Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Quyển 2 - Chương 32: Bị ghen tị




Edit: Zizi Quân Mộ Khuynh không nói gì thêm, chuyện này nếu nàng muốn cũng không thể giúp được, nàng căn bản không biết được Hàn Ngạo Thần ở đâu, cũng không có cách nào để tìm hắn. Hơn nữa, sống chết của mấy người kia không liên quan gì tới nàng, nàng chỉ là một tân sinh mà thôi, không có năng lực đi quản chuyện người khác.

Nhưng ngươi là kỹ linh sư a, là người lợi hại nhất trong tất cả mọi người ở đây, Kiếm Phi tự nhủ.

“Lão sư, chúng ta hình như không thân quen lắm, ngươi lại chủ động làm quen với một đệ tử như vậy, sẽ làm người ta đỏ mắt.” Quân Mộ Khuynh thản nhiên nói, con mắt đỏ đậm nhìn Lam Sở đang trừng Kiếm Phi.

Đỏ mắt? Kiếm Phi không hiểu cho lắm, hắn đâu có nói chuyện với Hàn Ngạo Thần đâu, có cái gì tốt mà đỏ mắt?

Quân Mộ Khuynh khóe miệng khẽ nhếch, đột nhiên nàng sửng sốt, đứng im tại chỗ, là linh thú, hơn nữa không phải một con. Bởi vì kiếp trước nàng lớn lên cùng bầy sói nên đối với việc ma thú xuất hiện nàng có thể cảm nhận được tốt hơn so với người khác.

“Làm sao vậy?” Kiếm Phi thấy thần tình Quân Mộ Khuynh không đúng lắm, trong lòng lập tức khẩn trương.

“Không có gì.” Quân Mộ Khuynh nhẹ nhàng lắc đầu, bây giờ nếu nàng bảo là có ma thú thì chẳng có ai tin, hơn nữa nói ra cũng không còn trò hay.

“Thật không có sao?” Hắn không tin.

“Ngươi muốn có chuyện gì à?” Quân Mộ Khuynh sắc mặt không đổi nhìn Kiếm Phi nói.

“Rốt cuộc là có chuyện gì hay không?” Kiếm Phi vẫn không từ bỏ ý định, không để ý tới đám ma thú đang chậm rãi tới gần.

Quân Mộ Khuynh lạnh lùng liếc sau lưng Kiếm Phi một cái, dùng ngón tay chỉ sang: “Ngươi xem thử là biết có việc gì hay không là được mà.”

“Xem thử?” Kiếm Phi quay lưng lại liếc một cái, kết quả mấy con heo đầu đất liền đập vào trong mi mắt, con mắt màu nâu nhìn bọn họ chăm chú, miệng không ngừng tiết ra nước bọt.

“Tất cả cẩn thận, có ma thú!” Kiếm Phi nhìn thấy ma thú, lập tức đề cao cảnh giác.

Trong nháy mắt, trong rừng thành một mảnh hỗn loạn, mấy tân sinh này là lần đầu tiên nhìn thấy ma thú, bắt đầu khóc thút thít.

“Lão sư, đây là ma thú gì?” Có vài nữ hài tử vì không thể chịu được bộ dáng của đất heo thú không ngừng nôn khan, có vài người can đảm hơn thì đứng phía sau Lam Sở hỏi.

Lam Sở sắc mặt cứng đờ, không ngờ vừa mới bắt đầu đã gặp ngay linh thú, heo đầu đất mặc dù là ma thú không có tính công kích, nhưng thức ăn yêu thích của chúng lại chính là con người.

“Mọi người đừng sợ, đây gọi là heo đầu đất, không có khả năng công kích.” Lam Sở tận lực ra vẻ nói, kỳ thực hắn cũng đã bị dọa đến trắng bệch.

“Đất heo thú, không có khả năng công kích, nhưng thức ăn yêu thích của chúng chính là thịt người, vì thức ăn yêu thích của mình, chúng có thể làm ra bất kỳ chuyện gì, kể cả phải trả giá bằng tính mạng.” Thanh âm lạnh băng chậm rãi vang lên, Quân Mộ Khuynh khoanh tay đứng im, vẻ mặt thú vị nhìn đất heo thú, trên mặt không có chút gì sợ hãi.

