Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Quyển 2 - Chương 10: Người quái dị xấu xí




Edit: Zi Quân Mộ Khuynh đấu bán kết không giống như ba vòng trước, cướp đoạt điểm tối đa, trận này nàng tùy tiện cầm vài thẻ bài, thậm chí những người này còn chưa kịp nhìn rõ cái hồng sắc thân ảnh kia là ai đã bị văng ra khỏi khu thi đấu, nàng đi tới chỗ lão sư quản lý điểm, đem thẻ bài đoạt được giao lên, ký nhận điểm.

Nhìn điểm của mình từ từ tăng lên, Quân Mộ Khuynh nhếch môi, lão sư ghi điểm kinh ngạc liếc mắt Quân Mộ Khuynh một cái, ngăn chặn kích động trong lòng, tay run run kí xác nhận điểm, tám mươi bảy điểm.

“Cảm ơn.” Quân Mộ Khuynh nhận lại thẻ bài của mình, không để ý tới lão sư ghi điểm đang kích động, ly khai.

“Thiên tài… Thật là một thiên tài!” nhìn bóng lưng Quân Mộ Khuynh, lão sư kia thì thào nói, trong lòng còn đang áp chế sự kích động của mình.

Long Thiên từ trên đài đi xuống, nhìn thấy trên mặt lão sư kia tràn đầy hưng phấn, nghi hoặc đi qua.

Quân Mộ Khuynh, tám mươi bảy điểm.

Tám mươi bảy điểm? Nha đầu này sao thế nhỉ? Sao nàng không lấy điểm tối đa?

Quân Mộ Khuynh chậm rãi đi tới vòng thi đấu cuối cùng, nhìn thấy rốt cuộc cũng có một vòng không giống như bốn vòng kia, bĩu môi, nàng còn tưởng cả năm vòng đều đoạt thẻ bài như nhau chứ, vậy cũng quá dễ dàng đi, vậy cũng thật không có gì thú vị.

“Tiểu nha đầu, vòng cuối này không đơn giản đâu, Nam Ngưng học viện sở dĩ là học viện số một ở phía nam, đó là trừ thiên phú đấu kỹ của đệ tử ra, còn có chính là thực chiến, trận này chính là xét năng lực ứng biến của các ngươi, tiểu tử kia chính là mất 9 điểm ở đây.” Long Thiên đột nhiên xuất hiện sau lưng Quân Mộ Khuynh, nhỏ giọng giải thích.

“Nếu hắn muốn, cũng có thể đạt được điểm tối đa.” Người kia hẳn là cảm thấy quá nhàm chán nên thẳng tay ném đi chín điểm đi!

“Ha hả… tuyệt đối không phải như ngươi nghĩ đâu.” Nam Ngưng học viện nếu thật sự là vậy đã sơm đóng cửa, sao còn có thể đào tạo ra nhiều người thiên phú như vậy.

Quân Mộ Khuynh hoài nghi nhìn Long Thiên, nhanh chóng đi đến trên đài, là dạng gì, thử thử sẽ biết, người kia thiếu chín điểm, không có nghĩa nàng cũng sẽ thiếu chín điểm.

“Người mặc hồng sắc y phục là ai vậy? Nhìn không tệ, tóc đỏ hồng con ngươi, rất ít thấy a.” thanh âm hèn mọn vang lên ở dưới, chăm chú nhìn người đang chậm rãi đi lên.

Người ở đây đã là những người bị loại, bọn họ đều muốn nhìn ba trăm người cuối cùng có thể đi vào Nam Ngưng học viện là ai, chính mình không được vào, ở đây náo nhiệt cũng được.

“Xem lại bản thân mình đi, cho dù là tốt nhìn, cũng là một băng sơn nữ nhân.” Một âm thanh không thú vị cắt ngang người đang ảo tưởng bên cạnh.

“Lão tử cá nữ nhân này đậu.”

“Nghe nói Quân Mộ Khuynh của Quân gia cũng tới, Quân Mộ Khuynh nhất định là người quái dị xấu xí, hơn nữa không biết thất bại thành bộ dáng gì nữa, tranh tài học viện, ngoan ngoãn đem thẻ bài của mình giao trực tiếp cho người khác là được rồi.” nói đến Quân Mộ Khuynh, xung quanh ồn ào một mảnh.

Quân Mộ Khuynh ở Thiên Không đại lục chính là một câu chuyện hài để người ta cười nhạo, trong nhà đều là thiên tài, duy chỉ có mình nàng là không thể tụ tập nguyên tố, liên lụy người nhà, cuối cùng còn bị đẩy tới Phù Thủy trấn thâm sơn cùng cốc.

“Mấy ngày trước không phải truyền ra tin tức, Quân Tế cưỡng bức một nhà Quân Ly thoát ly Quân gia sao? Xem ra Quân gia cũng không chịu nổi một người ngu ngốc làm xấu danh gia tộc.” một thanh âm khác cũng chậm rãi vang lên, trên mặt lộ ra một mạt thâm ý.

