Edit: Zi
Hiện tại ai còn nghĩ Quân Mộ Khuynh là
một tiểu thư ngu ngốc nữa? Một đao kia của nàng quả nhiên đã xóa mọi tai tiếng của nàng, khụ khụ…
Quân Mộ Khuynh đầu đầy hắc tuyến nói:
“Các ngươi không phải thấy là ta ngay cả đấu kỹ cũng không thể ngưng tụ
ra sao? Có gì phải sợ?” nàng còn chưa nói xong, mọi người lại tiếp tục
lùi về sau, tay vẫn che chở thứ gì đó.
Quân Mộ Khuynh mặt càng thêm đen, nàng
chỉ là thấy Ninh Kiền muốn lấy mạng của nàng nên mới không cẩn thận đem
vật đó cắt rụng, bọn họ có cần phải sợ đến vậy không? (Lạy tỷ, không cẩn thận mà thế, cẩn thận thì ra kiểu gì)
Khụ khụ… Hạng Võ bỗng nhiên ho lớn, gương mặt đỏ bừng, chỉ có hắn mới biết, đây là kết quả của việc nén cười nên bị nghẹn.
“Ha hả… Ta khiêu chiến ngươi, có điều ta không thích ở đây.” Thanh âm trêu tức từ không trung vang lên, một thân ảnh màu đen vội vã thoáng qua, không đợi mọi người kịp thấy rõ là ai,
hai thân ảnh một đen một đỏ đã biến mất, mọi người không khỏi thở phào
nhẹ nhõm, bưng hạ thân ly khai nhanh chóng.
Lúc bóng đen kia xuất hiện trên võ đài, Hạng Võ đã lập tức đuổi theo, kết quả lại bị chậm mất một bước.
Đỏ đậm thân ảnh chậm rãi đi qua, Quân Mộ Khuynh cũng không biết mình bị dẫn tới địa phương nào, xung quanh hoang vu, nàng chậm rãi dừng bước, đỏ đậm đôi mắt quét một lượt thảo nguyên
bằng phẳng, không biết sao nàng lại thấy ở đây có cảm giác quen thuộc,
hình như đã đến đây rồi thì phải.
“Làm người khác bị thương còn có thể
bình tĩnh như vậy, ngươi không sợ bị xử phạt sao?” thanh âm trêu tức lại vang lên, trong giọng nói mang theo vài phần công nhận.
Quân Mộ Khuynh nhíu mày, con ngươi lạnh
lùng quét xung quanh. “Sợ? Nếu sợ ta còn ra tay sao?” xử phạt gì đó nàng đúng là chẳng có để vào trong lòng.
“Ngươi không cảm giác ở đây có chút quen sao?” thanh âm kia đột nhiên đổi đề tài, rất dễ nhận thấy được tâm tình của chủ nhân thanh lúc này vô cùng tốt, nhất là sau khi nghe câu trả
lời kia của Quân Mộ Khuynh, càng tốt hơn.
“Có, ta rất tò mò, vì sao có thể tới
được nơi mà ta đã bị bầy sói công kích?” người này biết được địa phương
mà nàng đã tới lần đầu tiên lúc đến thế giới này, hắn sao có thể biết?
Quân Mộ Khuynh ung dung nằm trên cỏ, hai mắt chậm rãi khép lại, trên mặt là nụ cười thản nhiên.
“Không thể không nói, ngươi rất thông
minh, ngươi không sợ ta giết ngươi sao?” thanh âm tràn ngập từ tính vang lên bên tai, mang theo một chút hấp dẫn, còn có một chút dịu dàng.
Nhiệt khí phun tới bên tai, Quân Mộ
Khuynh cảm giác được người kia đã xuất hiện bên cạnh, nhưng vẫn không mở mắt ra: “Ngữ khí của ngươi không có sát khí, vấn đề của ngươi ta đều đã trả lời, vậy mà vấn đề của ta ngươi lại không nói.” Đừng tưởng nàng
không biết hắn đang lảng sang chuyện khác.
Người nằm bên cạnh Quân Mộ Khuynh sửng
sờ một chút, sau đó hắn lộ ra một nụ cười hoàn mỹ, quang cảnh xung quanh lập tức bừng sáng hẳn lên, “Ngươi sẽ không chịu bất xứ hình phạt nào
đâu, hơn nữa, ngươi thực sự không nhớ gì sao?”