Ăn thịt người!

Nó sẽ ăn thịt người. Còn là món ăn thích nhất của nó!

Kiếm Phi sắc mặt cũng vô cùng khó coi, nếu không phải nhờ Quân Mộ Khuynh nhắc nhở, hắn căn bản sẽ không phát hiện ra ma thú xuất hiện ở đằng sau, mà bốn lão sư kia cũng không phát hiện ra được.

Sắc mặt Lam Sở càng lúc càng đen, hắn trừng mắt nhìn Quân Mộ Khuynh, rất rõ ràng hắn là bất mãn việc Quân Mộ Khuynh đem chân tướng nói ra, Lam Sở vốn tính đem chuyện này giấu đi, kêu gọi mọi người đồng tâm hiệp lực đẩy lùi ma thú, hiện tại Quân Mộ Khuynh đem sự thật nói ra hết, kế hoạch của hắn liền bị rối loạn.

Quân Mộ Khuynh nhún nhún vai, trực tiếp không nhìn sắc mặt của Lam Sở: “Xem như ta chưa từng nói gì!” Nàng chẳng qua là nói sự thật thôi, cũng không cần nhìn nàng hung dữ như vậy đi, đường đường là một lão sư mà lòng dạ lại hẹp hòi đến vậy, không cảm thấy mất mặt sao?

“Đủ rồi, Lam Sở lão sư, mặc dù ngươi là lão sư chỉ huy lần này, nhưng sự tình ngày hôm nay ta sẽ bẩm báo đúng sự thật với Long Thiên đại nhân.” Một lão sư hơi lớn tuổi hơn đứng bên cạnh Lam Sở nói, hắn đã sớm bất mãn thái độ khoa tay múa chân của Lam Sở đối với bọn họ, Lam Sở vì tư lợi riêng mà bắt bọn họ đi tìm Hàn Ngạo Thần, đưa bọn họ rơi vào hiểm cảnh.

“Lạc Tuyệt Tình, ở đây ngươi không có tư cách nói chuyện.” Lam Sở sắc mặt dữ tợn nói, nhưng trong lòng đã bắt đầu phát run, hắn không thể tưởng tượng được nếu hôm nay có người bị thương thì Long Thiên đại nhân sẽ xử lý hắn như thế nào, không được, không thể chuyện này xảy ra.

“A… ma thú!” Rốt cuộc, có đệ tử không chịu nổi được bầu không khí áp bách này, vô lực ôm đầu ngồi bệt xuống dưới đất kêu lên.

“Ô ô… Ta không bao giờ muốn đi rèn luyện nữa đâu!” Có một người dẫn đầu sẽ có những người tiếp theo, lập tức có vài người trực tiếp phịch xuống đất khóc rống lên.

Bọn họ đều là những người luôn được che chở, chưa bao giờ đối mặt trực tiếp với nguy hiểm như thế này, trong lòng đương nhiên không thể chịu được.

“Khóc cái gì mà khóc, không phải chỉ là vài con ma thú thôi sao?” Có mấy đệ tử nén sợ hãi, rống lên.

Đất heo thú đi tới đi lui, trong mắt lộ ra tia tham lam thấy rõ, chúng nó chưa bao giờ gặp được nhiều người như vậy, lần này có thể ăn no được rồi.

Bạch Tử Kỳ sắc mặt tái nhợt nhìn đất heo thú, trong lòng nhịn xuống cơn buồn nôn, nàng thấy Quân Mộ Khuynh có thể đứng trấn định một chỗ nên cũng ép bản thân phải mạnh mẽ hơn.

Quân Mộ Khuynh đứng yên tại chỗ, cười như có như không, cứ như việc ma thú công kích lần này cùng nàng không có liên quan, nàng chỉ là một khán giả đứng ở ngoài xem mà thôi.

