ?”
thanh âm sốt ruột của Kiếm Phi truyền tới từ phía sau, Quân Mộ Khuynh
thu hồi tâm tư, chậm rãi xoay người.
Quân Mộ Khuynh nhìn thấy bộ dáng lo lắng của Kiếm Phi, lộ ra một nụ cười tươi: “Ta không sao.” Sau đó nàng nhìn
về phía Mộ Dung Phượng Minh bị tử cầu đánh cho thương tích đầy mình, để
xem hắn còn dám đắc ý trước mặt nàng hay không.
Người Mộ Dung thành thấy chủ tử mình bị
hôn mê bất tỉnh nằm trên mặt đất, tức giận chỉ vào mặt Quân Mộ Khuynh
quát lớn: “Ngươi đã làm gì, vì sao chủ tử nhà ta lại như thế này?” bộ
dáng xem ra là bị sét đánh, có điều trong vòng mấy ngàn dặm gần đây
chẳng có lấy một đám mây, cũng chẳng có tiếng sám, thì sét ở đâu ra,
nhất định là do nha đầu này giở trò.
“Chậc chậc… Là chủ tử của các ngươi ra
tay với ta trước, đường đường một kỹ linh sư bảy cấp, sao có thể bị một
kẻ trên người không có nguyên tố dao động như ta làm bị thương? Còn bị
thương nặng đến vậy? Này là do hắn làm chuyện xấu xa, thiên địa quy luật nhìn không nổi.” Quân Mộ Khuynh cố ý nói lái sự thật đi một chút, trực
tiếp đem đoạn tranh đấu quăng đi.
Tùy tùng của Mộ Dung Phượng Minh sắc mặt khó coi trừng Quân Mộ Khuynh một cái, nàng ta nói không sai, chủ tử của bọn hắn đã là bảy cấp kỹ linh sư, người bình thường muốn làm hắn bị
thương cũng không phải là chuyện dễ dàng, một người không có nguyên tố
dao động sao có thể làm cho chủ tử bị thương, nhưng vừa rồi thật sự là
không có dấu hiệu của thiên địa quy luật, chủ tử thế nào lại bị thiên
địa quy luật đánh phải?
Kiếm Phi đứng bên cạnh Quân Mộ Khuynh
thấy người Mộ Dung thành cứ như vậy mà tin, lập tức hóa đá tại chỗ, mấy
người này không biết câu ‘giả heo ăn thịt hổ’ sao? Quân Mộ Khuynh nói
nàng trên người không có nguyên tố dao động, bọn họ liếc thấy đúng thế
cũng chẳng thèm kiểm chứng, này cũng quá vô trách nhiệm đi.
Kỳ thực trên người Quân Mộ Khuynh không
phải là không có nguyên tố dao động, mà là gần đây nàng thường xuyên
dùng hỏa nguyên tố, hơn nữa trên người nàng nguyên bản luôn có một cỗ
lãnh ý như có như không, đã trực tiếp đem nhiệt độ của hỏa nguyên tố dập tắt, đây cũng là lý do vì sao trong mắt bọn họ Quân Mộ Khuynh trên
người không có nguyên tố dao động.
“Cứu mạng! Cứu mạng a!” Lam Sở khôi phục được một ít thần trí liền lớn tiếng gọi, hơn một nửa vết thương trên
người hắn đều đã hoại tử, chỉ có một vài chỗ không bị gì, nếu không phải là Quân Mộ Khuynh hủy đóa hoa kia kịp lúc, thì hắn đã sớm chết rồi.
Mấy đệ tử thấy thế buồn nôn lui về sau
mấy bước, thấy bộ dáng của Lam Sở bọn họ mặt đều tái nhợt, so với lúc
nhìn thấy mấy đất heo thú còn cảm muốn buồn nôn hơn.
Kiếm Phi nhíu mày một cái, Lam Sở có kết quả ngày hôm nay chỉ có thể tự trách bản thân, không liên quan tới người khác.
“Quân Mộ Khuynh, ngươi sẽ không được
chết tử tế, dù ta có xuống địa ngục cũng sẽ kéo ngươi theo cùng, nhất
định sẽ kéo theo ngươi.” Lam Sở trợn trắng mắt, dữ tợn rống lên, sau đó
ngã thẳng xuống đất.
Ngay lúc hắn ngã xuống thân thể lập tức biến thành một vũng máu, thấm cả vào đất.
Sau khi nghe thấy lời nguyền rủa của Lam Sở, mọi người đều có vài thần tình khác nhau. Người của Mộ Dung thành
thì một bộ dáng không quan tâm, chỉ lo chăm sóc Mộ Dung Phượng Minh.
