Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Quyển 1 - Chương 40: Đau trứng!




Edit: Zi Ba cái thân ảnh đứng yên trên không trung mắt nhìn xuống phía dưới, hồng đỉnh quạ cao giọng thét một tiếng, thanh âm chói tai làm Quân Mộ Khuynh phải bịt tai lại, linh thú sau khi nghe thấy thanh âm này ngay lập tức đổi đối tượng công kích, đồng loạt quay sang công kích người của ngũ đại gia tộc, đương nhiên, này là chủ ý của Quân Mộ Khuynh.

Đối mặt với cục diễn hỗn loạn, Quân Mộ Khuynh lẩn vào phía sau mọi người, làm cho Phong Nhận đi ở phía trước, nàng cứ đứng yên ở đó, được một lúc lâu, mọi người cảm thấy kì quái bởi vì ma thú không có công kích bọn họ mà chỉ đánh người của ngũ đại gia tộc.

“Dựa vào! Mấy cái ma thú này thế nào chỉ nhằm vào chúng ta?” Người Ninh gia kinh hoảng quát.

“Các ngươi mau tới giúp!” Lôi Tố giết đỏ hai mắt, cũng từ từ cảm giác được có chỗ không đúng.

Long Thiên cau mày, cảm thấy vô lực, cứu một bên, bên kia sẽ bị ma thú xé rách hoặc là bị ăn thịt, người của ngũ đại gia tộc rất nhanh bị thương tổn hết một phần ba.

Quân Mộ Khuynh lẳng lặng đứng tại chỗ, nhìn người của ngũ đại gia tộc cùng linh thú chém giết nhau, một thân ảnh quen thuộc đập vào mi mắt nàng, nàng động, thân pháp quỷ dị di động giữa đám người cùng ma thú đang giao tranh, nàng tin ma thú sẽ không động vào nàng.

Phong Diễm ép buộc phong nguyên tố dao động trong tay, chỉ cảm thấy lực lượng trên người càng lúc càng xói mòn, hắn không rõ vì sao ma thú lại đột nhiên chỉ tấn công người ngũ đại gia tộc.

Một luồng không khí lạnh nhào tới, trước ngực liền lạnh lẽo, thanh âm băng lãnh quen thuộc truyền vào trong tai: “Còn không mau đi!” Quân Mộ Khuynh cũng không biết tại sao lại làm như vậy, chỉ nghĩ là làm thôi.

Phong Diễm hơi sững sờ, vội vàng theo phía sau Quân Mộ Khuynh chạy đi, chạy mấy bước hắn kinh ngạc phát hiện, linh thú như không thấy bọn họ, tùy ý họ ly khai.

Quân Mộ Khuynh đem Phong Diễm kéo trở lại bên người Long Thiên, mắt hướng lên bầu trời nhẹ nhàng gật gật đầu.

“Nhân loại vô sỉ, trộm đi của ta gì đó, hạn cho các ngươi trước khi mặt trời mọc phải trả lại, bằng không đây chỉ mới là màn mở đầu thôi!” Hồng đỉnh quạ vuốt cánh, hiển hiện trước mặt mọi người, liếc mắt nhìn mấy người bị thương buồn thiu trên đất, hướng phía cánh rừng bay đi.

Có chút người thầm mắng ở trong lòng, chỉ mới là màn mở đầu, trên trăm chết hơn một nửa, thiếu chút nữa đã tràn vào tới Phù Thủy trấn.

“Xích Quân, ngươi vừa đi đâu?” Quân Lạc Phàm trên người không dưới hai mươi vết thương lớn nhỏ, vô cùng nhếch nhác, khi hắn nhìn thấy Quân Mộ Khuynh hoàn hảo không hao tổn gì đứng một chỗ, trong lòng cũng dâng mấy phần lửa giận.

“Lạc Phàm thiếu gia, hôm nay đối kháng với linh thú, đều là kỹ linh sư, yếu nhất cũng là nhất cấp kỹ linh sư, mà ta chẳng qua chỉ là một đại kỹ sư mà thôi, chẳng lẽ Quân thiếu gia là muốn ta đi tìm cái chết sao?” Quân Mộ Khuynh cười nói, Quân Lạc Phàm hắn chưa chắc đã là quân tử.

Quân Lạc Phàm sắc mặt trầm xuống, đích xác, nãy giờ chống đối với ma triều đều là kỹ linh sư trở lên, không có đại kỹ sư…

“Thế nào, ngươi vừa rồi có bị thương ở đâu không?” Phong Diễm không đếm xỉa đến vết thương trên người, khẩn trương hỏi Quân Mộ Khuynh.

Quân Mộ Khuynh trực tiếp cho Phong Diễm một cái liếc mắt, nàng làm gì có bị thương chỗ nào, người thường cũng có thể nhận thấy là nàng rất hoàn hảo, tinh thần hiện tại còn tốt hơn cả Long Thiên.

“Tiểu Quân Quân, người ta nãy giờ là ở bên trong thú triều, ngươi thế nào lại không tới cứu ta?” Hoa Thiên Nhiêu như một oán phụ, che ngực đi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, dù có chút nhếch nhác nhưng lại làm hắn thêm một phần diêm dúa lẳng lơ.

Quân Mộ Khuynh nhẹ nhàng lắc mình tránh thoát móng vuốt của Hoa Thiên Nhiêu, đi tới trước mặt Long Thiên, cười nói: “Lão sư, các người rốt cuộc đã cầm cái gì? Khiến cho người ta một đường truy sát?” Nàng đương nhiên là biết cái gì, nhưng lại không biết chuyện này người phụ trách có biết không?