“Cũng đúng, ha ha ha…” tiếng cười đột nhiên vang lên, mọi người ai cũng không nghĩ tới, mỹ nhân trong mắt bọn họ chính là “người quái dị” Quân Mộ Khuynh Quân gia tiểu thư, mà đối thoại của bọn họ, nàng nghe không sót một chữ.

Quân Mộ Khuynh lạnh nhạt đứng ở trên đài, đợi đối thủ của mình đến.

Người quái dị, nàng còn không biết nguyên lai mình còn có biệt danh như vậy, xem ra “mỹ danh” của nàng mọi người đều biết a, ba chữ Quân Mộ Khuynh ở trong mắt họ chính là cười nhạo.

Cười nhạo? Trong mắt Quân Mộ Khuynh lộ ra một tia hàn quang, nàng sẽ cho bọn họ biết ai mới là người cười nhạo ai.

Một tầng quang mang trong suốt từ giữa khu tản ra, đem đài thi đấu vây quanh, người phía ngoài có thể nhìn thấy bên trong, nhưng người bên trong lại không thể nghe không thể thấy bên ngoài có chuyện gì, ai đi vào họ cũng sẽ không biết, tất cả đều dựa vào năng lực ứng biến của bản thân, còn có chính là thực lực.

Không chờ Quân Mộ Khuynh đem xung quanh nhìn kỹ, một trận gió như hỏa tiễn phóng tới từ bên ngoài, xung quanh tràn đầy tinh thần lực.

Cấp năm kỹ linh sư!

“Hỏa lá chắn!” Ba hành tinh xẹt qua dưới chân, một viên ngũ giác hồng sắc tỏa ra quang mang nhàn nhạt, hiển nhiên là một kỹ linh sư vừa tấn chức không lâu.

Dưới đài lại là một trận ồn ào, lần này không còn chế nhạo mà là thán phục, đấu kỹ trận ba hành tinh quang, ai cũng thấy nàng chính là kỹ linh sư, quá trâu bò đi, nhìn qua bất quá chỉ mới có mười ba mười bốn tuổi, đã là kỹ linh sư, hơn nữa còn là nữ nhân. (Khuynh tỷ chắc “già trước tuổi” nên mười tuổi mà toàn bị nhận nhầm tuổi không.)

Mẹ hắn, ông trời cũng bất công quá đi.

“Thảo nào nàng là người lên đài đầu tiên, ai có thể cướp thẻ bài của kỹ linh sư?”

“Lão tử đã nói nàng sẽ đậu mà, các ngươi thấy chưa!” thanh âm hưng phấn vang lên dưới đài.

CMN! Kỹ linh sư a! Thiên tài như vậy ai mà không đỏ mắt!

“Sang năm ta nhất định sẽ tới!”

“Ta cũng tới!”

“Ta cũng vậy!”

Những người từ mười đến mười ba tuổi đều cực kỳ hưng phấn, người đã mười bốn tuổi chỉ có thể dùng con mắt hâm mộ nhìn bọn họ, sang năm bọn họ đã là mười lăm tuổi, không thể tiến vào Nam Ngưng học viện được nữa.

Trong khu thi đấu, Quân Mộ Khuynh không biết được sự ồn ào của bên ngoài, nơi này được cách âm rất tốt, đấu kỹ trên không trung xẹt qua, hoặc là có võ sĩ đột nhiên xông vào, đều mang theo tiếng động, như vậy có thể làm đấu giả có sự đề phòng, hiện tại Quân Mộ Khuynh như người điếc người mù, đối thủ đối với mình biết nhất thanh nhị sở, mà nàng nửa điểm cũng không biết, chỉ có thể dựa vào ứng biến mới có thể thắng được.

Mấy chục hỏa tiễn lại bay vào lần nữa, tốc độ lần này còn nhanh hơn lần trước, Quân Mộ Khuynh đứng ở trong khu thi đấu, mắt không ngừng quét xung quanh, ở đây, sơ sẩy một chút là có thể bị thương, một khi bị thương sẽ bị mất điểm.

Hỏa tiễn cuộn trào mãnh liệt tới, người ở dưới đài đang tràn đầy lòng tin nhìn Quân Mộ Khuynh, khi bọn hắn thấy hỏa tiễn phía sau bay đầy ra, trên mặt tràn ngập lo lắng.

Bên trong đấu trường một mảnh đỏ rực, mấy chục hỏa tiễn cuộn trào mãnh liệt phóng tới, Quân Mộ Khuynh khóe miệng khẽ nhếch.

“Hỏa tiễn!” Thay đổi người?

Hai cổ hỏa tiễn không cùng phương hướng xuất phát, tốc độ như nhau, mũi tên vừa mới va chạm nhau, hỏa tiễn lập tức biến mất, phát ra quang mang chói mắt.

Sau khi tất cả hỏa tiễn chạm vào nhau, hồng quang chiếu sáng toàn bộ khu thi đấu, ánh lửa khiến Quân Mộ Khuynh đau nhói hai mắt, nàng không thể không dùng tay áo ngăn trở hồng quang, lúc này một hỏa kiếm đột nhiên im lặng bay tới, tốc độ kia so với hỏa tiễn vừa nãy còn nhanh hơn gấp mười lần, lực lượng cũng mạnh hơn gấp đôi.