Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Quyển 2 - Chương 19: Một dao cắt rụng




Edit: Zi Ài! Cái tiêu đề làm ta mắc cười gần chết. Nghĩa đen nha mấy nàng, rụng thiệt luôn. ha ha ha!

Nàng mau, có người còn mau hơn, một thân ảnh thoáng qua, Quân Mộ Khuynh chỉ thấy được một vạt áo màu đen.

Sắc mặt Hoàng Phục Linh lúc trắng lúc xanh nhìn Quân Mộ Khuynh, một tay bụm mặt vết thương, bò dậy định ra tay lần nữa, một âm thanh sốt ruột truyền đến từ phía sau, La Thiên trong nháy mắt liền xuất hiện ở trước mặt hai người.

“Công chúa, thì ra người ở đây!” Đây là có chuyện gì vậy? La Thiên nhìn bộ dáng nhếch nhác của Phục Linh, nhíu mày, mặt bị hủy dung? Hắn quay sang nhìn Quân Mộ Khuynh.

Quân Mộ Khuynh chơi đùa móng tay mình, vô tình nói: “Ta cái gì cũng không làm, chỉ là để sủng vật của ta dọa nàng một chút, còn gương mặt này và thanh kiếm bị phá kia thì chắc là do nàng đắc tội quá nhiều người nên bị người ta đánh lén đi!” Là ai đã giúp nàng? Cái bóng đen kia…

Sủng vật? La Thiên hiếu kỳ nhìn về phía sau Quân Mộ Khuynh, một trận uy áp liền úp tới, hắn hít sâu một hơi ổn định thân thể, kinh ngạc nhìn Quân Mộ Khuynh, kia tuyệt đối không phải là sủng vật bình thường! Hắn cúi đầu nhìn thanh bảo kiếm bị gãy làm hai nằm trên mặt đất, có thể bẻ gãy thần khí nhất định không phải là người tầm thường.

“Ta muốn giết ngươi, giết ngươi!” Hoàng Phục Linh chẳng còn một dáng vẻ của một công chúa nữa, lúc này nàng giống như mấy mụ đàn bà chanh chua, tay cầm nửa phần kiếm vung loạn xạ, hướng về phía Quân Mộ Khuynh.

La Thiên liều mạng kéo Hoàng Phục Lại, vẻ mặt bất đắc dĩ, cái vị công chúa này lúc nào mới bớt điêu ngoa một chút a? Mang nàng ta tới Nam Ngưng học viện đúng là một sai lầm nghiêm trọng.

“Công chúa, có gì thì trở về rồi nói với hoàng thượng đi!” La Thiên thật sự không còn cách nào, cuối cùng đem hoàng đế ra, bất quá trước giờ bất kể phát sinh chuyện gì, chỉ cần đem hoàng đế ra là có thể giải quyết được mọi chuyện, nhưng lần này liệu có thể áp dụng lên thiếu nữ trước mắt hay không?

Là người được Long Thiên đại nhân bao che khuyết điểm, bên người lại có một sủng vật có uy áp mạnh, nàng tuyệt đối không phải người đơn giản.

“Đi thong thả không tiễn! Công chúa nếu như lại tới, nhớ tìm sủng vật của ta mà chơi cùng, có điều lần sau không biết ngươi có thể may mắn được như hôm nay hay không?” Quân Mộ Khuynh vừa nói vừa quay trở về tiểu viện, khóe miệng treo lên một nụ cười băng lãnh, thuận tay đóng cửa lại, cũng không thèm quản người ngoài cửa là công chúa hay là người thân phận cao quý nào, không liên quan tới nàng.

Nghe thấy hai chữ sủng vật, sắc mặt Hoàng Phục Linh tái nhợt, nàng kinh hoảng nhìn cánh cửa lớn đang đóng chặt kia, lảo đảo lui về sau mấy bước, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Đó không phải là sủng vật, không phải!”

“Công chúa, công chúa! Ôi!” La Thiên bất đắc dĩ đuổi theo đằng sau, càng hối hận vì đã mang nàng đến Nam Ngưng học viện này, vết thương trên mặt nếu chữa được thì không sao, nếu không chỉ sợ cái nữ tử kia sẽ chẳng an ổn được, nhưng mà người được Long Thiên đại nhân bảo vệ là người vạn lần không được động tới, hy vọng công chúa có thể thấy rõ điểm này.