Quân Mộ Khuynh kêu một tiếng lão sư kia, trực tiếp làm Long Thiên trong lòng nở hoa, tâm tình thoải mái hẳn: “Chúng ta trên đường trừ nghỉ ngơi đều không có dừng lại, làm gì có thời gian đi lấy gì đó của ma thú?” Cầm đông tây? Thứ gì khiến thần thú lại khẩn trương đến vậy? (Đông tay ở đây là một cái gì đó chưa xác định)

Trong mấy người của Nam Ngưng học viện đột nhiên có một người sắc mặt đại biến, kinh hoảng liếc mắt Quân Mộ Khuynh một cái rồi nhìn về phía Long Thiên.

“Long Thiên đại nhân, ta…”

“Ngươi cầm cái gì?” Quân Mộ Khuynh trực tiếp nhìn về phía người kia, đi đến.

Người nọ chậm rãi run run vươn tay, một quả trứng màu đỏ to cỡ trứng gà xuất hiện trước mắt mọi người, “Đây là ta vô tình nhặt được.” Người nọ cúi đầu, hắn cũng không biết sự tình lại nghiêm trọng đến thế.

Quân Mộ Khuynh cẩn thận từng chút một nhận lấy quả trứng gà đỏ, trên mặt thoáng qua một mạt mừng rỡ, đây là hài tử của hồng đỉnh quạ đi, chỉ có thứ quan trọng nhất của mình mới có thể truy sát tới chân trời góc biển, quả trứng quạ này, là đứa nhỏ của nó, nó sao có thể không coi trọng.

Ma thú cũng có thể coi trọng con của mình, còn loài người thì sao?

Long Thiên đen mặt, thiếu chút nữa liền trực tiếp chưởng một cái chụp người trước mắt, hắn liền nói ma thú thế nào đuổi sát không buông, nguyên lai là tiểu tử cầm trứng của người ta, trứng bị cầm, không tìm bọn họ liều mạng thì tìm ai?

Những người còn sống sót trong lòng cũng khó chịu, bọn họ thiếu chút nữa chết trong móng vuốt ma thú, chỉ vì một quả trứng, hơn nữa bọn họ là đứng một bên cũng bị trúng đạn a, ma thú căn bản không phải là bị bọn họ mà là vì đi tìm trứng của mình.

Đau trứng a!

“Lần này là lỗi của Nam Ngưng học viện, mọi người có cái gì tổn thất, Nam Ngưng học viện nhất định sẽ hết sức bồi thường!” Long Thiên trầm giọng nói, nhìn cảnh đẫm máu ở cửa thành, hắn cũng cảm thấy áy náy, rắc rối này dù sao cũng là do bọn hắn mang tới.

“Lão sư, trứng này ta sẽ cầm trả về, yên tâm, ta sẽ không sao.” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng quét mắt nhìn mấy người còn lại bị cụt chân tay, không đợi mọi người kịp phản ứng, liền hướng cửa thành đi.

“Ngươi đứng lại!” Long Thiên lạnh lùng kêu lên, đây không phải là giỡn chơi, đó là thần thú, thần thú a!

Thân ảnh đi về phía trước cũng không có dừng lại, trái lại nhịp chân còn tăng nhanh.

“ ‘Hắn’ điên rồi sao?” Quân Lạc Phàm nhìn bóng lưng từ từ ly khai.

“Quân Quân (Xích Quân).” Hoa Thiên Nhiêu cùng Phong Diễm trăm miệng một lời kêu lên.

Bóng lưng đi xa không dừng lại, Long Thiên không đếm xỉa đến vết thương trên người mình, vội vàng đuổi theo, kéo thân thể Quân Mộ Khuynh lại.

“Đứng lại!”

“Lão đầu, tin ta, ta không sao.” Quân Mộ Khuynh chậm rãi quay đầu, đỏ đậm con ngươi có chút ấm áp.

Long Thiên ngây ngốc một chút, lập tức hoàn hồn: “Thế nhưng…”

“Ngươi sai người ổn định nơi đây là được, một tháng sau, ta sẽ đi Nam Ngưng học viện, bất quá lão đầu à, nếu như ngươi không nhận ra ta, ta sẽ không nhận ngươi là lão sư của ta.” Quân Mộ Khuynh chau chau mày, đi Nam Ngưng học viện là Quân Mộ Khuynh, không phải Xích Quân, Quân Mộ Khuynh là người ngu ngốc, cái gì cũng không có, mà Xích Quân cuồng vọng, kiêu ngạo, người nào cũng không sợ, lại là song hệ đấu kỹ sư, sai biệt này, có mấy ai có thể nhận ra?

Long Thiên khóe miệng co quắp một chút, trước tới giờ chỉ có lão sư không muốn đồ đệ, hôm nay cư nhiên trái ngược, lão sư hắn nay bị đồ đệ uy hiếp không nhận, bất quá… hắn thích! (Sư phụ thích bị ngược, hahaha)

“Hảo!”

Nhìn bóng lưng ly khai, người ở lại tại chỗ cũng không khỏi đối với cái đỏ hồng thân ảnh kia, tâm sinh kính phục, một thân ảnh hèn mọn thừa dịp mọi người không chú ý, lắc mình đi theo.