Thanh âm bên tai đột nhiên thay đổi,
không chỉ mang theo sự hấp dẫn dịu dàng mà còn chút ai oán, ai oán này
không giống như của Hoa Thiên Nhiêu làm người ta rùng mình, trái lại còn có chút cảm giác thoải mái.
Quân Mộ Khuynh mở mắt ra, quay đầu nhìn
người bên cạnh, lại phát hiện xung quanh sớm đã không có bóng người,
nàng chậm rãi ngồi dậy, quang cảnh xung quanh đã thay đổi làm nàng có
chút nghi hoặc, đây là núi phía sau học viện mà, một màn vừa rồi là ảo
giác sao?
“Chùm tia sáng!” âm thanh quen thuộc
vang lên, vô số chùm tia sáng từ bốn phương tám hướng vọt tới, như một
cái lưới lớn, đem Quân Mộ Khuynh bao vây bên trong.
“Hỏa che!” thanh âm lạnh như băng vang
lên, quang mang đỏ rực đem Quân Mộ Khuynh bao lại, Quân Mộ Khuynh ở bên
trong dùng tinh thần lực cường đại để tiếp sức mạnh cho nó, nếu không
hỏa che đã sớm bị chùm tia sáng làm cho biến mất.
Đáng chết! Nàng xém nữa bị một màn lúc
nãy mê hoặc mà mất hồn, như vậy rõ ràng đã làm kẻ khiêu chiến nàng có cơ hội hạ thủ tốt nhất.
“Tiến bộ không tệ.” thanh âm kia lại
vang lên lần nữa, thân ảnh chậm rãi hiện ra, dung nhan hoàn mỹ không tỳ
vết, con ngươi đen mang theo một chút tinh quang óng ánh, nụ cười trên
mặt như có như không, làm người ta cảm thấy không lạnh run, áo bào hai
màu trắng đen giao nhau làm người khó có thể nhìn ra thân phận của hắn.
Chùm tia sáng từ lúc hắn xuất hắn thì từ từ biến mất, Quân Mộ Khuynh tản đấu kỹ ra, lạnh lùng nhìn người vừa
tới, ánh mắt có phần dại ra. (Oa, Khuynh tỷ bị sắc dụ.)
“Thế nào? Nhìn ta như vậy ta sẽ xấu hổ
lắm!” Người nọ mỉm cười nhìn Quân Mộ Khuynh, vẻ mặt lưu manh, nhưng bộ
dáng hắn giơ tay nhấc chân đều toát lên vẻ cao quý ưu nhã. (bản tính vô sỉ đã bộc lộ)
“Bắt đầu đi!” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng
thu hồi ánh mắt, nàng có cảm giác mấy người ở trường học này người sau
đều mặt dày hơn người trước. (ca chỉ có thế đối với tỷ thôi.)
“Quanh chi óng ánh!” thanh âm ôn nhuận
nhẹ nhàng vang lên một cách chậm chạp, như gió nhẹ tựa lông hồng thổi
qua, mang theo một vài tia trêu tức, lại không có chút nào ướt át bẩn
thỉu.
Ngân kiếm xinh xắn hiện ra hoa văn quen
thuộc, bốn hành tinh mang theo màu lam quang mang, ba viên ngũ giác lóe
ra tia sáng chói mắt, sau khi quang hệ được ngưng tụ đấu kỹ, trên không
trung liền hiện ra một tia sáng óng ánh chói mắt, đem xung quanh bao bọc ở trong.
Ba cấp kỹ tôn sư quang nguyên tố! Quân
Mộ Khuynh ánh mắt chợt lạnh, học viên có người là kỹ tôn sư sao, hay là
lão sư? Lão sư sẽ khiêu chiến đệ tử sao? Không có khả năng.
“Hỏa lá chắn!” Quân Mộ Khuynh nhanh chóng phòng ngự, công kích của kỹ tôn sư không phải là nói đùa.
“Kiếm quang.” Thân ảnh màu đen tay cầm
kiếm quang trắng, bay nhanh qua, khi mũi kiếm chạm vào lá chắn, lá chắn
liền tiêu tan, màu trắng kiếm quang gác lên cổ Quân Mộ Khuynh.