Quân Mộ Khuynh quay trở về viện, vuốt vuốt đầu Hỏa Liêm: “Làm không tệ, có điều lần sau không cần nương tay.” Chỉ làm cái công chúa kia bị thương một chút, nàng cảm thấy là quá nhẹ, một chiêu lúc cuối kia quá độc, không biết là ai đã ra tay.

Trên trán Hỏa Liêm treo ba cái hắc tuyến, nhìn Quân Mộ Khuynh không nói gì, có điều cho dù nó có nói chuyện thì Quân Mộ Khuynh nghe cũng không hiểu.

Quá vô sỉ! Nó có bao giờ hạ thủ lưu tình đâu, một rống kia nếu không phải nhờ thần khí trên tay công chúa thì nàng ta đã sớm là một xác chết, đâu còn có thể sống sờ sờ, chủ nhân còn nói mình nương tay.

“Nhìn cái gì? Người ta đâu có hạ thủ lưu tình với chủ nhân nhà ngươi!” Quân Mộ Khuynh giơ cánh tay bị thương lên, khẽ cau mày, tức giận nói.

Vụt một cái, một kim hoàng sắc thân thể to lớn lại một lần nữa hiện ra, khi Hỏa Liêm nhìn thấy vết thương trên cánh tay Quân Mộ Khuynh, vẻ mặt vô cùng tức giận, vừa rồi nó lẽ ra nên ăn luôn cái người kia mới đúng.

“Lần sau nhớ đừng khách khí như vậy nữa! Ta không sao!” Quân Mộ Khuynh cúi đầu sờ sờ đầu Hỏa Liêm, thần tình nhu hòa, khóe miệng nhàn nhạt cười.

Hôm nay nếu không phải Hỏa Liêm tới đúng lúc, e rằng nàng cũng không phải bị thương nhẹ như vầy, thần khí quả nhiên lợi hại, ở trước mặt thần khí nàng không có cách nào tránh thoát, thần khí của Hoàng Phục Kinh chỉ có quang mang màu trắng, là thần khí cấp thấp, cấp thấp thôi đã có uy lực lớn đến vậy, không tệ, đồ tốt.

Hỏa Liêm nhìn thấy vẻ mặt của Quân Mộ Khuynh, sau lưng đột nhiên lạnh gáy, mỗi khi chủ nhân lộ ra nụ cười này luôn có người chịu xui xẻo, nó thấp giọng ngao một cái, dùng cái lưỡi nóng hổi liếm liếm vết thương trên tay Quân Mộ Khuynh, Quân Mộ Khuynh lập tức cảm giác được nhiệt trên tay giảm đi không ít, nàng kinh ngạc phát hiện, Hỏa Liêm đang giúp nàng hút bớt nhiệt khí trên tay, làm cho nàng giảm đi sự đau đớn, một cảm giác ấm áp từ đáy lòng nàng tuôn ra.

Ngày tân sinh nhập học, Nam Ngưng học viện một mảnh náo nhiệt. Trước kia, vào ngày này, các tân sinh đều tụ tập lại so điểm với nhau, còn đấu mồm một vài câu, những đệ tử khác thì đi vào học viện với khuôn mặt đắc ý, nhưng Nam Ngưng học viện năm nay lại toàn một mảng chế nhạo, bàn luận sôi nổi về hai trò cười lớn nhất học viện.

Thứ nhất, chính là việc Quân Mộ Khuynh nhập học, mọi người đều nói đây là vì Quân gia muốn rửa xấu danh của Quân Mộ Khuynh mới để cho nàng nhập học.

Chuyện thứ hai, mọi người đều giễu cợt có một đồ ngốc bái một người điên làm lão sư, hơn nữa còn bái ngay trước mặt các tân sinh, không phải trò cười thì là gì?

“Ha ha… ta nhớ tới cảnh khi đó lại không nhịn được cười, Nam Ngưng học viện nhiều lão sư nổi danh như vậy, nàng ta cư nhiên chọn một người điên, buồn cười chết mất!” Người nọ nói xong lại ôm bụng cười to.