Kiếm Phi lại tràn đầy lo lắng, ba lão sư còn lại cũng không quan tâm
nhưng cũng không chế nhạo, chỉ đứng yên lặng tại chỗ. Vui vẻ nhất chính
là đám tân sinh của Nam Ngưng học viện, chỉ có Bạch Tử Kỳ là lo lắng cho Quân Mộ Khuynh, những người khác thì vô cùng hài lòng.
Bởi vì Quân Mộ Khuynh quen biết Hàn Ngạo Thần đã làm quá nhiều người đố kỵ, có thể được Hàn Ngạo Thần đáp lại
một câu đã là khát vọng của bao nhiêu đệ tử Nam Ngưng học viện, chính là ngay cả cơ hội gặp mặt đều không có, vậy mà Quân Mộ Khuynh có thể quen
biết Hàn Ngạo Thần, hai người còn thân mật đến vậy, bọn họ đều thập phần đố kỵ đến nỗi ước nàng mau sớm chết đi.
“Các ngươi hẳn là mau đem chủ tử trở về, nếu chậm trễ để xảy ra chuyện, chỉ sợ các ngươi…” Quân Mộ Khuynh hảo
tâm nhắc nhở, hướng tới bên trong hắc rừng rậm nhìn, nhưng vẫn không
thấy cái thân ảnh màu tím kia đâu.
Tùy tùng của Mộ Dung Phượng Minh vội
vàng cõng hắn lên, hướng bên ngoài hắc rừng rậm lao ra, hiện giờ đúng là không còn biện pháp nào.
“Được rồi, chúng ta cũng quay lại thôi.” Lam Sở chết rồi, Kiếm Phi hiện là người lợi hại nhất trong những người
còn lại, tất nhiên sẽ thành chỉ huy.
Kiếm Phi hiện trong lòng cũng vô cùng
khẩn trương, nơi này chỉ cách nội bộ hắc rừng rậm có một chút. Nếu như
truyền thuyết về chuyện hắc rừng có Thánh thú là thật, như vậy hôm nay
bọn họ sợ sẽ phải bỏ mạng nơi đây. Mấy lão sư bọn họ có chuyện cũng
không sao, nhưng đám đệ tử mà có chuyện gì, Long Thiên đại nhân sẽ bị
mấy gia tộc vây đánh mất, đến lúc đó học viện sẽ như thế nào?
“Chờ một chút, lão sư, ta muốn ở đây rèn luyện.” Quân Mộ Khuynh đi lên phía trước nói.
“Không được!” Kiếm Phi cự tuyệt ngay lập tức, đây là đâu mà nàng có thể hồ nháo được chứ? Dù cho thiên phú của
nàng cao tới đâu cũng không thể ở lại đây.
“Vì sao không được?” nàng cũng có làm ai bị liên lụy đâu, có chết cũng chẳng cần ai chịu trách nhiệm.
“Đây là quy củ! Nếu ngươi không chịu
nghe lời lão sư, ta sẽ để ưng sư thú đem ngươi quay về học viện.” Kiếm
Phi lạnh lùng nói, hắn tuyệt đối không thể cho người nào có chuyện.
Quân Mộ Khuynh bĩu môi, đưa về, ưng sư cuối cùng nghe lời ai cũng không biết đâu.
“Đi thôi, ở đây thêm lúc nào thì nguy
hiểm càng thêm một phần.” Kiếm Phi thở dài, bất đắc dĩ liếc Quân Mộ
Khuynh một cái, nàng không thể nghe lời một chút, ra dáng một đệ tử
không được à?
Bạch Tử Kỳ đi tới trước mặt Quân Mộ
Khuynh, chỉ vào bả vai của nàng hỏi: “Tiểu Khuynh, tiểu sủng vật của
ngươi đâu? Chẳng lẽ bị Mộ Dung Phượng Minh giết rồi sao?” Mộ Dung Phượng Minh kia trông cũng không tệ lắm, nếu hắn làm thương tiểu thú kia nàng
nhất định sẽ không thích hắn.
“Không có việc gì, nó sẽ quay lại.”
“Quân Mộ Khuynh, ngươi còn có thể dưỡng
sủng vật à? Ta xem ngươi ngay cả bản thân cũng không thể nuôi được, sắp
chết đói tới nơi kia kìa.” Người nói chuyện chính là một trong những tân sinh, Lương Chính.
Sự tình của Ninh Kiền dù lớn những vẫn
sẽ có người không tin tưởng, vẫn còn một số người không biết sống chết
đi khiêu khích, châm chọc. Dù mấy người trong học viện không có ai nói
thẳng ra nhưng trong lòng vẫn là không phục, hơn nữa vì Hàn Ngạo Thần mà trong lòng bọn họ càng thêm hận nàng.