Tử cầu nằm trên vai nàng không biết đã mở mắt từ lúc nào, khi nó nhìn thấy mấy đất heo thú thì ánh mắt chợt lóe một chút ánh sáng, sau đó lại trở về bình thường, mắt nhắm lại.

“Mọi người hãy bình tĩnh, đất heo thú mặc dù thích ăn thịt người, nhưng Lam Sở lão sư nói không sai, lực công kích của chúng rất yếu, nếu chúng ta đồng tâm hiệp lực nhất định sẽ đuổi được chúng nó.” Kiếm Phi thấy chung quanh vô cùng hỗn loạn vội vàng nói, bọn họ như vậy chỉ làm bọn chúng dễ dàng công kích hơn mà thôi.

Lực công kích của đất heo thú không cao, chúng nó không dám động thủ ngay mà sẽ quan sát xem người đó thực lực như thế nào, có bao nhiêu người thì mới tiến hành công kích.

“Chúng nó muốn tấn công.” Quân Mộ Khuynh thì thào nói, như nói cho chính mình nghe, cũng như muốn nhắc nhở mọi người.

Năm sáu con heo đất thú đứng đối diện, vẻ mặt nóng lòng muốn tiến công nhưng vẫn nhịn xuống, chúng nó tuy ham ăn nhưng mạng thì quan trọng hơn, mất mạng thì sao mà ăn được? Tình hình hiện tại vô cùng bất lợi đối với chúng, chúng nó chỉ có sáu con, mà địch lại có tới hơn ba mươi người.

Một hồng sắc thân ảnh đạp vào mi mắt, trong ánh mắt đất heo thú thoáng qua một mạt tiếu ý, nữ hài tử kia trên người không có nguyên tố lưu động, cũng không có ý định tấn công chúng nó, xem ra nàng ta là người dễ xử nhất, hơn nữa trên người nàng ta rất thơm, nhất định thịt sẽ rất ngon.

Quân Mộ Khuynh nheo nheo mắt, xem ra chúng nó là đánh chủ ý lên nàng, vừa đúng lúc nàng đang thiếu tiền nha…

Quân Mộ Khuynh khóe miệng tạo ra một độ cung khát máu, vẫn đứng lạnh nhạt một chỗ.

“Các ngươi xem, mục tiêu của chúng không phải chúng ta, không phải chúng ta!” Một trong mấy đệt tử đột nhiên hét lên, run rẩy chỉ vào Quân Mộ Khuynh, mục tiêu của đất heo thú là Quân Mộ Khuynh, không phải là bọn hắn.

Mọi người nhìn sang, đúng nha, mục tiêu của chúng là Quân Mộ Khuynh, không phải là bọn hắn. Có nghĩa là nếu đem Quân Mộ Khuynh lưu lại, bọn họ có thể ly khai an toàn.

“Lão sư…”

“Câm miệng!” Kiếm Phi lập tức quát lên, hắn nhất định sẽ không bỏ lại bất cứ một ai, huống chi người này lại là Quân Mộ Khuynh, nếu nàng có chuyện gì Long Thiên đại nhân nhất định sẽ rất tức giận, cho dù là ai, cũng không thể thiếu.

Người vừa kêu vội vàng cúi đầu, lui về sau một bước, Mạc Tuyết Mị nãy giờ vẫn đang nôn mửa, ánh mắt lộ ra một tia âm ngoan, nhịn xuống cơn buồn nôn trong cổ họng, chỉ vào Quân Mộ Khuynh nói: “Lão sư! Ngươi rõ ràng là thiên vị, mục tiêu của ma thú chính là Quân Mộ Khuynh, tại sao không để nàng lại ở đây? Hy sinh một mình nàng ta có thể cứu toàn bộ người ở đây, có gì sai sao?” Quân Mộ Khuynh không phải quen biết Hàn Ngạo Thần sao? Nếu Hàn Ngạo Thần quan tâm nàng, thì khi nàng gặp nguy hiểm, hắn sẽ tự động xuất hiện, đến lúc đó bọn họ chẳng cần phải đi tìm nữa.