“Nói cũng đúng, thật đúng là đáng buồn, lớn lên kì quái đã đành, lại còn đi bái một người điên làm thầy, nàng ta không phải đồ ngốc thì cũng là kẻ điên.” Một thanh âm lành lạnh vang lên, nghe không ra sự vui mừng nhưng trong thanh âm kia không giấu nổi vẻ châm chọc.

Cùng lúc đó, ở một chỗ khác, cũng có những thanh âm châm chọc vang lên: “Các ngươi có nghe nói gì chưa? Quân Mộ Khuynh cũng tới Nam Ngưng học viện!”

“Tưởng chuyện gì, chuyện này ai mà chả biết, chỉ sợ các sư huynh sư tỷ cũng đều biết.” Người nọ liếc mắt người kia một cái, thưởng thức trang sức trong tay.

Thanh âm chế nhạo vang lên ở mọi ngóc ngách trong học viện, thế nhưng nhân vật chính của chúng ta lúc này lại đang ngáy khò khò trên cây, cứ như người trong miệng các nàng kia không phải là mình vậy, nàng có nghe được hay không cũng như nhau.

Hỏa Liêm đạm mạc nhìn Quân Mộ Khuynh, nhìn chăm chăm, trong mắt không ngừng phẫn nộ, nó ngao một tiếng, ngẩng đầu nhìn Quân Mộ Khuynh không có nửa điểm phản ứng, nó lắc đầu bất đắc dĩ, chỉ nhân sao một chút cũng không để ý tới vậy? Nó đều vội muốn chết, hận không thể đem những người kia toàn bộ nuốt hết vào bụng.

Những người này thật đúng là lớn mật, dám nói xấu chủ nhân, nó mà có cơ hội, nhất định sẽ cắn đứt lưỡi bọn họ.

“Oa! Nghe nói Thần thiếu gia lần này rèn luyện đã trở về rồi.” Thanh âm e thẹn vang lên hấp dẫn sự chú ý của Hỏa Liêm, đây là chủ đề khác lần đầu tiên nó được nghe không liên quan tới Quân Mộ Khuynh.

“Dù thế thì chúng ta cũng không gặp được.” Một người khác thất vọng nói thầm.

“Nghe nói Thần thiếu gia là đệ tử được hiệu trưởng tự mình chỉ dạy, cho dù trở lại học viện chúng ta cũng không gặp được.” Ở Nam Ngưng học viện, ba chữ ‘Thần thiếu gia’ chính là truyền kỳ, một trăm mười một điểm kia cho tới giờ vẫn không có người đánh vỡ được.

“Các ngươi quá ồn ào!” thanh âm băng lãnh truyền xuống từ trên ngọn cây, một thân ảnh màu đỏ thoáng qua, phảng phất khí tức băng lãnh.

“A!”

“Quỷ a!” một người hét lên, hô to có quỷ, trong nháy mắt mọi người đều chạy biến.

Hồng sắc thân ảnh thoáng qua, đi tới đâu cũng nghe những tiếng châm chọc, nàng bất đắc dĩ lắc lắc đầu, không ngờ đệ tử Nam Ngưng học viện cũng bà tám đến vậy, chuyện gì cũng nói được, nàng tiến vào Nam Ngưng học viện thì sao? Bái Phong lão sư làm thầy thì đã sao? Mấy chuyện này hình như không cùng họ quan hệ nha.

Bất quá bọn họ thích nói gì là chuyện của họ, nói nhiều cũng chẳng ảnh hưởng gì tới nàng.

Quân Mộ Khuynh ôm Hỏa Liêm trong tay, chậm rãi bước từ từ, thân ảnh dần dần hiện lên, nàng chậm rãi đi trên con đường nhỏ, thần tình thờ ơ, nhìn không ra nàng đang suy nghĩ gì.

Có sát khí!

Khí tức âm hàn lập tức đập vào trong lòng, Quân Mộ Khuynh bỗng nhiên ngẩng đầu, một nam tử liền đập vào mắt, mắt hẹp dài nhìn Quân Mộ Khuynh một cái, lộ ra một tia chán ghét.