“Đùa thôi mà, đừng tưởng thật!” Nam chủ
ngượng ngùng thu hồi kiếm quang, vung tay lên, kiếm quang biến mất trong tay, hắn cúi đầu nhìn, lưỡi dao đỏ rực đang để ở nơi nào đó, hắn cẩn
thận lui về sau một bước, “Nha đầu, đem nó cắt, ngươi sau này phải làm
sao?” Tính phúc của nàng đó nha… nàng thật có ham mê này sao? (=)) thế mà tỷ nói không có ham mê này)
“Bát phương chi hỏa!”
“Quang thuẫn!”
“Được rồi, được rồi, ta chịu thua là được chứ gì. Ngươi cũng đánh không lại ta.” Nam tử lầm bầm một chút, đắc ý vuốt cằm.
“Đường đường đệ nhất phong vân bảng Hàn
Ngạo Thần lại chịu thua, có phải hay không là muốn nói đệ nhất phong vân bảng nên đổi người?” Quân Mộ Khuynh chau mày, thảo nào không ai có thể
đánh vỡ điểm của hắn, kỹ tôn sư quang nguyên tố, nghe nói Hàn Ngạo Thần
năm nay chỉ có mười sáu tuổi, mười sáu tuổi mà đã là kỹ tôn sư, khó
trách hắn muốn tránh đầu sóng ngọn gió.
Người đối diện hơi sững sờ, trên mặt
lại lần nữa lộ ra nụ cười, “Không phải đã sớm thay đổi người rồi sao?
Có điều sao ngươi biết là ta?” Hàn Ngạo Thần không phủ nhận thân phận
của mình, cũng không kỳ quái sao Quân Mộ Khuynh lại biết thân phận mình, nàng không phải là người hay quan tâm chuyện người khác, đối với chuyện của hắn nàng chắc chỉ biết một chút.
Quân Mộ Khuynh nhíu mày, nhìn Hàn Ngạo
Thần bằng ánh mắt xem thường, người này mặt rõ ràng là lưu manh, mà mọi
hành động thì lại ưu nhã, “Đoán, còn có ngươi cười quá dối trá.” Trên
mặt hắn lúc nào cũng treo nụ cười, nhưng lại luôn lộ ra hàn ý, ngoài
cười nhưng trong không cười.
“Không phải là lão sư, học viện còn ai có thể lợi hại như vậy, buồn chán như thế, không cần nghĩ cũng biết được.”
Hàn Ngạo Thần hơi sửng sốt, trong mắt tràn đầy tươi cười: “Ngươi thật sự không nhớ ta?”
“Ta nên nhớ ngươi sao?” Quân Mộ Khuynh
hỏi lại, nàng không nhớ đã gặp qua Hàn Ngạo Thần lúc nào, đột nhiên nàng nghĩ tới khi còn ở Phù Thủy trấn, Long Thiên nói tiểu tử kia, không
phải là hắn đi? Có điều bọn họ vẫn chưa thấy qua mà?
“Chậc chậc, thương tâm quá, tiểu Khuynh
nhi đem ta cấp quên!” Hàn Ngạo Thần thương tâm lắc đầu, vẻ mặt bất đắc
dĩ, trong mắt thoáng qua một tia nghi hoặc.
Quân Mộ Khuynh: “…” Nàng thật chưa từng thấy hắn!
“Quên đi, coi như ta tự mình đa tình
vậy.” thanh như cái lạnh tháng chạp đột nhiên vọt tới, nguyên bản nụ
cười lưu manh trên mặt Hàn Ngạo Thần trong nháy mắt biến mất, đổi lại là thần tình băng lãnh cứng ngắc, ánh mắt như cột băng nhẹ nhàng đảo qua
xung quanh, xoay người ly khai, trên người mang theo hàn ý nồng đậm.
Trong nháy mắt một công tử ôn nhu như ngọc lại biến thành một người băng là thế nào?
Nàng cái gì cũng không nói đi!
Quân Mộ Khuynh nghi ngờ nhìn bóng lưng Hàn Ngạo Thần ly khai, đi về hướng ngược lại, nói giận liền giận, thật là người khó hiểu.