“Thiên vị? Mạc Tuyết Mị, nếu mục tiêu của đất heo thú là ngươi, vậy có phải hay không ta nên bỏ ngươi lại?” Kiếm Phi tức giận rống lên.

Mạc Tuyết Mị nghẹn họng, nàng phẫn hận liếc Quân Mộ Khuynh một cái, quay người lui ra phía sau.

Mấy đệ tử có cùng tâm tư cũng bất giác xấu hổ cúi đầu, không ai dám đứng lên cãi. Không sai, nếu như người bị đất ma thú nhìn trúng là họ, có phải hay không sẽ bị vứt bỏ lại đây?

“Ta không có ý kiến!” Thanh âm lạnh như băng chậm rãi truyền đến, vào trong tai mọi ngươi giống như tiếng trời, bọn họ không có nghe lầm đi, Quân Mộ Khuynh tự nguyện ở lại?

“Không được!” Kiếm Phi lập tức ngăn cản, nàng không thể gặp nguy hiểm.

“Nàng ta là tự nguyện, sao lại không được?” Lam Sở dữ tợn nhìn Quân Mộ Khuynh, một đồ ngu như vậy sống cũng không có ý nghĩa, hơn nữa Quân gia cũng đã vứt bỏ nàng, cho dù nàng ta chết Quân gia cũng sẽ không dám truy cứu.

Đất heo thú nổi giận, chúng nó bị một đám người không thèm nhìn tới, chỉ cho lưu lại một người? Chúng nó dễ chơi thế à? Muốn lưu lại thì toàn bộ đều phải lưu lại, một người cũng sẽ không bỏ qua.

Đất heo thú rốt cuộc cũng không nhịn được, hương thơm của thịt người cứ xông vào mũi, chúng nó nhịn được lâu thế chỉ là lo lắng đám người kia kháng cự lại, hiện tại xem ra, người sợ không phải là chúng nó, sáu đất heo thú lập tức xuất ra uy áp.

Quân Mộ Khuynh lạnh nhạt thay đổi tư thế đứng của mình, vừa rồi đã bảo bọn họ đi mà lại không chịu đi, giờ muốn đi cũng chả được.

Đất heo thú đột nhiên tấn công, mấy lão sư lập tức đem đám đệ tử bảo vệ ở sau lưng mình, đấu kỹ lập tức được ngưng tụ ra, đem ba mươi cái đệ tử bảo hộ bên trong. Nhưng đám đất heo thú vẫn không từ bỏ ý định, vẫn tiếp tục tấn công càng lúc càng mạnh hơn, trong mắt tràn đầy mấy chữ ‘thịt thịt thịt’.

Quân Mộ Khuynh đứng ở sau cùng, hai tay khoanh trước ngực, không một chút ý định giúp đỡ, một ít đệ tử to gan hơn thì thử ngưng tụ đấu kỹ muốn đem đất ma thú đẩy lùi, nhưng bởi vì tinh thần đang kinh hoảng nên lực của đấu kỹ sau khi được ngưng tụ vô cùng yếu, ngay cả sức để chém rụng lông của đất heo thú cũng không có.

Kiếm Phi cầm một thanh kiếm lớn, dùng hết sức cắm lên mặt đất, mắt thường cũng có thể nhìn thấy đấu khí không ngừng dao động, hắn quay đầu liếc mắt nhìn Quân Mộ Khuynh một cái, sắc mặt trầm xuống, sau lại rút kiếm ra, hướng sáu cái đất heo thú phóng tới. Hắn là võ sĩ, là người duy nhất ở đây có thể tấn công gần, đất heo thú gần bọn họ như vậy, đấu kỹ đương nhiên sẽ vô dụng.