Trên người mang theo sát khí, đệ tử của Nam Ngưng học viện ai cũng không đơn giản a, nàng hình như đã đến đúng nơi rồi, Quân Mộ Khuynh trên mặt lộ ra một tia tươi cười, đang định đi thì một thanh âm kêu gào làm nàng đứng lại.

“Ngươi chính là Quân Mộ Khuynh ngu ngốc não tàn?” Thanh âm âm tràm truyền đến từ phía sau, Quân Mộ Khuynh chậm rãi xoay người, nàng ở đây đáng ra không có nhận thức mình mới đúng, dù cho thanh danh của Quân Mộ Khuynh ở khắp đại lục ai cũng biết nhưng bộ dáng của nàng chỉ có người ở Phù Thủy trấn mới thấy, ngay cả gia chủ Quân gia cũng chưa chắc đã gặp.

“Ngươi là ai?” sau khi Quân Mộ Khuynh nhìn thấy rõ khuôn mặt người tới, trên mặt xẹt qua một tia châm chọc, nàng cười như không cười nhìn người đi tới.

“Hừ! Ngươi không biết ta là ai sao? Ngươi bắt nạt Ninh Sương biểu muội của ta, ta hôm nay đến để lấy lại công đạo.” Nam tử âm ngoan nhìn Quân Mộ Khuynh, hận không đem nàng ăn tươi nuốt sông, đem nàng đốt thành tro mới có thể làm hắn nguôi giận.

Người Ninh gia? Trong mắt Quân Mộ Khuynh lộ ra một tia châm chọc, lấy lại công đạo, một lý do không tồi a, có điều công đạo này hắn vĩnh viễn không thể lấy lại?

“Hả? Ngươi nói rõ một chút ta bắt nạt nàng thế nào? Là bắt cóc nàng hay là cưỡng hiếp nàng?” Quân Mộ Khuynh đạm mạc nói xong, xoay người ly khai, thế nhưng có một thân ảnh còn nhanh hơn nàng, lục sắc quang mang thoáng qua, nam tử lúc nãy còn đứng sau lưng thoáng cái đã xuất hiện trước mặt nàng, trên người hắn còn phiếm ra lục quang nhàn nhạt.

“Phốc!”

“Khụ khụ…”

Lời của Quân Mộ Khuynh làm mấy đệ tử đứng gần đều cười phun, hoa trương hơn còn có người bị nước bọt làm cho sặc ho khụ khụ.

Ninh Kiền cực kỳ khó chịu, chưa có người nào dám không nể mặt hắn, hôm nay lại bị một đám tân sinh cười mỉa, đáng ghét! Thật sự quá đáng ghét! Hắn tuy là thứ xuất ở Ninh gia, nhưng ở Nam Ngưng học viện cũng chưa có ai dám đắc tội hắn, hôm nay… hôm nay… Hắn vậy mà bị sỉ nhục! Mà kẻ làm hắn chịu nhục lại chính là thiên hạ đệ nhất ngu ngốc Quân Mộ Khuynh.

“Đã không có bắt cóc cũng chắc cưỡng hiếp nàng, ngươi nói ta bắt nạt nàng? Có điều hình như là nàng ở trên đường cái, không biết xấu hổ chặn đường người khác thu phí bảo kê, sau đó bị người ta đánh mà không đỡ được thì phải!” Quân Mộ Khuynh vẻ mặt thành thật dùng hai ngón tay vuốt cằm. Hừ, hắn dám đem tội lỗi đổ lên đầu nàng ư? Nằm mơ!

Người Ninh gia chẳng được tích sự gì, chỉ có trong phương diện trốn tránh trách nhiệm là nhanh nhất.

Trên mặt Ninh Kiền xẹt qua một vẻ lo lắng, đôi mắt lộ qua một quang mang hung ác! Nàng sao có thể làm vậy? Không quan hệ, mặc kệ sự thật như thế nào, hiện tại, dù không phải do biểu muội, hắn cũng muốn giáo huấn cái tên Quân Mộ Khuynh ngu ngốc này, để cho người Quân gia biết, người Ninh gia không dễ bị khi dễ.

“Ngươi đang cản đường của ta đấy!” Quân Mộ Khuynh trầm mặt xuống, lạnh lùng nhìn người trước mặt.

