Thân mình Nam Cung Khuynh Tuyết đột nhiên run rẩy, một cơn lạnh buốt chạy dọc theo sống lưng lên đỉnh đầu.Nàng đột nhiên có chút sợ a !Chấp Minh thong thả ngáp một cái, lười biếng duỗi lưng tiến vào trong phòng mình, không muốn để ý đến nàng nữa.Nam Cung Khuynh Tuyết bĩu môi trèo lên giường ngồi xếp bằng, tiến vào tu luyện.
Nhưng nàng tiến vào trạng thái tu luyện không bao lâu, một lực hút mạnh mẽ đột ngột xuất hiện, kéo lấy thần thức của nàng tiến vào một không gian tối đen như mực.
Nam Cung Khuynh Tuyết cả kinh, vội vàng khống chế thần thức muốn thoát ra ngoài, nhưng cỗ lực hút vô hình đó lại không để nàng như ý.Nam Cung Khuynh Tuyết đành thả lỏng thần thức, quan sát không gian tối đen này.
Vốn nơi này không có ánh sáng, nhưng từ rất xa, nàng có thể nhìn thấy một đốm sáng rất nhỏ, rất nhỏ.Lòng tò mò nổi lên, Nam Cung Khuynh Tuyết không nhịn được đi tới đó.
Tuy nhiên, càng đi lại gần, lực hút giữ thần thức của nàng tiêu tán không còn sót lại chút gì, mà một áp lực lại đè lên đầu nàng, ép nàng không thể di chuyển.Đau quá !Thần thức của nàng như bị xé rách, đau đớn lần toả đến toàn thân, cảm giác như bản thân bị xé rách thành trăm mảnh, đau đến tận xương tủy !Nàng bây giờ mới nhìn thấy, phía trước nàng chính là một pháp trận khổng lồ.
Pháp trận màu đỏ như máu, hoa văn vẽ ra ngoằng ngoèo uốn éo như con rắn, ở giữa vẽ một đầu Phượng hoàng toả ánh sáng rực rỡ, xung quanh treo đầy những sợi xích khổng lồ giống như đang giam cầm một vật gì đó.Uy áp lớn khiến nàng vô cùng quen thuộc, lần đầu tiên khi nàng khế ước với Võ Cổ Thư, khi lần đầu tiên gặp Chấp Minh, uy áp của hắn cũng lớn như thế này, ép nàng hít thở không thông." Nhân loại cặn bã.....có thể tiến vào tận đây.....!đáng chết !"Một luồng hơi thở nóng bừng hất thẳng vào mặt Nam Cung Khuynh Tuyết, một ngọn lửa bùng lên bao lâý thần thức của nàng, nàng có thể cảm thấy thần thức của mình đang bị thiêu đốt, nóng đến da tróc thịt bong !Aaaaa !Nàng hét lớn, ôm chặt lấy mình ngã xuống, trước mắt tối sầm.
Không biết qua bao lâu, nàng không còn cảm thấy đau đớn nữa.Vội vàng mở mắt bật dậy, thần thức Nam Cung Khuynh Tuyết cuối cùng cũng trở lại cơ thể.
Nàng cứ ngỡ bản thân đã bị thiêu chết rồi chứ.Trán nàng phủ một tầng mồ hôi mỏng, hoảng sợ trọng đáy mắt vẫn chưa hề dứt.
Cả cơ thể nàng truyền đến một trânn đau đớn, rõ ràng khi nàng bị ngọn lửa đó thiêu đốt không những ảnh hưởng đến thần thức mà còn ảnh hưởng đến cơ thể thực.Thật đáng sợ !Nam Cung Khuynh Tuyết khẽ rùng mình, đó rốt cuộc là nơi nào, tình thế lúc đó quả thận là vô cùng nguy hiểm, chậm một chút nữa là nàng Địa Ngục đi rồi chứ.Một quyển trục hướng nàng bay tới, đập thẳng vào mặt nàng.Nam Cung Khuynh Tuyết : "...."Nàng có một xúc động không nói nên lời.-" Chúc mừng đồ nhi bảo bối tăng cấp Đấu giả cấp năm.
Một lần tu luyện liền tăng hai cấp, ngươi không trộm đan dược gì của vi sư để thăng cấp đó chứ ?"Nam Cung Khuynh Tuyết : "....."Nàng sẽ làm ra loại chuyện này ? Nam Cung Khuynh Tuyết cũng có chút ngoài ý muốn.
Nàng thăng hai cấp nhanh như vậy, có hay không liên quan đến ngọn lửa đã thiêu đốt nàng.Chấp Minh đột ngột áp sát mặt vào nàng, nghi hoặc nhíu mày :" Trên người ngươi sao lại có mùi của kẻ kia ?"Mặt Nam Cung Khuynh Tuyết đỏ lên, vội nói :" Mùi của ai, ta không biết a, lúc nãy thần thức của ta bị lôi kéo vào một không gian đen, ở đó có một trận pháp rất to vẽ đầu Phượng hoàng, thần thức ta bị một ngọn lửa đốt, rất đau, ta tưởng mình sẽ bị thiêu chết luôn đó !"Chấp Minh :"...." Trận pháp vẽ hình Phượng hoàng ?Ngừng một chút, nàng nói tiếp :" Ta còn nghe một giọng nói rất giận dữ, dường như nó rất có địch ý với ta a !"" Ngươi vậy mà dám tiến vào "khu vực cấm" ?"Chấp Minh mặt mày tái mét, đột ngột quát lớn.
Nam Cung Khuynh Tuyết không hiểu, nàng khẽ nghiêng đầu hỏi :" Khu vực cấm là gì ?".