Không biết từ lúc nào, mỗi khi Kiếm Phi làm gì cũng đều sẽ nghĩ tới Quân Mộ Khuynh, hắn rất tôn kính Long Thiên đại nhân, cũng hoàn toàn tin tưởng vào người mà Long Thiên đại nhân nhìn trúng nhất định sẽ không kém, vòng tranh tài cuối cùng nàng mặc dù thua nhưng điểm cuối cùng ai cũng không biết. Nếu đầu hàng sẽ bị trừ mười điểm, nhưng nếu đánh bị thương thì phải xem xét xem quá trình chiến đấu, trên sân bãi có một thiết bị đặc biệt, có thể tự chấm điểm của mỗi đệ tử, lúc đó lão sư ghi điểm còn chưa kịp tới xem thì đã bị Long Thiên đại nhân đuổi đi không cho nhìn. Cho nên điểm của nàng, trừ Long Thiên đại nhân ra, không ai biết.

Mà sự việc đả thương Ninh Kiền có nhiều người nhìn thấy, nàng không hề sai, này hoàn toàn là do Ninh Kiền chủ động khiêu khích, sau lại bị thương là do Ninh Kiền tiếp nhận khiêu chiến của nàng. Hoàng thượng biết chuyện này cũng không truy cứu, cho dù người của Ninh gia muốn cũng không làm gì được.

Nhưng chuyện làm người ta kinh ngạc nhất chính là nữ oa này, từ lúc Ninh Kiền khiêu khích cho đến khi đả bại hắn, nàng chưa từng ngưng tụ ra một chút đấu kỹ nào.

Đất heo thú liều mạng công kích, lại nhìn thấy đám người kia có võ sĩ, vẻ tham lam trên mặt càng sâu, ngay lập tức nhắm tới Kiếm Phi công kích càng lúc càng hăng, so với thịt của đấu kỹ sư, thịt của võ sĩ ngon hơn nhiều.

Kiếm Phi đã sắp không trụ được, nhưng trong lòng vẫn luôn nghĩ đến cho dù có chết ở đây cũng không để bất kỳ một đệ tử nào bị thương.

Đất heo thú càng đánh càng hăng, nhất là khi chúng ngửi thấy mùi máu tươi, càng hưng phấn, trên người Kiếm Phi đã có rất nhiều vết thương lớn nhỏ, hắn cảm thấy như đất heo thú này rõ ràng là đang trêu đùa hắn, muốn hắn bị mất máu, nhưng dù thế hắn cũng không ngừng tấn công.

Bốn vị lão sư còn lại đều là đấu kỹ sư, không thể công kích gần, hơn nữa đối phương lại là ma thú, chỉ thỉnh thoảng công kích một chút, còn lại đều là phòng ngự.

Từ lúc Nam Ngưng học viện thành lập tới giờ, bọn họ là tổ thảm nhất, nếu như tuân thủ tuyến đường mà Nam Ngưng học viện đã chỉ thị nhất định sẽ không bị như bây giờ, nếu không phải do Lam Sở thay đổi tuyến đường, hôm nay căn bản không thể bị đám đất heo thú này chặn đầu.

“Chi chi…” Một thanh âm biếng nhác vang lên, tử cầu bất mãn kêu lên.

Đột nhiên, sau khi sáu con đất heo thú nghe thấy tiếng kêu này, thân thể lập tức cứng ngắc, cơn thèm ăn trong mắt cũng tiêu tan, cái đuôi ngắn ngủn kẹt lại trong mông (=.=), con ngươi màu nâu nhìn xung quanh, sau khi chúng nó thấy cái thân ảnh màu tím kia trên vai Quân Mộ Khuynh, lập tức cong đuôi chạy biến, sáu đạo thân ảnh lóe lên, trong nháy mắt đã biến mất trước mặt mọi người.

Đỏ đậm con ngươi lóe ra tia kinh ngạc, Quân Mộ Khuynh liếc tử cầu một cái, thừa dịp mọi người còn chưa phản ứng kịp cũng chạy đuổi theo đám đất ma thú.

Mọi người sửng sốt, mấy lão sư đứng ngốc lăng tại chỗ, có chút mù mịt không hiểu sao mấy đất heo thú thoáng cái liền chạy, người ngạc nhiên nhất chính là Kiếm Phi. Lúc đó, hắn cảm thấy tử thần sắp tới rồi, chỉ một chút nữa thôi là móng vuốt của đất heo thú đã giẫm lên bộ ngực của hắn.