Người xung quanh vây càng lúc càng đông, mọi người đều tò mò nhìn sang, mấy đệ tử nhiều chuyện đều muốn biết chuyện gì đã làm tiền bối xuất thủ đối với tân sinh, mà cái hồng y nữ tử này là ai? Đã đắc tội chỗ nào với tiền bối?

“Ha hả… Để ngươi đi ta cũng không phải là Ninh Kiền!” thanh âm độc ác truyền đến, đấu kỹ trận màu trắng tím đan chéo nhau truyển khai dưới chân, bảy viên ngũ giác tinh lộ ra quang mang, ba hành tinh màu lam bao quanh ngân kiếm.

Bảy cấp kỹ linh sư phong nguyên tố a! Người của Ninh gia càng lúc càng có tiền đồ nha!

Người vây xung quanh càng lúc càng đông, Ninh Kiền không hề lo lắng Long Thiên lão sư sẽ đến, ai cũng biết hôm nay là ngày các lão sư tụ họp, tất cả các lão sư đều không có ở trong học viện, dù cho hôm nay Quân Mộ Khuynh chết ở đây, cũng sẽ không có lão sư nào tới, cho dù Long Thiên lão sư biết cũng sẽ không vì một nho nhỏ Quân Mộ Khuynh mà đắc tội người của Ninh gia, trong mắt Ninh Kiền một lần nữa thoáng qua một tia độc ác.

Đám người vây xem đều cảm thấy Quân Mộ Khuynh thật là điên rồi, vừa mới bước chân vào học viện liền đắc tội với tiền bối, sau này làm sao mà sống ở học viện?

Quân Mộ Khuynh đứng lạnh nhạt một chỗ, mặt không đổi sắc nhìn Ninh Kiền, cũng không để ý đến mấy ánh mắt trêu tức ở xung quanh, bảy cấp kỹ linh sư, Ninh Sương là nghĩ muốn đẩy nàng chỗ chết, hàng năm đều có chuyện tào lao, hôm nay lại đặc biệt có nhiều chuyện, ai cũng muốn tìm nàng gây phiền phức.

Hỏa Liêm nằm trong lòng Quân Mộ Khuynh, tức giận trừng trừng nhìn Ninh Kiền, ở chung đã lâu, nó rốt cuộc cũng biết chủ nhân chính là một người thu hút phiền phức, mặc kệ là ở đâu đều có phiền phức tìm tới cửa, mà phiền phức cái sau đều lớn hơn cái trước, càng ngày càng nhiều, có điều cái tên nhân loại này lá gan cũng to quá đi, chủ nhân của liệt diễm kim hổ nó mà cũng dám đến gây phiền toái, còn dám vu tội, hắn là tìm nuốt!

“Vậy hôm nay ngươi nhất định phải đổi họ thôi!” thanh âm lạnh lùng thản nhiên truyền đến.

Ninh Kiền tức giận đến độ mặt đều biến thành màu gan heo, choáng váng hai cái, lập tức hoàn hồn, căm tức nhìn người đối diện.

“Quân Mộ Khuynh, ngươi đừng có đắc ý!” Ninh Kiền nghiến răng nghiến lợi nói, một kẻ ngay cả nguyên tố cũng không thể ngưng tụ, giết nàng chẳng qua chỉ là một cái búng tay.

Ninh Kiền đã quên mất, nếu như Quân Mộ Khuynh dễ đối phó đến vậy, thì sáu cấp kỹ linh sư Ninh Sương đã sớm đem nàng đánh bay, hà tất gì chờ nàng tới học viện rồi nhờ Ninh Kiền ra mặt báo thù, còn bản thân thì trốn?

Trong mắt Quân Mộ Khuynh lộ ra một tia hàn quang, tiểu tay vung lên, hơn mười quả cầu lửa lập tức hướng Ninh Kiền bay tới.

Nàng chỉ là nhị cấp kỹ linh sư, đối mặt với một bảy cấp kỹ linh sư một phần thắng cũng không có, đôi khi, thắng không định phải là quang minh chính đại, nàng chưa bao giờ nhận mình là chính nhân quân tử, huống chi nàng cũng không phải là quân tử, chỉ là nữ tử.

