Nghịch Thiên Ma Phi, Xin Đừng Hắc Hoá!

Chương 41




Hoàng hôn buông xuống, ánh nắng chiều đỏ cam chiếu qua khe cửa sổ nhỏ hẹp, ánh lên người một nữ tử hồng y đứng trước gương.

Trong gương, nữ tử mặc bộ váy đỏ kiều diễm, lộ ra vòng eo khảnh mảnh và dáng người đầy đặn của một thiếu nữ 15 tuổi. Toàn thân nàng đều phát ra một loại khí chất đặc biệt, khiến người ta nhìn vào liền không thể dời mắt.

Tiểu Mạch đứng sau lưng nhìn nàng mê mẩn, tiểu thư thật là quá xinh đẹp a. Nếu như trên mặt nàng không có những vết sẹo kia thì danh hiệu đệ nhất mỹ nhân còn chả cần đi tranh đoạt, e là sẽ có người đua nhau dâng tới cửa luôn ấy chứ!

Dung Mị quay người cười mỉm:"Thế nào, lại nhìn đến ngây ngốc à?"

Tiểu Mạch bất giác đỏ mặt, tiểu thư cười lên thật quá câu nhân a~ Tim của nàng còn đang đập rất nhanh đây này~

Nàng thầm mắng chính mình thật không có tiền đồ, ngày nào cũng thấy tiểu thư nhưng luôn không thể cưỡng lại mị hoặc a.

Dung Mị buồn cười nhìn nàng, trong lòng cũng có chút vui vẻ.

Trải qua một tháng tẩm bổ, vừa rèn luyện vừa tắm dược liệu, lại thêm mới đột phá Luyện thể cũng góp phần làm cơ thể khoẻ mạnh hơn, không còn gầy ốm như trước nữa. Mà thay vào đó là dáng người hoàn hảo của thiếu nữ còn đang dậy thì, mặc dù chưa phát dục hết nhưng cũng đã vô cùng mê người. Làn da cũng không còn vẻ xanh xao vàng vọt mà lột xác trở nên trắng nõn mịn màng.

Chờ thêm 2\-3 năm nữa, thân thể này tuyệt đối sẽ trở thành một tuyệt sắc vưu vật!

Tất nhiên, nếu mặt nàng lành lại thì càng tốt hơn nữa. Sau khi dùng dược, các vết sẹo đã biến mất gần hết, chỉ có vài miệng vết thương đã quá cũ nên chỉ mờ đi. Nhưng đối với cổ đại, vết mờ như vậy cũng xem như hủy dung rồi.

Hiện giờ nàng đã đột phá Luyện khí, có thể luyện đan rồi cho nên cấp bách cần phải có Cỏ Bảy Màu!

Kế hoạch sao? Nàng đã vạch ra từ lâu rồi! Chỉ chờ thời cơ thích hợp nữa thôi, hắc hắc~

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Hai thiếu nữ đi trên đường, một hồng y tà mị, một lục y lanh lợi, đi ngang qua đều có thể hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Hôm nay đường phố phá lệ náo nhiệt, người người đông vui tấp nập.

Hiện tại chỉ mới chập tối, hai người các nàng còn chưa ăn đâu. Cho nên Dung Mị cùng Tiểu Mạch bắt đầu dạo quanh kiếm đồ ăn, ước chừng càn quét gần nửa cái kinh thành mới bỏ qua.

"Phù~" Quá no. Tiểu Mạch xoa cái bụng căng tròn.

Dung Mị bất đắc dĩ nhìn nàng:"Ăn no quá rồi chứ gì, đã bảo mà."

Tiểu Mạch vội nói:"Mới không có đâu! Ta còn có thể ăn nữa. Chờ tiêu hoá xong chúng ta lại tiếp tục nha tiểu thư", nói rồi cười hì hì.

"Còn ăn? Cẩn thận căng chết ngươi."

Mặc dù nói vậy nhưng Dung Mị vẫn là thuận theo nàng. Nha đầu này đi theo một tiểu thư không được sủng ái như nàng mấy năm nay, làm sao có thể được ăn ngon mặc ấm?

Nay có cơ hội, cũng là nên bù đắp cho nàng. Người của mình, tất nhiên không thể chịu ủy khuất!

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Chương này không có nhiều nội dung lắm nên quyết định tặng kèm luôn.
Coi như mừng ngày sinh của Bác vậy! :\>\>