“A! Ma thú đi rồi!” Bạch Tử Kỳ là người phản ứng đầu tiên, nàng vô cùng hưng phấn hét lên, reo hò, thiếu chút nữa là bọn họ đã biến thành thức ăn cho ma thú rồi, một chút nữa thôi nàng sẽ không còn được gặp phụ mẫu cùng ca ca rồi.

Đi rồi? Ma thú đi rồi?

Thật lâu mọi người mới hoàn hồn, tất cả đều không ngừng reo hò, vui sướng khi bản thân đã tránh được một kiếp.

Trên gương mặt nghiêm túc của Kiếm Phi cũng lộ ra một nụ cười hiếm hoi, ánh mắt không tử chủ hướng đến chỗ Quân Mộ Khuynh đứng lúc nãy nhìn sang, bỗng nhiên cả kinh, bất chấp trên người đầy vết thương, hắn kích động đi tới trước mặt mọi người.

“Quân Mộ Khuynh đâu?” Vừa nãy còn ở đây cơ mà.

Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, vẻ mặt mê man hờ hững, bọn họ vừa rồi mạng mình còn giữ không xong, ai rãnh mà xem Quân Mộ Khuynh đi đâu.

Trên mặt Lam Sở thoáng ra vẻ tươi cười, thần tình nghiêm túc đi tói bên người Kiếm Phi: “Vừa rồi ta còn thấy nàng ta kia mà!” dù cho thanh âm của hắn có vẻ ngưng trọng nhưng không tránh được có chút vui vẻ.

Kiếm Phi liếc Lam Sở một cái, đi chỗ khác đứng, đừng tưởng rằng hắn không biết trong lòng Lam Sở nghĩ gì, hắn muốn nịnh bợ Hàn Ngạo Thần nhưng không được, Quân Mộ Khuynh lại có thể cùng Hàn Ngạo Thần nói chuyện thân thiết, đây là người đầu tiên có thể làm như vậy, hơn nữa Quân Mộ Khuynh ở trước mặt mọi người chống đối hắn ta, Lam Sở là kẻ nhỏ mọn, hắn hiện chắc đang ước Quân Mộ Khuynh chết đi.

Lam Sở sắc mặt tối sầm, trong mắt thoáng qua một tia lo lắng.

“Lão sư, chúng ta không phải còn phải đi rèn luyện hay sao? Vừa rồi đã gặp nguy hiểm, nếu bây giờ vì Quân Mộ Khuynh mà chúng ta lại gặp nguy hiểm nữa thì phải làm sao?” Mạc Tuyết Mị tươi cười đi tới trước mặt Kiếm Phi.

“Này…” Kiếm Phi khó xử, ở đây có nhiều đệ tử như vậy, biện pháp duy nhất chính là đưa họ về tuyến đường đã định sẵn, nếu còn gặp nguy hiểm gì nữa bọn họ khó có thể toàn thaân trở về.

“Kiếm Phi lão sư, chẳng lẽ ngươi vì một Quân Mộ Khuynh mà làm liên lụy đến mấy đệ tử khác sao?” Lam Sở liếc Mạc Tuyết Mị một cái, tiếp tục nói.

“Ta đi tìm nàng.” Thanh âm ôn nhuận vang lên từ sau lưng mọi người, mọi người ban đầu ngốc một lát sau lập tức xoay người, chỉ thấy được một bóng người ở tuốt đằng xa xa.

Trên mặt Kiếm Phi lộ ra một nụ cười an tâm, có Hàn Ngạo Thần, Quân Mộ Khuynh sẽ không có chuyện gì.

Mạc Tuyết Mị con người đầy phẫn hận, bởi vì một lời nói của Hàn Ngạo Thần lại càng độc ác thêm. Hai tay nàng ta nắm chặt, mắt nhìn bóng lưng Hàn Ngạo Thần chằm chằm, trên mặt vẫn là nụ cười dịu dàng.