Trong nháy mắt, đám người vây xem lập tức nổ oanh, tất cả mọi người dùng ánh mắt kinh hãi nhìn Quân Mộ Khuynh, hoàn toàn không tin, cái người vừa ngưng tụ đấu kỹ kia chính là Quân Mộ Khuynh, bọn họ vừa rồi còn thảo luận về một Quân Mộ Khuynh không thể ngưng tụ nguyên tố.

Nàng là Quân Mộ Khuynh!

Quân Mộ Khuynh! Có thể ngưng tụ nguyên tố! Nàng không phải ngay cả nguyên tố đều không thể ngưng tụ sao? Sao có thể ngưng tụ đấu kỹ?

“Quân Mộ Khuynh có thể ngưng tụ nguyên tố!” Một âm thanh ngốc lăng truyền đến, cái quả cầu lửa kai không phải do nguyên tố ngưng tụ thì ở đâu ra?

‘Ầm!’ Trong đầu mọi người đều nổ tung, ai cũng phiền muộn, không dám tin tưởng tin tức vừa nhận được, mọi người lập tức sững sờ tại chỗ, lồi mắt nhìn Quân Mộ Khuynh, chẳng ai nguyện ý tin một màn vừa rồi là thật, cũng không ai dám tin, đệ nhất trò cười của đệ lục, nỗi nhục của Quân gia sẽ có một ngày chấn động như thế.

Nàng là Quân Mộ Khuynh, nàng thế mà lại là Quân Mộ Khuynh!

Quân Mộ Khuynh a! Cái tiểu thư ngu ngốc phế vật không thể ngưng tụ được nguyên tố!

Ninh Kiền sửng sốt một chút, trên mặt lập tức thoáng qua sát ý “Phong chi kiếm!” đối mặt với mấy quả cầu đang nhảy múa trước mặt hắn nhanh chóng hoàn hồn, ngưng tụ ra một thanh phong kiếm khổng lồ, trực tiếp bổ mấy quả cầu lửa ra.

Quân Mộ Khuynh nheo mắt, lui về sau vài bước, tiện tay cầm Hỏa Liêm quăng ra xa, còn không quên truyền đến một câu, “Không phải vạn bất đắc dĩ, không được ra tay!” Ninh Kiền bất quá cũng chỉ là bảy cấp kỹ linh sư, so về lực của đấu kỹ nàng không lại, nhưng so về tinh thần lực, không biết ai thắng ai thua đâu!

Phong kiếm khổng lồ sau khi bổ quả cầu lửa cũng không tiêu tan, trái lại còn lưu động cường đại phong nguyên tố, tinh thần lực bức tới hướng Quân Mộ Khuynh, nhưng cái này trong mắt Quân Mộ Khuynh chỉ là một chiêu gãi ngứa, dùng tinh thần lực áp bách nàng là một điều ngu xuẩn, tinh thần lực của Quân Mộ Khuynh là cái động không đáy, Ninh Kiền lần này đã làm một chuyện lỗ vốn.

Người vây xem sau khi hoàn hồn, khi bọn hắn nhìn thấy phong kiếm kia lộ ra tinh thần lực, ánh mắt nhìn Quân Mộ Khuynh lại không giống nhau, có ít người chờ mong Quân Mộ Khuynh phản kích, bọn họ là tân sinh, đối mặt với tiền bối chỉ có biết chịu đòn, mà Quân Mộ Khuynh có thể cùng tiền bối so chiêu đã là quá giỏi, nhưng cũng không ít người lại châm chọc Quân Mộ Khuynh không biết tự lượng sức mình, lấy trứng chọi đá.

“Quân Mộ Khuynh, ngươi mau quỳ xuống xin lỗi, bản công tử lập tức tha cho ngươi một mạng!” Ninh Kiền đắc ý nhìn Quân Mộ Khuynh, hắn như đã thấy cảnh hào quang chiến thắng, điều này làm cho hắn có chút vênh váo.

Sỉ nhục, hồn quả quả sỉ nhục, ánh mắt mọi người lập tức nhìn chằm chằm Quân Mộ Khuynh, ai cũng đứng yên tại chỗ, yên lặng chờ đợi phản ứng của Quân Mộ Khuynh, có người ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, chỉ sở bỏ lỡ điều gì.