Quân Mộ Khuynh trực tiếp không thèm đếm
xỉa tới người nọ, bọn họ như vậy không phải là vì Hàn Ngạo Thần sao?
Đúng là rãnh rỗi mà.
“Ngươi mới là kẻ chết đói!” Bạch Tử Kỳ
không chịu nổi khi Quân Mộ Khuynh bị chế nhạo như vậy, không chờ các lão sư mở miệng nàng đã thở phì phì đáp lại, người của Quân gia dù sao cũng là đệ nhất gia tộc trong ngũ đại gia tộc, bọn họ sao có thể như vậy
chứ.
Người của Bạch gia rất ít khi bắt nạt
người khác, nhưng cũng không có nghĩa là họ hiền lành cam chịu, Bạch Tử
Kỳ và Quân Mộ Khuynh đều người của ngũ đại gia tộc, bọn họ dám đem hai
người không để vào mắt cũng đồng nghĩa với việc không xem ngũ đại gia
tộc ra gì, đây là chuyện có hậu quả rất nghiêm trọng.
Lương Chính còn muốn nói gì nữa nhưng
thấy Bạch Tử Kỳ là người của Bạch gia cũng nuốt xuống, có thể bắt nạt
Quân Mộ Khuynh, dù sao cả nhà bọn họ cũng đã thoát ly Quân gia, nhưng
Bạch Tử Kỳ lại là người của Bạch gia, bọn họ vạn lần không thể đắc tội.
“Đủ rồi! Hôm nay đến đây thôi! Từ nay về sau, các ngươi còn khắc khẩu nữa ta sẽ báo cáo với Long Thiên đại nhân, đem các ngươi trả về.” Kiếm Phi thấy mấy chuyện này mà đau cả đầu, hắn
là một kẻ thô tục, nói chuyện tùy tiện.
“Dạ.” mấy đệ tử có mặt trầm giọng đáp, nỗi hận với Quân Mộ Khuynh càng sâu sắc hơn.
Đoàn người vất vả tìm đường từ trong
rừng rậm để ra ngoài, rốt cuộc cũng về được sơn cốc lúc đầu kịp trước
khi trời tối, lúc bọn họ nhìn thấy địa phương quen thuộc đều thở phào
nhẹ nhõm, xụi lơ nằm trên mặt đất.
Mới chỉ là ngày rèn luyện đầu tiên thôi
mà có quá nhiều chuyện xảy ra, hơn nữa đây là lần đầu tiên Nam Ngưng học viện gặp phải trường hợp này. Kiếm Phi lo lắng vuốt vuốt đá liên lạc,
đang suy nghĩ phải đem chuyện ngày hôm nay nói cho Long Thiên đại nhân
như thế nào, Lam Sở chết cũng có một phần trách nhiệm của hắn.
Quân Mộ Khuynh lo lắng nhìn về phía vừa rời đi, dù biết tử cầu sẽ không có việc gì nhưng nàng rất lo nó sẽ gặp phải Thánh thú.
Hàn Ngạo Thần lại không biết đã đi đâu,
mấy lão sư đều biết hắn thích độc lai độc vãng, cũng biết chương trình
rèn luyện của hắn không giống như người thường, nên bọ họ cũng không
giống Lam Sở, phát điên đi tìm hắn, Lam Sở làm vậy đều là do muốn bợ đỡ
Hàn Ngạo Thần mà thôi, không ngờ lại phải trả giá bằng tính mạng của
mình.
“Kiếm Phi lão sư.” Quân Mộ Khuynh đi tới bên cạnh Kiếm Phi, lạnh giọng kêu.
“Ngươi qua đây.” Kiếm Phi không đếm xỉa tới vết thương trên người, đi tới bên cạnh, mắt nhìn bầu trời đêm đen huyền.
“Ngươi để ta quay lại đi, ngươi cũng
biết ta cũng sẽ không có việc gì, hơn nữa còn có Hàn Ngạo Thần ở cùng.”
Quân Mộ Khuynh khẽ nói, chuyện nàng muốn rời khỏi đội ngũ, tốt nhất càng ít người biết càng tốt, nếu không mấy người này lại đi kiếm cớ, nàng bị phạt không sao cả, không thể liên lụy Kiếm Phi được.
Kiếm Phi lập tức xoay người lại, nhấn mạnh từng chữ nói: “Không được!” chuyện này hắn nhất định sẽ không đáp ứng.
“Ta muốn đi ngươi cũng không cản được.”
Quân Mộ Khuynh bĩu môi, ngữ khí giống như ngày đó, nàng trốn bên trong
đấu kỹ, hắn cũng chẳng làm gì được.
