Đáy vực\-\-\-
Dưới hồ nước xanh thẳm, một bóng người như ẩn như hiện, sương trắng mờ mịt làm khuôn mặt tuấn mỹ càng thêm mông lung. Hắn dựa lưng vào bờ, yên lặng không nhúc nhích.
Đột nhiên trên đầu truyền đến tiếng xé gió, một bóng đen từ từ trên trời rơi xuống ngay trước mặt hắn. "Bùm\-\-" nước bắn tung toé, thân mình của nam nhân hơi giật một chút, cảnh giác nhìn mặt nước.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Sau khi rơi xuống vực, Mị Sát liền rơi vào một khoảng không tối tăm, nàng hơi hốt hoảng, không phải chính mình đã rơi xuống vực rồi sao? Vẫn còn nhận thức, nàng không chết!? Nghĩ vậy, nàng âm thầm cảm thấy may mắn.
Bình tĩnh lại, Mị Sát nhìn xung quanh:”Đây là đâu?” , tại sao nàng lại ở đây? Nàng di chuyển vô định trong bóng tối, không biết qua bao lâu, một tia sáng lóe lên, Mị Sát lập tức hướng về phía ánh sáng.
Cảm giác ướt át khó thở làm nàng mở bừng mắt, phát hiện bản thân đang ở trong nước, nàng bơi lên phía trên. Đôi tay nàng hướng về phía trước bỗng bắt được “vật” gì đó, lặp tức bám vào trèo lên.
Đợi đến khi thoát khỏi mặt nước, một khuôn mặt tuấn tú liền đập vào mắt nàng.
Nam nhân đại khái khoảng 20 tuổi, mặt mày như hoạ, khí chất lạnh lùng, nhãn tuyến hẹp dài, môi mỏng như anh, nhưng vẫn không mất dương cương. Tầm mắt dời xuống liền thấy được cảnh tượng khiến người ta phun máu mũi, xương quai xanh tinh xảo, lồng ngực rắn chắc, cơ bụng lấp ló trong nước.
Yêu nghiệt! Đây tuyệt đối là một cái yêu nghiệt!
Danh hiệu thiên hạ đệ nhất mỹ nhân của nàng đang gặp nguy cơ aaaa~
Còn chưa cảm thán xong, Mị Sát liền phát hiện tay mình đang theo bản năng mà ôm vòng lấy cổ của hắn, ngay cả chân cũng quấn lấy eo của hắn. Chẳng lẽ “vật thể” lúc nãy nàng bắt được, chính là người nam nhân này?
Đương nhiên, cái này không phải trọng điểm.
Trọng điểm là đây là một nam nhân, còn không mặc quần áo!
Hơn nữa vì sao thân thể của bọn họ lại kề sát như vậy!? Quá thẹn thùng~
Mà giờ phút này, Dạ Mặc Thần toàn thân không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn một cái nữ nhân xấu xí ngoi lên từ hồ nước, sau đó treo lên người hắn.
Mắt đen thâm thúy lộ ra một tia ẩn nhẫn, giống như đang chịu đựng cái gì đó rất đau đớn. Nếu không phải vậy, hắn đã sớm ném bay nữ nhân này ra.
Mị Sát nghi ngờ nhìn hắn, bất chợt rút một tay thò qua, ý đồ muốn cầm tay hắn để bắt mạch.
Nhưng nàng đã quên tính đến tư thế lúc này của hai người là rất khó để động đậy!
Cho nên...
\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Thêm 1 chương nữa cho hôm nay \(♡ω♡ \) ~♪
Mọi người thấy cách miêu tả người của mình có ổn không ạ? \**lo lắng*\*
Nói trước là điểm Văn của mình thấp lắm á
\(;ŏ﹏ŏ\)