Lúc này, trong lòng mọi người đã có cái nhìn hoàn toàn khác về Quân Mộ Khuynh, nói Quân Mộ Khuynh không thể ngưng tụ nguyên tố chính là bậy bạ.

Nói nàng là ngu ngốc? Ai có thể nói một nhân tài là ngu ngốc?

Những người đều đã quên, mỗi người bọn họ đều từng nói qua Quân Mộ Khuynh là phế vật ngu ngốc.

Quân Mộ Khuynh hờ hững liếc thanh kiếm trên không khung một cái, chế nhạo nói: “Bảy cấp kỹ linh sư, bắt một người ngay cả nguyên tố đều không thể ngưng tụ được quỳ xuống. Đây là uy hiếp hay là đe dọa?” Cho tới thời khắc này, Quân Mộ Khuynh chỉ là ném ra một quả cầu lửa đơn giản, cũng không có ngưng tụ đấu kỹ, đấu kỹ trận nếu triển khai mọi người sẽ biết nàng là nhị cấp kỹ linh sư.

Dựa vào! Mọi người thiếu chút nữa ngã lăn quay, Quân Mộ Khuynh nàng vừa nói cái gì đó!

Không thể ngưng tụ nguyên tố, a phi! Nàng không thể ngưng tụ nguyên tố thì cái quả cầu vừa nãy là cái gì? Ảo giác chắc?

Mọi người vây xem dường như còn quên mất mấy phút trước họ còn xem người trước mặt như một trò cười.

Ninh Kiền đỏ mặt lên, thẹn quá hóa giận quát: “Đúng thì sao? Quân Mộ Khuynh, ta khuyên ngươi tự giác quỳ xuống, nếu không bản công tử liền đánh cho ngươi quỳ xuống, cha mẹ đều không nhận ra!”

“A thối!” Xung quanh thối một mảnh, nguyên bản những người đứng vây quanh đều là tân sinh, Ninh Kiền uy hiếp Quân Mộ Khuynh như thế, ai biết được, kế tiếp sẽ là mình đi, tiền bối khinh thường tân sinh thì cũng thôi đi, lại còn một hai sỉ nhục, quá đáng xấu hổ.

“Ninh Kiền, Quân Mộ Khuynh ta hôm nay muốn khiêu chiến ngươi! Để ngươi biết, tân sinh, không phải muốn là có thể bắt nạt!” Ánh mắt Quân Mộ Khuynh phát lạnh, thản nhiên đưa ra khiêu chiến, nếu hắn đã muốn giương súng về phía nàng, nàng đảm bảo, nhất định sẽ cho hắn một ấn ký khó quên, suốt đời đều không thể quên.

Quân Mộ Khuynh xảo diệu kéo lên thù hận, mọi người ở đây đại đa số đều là tân sinh, Ninh Kiền khi dễ một tân sinh, đúng là tìm bị phỉ nhổ.

Thân ảnh đỏ đạm đứng ngạo nghễ trong gió, làm hình tượng trong mắt mọi người dần trở nên vĩ đại, người xem hát dần dần biểu tình cũng biến thành khâm phục.

Thử hỏi một chút, có ai ở đây dám khiêu chiến người có đẳng cấp cao hơn mình? Còn là khiêu chiến lớn đến vậy, điều này làm mọi người trong lòng đều bội phục Quân Mộ Khuynh, hôm nay dù cho nàng có thua cũng chẳng có ai châm chọc, cười nhạo nàng.

Dũng giả, vĩnh viễn đều khiến người khác kính phục.

“Ngươi muốn tìm chết, ta tiếp!” Ninh Kiền nghiến răng, trên mặt thoáng qua một tia lo lắng, nàng muốn chết.

“Quân Mộ Khuynh, đánh hắn!” Lời của Ninh Kiền trong nháy mắt khiến mọi tân sinh phẫn nộ đến cực điểm.

“Đúng, giết hắn, đem hắn giẫm dưới chân! Giết chết hắn!” thanh âm trợ uy như thủy triều tuôn ra, tất cả mọi người cực kỳ hưng phấn nhìn Quân Mộ Khuynh, trong lòng mọi người đều tin tưởng nàng.