“Ngươi!” Kiếm Phi nghiến răng, không nói gì, nàng nói không sai, nếu nàng thật sự muốn đi, chẳng ai ngăn cản được.
“Lão sư có phải hay không đã đổi ý?” Quân Mộ Khuynh tò mò nhìn Kiếm Phi, kết quả đổi lại là một câu.
“Không được.”
“Vậy phải thế nào ngươi mới đồng ý?”
người này sao lại cố chấp như vậy, nàng chẳng qua chỉ là muốn đi tìm
sủng vật thôi mà, như vậy mà cũng không được sao?
“Ta sẽ không đáp ứng.” Kiếm Phi vẻ mặt kiên định, một bộ dáng có chết cũng không đổi ý.
“…”
“Quân Mộ Khuynh, ngươi không thể ở yên
một chỗ được sao? Ngươi hãy nhìn xem những vết thương trên người ta đây, nếu ngươi xảy ra chuyện, Long Thiên đại nhân nhất định sẽ không bỏ qua
cho ta. Hơn nữa, sủng vật không có con này có thể còn con khác, nhưng
mạng của ngươi nếu không còn thì phải làm sao? Hơn nữa nếu Long Thiên
đại nhân biết ngươi vì một sủng vật mà rời khỏi đội ngũ, nhất định sẽ
rất tức giận…”
“Nói qua nói lại, cũng là ngươi sợ bị
lão đầu kia phạt chứ gì?” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng cắt ngang lời của
Kiếm Phi, ở học viện, Kiếm Phi sợ nhất chính là lão đầu kia, cũng không
biết lão nhân kia có cái gì mà làm ai cũng sở, mở miệng ra là Long Thiên đại nhân này, Long Thiên đại nhân nọ.
Kiếm Phi nghiêm túc gật đầu: “Có thể
ngươi không sợ hắn, nhưng tất cả các lão sư trong học viện ai cũng đều
sợ hắn.” bất kể những ai biết được tính tình của Long Thiên biết rằng
Quân Mộ Khuynh chính là người mà Long Thiên đại nhân muốn bảo hộ, cũng
sẽ không mạo hiểm đi làm khó nàng, đơn giản vì Long Thiên đại nhân là
một người bao che khuyết điểm, vô cùng bao che khuyết điểm đến mức vô
sỉ.
A, hắn chưa nói gì hết, chưa nói gì hết!
“Vì sao?”
“Không thể nói!” Kiếm Phi bụm miệng lại, lui về sau vài bước.
Ngay khi Quân Mộ Khuynh đang chuẩn bị nói gì đó, Lạc Tuyệt Tình lại vội vã chạy qua: “Kiếm Phi lão sư, có học sinh bị thương.”
“Cái gì!” Kiếm Phi vội vàng chạy theo, trên mặt tràn đầy lo lắng.
Quân Mộ Khuynh đứng ở phía sau, nhìn
bóng lưng Kiếm Phi đang ly khai, trên mặt thoáng qua một tia giảo hoạt,
nàng đi tới tảng đá trước mặt, nhìn vào vũng nước, chân mày nhíu lại,
mây đen trên trời bắt đầu che đi mặt trăng, bầu trời âm trầm làm cho
người ta có cảm giác bất an.
“Có chuyện gì vậy?” mọi người ngẩng đầu
lên nhìn bầu trời, vừa rồi trăng còn sáng như vậy, sao giờ lại xuất hiện nhiều mây đen, còn tụ lại thành một khối to như vậy.
“Không tốt! Đây là điềm báo ma thú tấn
chức, mau rời khỏi đâyh!” Lạc Tuyệt Tình là đấu kỹ sư, liền phát hiện ra có điều không thích hợp, lớn tiếng kêu lên.
Kiếm Phi bỗng nhiên xoay người, nhìn
thấy phiến mây đen kia xoay quanh trên đầu Quân Mộ Khuynh, tia chớp phát ra thanh âm ‘Xẹt xẹt’, bao phủ cả một mảng trời rộng lớn, mây đen càng
lúc tích tụ càng nhiều.
“Quân Mộ Khuynh, mau qua đây!” Kiếm Phi la lớn, sắc mặt tái nhợt.
“Kiếm Phi lão sư, chúng ta mau mang theo mấy đệ tử rời đi, trước tiên rời khỏi nơi này, này là điềm báo ma thú
cao cấp muốn tấn chức, phải mau rời đi, một khi ma thú tấn chức thành
công, chúng ta sẽ gặp nguy hiểm.” Lạc Tuyệt Tình la lớn, bắt đầu chỉ huy mấy đệ tử rời khỏi sơn cốc.