Hai người cách nhau bất quá chỉ có mười thước (tầm 4 mét), trên mặt Ninh Kiền hai sắc trắng đỏ chéo nhau, ánh mắt dữ tợn nhìn Quân Mộ Khuynh, lục kiếm trên đầu không biết đã tan khi nào, hắn ngưng tụ đấu kỹ lần nữa, hướng Quân Mộ Khuynh chém tới.

“Phong chi giết nhận!” vô số lưỡi giao như lá trúc thoáng qua, phong nhận phá vỡ không trung, lục sắc nguyên tố hướng từ Ninh Kiền bay tới người Quân Mộ Khuynh.

Đao gió mạnh thổi qua làm đau hai má, Quân Mộ Khuynh đứng im một chỗ, không ngưng tụ đấu kỹ, cũng không trốn, tất cả mọi người không biết nàng muốn làm gì, đấu kỹ bay tới, nàng không phòng ngự thì thôi, sao cả né tránh cũng không, chẳng lẽ nàng thật sự như trong truyền thuyết?

Không, không đúng, một màn kia rất rõ, Quân Mộ Khuynh tuyệt đối không phải là người ngu ngốc! Nàng là muốn làm gì?

Ngay khi mọi người đang nghi hoặc, Quân Mộ Khuynh động, đầu ngón tay nhẹ nhàng vung lên, hồng sắc thân ảnh lập tức biến mất, đao gió bay tới chỉ chém vào một tàn ảnh.

Này… Đây là chuyện gì? Quân Mộ Khuynh không thấy? Sắc mặt Ninh Kiền trắng bệch nhìn địa phương kia, không thấy một mạt thân ảnh đỏ đậm kia đâu, trong lòng có chút run rẩy.

Người vây xem cũng nhìn quanh, không ai phát hiện rốt cuộc Quân Mộ Khuynh ở đâu.

Đỏ đậm thân ảnh xuất hiện lần nữa, Quân Mộ Khuynh hướng tới chỗ Ninh Kiền, trong tay cầm một lưỡi dao màu đỏ, không ai biết nàng muốn làm gì, Ninh Kiền thấy Quân Mộ Khuynh rất nhanh hướng phía mình chạy đến, nhanh chóng ngưng tụ đấu kỹ, vô số đao gió lập tức hướng mặt Quân Mộ Khuynh đập thẳng.

Kỳ quái chính là, dù cho Ninh Kiền công kích như thế nào, Quân Mộ Khuynh cũng có thể tránh thoát một cách hoàn hảo, điều này làm mọi người ồ lên, đối mặc với một màn kia, bọn họ sớm đã không biết phải phản ứng như thế nào, hoặc là đã sớm sợ đến tê dại, không biết phải làm sao.

Ngay khi Quân Mộ Khuynh vọt đến trước mặt Ninh Kiền, một lục quang thoáng qua, nàng khẽ nhếch môi cười, trong nháy mắt, trời đất tối sầm, Ninh Kiền ngốc lăng nhìn bóng người vọt đến trước mặt, hắn chỉ cảm thấy đầu gối đột nhiên bị thương nghiêm trọng, cảm giác đau đớn làm hắn lảo đảo, quỳ phịch xuống, nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.

Ngay lúc Ninh Kiền quỳ xuống, hắn liền cảm giác được hạ thân đau đớn kịch liệt, vật nào đó đã vĩnh viễn không còn nữa, một mảnh máu tươi từ dưới chân tuôn ra. (Mấy nàng biết là cái vật gì gì rồi chớ ha!)

Mấy động tác ác liệt hoàn thành trong nháy mắt, từ lúc nàng bắt đầu động cho tới lúc nàng cắt rụng vật kia cũng không quá năm hô hấp.

Mọi người rùng mình một cái! Không tự chủ lui về sau mấy bước, mấy nam tử cấp tốc đem nửa dưới che lại, kinh hãi nhìn Quân Mộ Khuynh, chỉ thấy da đầu tê dại.

Ninh Kiền ôm hạ thân, mặt tái nhợt, hắn nằm trên đất rên rỉ, hắn thế nào cũng không nghĩ tới Quân Mộ Khuynh vậy mà lại dùng một chiêu này, sinh mạng rõ ràng bị cắt xuống, người gây ra họa còn thản nhiên đứng trước mặt hắn, châm chọc nhìn.